Chương 24: Liếc mắt đưa tình

Môi đỏ

Kim Dạng 11-11-2023 15:55:39

Trong lúc ngủ say, Bùi Hề Nhược mơ một giấc mơ lạ. Mơ thấy mình biến thành một con yêu xà, bị hòa thượng máu lạnh vô tình trấn áp dưới tháp Phật. Cô ra sức giãy giụa, thống khổ vặn vẹo. Quanh mình bị nước mưa vây lấy, làm nổi lên bầu không khí âm trầm, mông lung. Hòa thượng một thân áo trắng, bấm chuỗi hại trên tay, đứng ở phía xa xa. Gương mặt anh ta không chút biểu cảm, âm thanh nổi lên giữa làn mưa gió. "Bùi Hề Nhược, dậy về phòng ngủ." Dậy về phòng ngủ? Cô cúi đầu nhìn, bản thân mình quả nhiên đang cuộn mình nằm dưới mặt đất, trong lòng còn ôm chặt chiếc gối, trên chiếc gối, còn có một chiếc đầu heo trợn hai mắt, nhìn cô phẫn nộ mà nhe răng. Bùi Hề Nhược bị chú lợn này dọa giật mình, lập tức tỉnh táo lại. Lọt vào tai là tiếng mưa tơi tí tách, càng làm nổi bật cái tĩnh lặng giữa đêm khuya. Đèn trong phòng vẫn sáng, phảng phất mùi trầm hương. Tên hòa thượng trong mơ kia, lúc này không có mặc đồ màu trắng, mà mặc một bộ tây trang làm nổi bật lên bờ vai rộng cùng đôi chân dài, đang đứng trước mắt cô. Chuỗi vòng vẫn đang được đeo trên cổ tay anh, không có biến thành dụng cụ niệm chú khiến cô đầu đau như vỡ. Sao lại mơ giấc mơ như vậy chứ? Hơn nữa, kết cục cũng quá bi thảm rồi? Bùi Hề Nhược vẫn đang không thể tưởng tượng nổi, đột nhiên nghĩ ra đây chính là thời khắc để phản kích. Cô lập tức lộ ra ý cười, nhìn anh rồi chớp mắt, "Anh Phó, anh vừa mới gọi tôi sao?" Phó Triển Hành 'ừm' một tiếng, "Cô Bùi, lên lầu ngủ đi." "Được thôi." Cô cũng phối hợp mà đứng dậy, vừa cùng anh lên lầu, vừa liếc trái liếc phải, "Anh Phó, vậy tối nay anh ngủ ở đâu?" Đây là đêm thứ ba cô ở tại đây. Hai đêm trước, đều là với thân phận của người 'khách' đến ngủ ở phòng ngủ dành cho khách. Nói lại thấy nhanh, chớp mắt, đã qua nửa năm rồi. Phó Triển Hành nói, "Chỗ cũ." "Như vậy sao có thể được chứ". Đúng lúc hai người đi đến tầng hai, Bùi Hề Nhược bước nhanh cho kịp bước chân anh, mang theo chút thẹn thùng mà ám chỉ, "Chúng ta không phải là vợ chồng sao." Nói rồi, còn miêu tả bằng cách dùng hai ngón trỏ dán vào với nhau, cong cong. Cô giữ nguyên động tác, ngước mắt nhìn anh, trong mắt chất đầy ý vị ngọt ngấy, như một lớp mạng nhện, hướng về phía anh giăng bẫy. Phó Triển Hành nhớ đến sự rung động vừa rồi, khẽ nhíu mày. Trên người cô, có một loại láu cá đến linh hoạt, luôn luôn kích thích lấy tính hiếu thắng của anh, dần dần trở thành một lực hấp dẫn. Mà không phải là một loại cảm xúc cố tình tạo nên. Anh nói, "Bùi Hề Nhược, em lại chơi gì vậy?" Mặc dù người đàn ông không nói rõ, nhưng ngữ khí đã lạnh đi một nửa. Bùi Hề Nhược thầm cười trộm, mặt vẫn nghiêm trang nói, "Phó Triển Hành, anh trăm phương ngàn kế đưa tôi về, không phải là muốn tôi thực hiện nghĩa vụ trong hợp đồng sao?" "Vì vậy bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ là Phó phu nhân của anh rồi." Cô nghịch sợi tóc dài, chịu ảnh hưởng sự bộc phát của yêu tinh rắn trong mơ vừa rồi, dựa vào tường, lộ ra vẻ đầy phong tình, "Đợi tôi tắm xong, lập tức sẽ bò lên giường anh nha." Lời này so với việc đưa tình, càng giống với uy hiếp hơn. Phó Triển Hành không đáp lại, đi thẳng về phòng. Bùi Hề Nhược vô cùng đắc chí tắm xong, khi chuẩn bị lại đến làm phiền chết anh, đột nhiên phát hiện, cửa phòng anh đã khóa rồi- — Gần đây Thẩm Minh cảm thấy thế giới này vô cùng quỷ dị. Chớp mắt Phó tổng đã sống chung cùng cô Bùi một tuần rồi, không giống với dự đoán ban đầu của ông, hai người này không có lấy một lời tranh cãi bất hòa, ngược lại đối với nhau vừa tôn trọng lại khách khí. Tuy nhiên cũng khó nói. Có những lúc, dưới mặt biển tĩnh lặng là những đợt sóng ngầm, ngược lại, sức sát thương sẽ càng lớn hơn. Sáng sớm hôm nay, khi Phó Triển Hành từ trong nhà đi ra, Bùi Hề Nhược vẫn đứng ở trước cửa như cũ, diễn vai người vợ đưa tiễn người chồng. "Phó tổng, cô Bùi cô ấy..." Thẩm Minh muốn nói lại thôi. Vừa rồi ông đóng cửa xe cho Phó Triển Hành, quay đầu lại nhìn, phát hiện Bùi Hề Nhược đang dựa vào cây cột ngoài hiên, dùng khăn tay lau nước mắt. Thật là muốn có bao nhiêu khoa trương liền có bấy nhiêu. "Không cần để ý đến cô ấy." Phó Triển Hành dựa vào ghế, nhàn nhạt đáp. Từ ngày hôm đó, sau khi cô nói muốn làm bà Phó, lúc lúc lại giả vờ giả vịt như vậy. Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm, trực giác nói cho Thẩm Minh biết, Phó tổng với tính cách thích sự yên tĩnh, chắc là đã bị phiền không ít. Nghĩ lại thì, cũng chưa chắc. Nếu thực phiền, đã không hôm nào cũng trở lại đây rồi. — Xe của Phó Triển Hành vừa rời khỏi, một giây sau, Bùi Hề Nhược liền thu lại biểu cảm luyến tiếc một cách sạch sẽ, chuyển sang cảm xúc muộn phiền. Đã một tuần rồi. Cô vẫn chưa thành công khiến cho Phó Triển Hành chán ghét mình. Cũng không biết cái thân phận "Phó phu nhân" này, còn phải diễn đến bao giờ. Họa vô đơn chí đó là, lão Tiền bên kia, cũng không thể giúp cô tìm được ra chứng cứ. "Người quen biết kia của tôi, ăn được bát cơm này cũng không dễ dàng gì. Lần đầu tiên tôi tìm ông ấy, ông ấy mới miễn cưỡng tiết lộ một chút, lần thứ hai tìm, ông ấy liền đề cao cảnh giác, đến cả lời nói ban đầu cũng phủ nhận luôn rồi. Mỗi ngành nghề đều có nỗi khổ và nguyên tắc riêng, Bùi Hề Nhược nghĩ nghĩ thôi cũng bỏ đi. Chủ yếu nhất là, cô có một loại cảm giác...kể cả bản thân có tìm được nhân chứng vật chứng rồi, cũng không thay đổi được gì. Phó Triển Hành kia luôn ra vẻ đạo mạo quân tử, nói không chừng sẽ thản nhiên thừa nhận luôn, "Ồ? Tôi chính là kẻ vô sỉ đấy. Cô Bùi, có bản lĩnh thì bồi thường ba tỷ, nếu không thì miễn bàn chuyện ly hôn." "..." Chỉ mới nghĩ thôi, Bùi Hề Nhược liền bắt đầu tức giận rồi. Cô không nói một lời mà quay lại vào biệt thự, bắt đầu ngủ bù. Chiến đấu cùng Phó Triển Hành, quả thực là hành động 'đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại tám trăm". Vì để đối phó với anh, mấy ngày nay Bùi Hề Nhược đều đặt mười mấy cái báo thức, ép bản thân mình thức dậy cùng anh ăn sáng, rồi đưa anh ra cửa. Lúc quay lại còn chưa cả đến tám giờ, mỗi lần cô lên lầu, bước chân đều không chút sức lực. Có một chút an ủi duy nhất, đại khái chính là, Phó Triển Hành quả thực không thích mấy hành động giả trân này của cô, cô miễn cưỡng có thể được coi là chiếm thế thượng phong. Vừa ngủ thêm một giấc dậy, tinh thần liền sảng khoái. Bùi Hề Nhược quyết định tạm thời gạt muộn phiền qua một bên, ra ngoài đi lại. Một tuần trở về nước này, ngày tháng vô cùng buồn tẻ. Sau khi thích ứng múi giờ, cùng Phó Triển Hành về Phó gia một chuyến, còn lại mấy ngày là dùng để giày vò phòng ngủ của mình. Gấu bụng phệ Bearbrick phiên bản giới hạn còn đang trên đường vận chuyển đến đây. Sư tử Zuny làm bằng da vừa được đưa đến ngày hôm qua, bày dưới cửa sổ, nghịch ngợm đáng yêu, nhưng lại không hề lạc quẻ. Lúc xuống lầu, nhìn thấy dì trong nhà. Lúc này mới nhớ ra bản thân không ở trong trung tâm Thân Thành phồn hoa, mà là trong một ngôi biệt thự vùng ngoại ô Bình Thành. Bùi Hề Nhược không ôm hy vọng mà hỏi một câu có tài xế hay không, đáp án nhận được, quả nhiên là phủ định. "Phu nhân, trong nhà bình thường không có người khác đến, tài xế bên cạnh Phó tổng chỉ có một người. Nếu như cô nhàm chán, tôi có thể cùng cô đi dạo ở xung quanh đây. Toàn là núi đồi, đi dạo có gì vui chứ? Bùi Hề Nhược không muốn còn trẻ như vậy đã trôi qua những ngày tháng "hoàng hôn đỏ", lập tức lắc đầu. Lúc này, cô vô cùng hoài niệm sự phồn hoa náo nhiệt, xa hoa trụy lạc trong trung tâm thành phố. Thử đặt xe trên ứng dụng điện thoại, nhưng khoảng cách quá xa, mấy lần đều không có người nhận. Bùi Hề Nhược nản lòng, ném điện thoại xuống, nằm xuống sô pha. Cứ như vậy đến chiều. Chiều tối, nhìn thấy một chiếc xe lái vào biệt thự, cô gần như mừng phát khóc rồi. "Anh Phó, cuối cùng anh đã trở lại rồi." Lúc này, cô vô cùng chân thành, "Cả buồi chiều tôi buồn chán đến độ đầu sắp muốn bốc khói rồi." Phó Triển Hành nhìn cô, như đang đoán xem cô lại tung chiêu gì nữa, "Không ra ngoài chơi sao?" "Anh Phó không cho phép tôi ra ngoài, tôi sao có thể đi được chứ. Huống hồ, tôi lại không biết lái xe." Cô bình thường không nổi vài phút, lại bắt đầu õng ẹo diễn kịch, giống như anh đối xử với cô rất tệ vậy. Phó Triển Hành nhẹ 'ừ', "Vậy ngày mai cùng tôi ra ngoài." "Cũng được", Bùi Hề Nhược chớp chớp mắt, "Nhưng lỡ như tôi dậy muộn không kịp đi cùng anh, không phải lại bị anh bỏ lại ở nơi núi đồi hoang vu này sao?" Lời vừa nói xong, cô nhìn thấy sau lưng Phó Triển Hành có đồ vật gì đó, lực chú ý bị thu hút qua bên đó, cũng không quên đợi anh trả lời, "Đây là gì vậy?" Phó Triển Hành cũng không tính toán với cô, nhẹ tránh người, để lại lối đi cho cô. Là một người máy màu trắng, cái đầu tròn tròn, đeo một chiếc kính to tròn, người nhẹ khuỵu xuống, giống như mặc một bộ đồ nặng nề của phi hành gia, vô hình toát ra vẻ ngốc manh. "Thật đáng yêu." Ánh mắt Bùi Hề Nhược lộ ra vẻ kinh hỷ, "Anh mua sao?" "Là do phòng thí nghiệm làm." Đây là sở thích cá nhân của Phó Triển Hành, dù sao, người máy trí tuệ cao cấp này giá thành chế tạo cao, trên thị trường còn chưa có đủ độ tiếp nhận. Toàn quốc, cũng chỉ có một con này. Bùi Hề Nhược có chút mong chờ, "Về sau để ở đây sao?" "Ừ." "Nó có thể làm gì vậy?" Cô có hứng thú với người máy, điều này khiến anh có chút bất ngờ. Phó Triển Hành nói: "Hát hò, chơi cờ, trò chuyện, rót cà phê." Còn có một vài công năng nữa, anh cũng không liệt kê từng cái một ra. Nghe có vẻ cũng có khá nhiều tài nghệ đấy. Bùi Hề Nhược lại hỏi, "Vậy nó có tên không?" "Không có." Không có à, có chút tiếc nuối. Tuy nhiên, cũng hợp tình hợp lý...Người như Phó Triển Hành, chắc cũng không có hứng thú đặt tên cho người máy. Bùi Hề Nhược nghĩ ngợi, lộ ra một nụ cười giảo hoạt, "Vậy gọi nó là Thứ Sáu đi." "Thứ Sáu?" "Đúng vậy?" Bùi Hề Nhược xoa xoa đầu của người máy, "Tôi chính là Robinson lưu lạc đến đảo hoang, kêu trời, trời không đáp." Một câu ngắn ngủi, thở dài đến ba lần, giống như ủy khuất đến cực điểm. Tuy nhiên nhìn kỹ, khóe mắt, đuôi mày lại toát ra vẻ đang diễn kịch, rõ ràng đang thầm chỉ trích anh. Anh đã nói rồi, diễn xuất của cô rất giả trân. Phó Triển Hành vỗ vỗ đầu người máy, nó tự động lùi về sau, thu lại đến bên cạnh cửa. Bùi Hề Nhược nhìn người máy một giây trước vẫn đang ngoan ngoãn để cô xoa đầu, một giây sau đã giống như phản bội cô rồi, còn chưa kịp bày tỏ sự bất mãn, liền nghe thấy anh nói, "Ngày mai đem em ra ngoài." Bùi Hề Nhược thờ ơ, "Tôi không dậy sớm như vậy được." Giờ đó, nếu không trở lại ngủ bù chắc chắn sẽ chết mất. "Tôi đợi em." "Thật ư?" Ánh mắt Bùi Hề Nhược bừng sáng. "Lừa em có thể kiếm được tiền sao?" "..." Bùi Hề Nhược nhịn, "Vậy mấy giờ?" "Chín giờ." "Mười giờ được không?" Cô cò kè mặc cả. "Chín rưỡi." "Được thôi." Xem ra không thể cò kè mặc cả thành công được rồi, Bùi Hề Nhược có chút tiếc nuối, thầm chấp nhận trong lòng, một lúc sau, lại ngẩng mặt nhìn anh, "Nhưng mà Phó Triển Hành, anh hiếm mà có lòng tốt như vậy." "Hiếm có?" "Đúng vậy. So với những hành động của anh ở nước ngoài, thực khiến người ta muốn lấy thân báo đáp đó." Cô cũng không quên chọc tức anh, nháy mắt nhìn anh. Cô biết, chiêu này đối với anh, không có tác dụng. Ví dụ như một tối nào đó mấy hôm trước, cô đặc biệt tắm giặt thơm tho, nhân lúc anh còn chưa khóa cửa phòng, cô đã dựa ở trước cửa thư phòng. Người đàn ông đang làm việc, ngồi dưới ngọn đèn sáng, với một bộ dạng thanh tâm quả dục. Cô vén một góc áo choàng tắm lên, liếc mắt đưa tình, "Đại sư, xem chân dài không?" Đương nhiên, không lộ ra gì cả, Anh nhấc mắt lên, sắc mặt không vui, "Bùi Hề Nhược." "Sao vậy?" Cô giả bộ nghe không hiều, còn đi vào thư phòng, cố ý phá vỡ sự yên lặng bên trong. Cuối cùng, anh lạnh mặt đi luôn. Cô thắng một trận đấu. Bùi Hề Nhược tưởng rằng, lúc này Phó Triển Hành cũng sẽ lạnh mặt rời khỏi. Không ngờ, anh lại nhìn cô, nhàn nhạt nói, "Vậy tối nay tôi sẽ không khóa cửa phòng nữa."