Chương 53: Lời yêu thương

Môi đỏ

Kim Dạng 11-11-2023 15:56:00

Không khí của đêm nay thật lãng mạn, và càng hợp lý hơn khi có một khoảng thời gian nghỉ ngơi nho nhỏ sau khi về đến nhà. Chỉ là Bùi Hề Nhược quá mức tự tin, xem nhẹ việc hòa thượng giả tu hành, hành sự thiếu cẩn trọng, rất nhanh đã bị đảo ngược tình thế, suýt chút nữa không giữ được mình. Sau lại liên tục xin tha, mới thay đổi sang một phương thức khác. Sau khi kết thúc, anh đứng dậy đi vào phòng tắm. Bùi Hề Nhược nằm ở trên giường nghỉ ngơi một lát, hồn phách phiêu du ở trên mây bây giờ mới trở lại, đột nhiên nảy ra một ý xấu, kiễng chân bước qua phòng thay đồ, rồi lén đến trước cửa phòng tắm. Cô là ví dụ điển hình cho việc, sẹo lành liền quên đi nỗi đau. Lúc này, cô cố ý cao giọng, gõ cửa ba lần, "Phó Triển Hành, anh đang tắm sao? Có muốn em vào cùng không?" Bên trong không thấy có động tĩnh, Bùi Hề Nhược thở phào một hơi, đang định gõ cửa lần nữa thì cửa đột nhiên mở ra. Người đàn ông xuất hiện gần trong gang tấc. Thân cao lớn cùng hơi nóng tỏa ra khi tắm phả vào mặt, bao quanh lấy cô. Cô bị hơi nước làm cho sặc, khẽ ho một tiếng, theo bản năng lui về phía sau một bước. Chưa kịp đứng vững, lại bị anh túm chặt tay, kéo lại. Người đàn ông nhìn cô, "Anh chưa tắm xong, nhưng mà, chúng ta có thể tắm cùng nhau." Ngay cả khi nói mấy lời ám muội như vậy, giọng anh vẫn lãnh đạm như thường. Bùi Hề Nhược là người nông cạn, nên cô thích vẻ ngoài đứng đắn phong vị này của anh, cho dù chỉ là giả tạo, thị giác đủ mãn nhãn là được. Lập tức đuôi mắt liền cong lên, "Thật sao? Vậy em không khách khí đâu?" Cô nói, thử bước một bước vào, ai ngờ người đàn ông vẫn không hề di chuyển, khiến cô đâm mạnh vào anh. Sau đó, cô cảm thấy có thứ gì đó không thể diễn tả được "..." Bùi Hề Nhược sững người ngay lập tức, không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn anh. Còn thời kỳ chịu lửa thì sao? Với những kiến thức sinh lý ít ỏi mà cô học được, cô có vẻ đã rút ra được kinh nghiệm, trước mắt có lẽ...cô không nên tiếp tục đùa thêm nữa? Suy nghĩ xoay chuyển một hồi, cô mới phản ứng kịp, lập tức quay đầu, "Vậy em đi lấy một bộ đồ ngủ, anh chờ nhé!" Phó Triển Hành đương nhiên sẽ không chờ cô. Tâm tư của cô gái này, tất cả đều viết ở trên mặt, sợ là chờ đến sáng cũng sẽ không quay lại. Anh lau khô tóc, đi qua phòng thay đồ, ánh mắt đầu tiên nhìn về phía chiếc giường, không thấy bóng dáng cô đâu. "Bùi Hề Nhược?" Cánh cửa dẫn đến phòng ngủ kia bị đóng lại, Phó Triển Hành nhấc chân đi tới, kéo ra. Lại mở thêm một cánh cửa khác. Rèm cửa không được kéo vào, ánh trăng theo cửa sổ sát đất chiếu vào sàn nhà, mơ hồ phác họa đường nét của cô gái đang nằm trên giường. Cô cũng không có giả bộ ngủ, nghe thấy được động tĩnh liền ngồi dậy, giải thích với anh, "Đêm nay em muốn ngủ ở đây." Anh "ừm" một tiếng, "Tại sao?" "Vì sự an toàn." Cô lấy chăn bông bọc kín người lại. Cô không quên vừa rồi, anh động tình, bộ dạng có bao nhiêu mạnh mẽ, lại đến một lần, và một lần nữa, cô sợ rằng mình sẽ không tránh nổi qua đêm nay. "Được." Ngoài dự đoán, Phó Triển Hành đã ngay lập tức đồng ý. Bùi Hề Nhược trong lòng nghi hoặc, hoài nghi có gì đó không ổn, không dám hành động hấp tấp. Qua vài giây, cô thả tay ra và định thò đầu ra khỏi chăn bông, nhưng đột nhiên cô nhận thấy bên cạnh giường, phía sau mình đang lún xuống. Ngay sau đó, cả người bị ôm trong vòng tay ngập tràn hơi thở của mùi hương gỗ tuyết tùng. Cô cố vùng vẫy hai lần, vẫn không thoát khỏi sự kìm kẹp của anh. Sau đó vừa mệt lại vừa buồn ngủ, cô liền từ bỏ kháng cự. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô ngẩn ngơ suy nghĩ, thảo nào anh không phản bác hay tỏ thái độ gì, thì ra là có ý đồ này từ trước. — Ngủ một giấc tỉnh lại, trời vẫn còn sớm. Bùi Hề Nhược chưa tỉnh táo hẳn, với tay lên tủ đầu giường tìm di động. Vừa mở ra, lại bị dọa cho nhảy dựng. Sau khi thông báo kết hôn được công khai vào tối qua, cô thật sự đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Thứ nhất, cô không phải là một ngôi sao lớn, thứ hai, Phó Triển Hành ở trong giới giải trí dường như không có tiếng tăm mấy, lại không ngờ hai người lại được nhiệt liệt hưởng ứng tới như vậy. Giờ phút này, bên dưới các bình luận, còn có người tag cô, thể hiện sự bàng hoàng và phấn khích. Lướt qua các bình luận, một lượng lớn trong số đó là fan couple mới và tuyên bố sẽ ngồi đây nhận phát cẩu lương. Lượng người theo dõi trên Weibo của cô sắp vượt hai trăm vạn. Tính ra, lượng fan mà cô có được qua sự cố đạo tranh kia chỉ chiếm một con số bé nhỏ nếu so với sự kiện lần này. Thích Ngân cảm khái với dáng vẻ của người rất có kinh nghiệm: "Đây có thể so với lưu lượng mà giới giải trí đem lại, đương nhiên có điểm không giống nhau, nhưng soái ca và mỹ nữ yêu đương, ai mà không thích xem chứ?" Thích Ngân: "Sửa lại: Là soái ca mỹ nữ chốn hào môn." Thích Ngân: "Cậu có định chuyển đổi mục đích của tài khoản này, biến thành blogger chuyên chia sẻ chuyện tình cảm hay không?" Bùi Hề Nhược hỏi: "Blogger chia sẻ chuyện tình cảm?" Nghe tới cụm từ này, cô chợt nhớ tới cuộc sống hàng ngày của mình rồi chuyện tình cảm cẩu huyết của mấy vị tỷ muội trong vòng. Thích Ngân giải thích: "Chính là ghi lại mấy câu nói ngọt ngào của Phó tổng nhà cậu, lâu lâu show chút ân ái cho mọi người xem, độ nổi tiếng sẽ tăng lên nhanh chóng. Không phải có rất nhiều blogger hay làm như vậy sao." "..." Bùi Hề Nhược chỉ nghe đến bốn chữ "câu nói ngọt ngào", da đầu liền trở nên tê dại mất vài giây. Phó Triển Hành, người này, ngày thường nói một câu còn khó, kiếm đâu ra cùng cô nói lời ngon tiếng ngọt. Đổi lại, nếu anh thật sự biến thành người biết nói mấy lời âu yếm, cô mới cảm thấy không thoải mái. Bùi Hề Nhược đặt điện thoại di động xuống, suy nghĩ về việc khác. Không khí tối hôm qua rất tốt, lúc này lật người lại, đối diện với khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, trong lòng cô như dâng lên một tia xúc động. Bùi Hề Nhược nhìn anh, dục vọng dần dần dâng lên, đưa tay ra, chạm vào sống mũi anh. Theo đường thẳng, một đường đi xuống. Ngón tay còn chưa di chuyển xuống hết, người đàn ông đã mở mắt. Cô không hề chột dạ, bày ra vẻ lưu manh vừa mới chơi đùa xong, cười tủm tỉm nói, "Chào buổi sáng." Phó Triển Hành "ừm" một tiếng, hôn lên ngón tay cô, "Em dậy sớm vậy?" "Đương nhiên, đêm nào cũng có sói bên cạnh, có thể yên tâm ngủ mới là kỳ lạ đó." Cô cố kéo dài ngữ điệu nói. Anh nhìn cô, ánh mắt, có ý gì đó. Cô nhận thấy nguy hiểm, lập tức khôn ngoan dừng ngay việc lên án khiêu khích, ngược lại nói, "Phó Triển Hành, hình như em chưa từng nghe thấy anh nói mấy lời âu yếm." Chuyện ở trên Weibo là một việc, tưởng tượng có thể nghe anh thỉnh thoảng nói một hai lần, lại là một chuyện khác. "Lần tỏ tình kia không tính sao?" "Mới được một lần." "Anh không biết nói mấy lời âu yếm." Đến lời bình thường anh còn nói ít. "Vậy học từ em cũng được," Cô sớm có chuẩn bị, hơi nghiêng người về phía trước, ghé vào bên tai anh, "Nhược Nhược, anh yêu em." Nói xong, cô không chút ngượng ngùng, cười tủm tỉm mà nhìn anh, "Đơn giản mà? Anh mau nói theo xem." Đuôi mắt cô cong lên, biểu hiện mang theo chút gì đó bỡn cợt, tỏ vẻ gấp gáp không chờ nổi muốn nghe anh nói. Phó Triển Hành đem cô ôm chặt, thấp giọng nói, "Anh yêu em." Giọng của người đàn ông vốn rõ ràng, nên khi đè thấp, câu nói truyền đến cùng với hơi thở nam tính, quả thực kích thích dây thần kinh người đối diện. Vành tai Bùi Hề Nhược khẽ động, chỉ cảm thấy học bá quả nhiên rất lợi hại, dạy cái gì cũng tiếp thu rất nhanh. Đang thất thần, lại nghe thấy thanh âm của anh ở bên canh, trầm thấp và đĩnh đạc. "Nhược Nhược." — Vào cuối tháng Giêng, nhiệt độ ở Bình Thành đã tăng lên một chút. Năm nay là một mùa đông ấm áp, không có tuyết. Cũng may Bùi Hề Nhược đã trải qua một mùa đông tuyệt đẹp ở Phần Lan, lúc này cũng không thấy tiếc nuối. Sự nổi tiếng của cô trên Internet đã ổn định trở lại sau khoảng thời gian nhộn nhịp. Không giống như khi danh tính của cô bị lộ bởi vụ đạo tranh, lần này, có rất nhiều các nhãn hàng quảng cáo, thậm chí từ các công ty điện ảnh và truyền hình, đã mời cô xuất hiện trong các bộ phim điện ảnh và tham gia các chương trình tạp kỹ. Bùi Hề Nhược đối với giới giải trí không có hứng thú, chỉ là một ngày nọ nằm ở trên sô pha, từ chối một người đại diện, vừa lúc bị Phó Triển Hành thấy. Trong lúc bất chợt, cô giơ điện thoại lên hỏi anh, "Phó Triển Hành, em đi đóng phim điện ảnh kiếm tiền nuôi anh, được không?" "Không được." Anh đáp lại hai chữ. "Vì sao?" Anh ngồi xuống bên cạnh cô, "Anh không cần em nuôi." Cô "Hừ" một tiếng, đuôi mắt mang theo ý cười xấu xa, "Anh rõ ràng là không muốn em cùng người đàn ông khác đóng phim." "Ừ." Anh cũng thừa nhận. "Em thật thông minh," Bùi Hề Nhược ngả người về phía sau, tự mãn, "Nhưng mà, em không cần đi đóng phim, cũng có thể nuôi được anh. Có phải rất lợi hại không?" Hiện tại cô là họa sĩ, cũng được coi là có tiếng trên mạng. Anh hôn cô một cái, "Lợi hại." Hai người nằm trên ghế sô pha một lúc rồi cùng nhau đi ra ngoài. Hôm nay là đi thăm ông cụ Phó. Trải qua đoạn thời gian này, bác hai đã nói cho ông cụ Phó về chuyện Phó Uyên tỉnh lại. Trong số những người con trai, Phó Uyên là người được ông cụ yêu thích nhất, cũng là người được tin cậy và dựa dẫm nhất. Cùng ngày, ông cụ Phó và bác hai đã đến trung tâm điều dưỡng. Chỉ là Phó Uyên tuy đã tỉnh, nhưng cũng chẳng khác người thực vật là mấy. Trước khi bị tai nạn, ông rất anh tuấn, văn nhã, phong độ, ăn nói nhẹ nhàng, nhưng giờ lại đang nằm trên giường bệnh, tiều tụy khô héo, miệng không thể nói nên lời. Ở một mức độ nào đó, còn không bằng tình trạng lúc thực vật. Mấy năm nay, sợ ông cụ Phó thấy cảnh mà thương xót đau lòng, con cháu không bao giờ cho ông cụ đến đây. Nay tận mắt chứng kiến, ông cụ Phó đã chịu đả kích không nhỏ, lúc trở về, tinh thần không ổn định, vô tình ngã xuống bậc thang. Lúc Phó Triển Hành và Bùi Hề Nhược đi đến, mấy người họ hàng cũng đã tụ họp ở đây, bác sĩ gia đình đang chuẩn bị rời đi. Bác hai giải thích qua sự tình, "Không có gì vấn đề lớn, chỉ là, bị thương ở gân cốt, phải tĩnh dưỡng trong một năm rưỡi." Ông cụ Phó nhìn sang, ánh mắt tràn đầy thương cảm nhìn con cháu. "Triển Hành bận như vậy, không cần phải gọi tới đây." Lần trước hai người gặp mặt, còn vì chuyện của Thẩm Úc mà bất hòa không vui. Nhưng dù sao cũng là ông cháu ruột thịt, xung đột quyền lợi thuộc về xung đột lợi ích, qua một thời gian, lại có thể làm lành, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Phó Triển Hành nói chuyện với ông cụ Phó một lúc, lại cùng Bùi Hề Nhược ở Phó gia dùng bữa tối rồi mới rời đi. "Có phải rất nhàm chán hay không?" Anh nhéo nhéo tay cô. Hôm nay đáng lẽ không cần đưa cô đi theo. Bùi Hề Nhược nói, "Không sao đâu, lúc trước tới đây mới nhàm chán." "Khi nào?" "Lần đầu tiên đến, anh và ông nội ở thư phòng nói chuyện, còn lại mình em bị mấy người dì lôi kéo nói chuyện phiếm, quá khủng bố." Bùi Hề Nhược chỉ vào nơi uống trà trong sân viện. Phó Triển Hành sau đó nhìn sang, trước mắt như hiện lên cảnh tượng ấy. "Mọi người nói chuyện gì?" "Âm nhạc, ca kịch, nhân văn..." Cô đứng tại chỗ rùng mình, "Hại em sợ hãi hôn nhân mà muốn bỏ chạy." Anh khẽ sửa lại, "Em đã chạy rồi mà." "..." Người này còn rất ghi thù, Bùi Hề Nhược đúng lý hợp tình nói, "Khi đó không phải bị dọa cho sợ sao, còn tưởng rằng sau này hôn nhân sẽ rất phiền phức. Hơn nữa, anh cũng không chịu ra tay cứu vớt em." Nói thì nói như vậy, nhưng với quan hệ của hai người bọn họ lúc đó, sợ là Phó Triển Hành có tới cứu, chắc cô cũng vẫn chạy mất. Phó Triển Hành cũng không tố giác điểm này, chỉ cười một tiếng, "Về sau anh sẽ chú ý, không để em ở cùng họ quá lâu." "Được." Cô cười tủm tỉm. Hai người nói chuyện, bước ra khỏi Phó gia. Bên ngoài ánh đèn rực rỡ đã thắp lên, hắt trên bức tường gạch màu xanh cổ kính, khiến nó mang vẻ đẹp sâu xa và cô tịch. Lúc này, có một người đàn ông đi tới. Mới đầu Bùi Hề Nhược không quá để ý, cho đến khi hắn ta đến gần và dừng lại. "Đã lâu không gặp, Phó tổng." Hắn ta hơi dừng lại, ngay sau đó, tầm mắt từ từ dừng ở trên người cô, "Phó phu nhân." Giọng Phó Triển Hành lãnh đạm."Thẩm Úc." "Thẩm Úc?" Bùi Hề Nhược nhìn người đàn ông kia và nheo mắt. Cái tên này nghe quen quen.