Nếu như, có thể quay lại quá khứ một lần nữa.
Bùi Hề Nhược nhất định sẽ cẩn thận mà tặng tranh, sẽ không làm ra mấy thứ hoa hòe lòe loẹt như vậy.
Lúc này đây, cô nhìn về phía bóng lưng của người đàn ông, cảm thấy thế giới này đột nhiên trở nên tối đen.
Điều cô lo lắng nhất không phải là chuyện anh sẽ nhìn thấy mấy chú heo nhỏ kia, dù sao tác phẩm theo phong cách phổ quang như vậy, cho dù nhìn có vô cùng cay mắt, cũng có thể giải thích rằng đây là một loại hình nghệ thuật đặc biệt, anh không thưởng thức ra được cái đẹp, đó là vấn đề của gu thẩm mỹ, chuyện này cũng không đáng nói là bao.
Vấn đề chính là chiếc nắm đấm lò xo kia.
Chỉ cần anh mở, nó sẽ ngay lập tức bật ra, không đánh vào mặt được, thì cũng dọa được đối phương. Cô đã từng thử qua, lực của nắm đấm kia rất lớn.
Nhỡ đâu anh không để ý, không kịp tránh nó...
Bùi Hề Nhược càng nghĩ càng đau da đầu, sau đó ngồi dậy từ sô pha, cũng không quản đến cơ thể đau nhức mệt mỏi của mình, vội vã nhảy qua vài bước, "Phó Triển Hành! Anh đợi em với!"
Phó Triển Hành đã đi tới trước cửa phòng dưới tầng hầm, đứng ở trên bậc cầu thang cuối cùng.
Nghe thấy lời này, lại quay trở lại, đi đến trước mặt cô, "Em gọi anh?"
"À," Cô đã đi không nổi, dựa vào tường, yếu ớt đáp lại một tiếng, "Anh cầm nó lên đây, em tự mở nó được không."
Anh nhìn cô một chốc, "Được."
Lúc này cô mới yên tâm, "Vậy anh đi đi." Lại lập tức dặn dò một câu, "Đừng có mở nó ra đấy."
Làm như nó chính là chiếc hộp Pandora vậy.
—-
Đó chỉ là chiếc hộp theo kiểu hộp quà, quả nhiên vẫn chưa động vào.
Bùi Hề Nhược thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau khi cầm đến tay, lại dùng chiêu trì hoãn, nói là muốn đợi trở về Bình thành mới mở nó ra.
Phó Triển Hành cũng tùy theo ý cô. Dù sao anh cũng biết nó là cái gì. So với việc mở chiếc hộp ra, biểu cảm của cô càng thú vị hơn.
Bùi Hề Nhược ôm chặt chiếc hộp quà vào lòng, như là sợ anh giành mất, dù cho như vậy sẽ đi khập khiễng cũng quyết không buông tay.
Phó Triển Hành vươn tay qua cầm lấy, khiến cô yên tâm.
"Yên tâm, anh sẽ không mở ra."
Cô vô cùng căng thẳng mà nhìn anh, "Nói lời phải giữ lời đấy, nuốt lời sẽ biến thành cún đó."
"Ừ, anh đã từng nuốt lời bao giờ chưa?"
"Nhỡ đâu thì sao?" Cô vẫn nhìn chằm chằm.
Thẩm Minh liếc mắt nhìn, còn tưởng rằng là cơ mật gì lớn lắm.
Lại nhìn kĩ hơn một chút, thấy có chút quen mắt.
Qua một hồi, cuối cùng anh ta cũng nhớ ra gì đó, không kìm được mà thấy đau răng.
"Thư ký Thẩm, anh làm sao vậy?" Đúng lúc cô nhìn thấy cảnh ấy.
"Gần đây tôi có mọc răng khôn, sưng lên rồi."Thẩm Minh lập tức che lại. Toàn bộ đầu óc anh ta đều là hình ảnh của chiếc nắm đấm lò xo bật lên.
"Vậy anh phải đi khám đi, mọc răng khôn còn có thể khiến mặt gầy đi được đó." Cô cũng là nghe trên mạng nói vậy, có một đoạn thời gian cũng mong mình mọc răng khôn, nhưng tiếc là cô không đủ thông minh, nên nó không có mọc.
"Tôi biết rồi." Thẩm Minh đáp.
Sau đó, anh ta nhìn thấy Bùi Hề Nhược quay sang hỏi người đàn ông bên cạnh, "Phó tổng, anh có mọc răng khôn không?"
Phó Triển Hành nghiêng đầu, đáp một câu, "Không có."
"Anh thông minh như vậy, phải mọc thêm vài chiếc mới đúng."
"..."
Thẩm Minh phát hiện, nói chuyện về chủ đề không chút dinh dưỡng nào như vậy, khóe mắt Phó tổng lại chứa đầy sự vui vẻ, vô cùng nhẫn nại. Cô Bùi thì càng không phải nói rồi, vốn đã có gương mặt xinh đẹp như vậy, tùy tiện cười, cũng vô cùng cuốn hút.
Hơn nữa, cô ấy còn đang khoác tay Phó tổng, tư thế vô cùng thân thiết.
Thẩm Minh không khỏi cảm thấy thần kì.
Nhớ tới năm đó, thực sự cô Bùi thật khiến người ta khó tiếp xúc. Lắm chiêu trò, lại biết cách dày vò, rõ ràng muốn khiến cho Phó tổng biết khó mà lui, ngay cả anh ta ở bên cạnh nhìn, cũng sợ rằng Phó tổng không chống đỡ được.
Bây giờ xem ra, mọi lo lắng đều là thừa thãi.
Phó tổng đánh bại yêu tinh, tất nhiên cũng có bản lĩnh.
Nhưng cùng lúc đó, anh lại bị cô lôi xuống phàm trần, không giống như trước kia, giống như không quan tâm đến thế sự, bất cứ khi nào cũng có thể xuất gia.
Hai người này, chính là trời sinh một cặp.
—-
Trước khi lên máy bay, Bùi Hề Nhược nhận được tin tức từ phía lão Tiền, là một tin vui cực lớn.
Vừa xuống máy bay, suốt dọc đường cô đều nói chuyện với anh.
Sau khi xong xuôi, cô không kìm được sự vui vẻ, "Phó Tổng! Em sắp mở buổi triển lãm cá nhân rồi! Lợi hại không!"
Phó Triển Hành véo véo ngón tay cô, "Lợi hại, khi nào vậy?"
"Khoảng tháng năm, tháng sáu, đến khi đó, còn có cả ký tên bán tranh nữa."
Họa sĩ tranh khắc bản trong nước không ít, nhưng những người nổi tiếng đều dựa trên phong cách truyền thống, thích vẽ núi non, sông hồ, nhà cửa. Bùi Hề Nhược với phong cách dựa trên các loại màu sắc để biểu đạt này, ngược lại lại vô cùng độc đáo.
Hơn nữa cô thực sự có năng lực, muốn nhan sắc có nhan sắc, độ nổi tiếng trên mạng cũng rộng như vậy, được bên triển lãm nhìn trúng cũng không có gì kỳ lạ.
Bởi vì tin tốt này, vừa xuống xe Bùi Hề Nhược đã vui sướng mà quên đi đau nhức, nhảy nhót vài bước.
Sau đó lập tức bị cơn đau làm cho lảo đảo.
Phó Triển Hành vội tiến lên phía trước đỡ cô, đành ôm cô lên.
Đây vẫn đang ở bên ngoài mà!
Thẩm Minh ở đằng sau cũng kinh ngạc, sau khi bình tĩnh lại nghĩ, hình như cũng chẳng có gì để phải thấy làm lạ như vậy.
Vốn dĩ cô Bùi đã phá bỏ giới hạn của Phó tổng từ lâu rồi.
—-
Anh ôm cô một đường đi đến thang máy cá nhân lên căn hộ, Bùi Hề Nhược vui sướng đung đưa chân, "Ôi, sau này em chính là Bùi đại họa sĩ rồi."
Ước muốn tổ chức buổi triển lãm cá nhân của cô đã sắp thành hiện thực, mục tiêu tiếp theo chính là tổ chức một buổi triển lãm toàn cầu, vinh danh bán những tác phẩm của mình, từng bước, từng bước một, bước lên đỉnh vinh quang của cuộc đời.
"Sau đó, em sẽ trở thành phú bà, rồi bao nuôi anh." Cô vô cùng đắc ý.
Phó Triển Hành nhìn chút biểu tình kiêu ngạo kia của cô, cũng bật cười, "Ừm, anh đợi em."
Sau khi cửa thang máy mở ra, Thẩm Minh đặt hành lý của hai người họ vào nhà, rồi nhanh chóng rời khỏi.
Bóng đèn vừa rời khỏi, cánh tay đang khoác trên cổ người đàn ông của cô lập tức ôm chặt hơn, tiến sát lại, rồi hôn lên môi anh.
Mặc dù đêm hôm đó khiến cô vô cùng đau, tuy nhiên, cô vẫn rất thích được gần gũi với anh.
Phó Triển Hành đáp lại nụ hôn của cô.
Hôn một đường đến sô pha, cô được đặt xuống, khi động đến cơ tay chân, lại nổi lên một trận đau.
Cô véo véo gương mặt anh tuấn của anh, giận dỗi, "Tại sao anh chẳng hề hấn gì vậy?"
Anh cúi đầu hôn hôn cô, chan chứa ý vị dỗ dành.
Bùi Hề Nhược bị anh hôn đến mềm nhũn, ngã xuống sô pha, sau khi kết thúc, dùng ngón tay chọc chọc ngực anh, "Anh học được từ đâu vậy."
Loại câu hỏi tương tự như vậy, trước đây cô đã từng hỏi qua.
Nhưng chưa từng nhận được đáp án.
Lần này, lại nghe thấy người đàn ông thấp giọng nói, "Tự học."
"Thật không hổ là học bá," Cô dừng lại một chút, nhớ đến hành động đêm đó của anh, lại bổ sung, "Còn là đại ca trong trường nữa, sức lực cũng thật mạnh mẽ."
"..."
Cô trêu chọc một hồi, đắc ý cong môi, tự cảm mỗi lần mình chiếm thế thượng phong.
Chân cô bị dày vò đến hỏng rồi thì thôi, ít nhất, miệng cô cũng chưa từng thua anh, mỗi lần đều khua môi múa mép rất nhanh, anh chỉ có thể cạn lời mà nhìn.
Đang vui vẻ đắc ý mà nghĩ ngợi, đột nhiên một giây sau, bị người đàn ông dùng lực ôm lấy, lại một lần nữa hôn xuống.
Giọng của Bùi Hề Nhược bị hơi thở của anh chặn lại, "Ưm" một tiếng.
Sao lại quên mất rồi, anh thuộc phái hành động...
Sau khi nụ hôn này kết thúc, môi Bùi Hề Nhược đã đỏ ửng lên, mắt long lanh nước, cô vốn dĩ trời sinh yêu kiều, sau khi trải qua đêm đó, khóe mắt đuôi mày, càng dễ đem theo nét phong tình.
Phó Triển Hành nhịn lại, rời tay khỏi eo cô.
Bùi Hề Nhược biết rằng, vào những lúc như thế này người đàn ông đang chịu dày vò, nhưng mà, cô cũng không có cách nào khác cả.
"Nếu như đêm đó anh dịu dàng hơn một chút, bây giờ đã được ăn thịt rồi." Cô cười xấu, sờ soạng anh, "Phó tổng, hối hận không?"
Yết hầu Phó Triển Hành di chuyển lên xuống, bất giác bị cô kéo về một dòng kí ức nào đó.
Đêm hôm đó, chuyện duy nhất khiến anh hối hận chính là khiến cô bị thương. Nhưng anh cũng biết rằng, cho dù được quay lại tối đó một lần nữa, anh cũng không có cách nào kìm nén lại được.
Những mặt tiêu cực đã ăn sâu vào trong xương cốt, tính cách dễ nóng dậy, từ nhỏ anh đã đối mặt, cũng đã học được cách kìm chế chúng, nên thường trong trạng thái ôn hòa.
Chỉ duy nhất đối với cô, anh không có khả năng kiềm chế lại được.
Để bản thân mình tùy ý trầm luân vào đó.
"Hối hận." Cuối cùng anh cũng đáp theo cô, cho cô một chút dỗ dành.
Quả nhiên Bùi Hề Nhược vô cùng đắc ý.
Nhưng cô còn chưa kịp đắc ý được vài giây, đã thấy anh đứng dậy, cầm chiếc hộp tranh khắc bản qua.
Cô giật mình mà lùi lùi lại về sau, giống như đang đối diện với một quả bom sắp nổ, "Bây giờ đã mở luôn rồi sao?"
Anh "Ừm" một tiếng, dùng chính lời nói cô đã nói qua, "Đã nói là về nhà sẽ mở mà, nuốt lời sẽ biến thành cún."
Bùi Hề Nhược rất không có hình tượng mà phát ra âm thanh, "Gâu gâu gâu."
Sắc mặt anh không đổi, "Biến thành cún cũng không có tác dụng."
"..."
Thôi được rồi, thò đầu ra cũng là một đao, thụt đầu cũng một đao. Đến nước này, trốn cũng không trốn được nữa rồi.
Bùi Hề Nhược hít sâu một hơi, ngón tay cầm lấy chiếc dây ruy băng màu xám bạc, nhẹ nhàng kéo mở.
Khi mở nắp hộp ra, cô lập tức nhìn ra phía ngoài cửa sổ, "Waa, có một con chim thật lớn ngoài kia kìa!"
Ai biết, Phó Triển Hành đối với vở kịch này lại vô cùng thờ ơ, cũng không nhìn qua.
Cô đành nhắc anh dựa vào phía sau, bản thân mình thì giương tay ra, vừa mở nắp hộp, "Bang" một tiếng, một chiếc nắm đấm lò xo lập tức bật lên.
Hai người đều không bị đánh trúng.
Trước kia Phó Triển Hành cũng chỉ biết được đại khái trong chiếc hộp có gì từ phía Thẩm Minh, cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ có tiết mục như vậy, "Đây chính là nguyên nhân em không để anh mở chiếc hộp này ra?"
"Đúng thế, hahahhah..." Bùi Hề Nhược cười gượng vài tiếng.
Cũng không cần giải thích nữa rồi, khi đó, cô vô cùng mong muốn đánh bại vị tuyển thủ số chín này, dùng nắm đấm này, trừ việc muốn dọa sợ đối phương, còn có lý do khác nữa.
Kể cả cô nói bừa một cái, cũng phải có thể làm anh tin mới được.
Nhưng Phó Triển Hành lại chẳng có chút gì là giống với đang tức giận, vươn tay lấy những bức họa bên trong ra.
Hiếm khi Bùi Hề Nhược lại trải nghiệm cảm giác tâm trạng thấp thỏm như hiện tại, lúc thì vân vê ngón tay, lúc lại quay qua nhìn anh, thấy biểu cảm của người đàn ông vẫn như cũ, không hề có vẻ như muốn tính sổ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lại nhìn qua mấy chú heo nhỏ kia một lần nữa, da đầu cô lại bắt đầu ngứa.
Sao lại có loại phong cách tăm tối như vậy chứ, mấy con heo hung dữ thế kia, sau này nếu như cô lừng danh trong giới hội họa quốc tế rồi, đây chính là lịch sử đen tối nhất trong cuộc đời cô...
Sợ rằng sau khi Phó Triển Hành nhìn nhìn một hồi sẽ đột nhiên tức giận, Bùi Hề Nhược vội vã cầm lấy mấy bức tranh đó, "Được rồi, bây giờ anh cũng đã nhìn qua rồi, chi bằng chúng ta đi xem quà sinh nhật của anh đi."
Anh nhìn biểu cảm hận không thể lập tức thiêu đốt sạch tất cả của cô, bật cười, "Được."
Cô lập tức kéo anh đứng dậy.
Tối nay, không có chuyện gì xảy ra cả.
Phó Triển Hành hình như không định so đo với cô về tác phẩm kinh dị kia.
Trước khi đi ngủ, Bùi Hề Nhược cảm động mà ôm anh, "Phó tổng, anh thật là đại nhân đại lượng."
Anh cúi đầu hôn cô, "Đừng có nói gì quá sớm."
Cô nhận thấy có gì đó sai sai, trong lòng đột nhiên cảnh giác, đang định bò ra rồi bỏ chạy ngay trong đêm, lại bị anh kéo lại vào lòng, "Bây giờ ngoan ngoãn ngủ đi."
—
Sau đó vài ngày, Bùi Hề Nhược đều bận rộn chuẩn bị cho buổi triển lãm.
Mặc dù nói là còn khoảng ba, bốn tháng nữa, nhưng bây giờ công việc cần chuẩn bị cũng đã bắt đầu tiến hành rồi. Gặp gỡ người đề xuất ý tưởng triển lãm, xác định chủ đề, chuẩn bị tác phẩm, còn có cả một danh sách dài những việc khác cần làm.
Mà Phó Triển Hành càng bận rộn hơn, mấy ngày liền, khi anh về nhà đã là nửa đêm.
Vì vậy tối hôm đó, câu nói kia chắc chỉ là uy hiếp bằng miệng thôi đúng không? Nói không chừng, anh cũng đã quên rồi.
Bùi Hề Nhược rất vui mừng.
Tâm tình cô vừa tốt lên, khi sáng tạo sẽ bật âm lượng lên mức to nhất, khi hứng thú lên, còn nhảy nhót theo tiết tấu.
Khi Phó Triển Hành tan làm về nhà, dựa người lên cửa phòng làm việc, nhìn cô cả một hồi lâu.
Bùi Hề Nhược phát hiện được, lập tức dừng lại, vội vã nhảy qua ôm lấy anh, "Hôm nay anh về thật sớm!" Có lẽ là do ảnh hưởng bởi âm nhạc, giọng điệu của cô cũng vô cùng hân hoan.
Anh ôm lấy cô, cúi đầu hôn xuống.
"Chân không đau nữa rồi đúng không?"
Cô đang định đáp 'Đúng," một tiếng, nhưng lập tức bừng tỉnh lại, lập tức lắc đầu, "Vẫn đau, vẫn đau."
"Vừa rồi em nhảy qua." Anh thẳng thắn chỉ ra.
"Em..." Cô bắt đầu suy nghĩ, thấy có gì không đúng lắm, lại đổi ngay một giọng điệu yếu ớt, "Vừa nãy em nhìn thấy anh ấy, quá vui vẻ mà quên mất cơ thể mình đang đau. Không chừng chút nữa, làm làm, lại không được nữa."
Cô chỉ chăm chú tìm vớ, mà không biết rằng, bộ dáng này của cô, giọng điệu, từ ngữ, mỗi một loại thôi cũng chính là liều thuốc kích thích tốt nhất.
Huống hồ cô lại có tất cả.
Khi bị anh đè xuống giường, Bùi Hề Nhược bị dọa muốn chạy.
Nhưng lại bị anh kéo lại.
Nụ hôn của người đàn ông, nuốt mất ý thức của cô, từng chút, từng chút một.
Cuối cùng cô không thể rút lui được nữa, chỉ đành nói, "Vậy anh nhẹ một...chút!" Âm thanh cuối cùng biến thành vụn vặt.
Dưới sự kiểm soát sức lực, tốc độ của anh, cô giống như chiếc ván gỗ giữa sóng biển, ý thức lúc phập phồng, lúc vui sướng, lúc mơ mơ hồ hồ, đột nhiên hạnh phúc trào dâng trong tận sâu tâm hồn...
Chẳng trách hôm đó anh không có 'lên cơn' ngay.
Thì ra, là để lại đến lúc này, một lần tính sổ.