Chương 55: Đón lễ

Môi đỏ

Kim Dạng 11-11-2023 15:56:01

Sau khi qua tết, cuối cùng cô cũng hiểu được, chức vụ tổng tài này, không phải người bình thường sẽ đảm nhiệm được. Từ ngày mùng một Phó Triển Hành đã phải đến tập đoàn. Tối qua khi nghe được tin tức này, cô rất thất vọng...ngày đầu tiên của năm mới, nhưng lại không được nằm lười trên giường cùng người mình thích, còn có ý nghĩa gì nữa chứ. "Trước đây mỗi đợt tết anh đều bận rộn vậy sao?" Bùi Hề Nhược miễn cưỡng tiễn anh ra đến cửa phòng ngủ, đôi mắt nhập nhèm, hỏi câu hỏi đầu tiên trong ngày. Những người khác còn tận bảy ngày nghỉ nữa cơ mà. Anh hôn cô một cái, "Bận một thời gian nữa là ổn rồi, em mau về phòng ngủ tiếp đi." "Em tiễn anh xuống lầu nha." Cô ngáp ngủ một cái. "Không cần." Anh trực tiếp ôm cô về lại giường. Kết quả, Bùi Hề Nhược lại thuận tay kéo anh lại hôn một hồi lâu, làm hỏng mất chiếc cà vạt thẳng thớm của anh. Phó Triển Hành đành phải đi đến phòng thay đồ đổi một chiếc khác. Dù sao hôm qua làm loạn có chút muộn, lúc nãy Bùi Hề Nhược hoàn toàn dựa vào bản năng mà giở trò lưu manh. Lúc này đã buồn ngủ đến độ không mở được mắt, chẳng đợi anh ra ngoài đã vùi đầu ngủ tiếp. Sau khi tỉnh dậy, mới dần dần ý thức được. Những cuộc chiến trên thương trường, cô không hiểu được. Tuy nhiên, mỗi khi Phó Triển Hành nói chuyện điện thoại, cô thỉnh thoảng cũng nghe lờ mờ được chút thông tin, biết được sở dĩ anh lại bận như vậy, có lẽ là do Thẩm Úc. Thẩm Úc. Chính là sát thủ phá hỏng thế giới hai người của bọn họ. Cô nguyền rủa hắn ta mau cuốn xéo về lại Hà Lan. —– Có lẽ là do lời nguyền rủa của cô thực sự có hiệu quả, vào tháng hai, Bùi Hề Nhược nhận được điện thoại của Thẩm Tích. Lúc này, cô đang ở trong phòng làm việc, chuẩn bị cho buổi triển lãm tranh khắc bản của Bình Thành, hai tay đang nắm chặt tấm in màu, dùng lực mà nhấn xuống. Việc này thử thách lực của hai bả vai, nếu như chỉ cần có một chút không đủ lực, màu sắc được in ra sẽ có chút không chuẩn. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô không nghe ngay lập tức. Sau khi cô in xong tranh, mới lau sạch màu dính trên tay, rồi cầm điện thoại lên. Là một số lạ, bình thường cô sẽ không gọi lại. Đúng lúc này, cuộc gọi thứ hai gọi đến. "Alo?" Cô nhấc máy. "Cô Bùi?" Giọng điệu đầu bên kia rất dịu dàng, "Tôi là Thẩm Tích." Cái tên này, đương nhiên Bùi Hề Nhược có nhớ, so với tên 'Thẩm Úc' càng có ấn tượng hơn. Theo lý mà nói, cô không có thiện cảm với Thẩm Tích lắm, nhưng trên thực tế, cảm xúc lại có chút phức tạp. Có một loại cảm xúc...không biết là tốt hay xấu, khó có thể phân biệt. Có vẻ Thẩm Tích muốn thành thật nói rõ mọi chuyện. Lúc này Bùi Hề Nhược mới biết, hơn một năm nay, Thẩm Úc trong sáng ngoài tối, động chân động tay vô số lần với Phó thị, đều bị Phó Triển Hành kịp thời nhận ra được. "Anh ta nói với tôi rằng, muốn đoạt lấy Phó thị, thực ra tôi lại thấy, anh ta muốn phá hủy nó thì đúng hơn." Thẩm Tích nhẹ giọng nói. Khi Thẩm Úc ở Hà Lan đã từng có ý định cấu kết với những thương nhân bên đó, cũng từng định thu hút đầu tư để vùng lên, nhưng Phó Triển Hành lại liên tiếp cản trở hắn, khiến hắn không có cách nào giở trò. Trùng hợp, nhân lúc chân ông cụ Phó bị thương, Thẩm Úc lập tức quang minh chính đại trở về nước. Sau đó, lợi dụng mối quan hệ của mình với những đối tác nước ngoài, đầu tư rất nhiều tiền cho một công ty trong thành phố, vốn định đánh một đòn chí mạng, không ngờ, tốc độ phản ứng của Phó thị lại nhanh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn ta. Mà sau đó Phó thị vẫn tiếp tục đuổi đánh, điều này lại là điều hắn càng không ngờ tới được. Năm lần bảy lượt thất bại, kích thích mạnh mẽ đến Thẩm Úc, hắn ta chó cùng đứt giậu, đem bí mật thương nghiệp bán ra ngoài. Nhưng cũng chính bởi hành động này, lại khiến Phó Triển Hành nắm được bằng chứng. "Bây giờ hắn ta đã đến bước đường cùng rồi. Nếu như Phó thị truy tố, rất có thể sẽ bị kết án." Giọng điệu Thẩm Tích rất bình tĩnh. Bùi Hề Nhược cảm thấy, thái độ này của cô ấy, hoàn toàn không giống với người em gái trong miệng Thẩm Úc. Cô nhấc chân đi uống nước, "Cô là bạn gái của hắn ta?" "Bạn gái?" Thẩm Tích như đang lắc đầu, thấp giọng nói, "Người tình thì đúng hơn." Sau đó, Thẩm Tích kể về mối quan hệ giữa cô ấy và Thẩm Úc. Bùi Hề Nhược nghe chăm chú, đến độ quên cả việc đi rót nước. Ngược lại Thẩm Tích lại rất bình tĩnh. "Sau khi ở bên cạnh anh ta một thời gian, tôi cũng đã từng thử đi thay đổi. Sau đó mới phát hiện, cũng không có cách nào cả, có những người, sinh ra đã có bản chất xấu xa." "Vì thế tôi đã bỏ cuộc rồi." "Đến bước đường ngày hôm nay, chắc anh ta cũng không cho rằng tôi là bạn gái của anh ta đâu." Thẩm Tích nói xong, dừng lại một hồi lâu, sau đó mới mở miệng. "Sau khi ly hôn tôi vẫn luôn không có bạn bè, luôn cảm thấy rằng, có những chuyện phải nói ra thì mới trôi được. Chỉ có thể nói với cô, hy vọng cô đừng tức giận." Bùi Hề Nhược nghe xong câu chuyện của cô ấy, không cảm thấy chút tức giận nào: "Không đâu." "Thuận tiện, nếu có thể," Cô ấy khẽ dừng lại, "Có thể nhờ cô hỏi Phó tổng giúp tôi, xem khi nào anh ấy mới cho phép tôi ra ngoài được không?" — Vừa nghe xong câu nói này, đầu óc Bùi Hề Nhược thiếu chút nữa thì hiện lên một màn cẩu huyết. Những câu chuyện động trời, hào môn tranh đấu cô xem trước đây đều dần dần hiện lên. Cô lập tức gọi cho Phó Triển Hành, nhưng người nghe lại là Thẩm Minh, "Phu nhân, Phó tổng đang có một cuộc họp." "Haha." Bùi Hề Nhược cười lạnh hai tiếng, rồi cúp điện thoại. Nhưng Thẩm Minh ở bên kia lại bị dọa không nhẹ, vừa tan họp lập tức đưa điện thoại cho Phó Triển Hành, "Phó tổng, vừa rồi phu nhân gọi đến, chỉ hừ lạnh hai tiếng rồi cúp máy." Anh ta giống như một chiếc máy copy, bắt chiếc lại hai tiếng cười lạnh ban nãy của Bùi Hề Nhược. Phó Triển Hành gọi lại. Đầu bên kia nhấc mày rất nhanh, gằn giọng nói, "Phó tổng đấy à." Phó Triển Hành nới lỏng cà vạt, "Ừ, lại làm sao vậy?" Giống như càng ngày càng ăn sâu bén rễ, giờ đây mỗi khi nghe thấy giọng cô, khóe miệng anh lại bất giác hiện lên ý cười. Mặc dù câu nói này có chữ 'lại' mà con gái ghét nhất, nhưng lại chẳng có chút mất kiên nhẫn nào, ngược lại nhiều hơn là sự chiều chuộng. Thẩm Minh ở bên cạnh, thiếu chút nữa thì bị dọa sợ. "Có phải anh giấu em, ở bên ngoài nuôi người khác rồi hay không?" Cô với vai 'chim hoàng yến này', diễn rất nhập tâm, khi tra hỏi giọng điệu rất không vui. Anh đáp, "Không có." Cũng không thấy được lấy một tia hoảng hốt, hay ý định vội vã muốn giải thích nào cả. "Vậy ư?" Giọng điệu cô cao lên, rõ ràng là không tin. "Em đang ở nhà?" Phó Triển Hành hỏi. "Đúng vậy. Nếu không đợi được anh về nhà giải thích nhận tội, em sẽ không đi đâu cả." Anh bước vào thang máy, khẽ mỉm cười, "Em còn định đi đâu?" "Cũng khó nói đấy. Dù sao bây giờ em đang chua chết mất." Cô cố ý nói. "Vậy đợi anh về." Anh đã hiểu cô đang nói đến chuyện gì rồi. Thẩm Minh đi cùng anh vào thang máy như thường lệ, sau đó cúi đầu mới phát hiện, trên tay mình vẫn còn cầm tài liệu lúc nãy Phó tổng mở họp...Nếu là trước đây, sau khi tan họp Phó tổng sẽ về văn phòng làm việc trước, anh ta cũng nhân đó mà có thể cất tài liệu vào văn phòng thư kí. Giờ thì tốt rồi, lại phải đem về nhà. Thực khiến người ta không khỏi cảm thán về sự thần kì của tình yêu. Đến ngay cả người cuồng công việc, không chút dục niệm như Phó tổng, cũng không kìm được lòng mà muốn mau chóng về nhà rồi. —- Đương nhiên Bùi Hề Nhược không hề nghĩ sai lệch đi. Cuộc điện thoại vừa rồi, chỉ là do cô nhất thời nổi hứng. Trước đây Giản Tinh Nhiên từng nói, "Cậu thích diễn kịch như vậy, chi bằng đi làm diễn viên đi." Bùi Hề Nhược lắc lắc đầu, cô có một quan điểm rằng, "Phải diễn kịch do chính mình nghĩ ra mới vui." Thế là, cuộc sống chính là sân khấu cho cô mỗi khi bắt đầu 'nghiện diễn'. Ngay cả cách dập điện thoại, lời kịch bản, cô đều đã chuẩn bị xong hết rồi, một chiếc ghế được đặt giữa phòng khách rộng rãi, cô ngồi lên đó, tràn ngập khí chất của nữ vương. Kết quả, còn chưa đợi được Phó Triển Hành trở về để hỏi tội, đã nhận được điện thoại của Thẩm Úc. Cũng là số lạ giống vừa rồi, cô nhấc máy theo bản năng. Giọng của Thẩm Úc trầm mặc, "Thẩm Tích đâu?" "..." Bùi Hề Nhược cười một cách giả trân, "Anh Thẩm, đây không phải là đường dây nhắn tìm người nhà." "Xem ra Phó phu nhân đây không muốn nói đúng không? Quả nhiên lập trường thật kiên định, tình cảm với Phó tổng cũng thật sâu đậm." Hắn ta như đang khen một câu. "Đương nhiên, chồng tôi lợi hại nhất rồi." Cô chẳng chút xấu hổ. "Cô đừng có bị ngoại hình của hắn ta lừa, thực ra, hắn ta vô cùng bỉ ổi." Giọng điệu của hắn ta, giống như rắn độc vậy. "Ồ?" "Hắn ta biết bên cạnh tôi có một người phụ nữ, sợ tôi ra tay với cô, nên đã nhốt cô ấy lại trước." Thẩm Úc nhẹ giọng nói. Bùi Hề Nhược lại cảm thấy rất kỳ quái, "Khi anh ở Paris, không phải cũng tiếp cận tôi sao?" Việc Phó Triển Hành làm, với việc hắn ta làm, có gì khác nhau chứ. "Khác nhau ở chỗ, tôi không phủ nhận bản thân mình rất đê tiện, nhưng trước giờ hắn ta lại giả làm quân tử." Thẩm Úc như đoán ra được cô đang nghĩ cái gì, nhẹ bật cười, "Tôi đoán rằng cô không hề hiểu hắn ta." Bùi Hề Nhược đột nhiên nổi lên chút hứng thú, "Vậy anh giúp tôi hiểu hơn chút đi?" "Thẩm Phục Tài, cô nghe qua cái tên này chưa?" "Chưa." "Ông ấy là bố ruột của tôi, một năm trước bị Phó Triển Hành đưa vào tù." "Đây là đấu tranh trên thương trường, cũng không tránh được." Cô giống như đã quen với mưa bão chốn này. Thẩm Úc lại như nghe thấy trò cười, "Không tránh được? Nếu như không phải là Phó Triển Hành giở trò sau lưng, sao ông ấy có thể bị lừa được?" Tiếp sau đó, hắn ta nói cho cô nghe từ đầu đến cuối của câu chuyện tranh đấu này, bao gồm cả, ban đầu Thẩm Phục Tài với thân phận là người thân cận đàng tin cậy nhất ở bên cạnh Phó Triển Hành, kết quả, bị đối phương xúi giục, rồi lại bị hãm hãi, kéo vào màn giao dịch cổ phần, mới rơi vào bước đường phải ngồi tù. Mà người điều khiển tất cả mọi việc, đều là Phó Triển Hành. Căn bản Bùi Hề Nhược nghe không hiểu, ngáp một cái, qua quýt đáp, "Vậy bố anh cũng thật thảm." Thẩm Úc nghẹn họng. Thậm chí hắn ta còn hoài nghi, hôm nay rốt cuộc vì sao lại nói với cô những điều này? Từ đâu mà câu chuyện lệch đi mất rồi? Chính tại lúc này, hắn nghe được từ đầu bên kia, người phụ nữ không nhanh không chậm nói, "Tuy nhiên, tôi hiểu được ý của anh rồi, đại khái chính là Phó Triển Hành không có giống với vẻ chính nhân quân tử bề ngoài đúng không." Cô khẽ dừng, giọng điệu lại có chút hào hứng, "Nhưng vậy thì đã sao chứ? Làm người phụ nữ của ác quỷ, mới thú vị chứ." Lời vừa buông, Thẩm Úc rất lâu không đáp lại, khi mở miệng lại, giọng điệu lại lạnh nhạt như lúc ban đầu. "Cô Bùi, cứ coi như hôm nay tôi đàn gảy tai trâu đi. Tuy nhiên, cô cũng đừng có buông lỏng cảnh giác, không tìm được Thẩm Tích thì thôi vậy, khoảng thời gian này tốt nhất cô nên cẩn thận hơn một chút." — Bởi vì mấy lời này của hắn ta, khi Phó Triển Hành trở về, cô đã quên sạch kịch bản. "Hắn ta đây là đang chơi trò cá chết lưới rách với em đấy à?" Cô vô cùng căng thẳng. *Cá chết lưới rách: Kéo đối phương cùng chết, cùng rơi vào nguy hiểm. Sắc mặt Phó Triển Hành lạnh đi, nhưng khi nhìn cô, ánh mắt lại rất dịu dàng. Anh vuốt tóc cô, "Sẽ không, có vệ sĩ ở đây." "Em có một câu hỏi." Bùi Hề Nhược giơ tay lên. "Ừ, em nói đi." "Anh thực sự nhốt Thẩm Tích lại sao?" Phó Triển Hành khẽ dừng một chút, thành thật nói, "Đúng vậy." Bùi Hề Nhược 'Waaa" một tiếng. "Sao vậy?" "Thời cổ đại xảy ra chiến tranh, bên nào mà có đạo nghĩa một chút cũng đều sẽ không làm hại đến phụ nữ. Các anh thì sao, chỉ toàn ra tay với phụ nữ." Cô chỉ ra điểm không đúng. Phó Triển Hành kéo cô qua, ôm vào lòng. Dừng lại một hồi lâu, mới nói. "Thực ra Thẩm Úc là em trai cùng mẹ khác cha của anh." Cô ngây người, "Cái gì?" Khi vừa hỏi xong, lời anh vừa nói, cũng như vang lại trong đầu một lần nữa, dần dần phản ứng lại. Cô cảm giác có chút không bắt được nhịp, "Cùng mẹ...khác cha?" Phó Triển Hành 'Ừm' một tiếng. Thẩm Úc là con trai của Tống Mịch Nhu và cậu ba của anh. Đêm trăng tròn hôm đó, sở dĩ Phó Uyên nộ khí đầy trời mà xông ra ngoài cũng là vì Tống Mịch Nhu cười điên dại rồi nói ra chân tướng. Hôm nay nhớ lại một lần nữa, mọi thứ vẫn vô cùng rõ ràng. Tối đó, anh tỉnh dậy sau giấc mơ, nghe được âm thanh từ dưới lầu vọng lên, gần như lập tức đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Người làm trong biệt thự này trước nay đều thấy coi như không, chỉ có anh mới có thể bảo vệ mẹ mình được. Khi xuống lầu, thậm chí anh còn cầm theo một chiếc dao. Nhưng không có ý định làm gì cả, chỉ là để phòng thân, tự vệ, uy hiếp. Dù sao anh cũng chỉ mới mười bốn tuổi. Đi đến cầu thang, lọt vào tầm mắt là một khung cảnh quen thuộc đến độ không thể quen thuộc hơn được nữa. Trên mặt đất là một mảng hỗn loạn, Phó Uyên lại rơi vào trạng thái điên cuồng, Tống Mịch Nhu đầu tóc rũ rượi, ngồi trên mặt đất đầy vụn thủy tinh. Nhưng bà ấy lại đang cười. Càng lúc càng cười lớn tiếng, càng lúc càng sung sướng, giống như có chuyện không thể không vui gì đó, dần dần khóc đến nước mắt tuôn rơi. Bà nói: "Đứa bé thứ hai của chúng ta, anh vẫn luôn tưởng rằng nó vừa sinh ra đã qua đời đúng không? Thực ra, thằng bé tên là Thẩm Úc. Bây giờ nó đang ở cùng với bố ruột của nó." "À đúng rồi, bố ruột của nó, anh cũng biết đấy." "Chính là anh của anh đó." Lúc đó, không chỉ có Phó Uyên, người đang đứng ở trên cầu thang nghe được là anh, cũng vô cùng chấn động... Sau khi Phó Uyên xảy ra chuyện, ngày hôm sau Phó Triển Hành có gặp lại Tống Mịch Nhu một lần. Bà đưa cuốn sổ nhật kí cho anh, "Bây giờ đọc không hiểu cũng không sao, sau này lại đọc lại, nhớ cho kĩ những gì khốn nạn mà bố ruột mình đã làm." Lại nói, "Thực ra mẹ cũng không ngờ sẽ nhanh như vậy, dù sao con với Thẩm Úc, còn chưa thành bạn tốt của nhau nữa. Nhưng hôm đó mẹ lại không nhịn được, bây giờ nghĩ lại, ông ta cũng nằm đấy rồi, cũng coi như đã báo thù thành công." Sau khi bác dâu nghe xong liền nói, đồ điên. Chỉ là sự tàn nhẫn mà bà ta làm với Phó Triển Hành. Bùi Hề Nhược nghe xong, bàn tay không khỏi nắm chặt, ngẩng đầu lên, cọ cọ vào lòng anh, giống như một kiểu an ủi. Phó Triển Hành kéo cô ngồi xuống, "Thẩm Úc vẫn luôn biết được thân phận của mình, tâm lý đã bị bóp méo từ lâu rồi, thời thiếu niên, chỉ từng qua lại với Thẩm Tích. Bây giờ lại đang đứng trên bờ vực, chuyện gì cũng có thể làm ra được. Vì vậy, khi Thẩm Tích tìm đến cửa, anh cho người giữ lại, làm một quân cờ cho mình. Nói là nhốt lại, nhưng cũng không hẳn, chỉ là tạm thời để cô ta sống trong một căn biệt thự của một người bạn, phái người canh giữ 24/24. Anh khiến cô yên tâm, "Sẽ không quá lâu đâu, đợi Thẩm Úc lọt lưới rồi, sẽ lập tức để cô ta ra." Bùi Hề Nhược gật gật đầu. Cô cũng đoán ra là như vậy. Dù sao, Thẩm Tích vẫn có thể gọi cho cô được, đã chứng minh rằng không phải là hoàn toàn nhốt lại. "Nhưng mà, cô ấy tìm anh làm gì vậy?" "Trên tay cô ấy có bằng chứng Thẩm Úc qua lại với công ty đối thủ cũng như việc bán cơ mật của công ty ra ngoài." Vì để báo đáp, anh đã phái vệ sĩ cứu được em trai Thẩm Tích từ nước ngoài trở về, sau đó tất cả chi phí chữa trị, cũng được anh lo liệu. Lúc này Bùi Hề Nhược mới hiểu được. Tại sao vừa rồi Thẩm Tích lại nói, "Bây giờ đến bước đường này rồi, chắc anh ta cũng không coi tôi là bạn gái đâu." Đôi 'tình nhân' này, đều ghim cho đối phương một nhát dao. "Thẩm Úc nói, cho dù hắn ta bỏ qua Thẩm Tích, cũng không để yên cho em." Bùi Hề Nhược ngẩng đầu cởi cà vạt của anh ra, rồi thắt lại một cách lung tung, giống như đang lơ đễnh, "Anh thấy, liệu có phải thật không?" "Anh không biết, anh không có hứng thú đi đoán hắn đang nghĩ gì." Phó Triển Hành hôn lên ngón tay cô. Trên thực tế, anh cho rằng sẽ không. Chỉ là nếu như nói lời này ra, sợ rằng cô sẽ buông lỏng cảnh giác, nên tạm thời không nói. —- Bởi vì có Thẩm Úc, 'quả bom không biết lúc nào sẽ nổ' này chưa lọt lưới, Bùi Hề Nhược vốn định trở về Thân Thành, cũng hoãn lại vài ngày. Nhưng may là, rất nhanh sau đó đã có tin tốt. Thẩm Úc chủ động hiện thân, lập tức bị Phó thị bắt lại đem đi điều tra. Sau khi Bùi Hề Nhược biết được chuyện này, lập tức nhớ tới câu nói uy hiếp kia. Lúc đó, thực sự cô đã bị dọa không hề nhẹ. May mà chỉ là bị hú hồn một phen. Ngày Thẩm Úc bị điều tra, Thẩm Tích cũng được rời khỏi ngôi biệt thự đó, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh. Mà cùng với lúc này, hắn ta đang ngồi trong phòng điều tra, cũng nghiêng đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài khung cửa sổ. "Anh Thẩm." Còn chưa bị kết tội, lại là một trong số những cổ đông, người phụ trách điều tra của Phó thị vẫn giữ phép lịch sự nhất định, "Có thể bắt đầu chưa?" Anh ta rời tầm mắt, dựa vào lưng ghế, bật cười, "Không phải cô ta đã đưa đĩa U chứa chứng cứ cho mấy người rồi sao? Còn có gì để hỏi nữa?" — Sau khi Thẩm Úc tiếp nhận điều tra, vệ sĩ ở bên cạnh Bùi Hề Nhược cũng chỉ còn hai người. Kế hoạch trở về Thân thành của cô, cuối cùng cũng được bắt đầu. Chỉ là trong giai đoạn then chốt này, có liên quan đến việc định tội của Thẩm Úc, tạm thời Phó Triển Hành không thể rời khỏi được, Bùi Hề Nhược đành trở về một mình. "Không phải là em không muốn đợi anh, mà là bạn thân của em ấy, người nhà cậu ấy tổ chức tiệc chúc mừng cho dự án đầu tiên thành công do cậu ấy làm." Hai tay cô ôm lấy gương mặt anh tuấn của anh, vô cùng thành khẩn mà giải thích. Phó Triển Hành sát lại gần cô, hôn cô một hồi, "Ừm, em về trước." Lúc ấy, Bùi Hề Nhược đang chìm đắm trong 'nam sắc', năng lực ngôn ngữ cơ bản lại không tốt, không đủ nhạy cảm để cảm nhận được, từ 'trước' này của anh có ý gì. Cô bay về Thân Thành tham gia tiệc chúc mừng thành công của Giản Tinh Nhiên, ngày hôm sau ngủ một giấc thật sâu, sau khi tỉnh dậy, trong nhà đã có ba dì tám cô tụ họp, còn có cả các chị em họ trong nhà nữa. Tục ngữ có câu, rừng rậm thì chim gì cũng có, trong nhóm chị em họ này, có nữ thần một lòng theo đuổi nghệ thuật như Thu Huyên, tất nhiên cũng có những người ghen ghét ở sau lưng thích khua môi múa mép. Trước đây, tin tức Bùi Hề Nhược và Phó Triển Hành ân ân ái ái truyền đến tai bọn họ, khiến bọn họ vừa kinh ngạc lại ngưỡng mộ. Mẹ Bùi không thích khoe khoang, điều này khiến cho bọn họ vẫn luôn tưởng rằng, sau khi Bùi Hề Nhược gả vào hào môn thì cuộc sống không được tốt lắm, cho dù trên mạng có đẹp đẽ lấp lánh thế nào, vợ chồng ân ái ra sao, cũng đều là diễn kịch. Tình hình trước mắt càng chứng minh điều đó rõ ràng hơn. "Ôi, Nhược Nhược, chồng cháu đâu?" Lập tức có chuyện tốt để hỏi. "Anh ấy rất bận." Bùi Hề Nhược cắm lấy một miếng dứa, cũng chẳng chút để ý. "Không về cùng cháu sao?" Chuyện rõ như ban ngày như vậy, Bùi Hề Nhược đáp, "Không ạ." "Anh mau xem chồng người ta đi, thật để tâm cho sự nghiệp, xem lại anh đi, đã bảo anh không cần đến rồi mà." Một người chị họ lập tức quay qua nói với người đàn ông bên cạnh mình. Cô ấy chính là "Blogger tình cảm' mà Thích Ngân nhắc tới, mấy năm trước dựa vào những video về cuộc sống vợ chồng ân ái mà thu hút vài trăm nghìn người hâm mộ trên mạng, cũng là người có chút tiếng tăm. Đợt trước tin tức cô và Phó Triển Hành kết hôn, đã giành mất hào quang của bọn họ. Nói ra cũng buồn cười, bọn họ nỗ lực hoạt động trên mạng như vậy, nhưng lúc lúc lại nhận được những bình luận ác ý, nói rằng bọn họ rất giả. Phó Triển Hành và Bùi Hề Nhược thì sao? Ảnh trên mạng cũng chỉ lác đác vài tấm, cư dân mạng lại khen họ vô cùng đẹp đôi. Bùi Hề Nhược không nghe ra được câu nói này là văn học Versailles*, lúc này cong khóe môi, thuận miệng khen ngợi, "Ôi, vợ chồng anh chị thật ân ái!" *Văn học Versailles: ngôn ngữ mạng, chỉ sự khoe khoang ngầm, khoe khoang một cách khiêm tốn. Nói xong, lại tiếp tục ăn dưa của mình, đến cả nhìn lại một cái cũng lười. Chị họ khoác lấy tay chồng mình, còn có chút không hài lòng. Người giống như chồng cô ta đây, đẹp trai, biết chăm sóc nhà cửa, biết kiếm tiến, còn tình nguyện cùng cô quay những video ân ái để đăng lên mạng, thực sự rất ít thấy. Cô ta coi sự đối đáp qua quýt của Bùi Hề Nhược chính là một kiểu ghen ghét. Chính tại lúc này, cô ta nhìn thấy quản gia đang cung kính với một người đàn ông. Người đàn ông đó rất cao, ngũ quan thanh lạnh, đôi mắt màu nâu nhạt, khiến người ta có cảm giác thêm vài phần xa cách, giống như không nhuốm chút bụi phàm. Anh tuấn như vậy đã ít gặp, càng hiếm thấy hơn chính là khí chất của anh, lạnh nhạt, không bộc lộ chút cảm xúc nào, mang khí chất trời sinh thanh cao của người có quyền thế. Ban đầu chị họ không nhận ra người này là ai, ánh mắt hiếu kì của mọi người xung quanh cũng nhìn qua, thậm chí khi người đàn ông đi đến trước mặt Bùi Hề Nhược, cầm lấy chiếc dĩa trên tay cô, bên tai mới vang lên 'ồ' một tiếng. Bùi Hề Nhược sững người, ngẩng đầu lên nhìn. Khóe môi cô vẫn còn dính chút nước dứa, ánh mắt rơi lên chuỗi vòng trên cổ tay anh, ngạc nhiên nói, "Phó Triển Hành, sao anh lại đến vậy?" "Mai là ngày bao nhiêu?" Anh không đáp mà hỏi. "Mười bốn tháng hai." "Ừm." Anh lấy một chiếc khăn giấy, lau khóe miệng cho cô, khẽ cười, "Vì vậy, anh đến để đón lễ cùng em."