Chương 45: Thấu hiểu

Môi đỏ

Kim Dạng 11-11-2023 15:55:54

Phó Triển Hành nghỉ phép năm một tuần. Ngắm được cực quang, cũng cảm thấy, chuyến đi đến Lapland lần này có thể kết thúc rồi. Hôm nay là một ngày trong xanh. Ánh mặt trời nằm ở vùng vĩ độ cao khác với cái bình thường nhìn thấy được, ấm áp phủ lên mặt đất. Rất thích hợp để lười biếng. Tuy nhiên, Phó Triển Hành lại là người có thói quen sinh hoạt khoa học như máy móc, không hề bị ảnh hưởng. Bùi Hề Nhược lại vô cùng lười biếng, mặc anh gọi cả chục lần, cô vẫn cuốn lấy chăn không chịu dậy. Người đàn ông thu dọn từng món từng món mỹ phẩm bị cô bày lung tung lại, rồi quay lại gọi cô. Bùi Hề Nhược nhắm tịt mắt kêu buồn ngủ. Hai tay ôm lấy cổ anh không buông, nhân cơ hội này chiếm tiện nghi của anh. Kết quả là, bị ai kia nhấn người vào chăn hôn một hồi. Hai người giống như trời sinh đã có độ hòa hợp. Những giai đoạn yêu đương của các cặp đôi bình thường khác, đến bọn họ, đều bỏ qua gần hết rồi. Bùi Hề Nhược thì không cần nói thêm nhiều, vốn đã ham mê sắc đẹp của anh từ lâu, khi nào nên ra tay sẽ ra tay ngay lập tức. Phó Triển Hành cũng chẳng phải người đàn ông thanh tâm quả dục, đối với sự nghiệp anh là một người đầy tham vọng, đối với cô, đã có ý muốn không nói thành lời từ sớm. Đợi cô lại gần mình lâu như vậy, lại có một vài thứ cần phải nhịn khác. Điều này dẫn đến, hai người chỉ tùy tiện hôn môi, nhưng thường luôn khó mà tách rời. Đa phần đều là cô nài nỉ kết thúc. Khi rời khỏi căn nhà gỗ, Bùi Hề Nhược cảm thấy có chút không nỡ, bước vài bước lại quay đầu lại nhìn căn nhà kia, đôi mắt chứa đầy luyến lưu. "Sau này chúng ta có quay lại đây không anh?" Dù sao thì đây cũng là nơi bọn họ chính thức bắt đầu mối quan hệ. Phó Triển Hành nắm lấy tay cô, khẽ xoa mu bàn tay, "Nếu em thích thì chúng ta sẽ đến. Nhưng mà đừng có than tín hiệu ở đây không tốt." Tín hiệu ở đây rất kém, mấy ngày nay, anh không chỉ một lần thấy cô cầm điện thoại chạy loạn khắp phòng, tìm một góc nào đấy tín hiệu tốt hơn một chút. Đa phần là tìm không thấy, thế là, cô lại nằm lên giường, nhìn thẳng lên trần nhà, có những lúc còn chồng cây chuối để giết thời gian. Bùi Hề Nhược lại không hài lòng với đáp án này, dừng lại bước chân nghiêm túc nói, "Phó Triển Hành, bản thân anh là một tổng tài bá đạo, sao anh lại có thể nói như vậy được chứ." Anh nhìn qua, đợi cô nói tiếp. "Anh phải cười đầy mê hoặc nói," Một tay cô ôm lấy eo anh, tay kia nắm lấy cằm anh, " 'Ôi, em yêu, anh sẽ mua nó cho em, rồi xây cho em cái tháp tín hiệu.' Sau đó em nói, 'Thôi thôi thôi thôi, phần quà này quý giá quá, em nhận không nổi'..." "..." Phó Triển Hành nắm chặt tay cô, kéo xuống, nhẹ gật đầu với nhân viên quản lý – người không cẩn thận đã nhìn thấy được cảnh vừa rồi, sau đó lập tức kéo người rời đi. — Qua mấy ngày sau, khi đến đón Phó tổng và cô Bùi, Thẩm Minh hoài nghi thế giới này đã trở nên hỗn loạn hết cả rồi. Nhìn thấy hai người vai sóng vai, ánh mắt nhìn nhau tự nhiên thân thiết, càng sốc hơn nữa là, hai người còn đang nắm tay nhau. Anh ta thực sự đã cố gắng hết sức, mới kiểm soát được biểu cảm của mình, đi lên phía trước đón. "Phó tổng, cô Bùi. Đã đặt vé máy bay rồi, nhưng gần đây thời tiết không ổn định, có thể sẽ có bão tuyết, để đảm bảo an toàn, tôi đã đặt khách sạn rồi." Phó Triển Hành "Ừm" một tiếng, nhấc chân bước đi. "Về sau, đổi cách xưng hô đi." Đổi cách xưng hô? Đầu óc Thẩm Minh khựng lại một chút, rồi nhìn thấy người phụ nữ khoác lấy cánh tay người đàn ông, cười lên, khóe mắt tràn ngập ý cười. Trong đầu lập tức bừng sáng. Đã hiểu rồi. Nên gọi là "Phó phu nhân". Khách sạn nằm ở gần sân bay, khác với khách sạn lần trước. Tuy nhiên, cuối cùng lại về lại Helsinki, buổi tối, Phó Triển Hành cùng cô ăn cơm, sau đó ra ngoài bàn công việc. Tín hiệu mạng rất mạnh, Bùi Hề Nhược nằm trên giường lướt Weibo đầy nhiệt tình, xem video, để vơi đi nỗi buồn tương tư. Mấy ngày nay cô gần như trải qua cuộc sống của người nguyên thủy, đến cả tin tức thường nhật cũng khó cập nhật được, đột nhiên được trở lại thế giới hiện đại của loài người, chỉ trả lời tin nhắn cũng mất hơn nửa tiếng. Đa phần là nói chuyện phiếm, cũng không thiếu mấy tin của lão Tiền, hỏi cô đi đâu rồi, gần đây có tác phẩm mới không. Lão Tiền là người đàn ông trung niên rất ít lên mạng, tất nhiên cũng không biết gần đây Bùi Hề Nhược vì chuyện của Duệ Quân mà nổi tiếng một phen, còn vô cùng kích động mà nói với cô: "Cô Bùi, không biết vì sao, gần đây có rất nhiều người hỏi đến tranh của cô, tôi có dự cảm, cô sắp nổi tiếng rồi!" Lúc đó khi Bùi Hề Nhược vừa mới về nước, tham gia buổi triển lãm nghệ thuật cho thanh thiếu niên, ngày hôm sau, đã được lão Tiền liên hệ. Ban đầu, cô không hề tin tưởng vào mấy người gọi là người đại diện. Cảm thấy chỉ là kẻ lái buôn lừa đảo. Nhưng sau khi hợp tác một lần thì phát hiện, quả thực lão Tiền có thể thưởng thức cảm nhận được tranh của cô, cũng có thể bán tranh của cô với giá cao, vì thế, vẫn tiếp tục đến bây giờ. Thực ra khi đó, cô chỉ là kẻ vô danh, lại chưa từng để lộ bối cảnh gia đình với bên ngoài, nếu lão Tiền muốn tham tiền của cô, cũng khó. Tuy nhiên, lão Tiền cũng có câu trả lời cho chính mình: "Thành tâm làm việc, chuyện làm ăn mới có thể lâu dài được. Cô Bùi, bây giờ tôi là đang đầu tư, đợi sau này cô đưa tôi cùng phất lên." Lúc này, có vẻ ông ấy tưởng rằng, cô thực sự sắp phất rồi. Bùi Hề Nhược dở khóc dở cười, thấp giọng nói, "Tôi biết rồi, đợi tôi nổi tiếng rồi, sẽ không quên ông đâu." Cô ngồi trên giường, giọng đem theo ý cười, chiếc đèn trên bàn nhỏ ở trong phòng hắt thành một vòng nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên gương mặt cô, tự nhiên mang theo vài phần cuốn hút. Khi Phó Triển Hành bước vào phòng, nhìn thấy khung cảnh ấy. Bên tai vẫn vang lên câu 'Sẽ không quên ông đâu' của cô. Bùi Hề Nhược gửi xong tin nhắn thoại xong, ánh mắt nhìn thấy một thân ảnh, thiếu chút nữa thì bị doạ, "Anh vào đây khi nào vậy?" Anh bước vào, "Là do em chuyên tâm quá." "Vậy ư?" Cô đặt điện thoại xuống, cũng không chú ý lắm, mới phát hiện, ánh mắt của anh, cùng nhìn qua. "Vừa rồi em nói chuyện với ai vậy?" Bùi Hề Nhược phản ứng lại, "Người đại diện của em." Anh "Ừm" một tiếng, cúi người hôn cô. Cô nhẹ kinh ngạc, rồi cũng đã quen, ôm lấy vai anh. Hôn rồi hôn, lời vừa nãy, lại vang lên trên đầu cô. Hửm? Cái giọng điệu này của cô... Lập tức Bùi Hề Nhược buông anh ra, chống gương mặt anh, lộ ra ý cười, "Phó tổng, có phải vừa rồi anh ghen rồi không?" Người đàn ông đẹp trai, cho dù gần sát ngay trước mắt, cũng là một gương mặt anh tuấn. Đôi mày anh rất đậm, sống mũi thẳng, ánh mắt đậm ý vị còn chưa tan, thoạt nhìn, khác một trời một vực so với hình tượng thường này. Nghe thấy câu này của cô, anh không đáp, mà ôm lấy eo của cô. Cô tránh về phía sau, bộ dạng không trả lời sẽ không cho hôn. Anh khẽ nới lỏng cà vạt, ngồi xuống, nắm lấy tay cô, vuốt ve xương cổ tay. "Biết rồi còn hỏi." "..." Bùi Hề Nhược vừa mắng anh keo kiệt, lại cảm thấy rất mới lạ, chủ động ôm eo anh, ngẩng đầu lên, "Dây thần kinh ghen của anh lớn thật đấy, nếu sau này em hồng hạnh vượt tường, chẳng phải sẽ..." Anh biết câu này chỉ là nói đùa, tuy nhiên, vẫn cúi đầu xuống, dùng ánh mắt càng thâm sâu hơn, chặn mấy lời phía sau của cô lại. Vừa mới ở bên nhau, Phó Triển Hành không muốn dọa đến cô. Trên thực tế, trước khi xác nhận được tâm ý của cô, anh đối với cô, đã có một loại dục vọng chiếm hữu. Không phải là tình sắc, mà chỉ là muốn giữ cô lại bên mình. Bây giờ càng không phải nói. Nếu như cô muốn hồng hạnh vượt tường, sợ rằng chưa cả đến ngày đó, anh đã khóa cô lại bên mình. —- Thẩm Minh lo lắng rất có lý do. Đến buổi tối, bão tuyết vô cùng mãnh liệt. Bùi Hề Nhược bị âm thanh 'vù vù' dọa tỉnh. Vừa mở mắt, trời bên ngoài đã tối om, lại còn phủ lên một lớp tuyết trắng. Cô rúc rúc vào lòng người đàn ông, không ngờ, chỉ mới khẽ động, anh đã tỉnh dậy. Người đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó ngồi dậy, "Anh đi xem xem." Bùi Hề Nhược gật gật đầu, theo bản năng mò đến công tắc đèn. "Cạch" một tiếng, nhưng phòng lại không sáng lên. Mất điện rồi. Hai người nhìn nhau trong bóng tối, Phó Triển Hành luồn tay vào mái tóc của cô, nhẹ vuốt, sau đó nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cô, rồi mới ra ngoài. Rất nhanh anh đã trở lại, "Bão tuyết, nguồn điện bị đứt rồi, chắc là ngày mai mới có thể sửa được." Bùi Hề Nhược lúc này đã cuốn tròn chăn ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn bão tuyết bên ngoài một hồi lâu, nghe thấy lời nói mới ngẩng đầu, "Trận tuyết này khi nào mới dừng nhỉ?" "Anh không biết." Phó Triển Hành ôm cả cô cùng chăn vào lòng, "Máy sưởi dừng hoạt động rồi, cẩn thận lạnh." Anh vừa mới ra ngoài một lúc, trên người đã có chút lạnh. Bùi Hề Nhược cho anh một nửa chiếc chăn, "Ngoài hành lang đã lạnh như vậy rồi sao?" "Ừ, có khung cửa kính bị vỡ." Một trận bão tuyết thật lớn. Bùi Hề Nhược 'ừm' một tiếng, lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Ngoài trời tối đen như mực, ánh đèn đường cũng tắt rồi, chỉ có bão tuyết điên cuồng trên khung trung. Ngoài ra chẳng thể nhìn thấy cái gì khác, nhưng có thể tưởng tượng ra được, bên ngoài những con đường đã kết băng, tuyết lớn bay giữa trời, vô cùng cuồng điên, hủy diệt tất cả mọi thứ. Hình như đây là lần đầu tiên gặp phải loại thời tiết như thiên tai này. Máy sưởi dừng, hậu quả đến cũng rất nhanh, bầu không khí nhanh chóng nhuốm hơi lạnh, Bùi Hề Nhược hắt hơi một cái, lập tức bị người đàn ông bên cạnh ôm lấy nằm xuống giường. Phó Triển Hành đứng dậy, tìm áo giữ nhiệt của hai người, rồi mặc cho cô. "Phó Triển Hành, anh từng xem qua bộ phim 'Ngày kia' chưa?" Ở trong chăn cô dán lấy anh. Không giống với ngoại hình, cơ thể người đàn ông rất ấm áp, chỉ ôm thôi cũng sẽ nghiện. "Chưa." Anh rất ít xem phim ảnh, tuy nhiên, đã từng nghe qua tên của bộ phim nói về thiên tai này." "Ngày tận thế bên trong bộ phim đó, giống với bây giờ. Rất nhanh, trời đất đều đóng băng lại hết. Gió lớn, sóng thần, băng tuyết, loài người không có nơi để chạy trốn nữa, nên đã chết rất nhiều." Bùi Hề Nhược nhớ rằng, một buổi chiều mùa đông nào đó, cô cùng Giản Tinh Nhiên xem bộ phim này, lạnh đến run cầm cập. Anh hỏi: "Sau đó thì sao?" "Khi xem bộ phim đó em nghĩ, nếu như em là nhân vật trong phim, biết rõ bản thân sẽ bị băng tuyết chôn vùi, chắc chắn sẽ không chạy loạn như vậy." "Vậy em sẽ là gì?" "Thì tìm một nơi nằm xuống với tư thế xinh đẹp nhất, như thế sau này có người tìm được em, vẫn có thể nhìn thấy được một bức tượng mỹ nữ xinh đẹp." Cô dương dương đắc chí. Quả nhiên là một đáp án rất 'Bùi Hề Nhược', Phó Triển Hành bất giác bật cười, ôm lấy cô, "Có còn lạnh không?" "Không lạnh nữa." Cánh tay anh đưa qua, eo cô cảm nhận được sự tồn tại của chuỗi hạt trên cổ tay anh, đột nhiên khiến cô nhớ ra. Bùi Hề Nhược lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh, "Phó Triển Hành, anh vẫn chưa nói cho em biết câu chuyện về chuỗi hạt này, trước đây em có từng hỏi anh rồi, kết quả anh lại bảo em bớt tưởng tượng lại." Hại cô hiếu kỳ mất vài phút đồng hồ. Giống như không ngờ được cô sẽ hỏi như vậy, anh khẽ trầm ngâm rồi đáp, "Em muốn biết ư?" "Đương nhiên rồi." Cô không chút do dự. "Tại sao?" Phải nói sao đây. Không chỉ là chuỗi vòng này, tất cả những gì có liên quan đến người đàn ông trước mắt này, cô đều muốn hiểu rõ. Có lẽ từ sau khi anh tỏ tình, cô đột nhiên có suy nghĩ muốn sát lại gần anh hơn nữa. Thế nhưng, anh lại giấu quá kỹ, trước kia, đến cả những cảm xúc của việc 'thích' nơi anh, cô đều chẳng phát hiện ra. "Bởi vì em muốn càng thích anh hơn nữa, không chỉ là vì vẻ ngoài." Cô muốn thích anh hơn nữa. Không phải bởi vì anh đẹp trai, có tiền, đối tốt với cô, đây chỉ là những gì ở bên ngoài. Ở bên nhau lâu cũng sẽ hy vọng bản thân có thể thấu hiểu anh hơn một chút nữa, gần anh hơn một chút nữa. Mấy ngày nay, cô cũng thử thầm quan sát, tuy nhiên, kết luận đưa ra được, trừ việc anh rất bận, anh cũng rất 'háo sắc' ra, cô chẳng phát hiện thêm được gì mới cả. Có lẽ tính cách của anh tự nhiên đã vậy. Mà tính cách của Phó Triển Hành, từ trước đến nay đều không bộc lộ quá nhiều. "Nhưng em lại chẳng hiểu gì về anh cả." Bùi Hề Nhược nghĩ đến đây, không khỏi bắt đầu dấy lên chút tò mò, "Trước đây cuộc sống của anh như thế nào? Luôn thuận buồm xuôi gió, là thiên chi kiêu tử sao?" Yết hầu Phó Triển Hành khẽ động, giống như muốn mở lời, nhưng rồi lại dừng lại. Anh biết Bùi Hề Nhược đối với mình chỉ có sự yêu thích về diện mạo, tuy nhiên, anh cũng không để ý, dù sao ngoại hình cũng là một phần của anh. Tuy nhiên, cô lại đột nhiên nói, muốn hiểu anh hơn nữa. Hoàn toàn không giống với tưởng tượng của cô, cuộc đời trước kia của anh, tụa như bãi đầm lầy chứa đầy đạo đức giả và những lời dối trá, là cuốn sổ nát khiến người ta không muốn nhắc lại. Nhưng nếu như cô muốn biết, anh cũng có thể tự tay mở cuốn sổ ấy ra để cho cô xem. "Có lẽ trái ngược với suy nghĩ của em, em có muốn nghe không?"