Chỉ là ăn cơm thôi sao?
Đột nhiên gọi cả họ tên cô, còn tưởng có chuyện lớn gì nữa chứ.
Tuy nhiên, Phó Triển Hành muốn đưa cô đi ăn cơm, Bùi Hề Nhược còn thực sự có chút không vui.
Nghĩ cũng đã biết, là về Bách Gia Phủ ăn.
Nhà ở Bách Gia Phủ không có dì làm trong nhà, cũng không cần thiết, các loại phục vụ đều do khách sạn năm sao dưới tầng phục vụ, đến cả đầu bếp cũng vậy.
Món ăn gì cũng có thể nấu ra được. Hương vị cũng khá ổn.
Tuy nhiên, không thể bằng những đầu bếp nổi tiếng trong ngành được.
Bùi Hề Nhược ăn mấy ngày nay, đã thấy chán rồi. Cô là người phàm tục, đầu lưỡi thỏa mãn, mới cảm nhận được niềm hạnh phúc vô bờ.
Nhưng Phó Triển Hành lại ngược lại với cô.
Mấy lần cô cùng Phó Triển Hành ăn cơm, đều cảm thấy anh như đang dùng cử chỉ nhã nhặn đi hoàn thành nhiệm vụ, không có chút thưởng thức nào đối với món ăn cả.
Bùi Hề Nhược nghi ngờ, tên hòa thượng này thực sự đã đoạn tuyệt với thất tình lục dục rồi, đến cả mỹ thực cũng không dụ hoặc được anh.
Vì thế, trong lúc đợi anh, cô đã lên kế hoạch xong rồi, tối nay cô phải một mình ra ngoài làm một bữa.
Bùi Hề Nhược vuốt hai tay, rũ bỏ những vụn bánh mì còn sót lại, từ chiếc ghế bên cạnh hồ cá đứng lên, "Anh Phó muốn đưa tôi đi ăn gì vậy?"
Vốn định đợi anh trả lời xong, cô sẽ từ chối, nào ngời, Phó Triển Hành lúc này lại rất tôn trọng ý kiến của cô, "Em muốn ăn gì?"
Đương nhiên Bùi Hề Nhược sẽ không khách sáo rồi, mở miệng nói, "Ăn lẩu, đồ nướng, súp cay." Dù sao chắc chắn anh đều không thích ăn, sẽ để cô tự đi.
Không ngờ rằng, bước chân Phó Triển Hành hơi dừng lại, lại hỏi, "Rốt cuộc em muốn ăn cái nào?"
—
Trung tâm chiếc bàn bằng gỗ, có đặt một chiếc nồi lẩu uyên ương.
Bên trong, các loạt ớt đỏ gia vị đang ở trong nồi sôi sùng sục, hương thơm cay nồng cùng với đó bốc lên.
Chỉ ngửi thôi cũng khiến người ta phát thèm.
Nhân viên phục vụ đi ra, cửa phòng bao đóng lại. Mùi lẩu cay tràn ngập khắp căn phòng.
Bùi Hề Nhược liếc liếc người đàn ông phía đối diện, cảm thấy bộ âu phục được làm thủ công kia của anh, qua tối nay coi như xong rồi.
Khi chọn loại nồi lẩu, cô cố ý chọn, "Thêm cay."
Bây giờ ở giữa hai người, là một nồi nước lẩu đỏ nồng, váng mỡ đỏ với hồi hương, vỏ quế, dương diệp cùng nổi lên bên trên.
Chỉ có một chiếc nồi tròn bên cạnh có vài cọng hành, là cảnh màu trắng đục.
Tiệm lẩu này do Thẩm Minh chọn, nội thất rất độc đáo, mang theo hương vị cổ kính. Mỗi ngày chỉ mở sáu bàn.
Nghe nói chủ tiệm là người Tứ Xuyên gốc, tám tuổi đã bái sư học nghệ, dường như nấu lẩu với tâm thái của người làm nghệ thuật. Chỉ để tìm được vị hoa tiêu khiến mình hài lòng nhất, ông đã đi khắp cả nước.
Quả nhiên đủ độ cay.
Bùi Hề Nhược mới chỉ ăn một miếng, đã bất giác xuýt xoa vì cay.
Lúc trước khi cô ở Bình Thành, cũng rất thích cùng chị em đi ăn lẩu. Hiếm có mới được thưởng thức hương vị tuyệt như vậy, sau khi cảm giác cay ở đầu lưỡi qua đi, liền đọng lại một chút ở cuống họng, nước chấm cũng không có chút tác dụng làm giảm bớt độ cay, lập tức nước mắt của Bùi Hề Nhược như muốn trào ra.
Hương cay nồng ngào ngạt đầy dụ hoặc, đối với người mê lẩu như cô, chỉ cảm thấy vừa cay vừa sảng khoái, tràn ngập vui sướng.
Phó Triển Hành lại chỉ uống bát canh kia của anh.
Anh không quá đặt nặng việc ăn uống, không thích những món quá nồng đậm, khẩu vị thanh đạm, chỉ ăn vài miếng măng tây, đậu phụ, mấy món ăn dầu mỡ bày trước mắt, cũng chẳng động đũa.
Hai người ngồi đối diện nhau, sự đối lập cũng vô cùng rõ ràng.
Chiếc thùng rác nhỏ bên này của Bùi Hề Nhược, đã bị nhét đấy giấy ăn.
Cô cay đến độ nước mắt cứ rơi, môi đỏ cũng hơi sưng phồng lên, đến nói chuyện cũng có chút mơ hồ, "Phó Triển Hành, anh không ăn cay, sẽ cảm thấy nhân sinh thiếu đi rất nhiều niềm vui đó."
Phó Triển Hành gọi nhân viên phục vụ, gọi một ly sữa, "Bùi Hề Nhược, em cẩn thận sẽ đau dạ dày đó."
"Tôi có một người bạn, bị dị ứng với hải sản, nhưng vô cùng thích ăn hải sản," Cô mặc kệ anh, "Vì vậy mỗi lần cô ấy đều mua thuốc dị ứng trước, rồi yên tâm vui vẻ ăn uống. Đây là một loại cảnh giới."
Đây là loại cảnh giới người bình thường không thể làm ra được. Phó Triển Hành nhìn cô, đặt ly sữa qua chỗ cô, "Uống sữa đi."
Nhân viên phục vụ từ phòng bao đi ra trộm cười.
Đôi nam nữ này, mỗi người một phong cách riêng, chủ đề cũng khác thường như vậy.
—
Tiệm lẩu này nằm ở một ngõ sâu trong trung tâm thành phố, được cải tạo từ tứ hợp viện.
Tường gạch cùng chiếc cổng cổ điển, cánh cửa nhỏ sơn màu đỏ son, hai bên cửa là hai tượng đá tròn, chỉ nhìn bề ngoài, không ai có thể ngờ được ở đây lại bay lên một mùi vị cay nồng.
*Cánh cổng được miêu tả:
Bùi Hề Nhược chỉ ăn no lấy bảy phần, nhưng dù sao lẩu cũng là loại đồ ăn dầu mỡ cay nồng, rất dễ khiến người ta cảm thấy tội lỗi. Vì thế, cô chầm chậm bước đi để dễ tiêu hóa.
Trong ngõ yên lặng. Phó Triển Hành đi bên cạnh cô.
Trên người hai người đều ám mùi lẩu nồng đậm, bị gió đêm thổi, cũng đã bay bớt vài phần, nhưng nếu tỉ mỉ ngửi, lại giống như không nhạt đi chút nào.
Con đường nhỏ đầy ngã rẽ, đi rồi đi, sự náo nhiệt đã hiện lên trước mắt.
Đây là một chiếc hẻm vài năm trước đã được đầu tư để phát triển, đến nay có người kinh doanh lẩu, trà, hai bên đường đều là những cửa hàng. Hai bên đường có trồng một vài cây phát lộc, những chiếc đèn lồng nhỏ được treo lên cành cây.
Những chiếc kẹo hồ lô dưới ánh đèn đường càng thêm vài phần hấp dẫn, Bùi Hề Nhược mua lấy một que, chầm chậm ăn.
Phàn nàn chỉ ăn đồ ngọt có chút nhàm chán, đi qua một quầy nhỏ, cô lại mua lấy một phần đậu phụ thối.
Sau khi trả tiền quay lại, Bùi Hề Nhược đột nhiên phát hiện ra một điểm kỳ lạ.
"Phó Triển Hành, tối nay anh không bận sao?"
Bá đạo tổng tài trăm công nghìn việc kia đi đâu rồi?
Khi cô xoay người, chiếc hộp giấy đựng đậu phụ thối trên tay, thiếu chút nữa đụng qua người anh, một mùi hương kích thích khứu giác bay tới.
Phó Triển Hành lùi về sau một bước, sắc mặt không vui.
Thấy vậy, Bùi Hề Nhược lập tức quên chuyện anh có bận hay không, cười hì hì đưa đậu phụ thối lại gần anh, "Phó Triển Hành, anh không muốn ăn sao?"
Ánh mắt anh nhìn cô, giống như cô đang nói một câu thừa thãi vậy.
Bùi Hề Nhược giả bộ không hiểu ý, dùng đũa gắp lấy một miếng, vừa định đưa tay qua, Phó Triển Hành như đã dự đoán được ý định của cô từ trước, lập tức xoay người bước đi.
Cô bước nhanh đuổi theo anh, "Phó Triển Hành, anh không muốn cả đời này đều phải ngửi mùi đậu phụ thối chứ?"
"Không muốn." Anh rất thành thật.
"Vậy thì ly hôn đi." Cô lợi dụng thời cơ.
"Miễn bàn."
Chán chết. Bùi Hề Nhược gắp lấy một miếng đậu phụ thối, nhưng không ăn, coi nó là Phó Triển Hành mà chọc vài lỗ.
"Bùi Hề Nhược."
Đột nhiên, anh lại gọi cả họ tên cô.
Bùi Hề Nhược có chút giật mình, động tác trên tay cũng dừng lại, "Cái gì?"
"Vừa rồi em có nói 'ly hôn' một lần." Anh nhàn nhạt nhắc đến.
"..." Bùi Hề Nhược cắn răng nghiến lợi, "Thế thì sao?"
Không đến nỗi một lần đã bắt đền tiền đấy chứ? Tập đoàn Phó Thị phá sản rồi hay sao mà anh lại muốn bòn rút tiền của cô vậy?
"Còn có lần sau, chúng ta về biệt thự trên núi ở."
"..."
Bùi Hề Nhược nghẹn họng.
Cô phát hiện, tất cả điểm yếu của bản thân, dường như đều bị tên hòa thượng này nắm được rồi.
—
Thẩm Minh vốn tưởng rằng, mấy ngày nay quan hệ của Phó tổng và cô Bùi đã hòa hoãn lại. Nhưng không, tối nay hai người lại đi ăn lẩu.
Là lẩu đó. Khó có thể tưởng tượng được, Phó tổng sẽ thích đồ ăn khẩu vị nặng như vậy, hầu hết, là bởi vì cô Bùi muốn ăn.
Nghĩ đến đây, suy nghĩ chèo thuyền CP của Thẩm Minh lại bắt đầu rục rịch. Dù sao, về ngoại hình của hai người mà nói, vô cùng hợp. Đối với việc tính cách đối lập, từ một góc độ khác nhìn, vừa vặn có thể bổ sung cho nhau.
Nhưng không ngờ, lúc này hai người đi bộ trở lại, lại là bộ dáng lơ là nhau.
Thẩm Minh nhìn ra được, chủ yếu là cô Bùi đang tức giận.
Phó tổng ngược lại vẫn bình tĩnh như thường ngày, cô không để ý đến anh, anh cũng không tìm đề tài bắt chuyện.
Qua một hồi, từ hàng ghế sau truyền đến một cuộc đối thoại.
"Phó Triển Hành, nếu đã ở đây lâu dài, tôi muốn làm một phòng làm việc."
"Được, ba phòng sách tùy em chọn."
"Vậy ngày mai tôi liền mời nhà thiết kế đến. Vậy đồ đạc ở đó thì sao?"
"Thẩm Minh sẽ xử lý."
Người hỏi người đáp, bầu không khí tự nhiên lại trở nên bình thường rồi.
Lúc này Thẩm Minh mới hiểu rõ, thì ra cô Bùi không phải thực sự đang tức giận. Mà Phó tổng, rõ ràng đã biết được sớm hơn anh ta.
—
Đêm khuya, Bùi Hề Nhược đột nhiên bị một trận đau bụng điên cuồng làm thức giấc.
Giống như đang có hai thanh kiếm trực tiếp đâm thẳng vào bụng cô vậy, đem đến một trận đau khó thể chịu đựng được, trong thời gian ngắn cô đã toát mồ hôi lạnh.
Run rẩy mò bật đèn đầu giường, theo bản năng cô lê lết đi tìm Phó Triển Hành.
Những lúc thế này, bất lợi của việc ở riêng tới rồi. Từ hành lang, phòng sinh hoạt đến phòng khách, cắn răng chịu đựng bước đi, đã mấy lần cô định từ bỏ. Giống như thời gian của cả thế kỷ đã trôi qua.
Cuối cùng đã đến được cửa phòng Phó Triển Hành. Bùi Hề Nhược một tay ôm bụng, một tay gõ cửa.
May là, Phó Triển Hành ngủ không sâu, rất nhanh cửa phòng đã được mở ra.
Bùi Hề Nhược vịn vào cửa, ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu mang chút run rẩy, "Phó Triển Hành, tôi đau bụng..."
Anh nhìn sắc mặt của cô, đã biết vấn đề nằm ở đâu rồi, còn chưa đợi cô mở miệng, đã đỡ cô ngồi xuống bên giường, lập tức đi gọi điện thoại.
Bùi Hề Nhược vừa ngồi xuống giường, liền tự động nằm xuống cuộn tròn.
Thì ra khi đau đớn đến cực điểm, ý thức của con người thực sự sẽ trở nên mơ hồ.
Cô không rõ Phó Triển Hành đã nói gì trong điện thoại, ý thức bị nỗi đau chiếm lấy. Dạ dày yếu ớt như bị người ta đấm một nhát thật mạnh, đau đến co rút, trán không ngừng toát mồ hôi.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có một mùi hương sạch sẽ dễ ngửi bay qua đầu mũi, Bùi Hề Nhược rời đi lực chú ý, cố gắng đi phân biệt, cuối cùng cũng nhận ra, là hơi thở có mùi hương gỗ mun hòa cùng tuyết tùng. Rất nhạt.
Hoài nghi vài giây mới phát hiện, hình như là ở trên người Phó Triển Hành, mùi hương đặc trưng của anh.
Sau đó, mùi hương này ngày càng gần, ôm lấy cả người cô.
Phó Triển Hành ôm cô dậy, đi ra ngoài cửa.
—
Khi xuống dưới lầu, xe cứu thương đã đến nơi.
Bác sĩ chẩn đoán, là viêm dạ dày cấp tính, lập tức truyền dịch.
Sau khi yên ổn ở trong phòng bệnh, đã là một hai giờ đêm.
Có lẽ là do thuốc đã phát huy tác dụng, cũng là lẽ là do đã qua lúc đau nhất, Bùi Hề Nhược nằm ở trên giường, yên tĩnh an phận khác thường.
Dạ dày vẫn đau, tuy nhiên, không đau đến độ không chịu được như vừa rồi nữa.
"Bùi Hề Nhược, em có ngốc hay không vậy." Cả tối bề bộn, hàng lông mày vẫn chưa buông lỏng, tuy nhiên ánh mắt nhìn cô, lại không có lấy một tia mất kiên nhẫn khi bị làm phiền.
Nói cô ngốc.
Bùi Hề Nhược rất muốn trợn mắt.
Lúc trước cô cũng không phải chưa từng ăn qua lẩu cay như vậy, chẳng có chuyện gì cả. Muốn trách, thì phải trách Thẩm Minh, chọn phải nơi như vậy.
Nhưng cô lại không có chút sức lực nào để mở miệng, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.
Phó Triển Hành không để tâm đến ánh mắt này, giúp cô điều chỉnh tốc độ truyền nước, "Trở về một tháng tới, không cho em ra ngoài ăn cơm. Để dì trong nhà qua đây."
Mỗi tế bào trên người Bùi Hề Nhược đều đang kêu gào kháng cự.
Dì Trương là dì làm ở biệt thự Minh Sơn, dì thường nấu những món giản dị, rất tốt cho sức khỏe. Tuy nhiên, dù tốt cho sức khỏe thì khẩu vị cũng quá thanh đạm.
Nhưng cô bây giờ, yếu đuối nằm trên giường, lỡ như mở miệng từ chối, Phó Triển Hành nổi giận, liền rút mất ống truyền dịch của cô thì phải làm sao.
Bùi Hề Nhược chỉ có thể dùng kế hoãn binh, gật gật đầu.
Đau đớn một trận, người tràn đầy tinh thần hơn nữa cũng sẽ trở nên yếu đuối. Đặc biệt đôi môi của Bùi Hề Nhược cũng trắng bệnh, càng lộ rõ sự tiều tụy.
Tuy nhiên, cô vẫn không an phận, luôn nhìn bốn phía xung quanh. Qua một lúc, đại khái dạ dày không còn đau nữa, lại mở miệng chọc, "Phó Triển Hành, anh có phải là miệng quạ đen không thế."
Phó Triển Hành không phối hợp với cô, nhìn cô nói, "Nhắm mắt, đi ngủ."
Đầu óc Bùi Hề Nhược cũng có chút mơ hồ, nghe anh nói, giống như nhận được một liều kích thích giấc ngủ, liền ngủ say.
Sau khi tỉnh lại, cô đã hoàn toàn phục hồi.
Ngủ xong một giấc tinh thần thật sảng khoái, dạ dày cũng không đau nữa, bên ngoài cửa sổ đã chiếu vài tia nắng sớm, Bùi Hề Nhược muốn lật chăn lên, lập tức nhìn thấy trên mu bàn tay mình có dán miếng dán hạ nhiệt.
Tối qua, cô cứ như vậy mà mà ngủ thiếp đi, là ai giúp cô gọi y tá đến rút kim tiêm vậy?
Cô còn nhớ, bản thân mình nữa đêm mơ mơ hồ hồ muốn uống nước, cũng có người rót cho cô một ly nước ấm.
Đáp án quá rõ ràng, nhưng lại khiến người ta khó mà tin được.
Chính tại lúc này, tiếng mở cửa nhẹ vang lên, người đàn ông bước vào, Thẩm Minh đi ở phía sau, trên tay cầm đầy túi to to nhỏ nhỏ.
Bùi Hề Nhược kinh ngạc một lúc.
Từ lúc quen biết đến nay, Phó Triển Hành vẫn luôn tây trang giày da, bộ dạng quân tử, tinh tế nhã nhặn đến độ một giây sau liền có thể đi chụp mẫu cho tạp chí thương nghiệp.
Mà anh lúc này, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, không đeo cà vạt, chiếc cúc áo ở trên cùng cũng được cởi mở, cổ áo có chút lỏng, quần cũng thuộc kiểu thoải mái, Đầu tóc có chút loạn, nếu như đeo thêm chiếc kính gọng vàng nữa, liền trở thành kiểu văn nhã bại hoại.
Ký ức tối qua, dần dần hiện lên.
Phó Triển Hành hỏi cô, "Còn không thoải mái ở đâu nữa không?"
Cô phát ngốc lắc đầu.
Thẩm Minh đặt đồ vệ sinh cá nhân cùng bữa sáng đặt ở bên bàn, Phó Triển Hành cầm lấy một chiếc túi đen trong đó, đi vào nhà vệ sinh.
Khi đi ra, anh đã thay một bộ tây trang, lại hồi phục lại bộ dáng bình thường.
Thẩm Minh giải thích, "Cô Bùi, Phó tổng chút nữa còn có một hội nghị quan trọng, bảo tôi ở đây với cô."
Nói là hội nghị quan trọng, nhưng Phó Triển Hành không có vội rời đi.
Anh thay quần áo xong, đi đến bên cạnh cô, "Nếu em không thoải mái thì gọi bác sĩ."
"Ừm." Bùi Hề Nhược gật gật đầu, cuối cùng cũng nói ra một từ đơn, ngay sau đó, không nhịn được mà hỏi, "Phó Triển Hành, tối qua là anh ở đây với tôi sao?"
Anh "Ừ" một tiếng, "Nếu không thì?"
"Anh làm gì mà lại tốt bụng như vậy chứ," Theo như lời Thẩm Minh nói, hôm nay anh còn có một hội nghị quan trọng, hoàn toàn có thể tùy tiện gọi người đến mà, Bùi Hề Nhược đầy cảnh giác vò vò góc chăn, "Không phải là có âm mưu gì đấy chứ."
Vốn tưởng rằng, Phó Triển Hành sẽ cười lạnh, phất áo rời đi, hoặc là giải thích nguyên do, ví dụ, cô ốm sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của anh, vì thế anh phải ở lại đây, vân vân.
Không ngờ rằng, anh lại thuận lý thành văn, hỏi ngược lại một câu, "Không phải là chúng ta đang bối dưỡng tình cảm sao?"