Chương 36: Đi ngủ

Môi đỏ

Kim Dạng 11-11-2023 15:55:48

Xung quanh tĩnh lặng, không có tiếng trả lời. Ngược lại tiếng sột soạt cào vào cánh cửa ban nãy, vang vọng lên trong đầu cô. Bùi Hề Nhược càng sợ hãi. Tiếng gõ cửa cũng trở nên lớn hơn. "Phó Triển Hành!" Dứt lời, cánh cửa đột nhiên mở ra mà không báo trước. Bùi Hề Nhược bị giật mình. Cô là một ví dụ điển hình của việc "Sống hưởng thụ để ăn và chơi". Thích tất cả các loại phim ly kỳ hấp dẫn. Nhưng không thể không sợ hãi. Lúc trước xem phim với Giản Tinh Nhiên, hai đứa la hét thất thanh, phim cũng không kinh dị lắm, nhưng cứ xem là bị đối phương hù cho sợ chết khiếp. Phó Triển Hành mới vừa chợp mắt một chút. Nghe thấy tiếng cô thì giật mình tỉnh lại, mở cửa ra, liền thấy cô đang trong trạng thái như vừa gặp quỷ dữ, sợ tới mức nhảy dựng lên. "Làm sao vậy?" Có lẽ là do vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ, giọng nói êm dịu của người đàn ông vang lên trong đêm, so ban ngày càng mị lực hơn. Nó cũng có tác dụng làm dịu và trấn an cô. Bùi Hề Nhược vuốt ngực, ngước mắt lên nhìn anh, không hiểu sao lại buột miệng nói, "Phó Triển Hành, tôi không ngủ được." Kỳ lạ là trước khi mở miệng, cô còn nghĩ tìm lấy cái cớ cho đỡ mất mặt. Nhưng lại không để ý, làm lộ sự thật. Quên đi, Bùi Hề Nhược nghĩ lại, cô vốn dĩ cũng hay tin chuyện tâm linh, sợ ma cũng không phải mất mặt lắm. Phó Triển Hành một tay gác lên cánh cửa, "Nhìn thấy ma sao?" Bùi Hề Nhược hiện tại hoàn toàn không muốn nghe từ "ma quỷ" nữa, vừa nghe thấy, cả người lông tơ đều dựng đứng lên "Anh không cần nói gở." Vẻ mặt của cô vô cùng căng thẳng, như thể sợ rằng nếu to tiếng hơn sẽ kinh động tới ai đó trong bóng tối. Từ lúc quen biết, Bùi Hề Nhược đã luôn tạo cho người đối diện cảm giác kiêu ngạo, không sợ trời không sợ đất, hiếm khi biểu hiện ra dáng vẻ yếu ớt và sợ hãi như vậy. Phó Triển Hành cảm thấy mới mẻ, "Vừa rồi là ai nói không sợ?" "..." Bùi Hề Nhược trừng mắt liếc anh một cái. Cô hối hận khi đến tìm anh. Tên hòa thượng này, không những không trừ ma, mà còn đem cô ra làm trò cười. Hai người nhất thời không nói chuyện. Trời cuối thu ban đêm mát mẻ, những căn nhà gỗ kiểu cũ không bật lò sưởi, cửa sổ đại sảnh vẫn mở hờ, gió đêm theo khe hở đó mà lùa vào. Bùi Hề Nhược mặc một bộ đồ ngủ lụa dài tay bằng tơ lụa, thân hình mảnh mai, cảm giác như gió thổi khẽ qua cũng thổi bay cô đi mất. Cô ôm cánh tay, đứng ở cửa phòng. Phó Triển Hành xoay người, muốn lấy áo khoác cho cô. Vừa bước được một bước, cô cảnh giác hét lên: "Phó Triển Hành, anh không quan tâm đến tôi sao?" "Tôi đi lấy thêm áo cho em." Bùi Hề Nhược bán tín bán nghi, "Thật không? Để tôi xem." Cô nhân cơ hội nhấc chân tiến về phía trước, một bước, rồi hai bước, đứt khoát đi vào phòng ngủ của anh. Phó Triển Hành đưa cho cô một chiếc áo choàng tắm sạch sẽ rồi thuận tay đóng cửa lại. Lúc này trên người anh đang mặc một bộ đồ ngủ màu đen, đầu tóc hơi rối, trông rất tùy ý. Tuy nhiên, tính tình trầm lặng và bộ dạng không vướng bụi trần vẫn không khác gì ban ngày. Khi hai người đi ngang qua nhau, anh không hề liếc mắt, như thể nếu nhìn cô thì ranh giới cũng như quy tắc của anh sẽ bị phá vỡ ngay lập tức vậy. Nếu là một tháng trước, Bùi Hề Nhược đi vào phòng anh, khẳng định sẽ xem xét vấn đề an toàn cá nhân trước. Nhưng lúc này, cô chỉ lo lắng hòa thượng sẽ đuổi cô đi. Suy cho cùng, anh không gần nữ sắc, máu lạnh lại vô tình. Khả năng, thật sự sẽ không thương hoa tiếc ngọc. "Phó Triển Hành," Bùi Hề Nhược lên tiếng, quyết định hành động trước, "Tối nay anh xem phim ma đó, không mất ngủ à?" Hòa thượng quả nhiên trả lời là, "Không." "..." Nhìn xem, thật là con người khó hiểu, cô cũng không quan tâm đến điều đó, "Nhưng vì câu nói của anh mà tôi ngủ không được. Anh phải chịu trách nhiệm." "Câu nào?" "Nói tôi xem phim ma sẽ không ngủ được." Bùi Hề Nhược dựa vào tủ góc nhướng mày nhìn anh, tư thế sẵn sàng cắm rễ ở đây. Cô như vậy, rõ ràng là đang ăn vạ anh. Phó Triển Hành ngồi ở mép giường, nhàn nhạt nhìn cô một cái, "Vậy em muốn tôi chịu trách nhiệm như thế nào?" "Ở cạnh tôi suốt đêm," Bùi Hề Nhược đuôi mắt mang ý cười, đổi chân chống đỡ trọng tâm, từng bước dụ anh, "Anh nhẫn tâm để một cô gái yếu ớt như tôi, lo lắng sợ hãi cả một đêm sao?" Cô nói, chớp chớp mắt, thật sự tỏ ra vài phần nhu nhược đáng thương. Tuy nhiên, trời sinh cô đã có khuôn mặt mị hoặc, không cần tỏ vẻ, đôi mắt hồ ly kia cũng biểu hiện ra hết, vẫn là yêu khí rất nặng. Giống như những thư sinh nghỉ lại qua đêm ở những ngôi miếu cổ ngày xưa, rồi bắt gặp mấy yêu nữ xinh đẹp mê hoặc lòng người. Phó Triển Hành nói, "Ma nữ không đánh lại yêu nữ, em có thể yên tâm." "Tôi là yêu nữ thiện lương, đương nhiên sợ ma nữ ác độc." Cô nghe hiểu, hóm hỉnh chặn lời anh. Phó Triển Hành liếc nhìn cô một cái, làm như không có cách nào khác. Cuối cùng, anh cầm lấy chiếc gối của mình, thay một cái khác rồi nói, "Bùi Hề Nhược, em ngủ ở đây đi." "Vậy còn anh?" Cô vẫn sợ anh sẽ rời đi. "Dưới sàn." Bùi Hề Nhược yên tâm, vừa nằm trên giường vui vẻ khen ngợi anh, "Phó Triển Hành, anh đúng là người tốt." Anh đứng sang một bên, nhìn bộ dạng không hề phòng bị của cô, "Bùi Hề Nhược, em không sợ sao?" "Sợ cái gì?" Cô không hiểu. "Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc." "Có lý, là do tôi bất cẩn," Bùi Hề Nhược quấn kỹ chăn, nháy mắt nhìn anh, kêu lên, "Tới đây -" Cô biết anh sẽ không làm gì, nên mới nói nhảm như vậy. Quả nhiên, Phó Triển Hành không thèm để ý tới cô, nhấc chân tránh ra. Bùi Hề Nhược cười tự phụ. Anh nằm xuống sàn nhà, bên cạnh giường. Cô quan sát toàn bộ quá trình. Qua động tác trải giường, có thể kết luận rằng hòa thượng có vòng eo đẹp, không có mỡ thừa và cơ bắp săn chắc. Đánh lại một ma nữ là dư sức. Tắt đèn, đêm trăng yên tĩnh, ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng vẫn vang lên vài tiếng côn trùng kêu rả rích. Bùi Hề Nhược mở mắt, "Phó Triển Hành, anh ngủ rồi sao?" "Chưa." Anh mới nằm xuống được một phút. Không có gì không tốt. Có thể do đêm nay, lúc đầu tiên là bị dọa sợ một hồi, bây giờ lại cảm thấy vô cùng an toàn, Bùi Hề Nhược ngược lại rất tỉnh táo, hiếm lắm mới nói được mấy lời nghiêm túc. "Phó Triển Hành, thật ra, tôi tin anh sẽ không làm chuyện xằng bậy." Nếu là người đàn ông khác, cô thà sợ chết còn hơn chạy vào phòng hắn. Phó Triển Hành qua một lúc mới hỏi, "Tại sao?" "Cái này còn phải hỏi sao?" Bùi Hề Nhược cảm thấy kỳ quái, không nhịn được thò đầu ra khỏi giường nhìn anh, "Từ nhỏ đến lớn anh luôn là học sinh gương mẫu. Tất nhiên đối với phụ nữ cũng là một người quân tử." Hơn nữa trước đây, thực tiễn đã nhiều lần chứng minh rồi. "Có lẽ em đã hiểu sai về tôi rồi." Anh không phải là một con người mẫu mực ngay từ nhỏ. Cái này nên gọi là gì? Bùi Hề Nhược chớp chớp mắt, sau đó ngồi dậy trên giường. "Em làm gì vậy?" Thình lình nghe thấy động tĩnh, Phó Triển Hành mở mắt, liền nhìn thấy cô đã ngồi dậy. Giọng nói của cô nghiêm túc, "Đi tìm gậy chống lại sói." "Ở đây không có gậy chống sói đâu". "Nhưng lại có sói." Cô nhìn chằm chằm anh. "Không có," Phó Triển Hành rốt cuộc biết cô đang diễn cái gì, ngữ điệu giọng điệu có chút bất lực, "Ngủ đi." Bùi Hề Nhược "Ha ha" cười, rất đắc ý nằm vật xuống giường, "Đừng làm tôi sợ." Âm thanh uyển chuyển, mang theo chút đắc ý, ở trong bóng đêm nghe dịu dàng lạ thường. Phó Triển Hành không hiểu sao lại có chút bốc đồng, nhắm mắt lại nói, "Còn nói nữa, tôi sẽ ra ngủ sô pha." "..." Cô lập tức im như gà. — Đêm nay, Bùi Hề Nhược đã có một giấc mơ. Trong mộng, không có nữ quỷ, không có lang sói, chỉ có một ngôi đền hoang tàn. Trong ngôi đền đổ nát đó, có một người đàn ông mặc đồ trắng, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta, cô liền cười quyến rũ hét lên, "Phó Triển Hành." Anh lù lù bất động, thậm chí còn nhắm mắt lại. Không nản lòng, cô đưa tay ra, nhẹ nhàng trêu chọc anh. Anh cau mày chán ghét và quay đi. "Giả vờ quân tử cái gì." Cô thổi vào tai anh, trầm thấp cười, "Công danh có cái gì mà mê hoặc người, đẹp hơn tôi sao?" Anh không trả lời, nắm cổ tay cô kéo cô ra khỏi người. Cô càng áp sát vào người anh, thì thầm, "Phó Triển Hành, vừa rồi anh đã chạm vào em." Lông mày anh nhướn lên, rốt cuộc nhịn không được mở mắt ra. Tuy nhiên, khi nhìn thấy cô, ánh mắt anh vốn tàn nhẫn, lạnh lùng như tảng băng, đột nhiên có một vết nứt. Ý cười trong cô càng rộng mở hơn, tay cũng hướng về phía anh tìm kiếm... Giây tiếp theo, hình ảnh lại chuyển động, cô đang phe phẩy chiếc quạt lông, ngồi dưới ánh nến mê hoặc trong sơn động, nhoẻn miệng cười, "Trước đây ta cũng không biết, tại sao trong sách hồ ly tinh chỉ luôn muốn bắt lấy mấy chàng thư sinh trắng trẻo. Nếu gặp phải người cơ trí, chẳng phải là tốn thời gian và công sức sao? Không bằng tìm một chàng hồ ly tinh, cùng nhau dậy sóng thiên hạ." "Nhưng bây giờ ta lại không nghĩ như vậy nữa. Thư sinh có mặt tốt của thư sinh nha." Một đám yêu nữ lần lượt nói, "Nhưng người cô yêu thích, chính là vị hòa thượng kia." "Các ngươi không hiểu," cô mười phần đắc ý, giọng điệu kéo dài, "Hòa thượng tĩnh tại, tự chủ, càng có mị lực dụ hoặc hơn." — Bùi Hề Nhược ngủ một giấc dậy, luôn cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó. Dường như cô đã có một giấc mơ, nhưng nội dung là gì thì không nhớ nổi nữa. Cô cũng không quá bối rối, thoáng thấy Phó Triển Hành đã tỉnh, liền ló đầu ra khỏi giường, "Phó Triển Hành, tối hôm qua thật sự khiến anh phải chịu thiệt rồi. Ngủ ngon chứ?" Từ góc độ này, Phó Triển Hành có thể nhìn thấy cô mà không cần quay đầu lại. Rõ ràng cô có một khuôn mặt quyến rũ làm khuynh đảo chúng sinh, nhưng lại trì độn đến mức ở chung phòng với một người đàn ông, còn có thể vô tư hỏi anh ngủ có ngon không. Công bằng mà nói, Phó Triển Hành cho tới nay, rất ít có ham muốn. Lúc tuổi dậy thì, anh hầu như không có khoảnh khắc nào phải khống chế bản thân. Cho dù có, cũng là qua loa hành sự, cũng không quyến luyến. Ngay cả đối với Bùi Hề Nhược, ngoài mấy lần có tiếp xúc thân mật, anh cũng không có bất kỳ cảm xúc mãnh liệt nào khác. Anh muốn cô ở bên cạnh, coi như gặp được tiểu hồ ly mà mình thích, vì vậy anh hao tốn tâm tư và sức lực để cô ở trong nhà, ăn ngon ngủ kỹ mà nuôi dưỡng, để lúc nào cũng có thể trông thấy. Lại chưa từng nghĩ tới, muốn tiến thêm một bước. Cũng không bao giờ nghĩ đến việc làm gì đó với cô. Những người chưa bao giờ nếm thử qua trái cấm sẽ không bao giờ biết được nó tuyệt vời như thế nào. Nhưng mà đêm qua, hai người ở chung một phòng. Không có tiếp xúc thân thể. Nhưng anh lại dễ dàng có phản ứng. Mùi hương trên người cô lúc đầu không rõ ràng, nhưng về sau, như tỏa ra từ giữa hồ, dần dần lan theo theo từng gợn sóng. Khác với loại nước hoa cô thường xịt lên quần áo và đồ trang điểm, mùi hương này không hề có tạp chất, không giống với bất kỳ loại nước hoa nào mà chỉ có mùi thơm dễ chịu. Tinh khiết, là hương thơm thuộc về riêng mình cô. Giống trái cấm treo trên cành cây, mê hoặc người hái. Hơn nữa hôm qua, không biết cô đã mơ cái gì, vẫn luôn nói mớ. Nhỏ giọng nỉ non, mê hoặc thần kinh người khác. Phó Triển Hành nửa đêm phải đi hít thở làn gió mát lạnh ngoài kia, dần dần bình tĩnh lại. Nhưng khi quay trở lại phòng, thấy cô đang ngủ trên giường của mình, cảm xúc vừa mới đè nén được chút giờ lại không ngừng dâng lên. Thực ra tư thế ngủ của cô không được đẹp, khuôn mặt khuất dưới gối, nhìn không ra dáng vẻ gì. Nhưng anh vẫn bị vây quanh bởi dục vọng. Có lẽ chỉ vì, người nằm ở đó là cô. "Phó Triển Hành?" Có lẽ do anh im lặng quá lâu, Bùi Hề Nhược liền duỗi tay ra quơ quơ trước mặt anh. Cánh tay cô trắng nõn tựa như ngọc, dưới ánh mặt trời ban mai càng tinh tế thon dài. Phó Triển Hành yết hầu khẽ chuyển động, "Bùi Hề Nhược, nếu đã tỉnh, em có thể đi được rồi." "Anh thật vô tình, tôi còn chưa tỉnh ngủ hẳn đâu," Bùi Hề Nhược không nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của anh, như kẻ lưu manh, hít hà chỗ chăn gối, "Nhưng mà, giường của anh thơm quá, anh dùng loại nước hoa gì vậy? Gỗ đàn hương sao?" "..." Không chờ cô hỏi lại, Phó Triển Hành đã đứng dậy, không thương tiếc mà đuổi cô ra ngoài. — "Sầm" một tiếng, cánh cửa trước mắt liền đóng lại. Bùi Hề Nhược đứng ở cửa, cảm thấy kì quái. Cô lúc này đang mặc bộ đồ ngủ, xách một chiếc gối trên tay, đặc biệt giống mấy người phụ nữ đầy mưu mô, chuyên đi câu dẫn nhưng lại bị ném ra khỏi giường trong mấy bộ phim truyền hình. Hòa thượng sáng sớm uống nhầm thuốc à? Một giây cũng không đợi, sợ cô chiếm tiện nghi của anh sao?