Chương 27: Xao động

Môi đỏ

Kim Dạng 11-11-2023 15:55:41

Không được phép nói ly hôn? Bùi Hề Nhược muốn lườm anh một cái. Cũng mơ mộng quá rồi đấy. Giữa nhà và việc ly hôn, kẻ ngốc cũng biết phải chọn cái nào! Cô vươn vươn vai, ngồi một cách đoan chính, vuốt lại góc váy, cười hì hì nói, "Tôi vẫn nên đoan trang một chút vậy. Còn vẫn phải ly hôn." Phó Triển Hành liếc nhìn cô, "Tùy em." Dù sao một mình cô cũng không ly hôn được. Vì đến thăm ông nội Phó, Bùi Hề Nhược dậy từ rất sớm, trang điểm kỹ lưỡng. Không vì điều gì khác, chỉ là để biến bản thân thành dáng vẻ "không giống chính thất". Ban đầu, Giản Tinh Nhiên bảo cô trang điểm xấu xí, giống như lần trước khi đi xem mắt, gợi ý cô gắn một chiếc mụn ruồi giả lên mặt. Nhưng Bùi Hề Nhược cảm thấy chiêu này "đả thương địch một ngàn, mình mất tám trăm", ảnh hưởng to lớn đến hình tượng xinh đẹp của cô, cuối cùng đã không sử dụng cách này. Tính toán cẩn thận cả một hồi, nhưng không ngờ được là, ngày hôm nay Bùi Hề Nhược không gặp được ông nội Phó. Sau khi Phó Triển Hành đến thư phòng, để lại cô ở phòng khách. Căn biệt thự này nằm ở ngoại ô Bình Thành, được xây bằng kiến trúc của tứ hợp viện, toát lên vẻ trầm ổn, bình yên. Nội thất trong nhà được làm toàn bộ bằng gỗ Sưa, ở giữa phòng khách và phòng trà, có một chiếc kệ lớn được làm bằng gỗ kim tơ nam mộc*, đặt đồ cổ, sách cổ. *Kim tơ nam mộc (Nam Mộc Tơ Vàng), là loại gỗ quý đặc biệt chỉ có ở TQ, vân gỗ tựa như sợi tơ màu vàng, cây gỗ phân bố ở Tứ Xuyên và một số vùng thuộc phía Nam sông Trường Giang, do vậy có tên gọi Kim Tơ Nam Mộc. (goviet.org) Phong cách cổ kính. Bùi Hề Nhược không thích loại ghế gỗ cứng này, dù có ngồi với tư thế nào, đều không thoải mái, chi bằng ra ngoài đình viện đi dạo. Qua vài phút rồi quay lại, lại nghe thấy hai bảo mẫu đang thảo luận. "Người kia là ai vậy? Hình như chưa từng đến đây bao giờ." "Nửa năm trước có đến một lần, lúc đó cô còn chưa đến đây. Cô ấy chính là vợ của Phó tổng đó." "Phó tổng mà lại lấy kiểu người như vậy ư? Không giấu gì cô, vừa rồi tôi suýt nữa còn tưởng là tiểu thiếu gia Phó trở về rồi, lại đem về cô nào đó đang nổi tiếng trên mạng về." "Cô ấy còn xinh đẹp hơn mấy người trên mạng kia, nhìn một lần là đã không thể quên được. Mỗi lần tiểu thiếu gia Phó đem một người về, mới là giống nhau như đúc, tôi chẳng phân biệt được ai với ai cả." "Nhưng người này nhìn diêm dúa như vậy. Có thể gả vào đây chắc cũng đã dùng không ít thủ đoạn." "Cái đó ai mà biết được. Những chuyện như thế này, chúng ta đừng nói vẫn hơn." "..." Chủ đề đến đây thì dừng lại. Sau đó, hai bảo mẫu tiếp tục ai làm việc nấy, bắt đầu bận rộn. Bùi Hề Nhược quay lại phòng khác, vừa ngồi xuống, Phó Triển Hành đã quay lại rồi, "Đi thôi." "Mới được mười phút mà, tôi còn chưa ngồi ấm mông nữa." Bùi Hề Nhược không động. Cô cực muốn để cho ông nội Phó nhìn thấy kiểu tóc mới của cô. "Đợi em ngồi ấm mông, mặt trời cũng xuống núi rồi." Anh bất di bất dịch. Cô hết cách, chỉ có thể đứng dậy, "Hai người nói chuyện gì mà nhanh vậy, trong tiểu thuyết đều nói bá đạo tổng tài bàn công chuyện với trưởng bối, đều phải mất ba, bốn tiếng đồng hồ mà." Phó Triển Hành trả lời cô: "Tôi kiệm lời." Bùi Hề Nhược cùng anh đi ra ngoài, chỉ muốn cười ha ha, "Khi tôi với anh chiến đấu, chẳng thấy anh kiệm lời chút nào." Sau khi hai người rời khỏi, người bảo mẫu đứng tuổi hơn dừng công việc lại, đụng đụng người còn lại, "Ôi, cô có cảm thấy Phó tổng đã có chút thay đổi rồi không?" "Ở đâu?" Khó nói rõ được. Nhưng người bảo mẫu đứng tuổi nhớ rằng, lúc trước mỗi khi Phó tổng về nhà cũ, đều khiến người ta có cảm giác là một kiểu khiêm khiêm quân tử, kiệm lời cũng lạnh lùng, tựa như trời sinh đã vậy. *Khiêm khiêm quân tử: người quân tử lấy thái độ khiêm tốn để giữ mình. Bây giờ xem ra, đại khái là còn phải xem đối phương là ai. — Sau khi đến thăm ông nội Phó, Phó Triển Hành còn có việc bận. Bùi Hề Nhược bảo tài xế đưa cô đến rạp chiếu phim, xem xong bộ phim hành động mới chiếu, sau đó, tìm Thích Ngân để giết quãng thời gian buổi chiều. "Sao rồi? Kiểu tóc này của cậu, có dọa được anh ta không?" Vừa gặp mặt, Thích Ngân đã nóng lòng hỏi. Bùi Hề Nhược đáp: "Không. Anh ta còn trái lương tâm mà khen nó đẹp." "Sao cậu biết là trái với lương tâm chứ, cũng có thể, anh ta thực sự cảm thấy đẹp." Thích Ngân thực sự nghĩ như vậy. Hôm qua, Bùi Hề Nhược vốn dĩ muốn nhuộm màu xanh lá, là cô tận lực gợi ý, mới đổi thành màu hồng hoa anh đào tươi sáng này. Màu này rất đẹp, cũng rất kén người, cô cảm thấy, Bùi Hề Nhược rất hợp. "Nếu như anh ta thực sự cảm thấy đẹp, nói không chừng chính là không đẹp rồi." Bùi Hề Nhược nhớ đến mặt trăng khiến cô cảm thấy bị dối lừa tối qua. Thích Ngân bị cô làm đau đầu, "Bỏ đi bỏ đi. Cậu ăn bánh kem đi." Đúng lúc này, nhân viên phục vụ mặc áo bành tô dùng xe đẩy đưa trà chiều lên, mấy món đồ ăn nhẹ được bày lên chiếc bàn màu trắng, cùng với ly cocktail cam. Vì vóc dáng, đồ ngọt chính là điều cấm kỵ. Bùi Hề Nhược là tạng người có ăn thế nào cũng không béo, nhưng cũng không dám ăn uống thả ga, Thích Ngân càng khắt khe hơn, chỉ động một chút đã buông dĩa xuống. Hai người nói chuyện phiếm giết thời gian, sau khi Thích Ngân quay trở lại từ nhà vệ sinh, còn dẫn theo Alice. "Nếu sớm biết các cậu ở đây, tớ còn đặt bàn làm gì chứ." Alice mặc chiếc váy lolita màu xanh trắng, mái tóc dài đã nhuộm màu mới, làm xoăn, buộc tóc hai bên, "Làm tớ chán gần chết." Vì thế, giết thời gian lại biến thành chuyện của ba người. Bùi Hề Nhược nhận được điện thoại của Thẩm Minh, liền tạm biệt mọi người. Đúng lúc này Alice cũng phải quay về phòng làm việc, vì thế ba người cùng đi ra khỏi khách sạn. Chiếc xe Bentley màu đen đã đỗ ở bên đường, Alice từ phía xa xa nhìn qua, liền giơ ngón cái lên, "Biển số xe toàn là sáu đó!" Điều này so với xe hãng gì, còn khiến người ta cảm thán hơn. Phó Triển Hành hạ cửa sổ xe xuống, vừa nhìn đã thấy Bùi Hề Nhược đang ở phía không xa. Vật họp theo loài, người cũng vậy, xem ra câu này không hề sai. Mấy người phụ nữ kia, mỗi người một màu tóc khác nhau. Bùi Hề Nhược là kiểu tóc hơi gợn sóng màu hồng hoa anh đào, người bên trái là tóc xoăn màu xanh lam, người bên phải tóc đen, nhưng tóc hai bên tai lại mày đỏ. Cùng đứng một chỗ, là một sự khiêu chiến với gu thẩm mỹ của anh. Nhưng khi Bùi Hề Nhược đi đến gần rồi. Chỉ nhìn cô, lại cảm thấy khá đẹp. — Bầu trời dần dần bị màn đêm nhuốm lấy, từ màu xanh da trời tươi sáng, chuyển sang màu xanh đen đậm. Cuối cùng xe dừng lại ở biệt thự Minh Sơn. Khi xuống xe, Bùi Hề Nhược vô cùng chán nản. Từ khi cô về nước, vẫn luôn bị nhốt ở nơi này, không dễ dàng gì mới được ra ngoài đổi gió, mà nhanh như vậy đã phải trở lại rồi. Thực sự là không cam tâm. Chẳng lẽ thực sự không xoay chuyển tình thế được ư? Cô liếc người đàn ông bên cạnh, định nói lại thôi. Phó Triển Hành giống như đã đoán ra được gì đó, bước chân cũng không dừng lại, "Cô Bùi, bây giờ hối hận vẫn còn kịp." Bùi Hề Nhược lập tức đem những lời định nói ra nuốt xuống bụng. Tưởng bở. Ai hối hận chứ. Cô nhịn một nỗi bực tức không biết từ đâu đến, rảo bước đi vào cửa lớn biệt thự trước mặt anh, giống như để tỏ ra mình rất thích nơi này vậy. Buổi tối. Vẻ yên tĩnh bao trùm lấy ngôi biệt thự giữa núi. Bùi Hề Nhược ngồi không ra ngồi, nằm trên sô pha tiếp tục xem phim Thái của cô. Tình tiết đã phát triển đến nam chính phát hiện nữ chính là em gái ruột rồi, cũng không biết tiếp theo sẽ ra sao. Cả căn phòng khách, vọng lại giọng Thái nghẹn ngào. "Thứ Sáu, rót cho chị cốc nước." Cô vắt một chân lên thành sô pha, nghiễm nhiên là tư thế của nữ hoàng. Người máy nghe xong, liền chậm rãi bắt đầu động tác. Lúc nó bắt đầu cất bước, người có chút cúi xuống, thấp lè tè, rất đáng yêu. Một ly nước ép được đưa lên, Bùi Hề Nhược đang định nhận lấy, lại cảm thấy có gì đó sai sai. Cô quay ra nhìn, mới phát hiện bàn tay nắm lấy ly nước, lại là một bàn tay thon dài. Cổ tay áo tây trang màu xanh đậm, còn nhìn thấy một chiếc măng-sét. Bùi Hề Nhược đặt ly nước lên bàn trà, không uống, liếc anh, "Anh sao lại đi giành việc của Thứ Sáu vậy?" Rảnh rỗi không có việc gì làm chắc. Phó Triển Hành đáp, "Tiện tay." Anh từ trên lầu đi xuống, đúng lúc nhìn thấy người máy——cô vẫn gọi là Thứ Sáu, đang bưng một ly nước, bước đi còn chậm hơn cả ốc sên. Cô không tin, "Nói thật đi, anh đang cảm thấy bứt rứt lương tâm đúng không?" Anh lại cười cười, "Tôi bứt rứt lương tâm?" "Đúng vậy, tục ngữ có nói, một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm. Đến cả tâm nguyện nho nhỏ của tôi anh cũng không chịu đáp ứng." "Cô Bùi có tâm nguyện gì vậy?" "Biết rõ còn hỏi," Bùi Hề Nhược trợn mắt trắng, "Tôi muốn sống ở Bách Gia Phủ." Phó Triển Hành ngồi xuống chiếc sô pha đơn, "Có thể." Cô nghe thấy liền vui vẻ, đang định đứng dậy, lại nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của anh, "Điều kiện tôi đã sớm nói rồi." Thế thì thôi vậy. Bùi Hề Nhược lại nằm xuống. Có lẽ là bởi vì anh ở đây, dù nằm như thế nào, cũng thấy không thoải mái. Nhưng cô lại cố ý bày ra bộ dáng vô cùng thoải mái, vui vẻ uống một ngụm nước ép, "Ôi chao, thực ra ở đây cũng rất tốt, núi đẹp cảnh đẹp, không khí trong sạch, nhịp sống chậm rãi, còn có Thứ Sáu nữa." Vốn dĩ muốn chọc tức anh. Để anh biết rằng, cô cũng không dễ đối phó. Nhưng người đàn ông lại nhẹ gật đầu, "Cô Bùi có thể nghĩ thoáng, vậy là tốt nhất rồi." "..." Bùi Hề Nhược sắp bóp vỡ ly thủy tinh rồi. — Khoảng thời gian tiếp theo, Phó Triển Hành cảm thấy được sự điên cuồng phản kích của Bùi Hề Nhược một cách rõ ràng. Cô giống như đang nhiệt tình tiến hành khai hoang cho biệt thự Minh Sơn. Hôm nay về nhà, trên tường phòng sinh hoạt chung đã có nhiều hơn một chiếc đàn ghita, ngày mai về nhà, phòng khách đã bày đầy những chiếc kệ lớn nhỏ. Trên kệ, bày biện một loạt những "tác phẩm nghệ thuật" với tạo hình kỳ quặc xấu xí. Thảm trải nhà thêu hình hoa nở lòe loẹt, tranh trên tường thì màu mè, các loại đồ vật trang trí kém chất lượng được bày khắp ngóc ngách trong nhà. Phong cách vừa quê vừa xấu, lập tức phá hoại hoàn toàn ngôi biệt thự yên tĩnh rộng rãi này. Đồ cô đặt vẫn còn rất nhiều món đang trên đường vận chuyển, không ngừng được đưa đến nhà. Đến cả mùi trầm hương trong nhà cũng được đổi thành mùi quýt ngọt, may là, hương thơm còn nhàn nhạt. Đại khái là bởi nếu như hương thơm quá nồng bản thân cô cũng không chịu nổi. Đối với những thứ này, Phó Triển Hành cũng không có bình luận gì. Khi cùng cô ăn cơm, chiếc bình hoa cắm với phong cách thôn quên đặt ở giữa hai người, anh nhìn thấy lại giống như không nhìn thấy vậy. Qua một khoảng thời gian, Bùi Hề Nhược không kiềm được nỗi bực tức nữa rồi. Cô bắt đầu nghi ngờ gu thẩm mỹ của chính mình. Chẳng lẽ, những thứ này không đủ quê mùa hay sao? Hay là, tên hòa thượng thật sự đã tu thành chín quả, không để tâm đến chuyện phàm tục nữa. Xem ra nhất định phải kích thích hơn nữa. Buổi tối, Phó Triển Hành đi vào thư phòng như mọi ngày. Vừa mở cửa, đập vào mắt là ánh đèn sáng chói, theo ngay sau đó, một bài hát từ tám đời trước vang lên. Hòa cùng vào với bài hát có tiết tấu của một giọng nữ, Bùi Hề Nhược hơi nhón chân, vỗ vỗ tay, hoàn toàn nhập tâm vào tiết mục biểu diễn. "Chị đây chính là nữ vương, Tự tin mà tỏa sáng..." Còn chưa nhảy được nửa tiết mục, Bùi Hề Nhược đã nhìn thấy, cánh cửa thư vòng vang lên một tiếng 'cạch' rồi đóng lại. Cô vội vã nhấn nút tạm dừng, thật nhanh chạy qua mở cửa, mượn lời của anh lúc trước, "Anh Phó, bây giờ hối hận vẫn còn kịp đó-" Trả lời cô, là bóng lưng lạnh lùng của Phó Triển Hành. — Tối nay trước khi đi ngủ, Bùi Hề Nhược vô cùng vui vẻ và hài lòng. Cô cảm thấy, thắng lợi đang nằm trong tầm tay, chẳng bao lâu nữa, Phó Triển Hành nhất định sẽ đầu hàng. Không ngờ được là, ngày hôm sau thức dậy, lại không thấy Thứ Sáu đâu. Trước đây, cô ngày ngày đều nhờ nó bưng trà rót nước cho mình. Tự nhiên không nhìn thấy nó, thực sự vô cùng không quen. "Thứ Sáu..." Dì trong nhà vẫn không thể quen được cái tên này, gọi tên này, dừng lại một lúc mới tiếp tục, "Thứ Sáu bị Phó tổng đưa đi rồi." Bùi Hề Nhược: "????" Mặc dù rất muốn thuyết phục bản thân mình rằng, Phó Triển Hành đưa Thứ Sáu đi, không chừng là có chuyện quan trọng gì đó. Nhưng có thể có chuyện quan trọng gì được chứ? Không thể là Thẩm Minh bị bệnh xin nghỉ, Thứ Sáu phải thay ca được. Chớp mắt, đã hai ngày Thứ Sáu không trở lại rồi. Cùng với đó, Bùi Hề Nhược phát hiện, tài xế cũng không đến đón cô nữa. Trước đây, cho dù cô sống ở biêt thự Minh Sơn, chỉ cần một cuộc gọi, tài xế sẽ lập tức qua. Bây giờ, không chỉ là Thứ Sáu, cũng không có tài xế luôn rồi. Bùi Hề Nhược cảm nhận được rồi, đây chắc chắn là một biện pháp "trừng trị" của Phó Triển Hành. Song, cô lại không có cách nào cả. Nhà ở Thân Thành đã bị bố mẹ bán mất rồi, ở Bình Thành, giá nhà cao ngất ngưởng, cô lại không mua nổi, nếu ở khách sạn...dựa vào thu nhập của cô, căn bản không đủ. Nhiều năm như vậy, bởi vì tiêu xài phung phí, cũng không tiết kiệm được bao nhiêu. Đến cuối năm, công ty đều thưởng một khoản lớn, nhưng mỗi lần tiêu tiền, cha Bùi vẫn có thể tra ra được. Đầu hàng, hay không đầu hàng đây? Bùi Hề Nhược nhìn khắp nhà đều là đồ trang trí hoa hòe lòe loẹt...Những món này, là chọn mua những thứ quê nhất, rẻ nhất, thô kệch nhất, độ cay mắt, đến cô là người mua cũng không chịu nổi. Vậy mà tên hòa thượng kia lại có thể điềm tĩnh, không chút ý kiến gì, quả thực không phải là người. Cô đấu với cẩu thì có gì vui chứ? Nếu đã quyết định đầu hàng, đương nhiên là càng sớm càng tốt rồi. Cô lập tức gọi điện thoại cho anh, "Phó Triển Hành, về sau tôi sẽ không nói ly hôn nữa. Anh đưa Thứ Sáu và tài xế về lại cho tôi." Ở đầu bên kia, người đàn ông rõ ràng đã đã dự liệu được từ sớm, cười một tiếng, "Cô Bùi, em sẽ không nuốt lời chứ?" "Nuốt lời là chó." "Kiểu thề độc này, lần trước em đã từng thề qua rồi." "..." Trí nhớ cũng khá tốt đấy, Bùi Hề Nhược hít sâu một hơi, giữ nguyên nụ cười mỉm, "Vậy anh Phó muốn tôi phải làm sao đây?" "Chi bằng bồi thường bằng tiền mặt đi." Anh đã sớm nhìn ra, tiền mới là tử huyệt của cô. "Được," Bùi Hề Nhược cắn răng nghiến lợi đáp ứng, lại đưa ra yêu cầu của mình một lần nữa, "Mau đưa Thứ Sáu và tài xế trở lại, tôi muốn đi, dạo phố." "Thành giao." — Lúc giao đấu cùng Phó Triển Hành, thời gian trôi qua thật nhanh, đến khi Bùi Hề Nhược chính thức dọn đến Bách Gia Phủ, mới kinh nhạc phát hiện, Bình Thành đã bước vào giữa hạ rồi. Bình Thành mùa hạ, nắng rực rỡ lại khô nóng. Bùi Hề Nhược quyết định, hôm nay sẽ ở trong nhà, không ra ngoài nữa. Cô xoa xoa đầu Thứ Sáu, vô cùng vui sướng, "Sau này, đây chính là nhà của chúng ta rồi." Theo lập trình được cài đặt sẵn, Thứ Sáu lập tức đáp lại, "Em vô cùng vui vẻ." Bùi Hề Nhược càng nhìn nó, càng thích. Lúc trước cô có nuôi động vật nhỏ, nuôi con gì nó đều không sống được bao lâu, dần dần cô đau lòng không nuôi nữa. Bây giờ, cô coi Thứ Sáu là động vật nhỏ, cũng không phải có nỗi phiền muộn như trước kia nữa. Hôm nay, Bùi Hề Nhược nhàn nhã ở nhà. Xem xong bộ phim Thái kia, buổi chiều ngâm mình trong bồn cẩm thạch, vô cùng thoải mái rồi đứng dậy khoác áo choàng tắm. Cô lấy một chai rượu cocktail từ tủ lạnh ra, đột nhiên lại nghe thấy âm thanh mở cửa. Khó thể tin được mà đi qua, liền nhìn thấy Phó Triển Hành. Đã là giữa hè, nhưng dường như anh lại đem vào nhà một luồng không khí lạnh. Mặc một chiếc sơ-mi trắng, tây trang màu đen, đứng ở đó, cũng là một loại phong cảnh để thưởng thức. Rất nhanh Bùi Hề Nhược đã phản ứng lại, nắm chặt lấy vạt áo tắm, "Sao anh lại về đây vậy!" Người đàn ông nhìn cô, "Cô Bùi, đây là nhà tôi." "Nhưng không phải anh thích sống ở trên núi sao?" "Nếu đã là nhà tôi thì," Anh nhấc bước vào, vô cùng tự nhiên, "Tôi muốn ở đâu thì ở đó." "..." Bùi Hề Nhược lại muốn bóp vỡ bình hoa. Cô nhìn qua Thứ Sáu, đưa ra một kết luận, "Có kẻ tặc muốn phá hoại thế giới hai người của chúng ta rồi." — Thế là cứ vậy, cho dù chuyển đến Bách Gia Phủ, Bùi Hề Nhược cũng không thể thoát được vận mệnh phải ở cùng nhà với Phó Triển Hành. Tuy nhiên may là, công việc của anh bận rộn, mỗi ngày khi cô thức dậy, đã không thấy bóng dáng anh đâu. Buổi tối hai người cũng không nhất định phải đụng mặt. Cuối tuần, bác dâu mời hai người về nhà ăn cơm. Bùi Hề Nhược rất vui vẻ vì được gặp bác dâu, trùng hợp, cô có một ý tưởng mới, muốn tham khảo ý kiến của bác. Ai ngờ, bác dâu hôm nay lại không cùng cô thảo luận đề tài hội họa. "Qua năm nay Triển Hành đã hai mươi bảy rồi, hai đứa ấy à, có những chuyện có thể bắt đầu chuẩn bị được rồi." Bác dâu cười dịu dàng, "Hai đứa tình cảm tốt như vậy, sinh vài đứa cũng không có vấn đề gì." Quan niệm của thế hệ trước, đặc biệt là đại gia tộc giống như Phó gia, đối với con cháu, đương nhiên là có càng nhiều càng tốt rồi. Chỉ nghĩ thôi Bùi Hề Nhược đã thấy đau đầu rồi. Nhìn bác dâu với nụ cười hiền từ, cô đặc biệt muốn nói với bác rằng, con người không thể sinh sản vô tính được. Mặc dù khi đối diện với việc bị giục sinh con, Bùi Hề Nhược vô cùng bài xích, tuy nhiên, quay đầu lại, cô lại rất vui vẻ dùng chủ đề này đi làm phiền Phó Triển Hành. "Anh Phó," Cô vừa ngồi vào xe liền bắt đầu, "Vừa rồi bác dâu nói với tôi, muốn chúng ta nhanh nhanh sinh con." "Tình cảm còn không có, sinh con gì chứ." Giọng người đàn đông rất lạnh. Ha ha. Quả nhiên là rất ghét chủ đề này. Bùi Hề Nhược thanh thanh giọng, quyết định nhặt lại mặt mũi đã mất từ mấy ngày trước, "Không có tình cảm thì có thể bồi dưỡng mà. Bây giờ, tôi thực sự đã nghĩ thông rồi, anh không cho tôi ly hôn, thì tôi cũng không ly hôn nữa, tôi sẽ cùng anh bồi dưỡng tình cảm." "Ồ? Không biết cô Bùi muốn bồi dưỡng như thế nào đây?" "Hẹn hò, bắt buộc mỗi ngày một lần. Tặng hoa, là kiểu tặng chín trăm chín mươi chín đóa hồng ấy. Xem phim, tôi thích xem phim tình cảm. Còn có cùng ăn cơm nữa, tôi muốn ăn ở tất cả các nhà hàng ở Bình Thành." "Như vậy, tôi nhất định sẽ yêu anh Phó đây." Trong mắt cô tràn ngập tình ý. Tuy nhiên, ánh mắt kiểu sóng nước nhu tình này, không thể khiến người đàn ông rung động lấy một chút. Anh chỉ liếc cô một cái, nhàn nhạt buông một câu, "Em nhớ được mặt tôi trước đã." Hôm nay cô nhìn anh, lại nhìn chuỗi hạt trước. "..." — Ngày hôm sau, lại phải đến nhà ông nội Phó. Bùi Hề Nhược cảm thấy rất kỳ quặc, "Tại sao tôi cũng phải đi?" "Trong hợp đồng có viết rồi, nghĩa vụ." Có điều khoản này sao? Bùi Hề Nhược quyết định, đợi cô về lại Thân Thành rồi, nhất định phải lấy hợp đồng ra cẩn thận xem lại. Ông nội Phó gọi Phó Triển Hành trở về, là vì chuyện của Thẩm Úc. Trong mấy con cháu, luận thủ đoạn, tài trí, không ai có thể so được với Phó Triển Hành. Nhưng người ông cụ Phó thích nhất, thực ta vẫn là đứa cháu ngoại thất lạc lâu năm, rồi mới tìm lại được – Thẩm Úc. Mẹ của Thẩm Úc là người con gái mà ông nội Phó vô cùng thương yêu, tiếc rằng sức khỏe không tốt, sau khi sinh con, cơ thể càng yếu đi, không bao lâu đã qua đời. Đến cuối cùng, cũng không thể nhìn mặt con trai lần cuối. Do có một vài nguyên nhân, khi tìm thấy Thẩm Úc, ông cụ Phó liền để hắn ở bên cạnh, sống cùng vài năm liền. Tình cảm sâu nặng, không nói cũng rõ. Con người Thẩm Úc cũng rất biết tranh đua. Bảy, tám tuổi vào Phó gia, hoàn toàn không bị những đứa trẻ đồng chăng lứa bắt nạt. Ông cụ Phó đưa hắn vào trường học quốc tế, ban đầu không theo kịp bạn học, hắn liền thầm cố gắng. Chưa đến một năm, đã vượt qua những người cùng lớp rồi. Lúc đó, Phó Triển Hành đã là một người xuất sắc nổi bật, rất nhiều người đều nói, qua hai năm nữa, Thẩm Úc có lẽ cũng sẽ trở thành người thứ hai. Thế hệ này của Phó gia, quả là tiềm tàng nhân tài. Ông cụ Phó thấy vậy, lại cảm thấy lo lắng. Mặc dù hai nhà Phó Thẩm có quan hệ liên hôn, nhưng nhiều năm như vậy, dù luận bối cảnh hay tài phú, Thẩm gia đều thua một bậc. Mặc dù Thẩm Úc họ Thẩm, nhưng trên thực tế cũng là người của Phó gia. Trong mắt của ông, cháu ngoại Thẩm Úc, với những đứa cháu nội khác không có gì khác biệt cả. Nhưng Phó Triển Hành xuất chúng như vậy, Thẩm Úc có biểu hiện tốt hơn nữa, cũng khó có thể so sánh được với anh. Ông cụ Phó có chút tâm tư, nên chậm chạp kéo dài, không có lui về phía sau. Dù sao, sau khi ông lui về, người thừa kế tiếp theo là Phó Uyên, mà Phó Uyên chỉ có một người con trai là Phó Triển Hành. Thẩm Úc chỉ sẽ ngày càng khó khăn. Vốn dĩ ông cụ Phó nghĩ, kéo dài thêm vài năm, đợi Thẩm Úc có đủ năng lực, ông liền có thể buông tay rồi. Chỉ là không ngờ rằng, Phó Uyên gặp chuyện, trở thành người thực vật. Mất đi người con trai mình coi trọng nhất, ông cụ Phó trong một thời gian dài không gượng dậy nổi. Chỉ khi nghĩ đến thế lực của Thẩm Úc sẽ ngày càng lớn mạnh, mới có được chút an ủi. Tuổi tác ngày càng cao, cuối cùng ông cụ Phó giao lại tập đoàn cho con trai thứ hai là Phó Châu. Kết quả Phó Châu lại đứng về phía Phó Triển Hành. Còn thắng cược nữa. Việc đến nước này, đến cả ông cụ Phó cũng không thể không thừa nhận, kể cả có cho Thẩm Úc thêm vài năm nữa, hắn cũng không thể vươn tới trình độ của Phó Triển Hành. Ông sắp đặt cho Thẩm Úc đi Phần Lan, là để thể hiện thái độ của bản thân, cũng là để hy vọng Phó Triển Hành không đuổi cùng giết tận. Phó Triển Hành tất nhiên hiểu được ý tứ này, nửa năm này, chưa từng ra tay với Thẩm Úc. Ông cụ Phó cảm thấy thời cơ đến rồi, liền làm thuyết khách. Ý là hy vọng có thể điều chỉnh chức vụ cho Thẩm Úc, để hắn làm người phụ trách khu vực châu Âu. Dù sao, với thế lực hiện tại của Thẩm Úc, đã không phải là mối đe dọa rồi. Vốn tưởng rằng Phó Triển Hành nhất định sẽ đồng ý. Dù sao, trong lớp người trẻ, tính tình anh là ôn hòa nhất, đối với quyền thế, nhìn như cũng không có dã tâm quá lớn. Không ngờ được là, Phó Triển Hành đã từ chối. Vẫn là một vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói điềm đạm, phân tích cặn kẽ, cuối cùng, từ chối lời đề nghị của ông cụ. Khiến ông không tìm được thêm lời khuyên nhủ nào nữa. Nhìn đứa cháu thừa kế lạnh lùng thờ ơ, nho nhã lễ độ trước mắt, nhất thời ông cụ Phó không biết nói gì. Sau một hồi lâu, đột nhiên bật cười. Cũng có thể là do ông hồ đồ rồi. Chỉ nhìn thấy một mặt quân tử của Phó Triển Hành, mà quên mất đi suy nghĩ, nếu thật sự không có dã tâm, sao lại có thể cuốn vào cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế đây? — "Anh Phó, sao anh chậm vậy. Tôi đã sắp đói đến nỗi phải đi giành đồ ăn với cá rồi." Sau khi ra khỏi thư phòng, đi trên lối hành lang dài, vừa ra khỏi, điều nghe thấy đầu tiên chính là lời phàn nàn của cô. Bùi Hề Nhược ngồi bên cạnh khúc quay hành lang, lúc lúc lại ném những vụn bánh mì vào hồ cá. Trong chiếc hồ nước xanh biếc, bầy cá chép hồng bạch bơi lội bơi lội tung tăng, tranh nhau nhảy lên, làm những bọt nước vương vãi khắp nơi. Có thể là do thư phòng quá tối, không khí quá nặng nề, nên hình ảnh tươi sáng trước mắt, dễ dàng làm xao động lòng anh. Ngay cả giọng điệu phàn nàn của cô, cũng rất dễ nghe. Bước chân Phó Triển Hành hơi ngừng lại. Trong ấn tượng của trưởng bối, Phó Triển Hành đối với chuyện tình cảm trước giờ vẫn luôn lạnh nhạt. Đối với Bùi Hề Nhược, có nhiều khi anh chỉ dựa vào bản năng mà hành động. Một năm rưỡi sau, nếu như cô vẫn kiên trì muốn ly hôn, anh sẽ buông tay. Nhưng trong giây phút này, trong đầu lại hiện lên một ý nghĩ rõ ràng. Anh muốn cô ở bên cạnh mình, không chỉ có mấy năm này. "Bùi Hề Nhược." "Cái gì?" Bùi Hề Nhược nhìn lên nhìn xuống đánh giá anh. Không biết vì sao, bây giờ cô nghe anh gọi cả họ tên mình, trong lòng liền có chút lo sợ. Phó Triển Hành cầm lấy chiếc bánh mì trong tay cô, rồi ném vào hồ cá, "Đưa em đi ăn."