Chương 57: Hoa thủy tiên

Môi đỏ

Kim Dạng 11-11-2023 15:56:03

Ngoài cửa sổ mưa vẫn chưa ngớt, tí tách tí tách. Cành cây, lá cây bị mưa gió quật đổ chỉ sau một đêm, những phiến lá còn trên cây chứa đầy nước mưa, nặng trĩu mà nhỏ giọt xuống. Trong phòng ngủ, Bùi Hề Nhược yếu ớt vô lực nằm ở trong chăn, vẻ mặt hiếm thấy có sự bi thương vô hạn. Ngày lễ tình nhân tốt đẹp. Ban đầu, nó lẽ ra phải là một ngày của những cuộc hẹn, sô-cô-la và hoa hồng. Nhưng lúc này, toàn thân cô rã rời, tựa như bị xé thành từng mảnh rồi miễn cưỡng khâu vá lại. Đừng nói đến cuộc hẹn hò lãng mạn, bây giờ xuống được giường cũng là một việc khó khăn, chỉ có thể nằm đây sống dở chết dở. Đêm qua cũng không biết đã lăn lộn đến mấy giờ. Lúc đầu, cô còn đắm chìm vào nam sắc của anh, toàn tâm toàn ý phối hợp, về sau, cơ thể lâu năm thiếu sự rèn luyện thể dục đã phản lại cô, dần dần khó có thể chống đỡ. Cả người cô mệt mỏi vô cùng, mí mắt cũng vì buồn ngủ mà sụp xuống, nhưng các giác quan lại không tự khống chế được, chỉ có thể mặc anh chi phối, hết lần này đến lần khác bị đưa đến đỉnh cao nhất. Càng đáng sợ hơn chính là thể lực của người đàn ông này. Anh hoàn toàn nhập cuộc, nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh táo, im lặng quan sát phản ứng của cô cho đến khi điều đó khiến cô cảm thấy không thoải mái. Được rồi. Nói thật, lúc ấy cô đang khá cao hứng, thậm chí khi anh muốn rời đi, cô vô thức đưa tay lên khoác lấy cổ anh. Cho nên chuyện tiếp theo diễn ra mới không thể cứu vãn được. Cũng coi như là sự buông thả bản thân đi, ít nhất là trước khi đi ngủ, cô đã được ôm trong vòng tay người đàn ông với trái tim ngọt ngào. Nhưng buổi sáng tỉnh lại chính là cơn đau cấp địa ngục. Trong một khoảnh khắc, Bùi Hề Nhược thậm chí còn muốn hét lên. Cô nhớ khi còn học cấp ba, trường có tổ chức huấn luyện leo núi, gọi là nâng cao thể lực, nhưng thực tế lãnh đạo nhà trường không làm công tác nhân sự. Lần đó trở về, hai chân cô nặng như đeo chì, đến bắp đùi thì đau nhức, run rẩy, tựa như không thể đi lại được. Mà tình trạng lúc này, so với lần đó còn tệ hơn. Bùi Hề Nhược khó khăn lắm mới trở mình một cái, đau đến lông mày nhíu chặt lại. Phó Triển Hành bưng tới một bát cháo nóng hổi cho cô, vừa lúc thấy cảnh này. Anh đặt cháo xuống, bước vài bước đi tới, "Có đau lắm không?" Bùi Hề Nhược nắm lấy chăn bông, trừng mắt nhìn anh, "Đau muốn chết." Không giống dáng vẻ uể oải khó chịu của cô, anh thậm chí có vẻ rất sảng khoái tinh thần, so với ngày trước còn đẹp trai hơn đến ba phần. Cô nhìn vậy, càng thêm tức giận bất bình. "Em ban đầu còn dự định muốn đi xem phim điện ảnh, hẹn hò, ăn uống, giờ thì cái gì cũng không thực hiện được." Bùi Hề Nhược đưa tay nhéo anh, nghiến răng nghiến lợi tỏ vẻ bực bội. Vẫn còn khá nhẹ, không bằng mấy vết cào mà cô đã dùng sức để lại trên bả vai anh tối qua. Anh cười, chế trụ tay cô, "Là lỗi của anh. Lần sau sẽ đền cho em." Bùi Hề Nhược không nói, liếc nhìn anh. Cô cảm thấy rằng bây giờ anh đã khác trước rất nhiều. Đặc biệt nhất là khí chất trên người anh, ẩn dưới vẻ ngoài thanh tâm quả dục, còn ẩn chưa chút gì đó ngông cuồng. Là công lao của cô. Bùi Hề Nhược không khỏi cảm thấy tự mãn, cô hắng giọng nói, "Về sau đền..." Cô muốn nói rằng về sau có đền cũng đã muộn, nhưng vô thức lại kéo căng cơ, tức khắc đau đến nghiến răng nghiến lợi. Thậm chí đau đến nước mắt ứa ra, giọng nói cũng thấp xuống, ủy khuất, "Về sau đền cũng muộn rồi —— ahhh, phán đoán của em trước khi kết hôn quả nhiên không sai." "Hả?" "Anh chính là dã thú, một chút cũng không biết kiềm chế." Phó Triển Hành vươn tay xoa xoa khóe môi cô, "Tối hôm qua em quyến rũ như vậy, muốn anh kiềm chế như thế nào?" Thay vào đó còn phải nói rằng, anh nhẫn nhịn cho đến bây giờ mới hành động, đã là hơn người rồi. Cô thì thào nói: "Lúc trước em dụ dỗ anh, nhưng anh cũng không có thực sự 'làm'." Chính là bởi vì anh nghe cô xin tha nhiều lần, mà lần nào cũng thương xót dừng lại, mới khiến cô càng ngày càng to gan. Cô liếc anh một cái, nhận ra âm mưu, "Em hiểu rồi, cái này người ta gọi là thả con săn sắt, bắt con cá rô, anh kiên nhẫn lâu như vậy mới khiến em sa vào không ra được." Phó Triển Hành cúi đầu hôn cô, "Ừ." "Vậy sao hôm qua anh không nhịn nữa?" Anh liếc nhìn cô một cái, "Nếu còn nhịn nữa, sẽ thành hòa thượng thật đấy." Cô "ha ha" cười, sau đó mặt mày hơn hở, dừng một lúc lâu mới nói, "Vậy anh phải cảm ơn nữ Bồ Tát đã hy sinh thân mình này." "Cảm ơn nữ Bồ Tát." Anh phối hợp nói. "Chỉ cảm ơn thôi là chưa đủ, còn phải học cách trả ơn." "Làm sao để trả ơn?" "Xoa bóp cho em đi." Cô bày ra vẻ mặt đau khổ nói, "Thật sự đau đến chịu không nổi rồi." — Giữa trưa, người Bùi Hề Nhược vẫn đau âm ỉ. Phó Triển Hành không yên tâm, định gọi một nữ bác sĩ gia đình đến xem sao. Bùi Hề Nhược ôm chặt chăn, kiên quyết từ chối, "Không cần đâu." Làm vậy cô sẽ xấu hổ chết mất. Hơn nữa, thân thể là của cô, tự cô hiểu rõ. Phó Triển Hành không lay chuyển được cô, ngồi ở một bên, mát xa thả lỏng cho cô."Lần sau anh sẽ chú ý." Đêm qua anh thật sự đã mất khống chế, làm cô khổ sở một phen. "Còn có lần sau?" Cô lập tức trừng mắt. Anh sờ sờ tóc cô, mỉm cười. Tận dụng diện mạo để chiếm tiện nghi, nụ cười này cũng thật quân tử đó. Nhưng vào lúc này, Bùi Hề Nhược bỗng nhiên nhớ tới đêm qua anh ở trên người cô, giọng nói trầm thấp, khóe mắt mang theo ý cười nồng đậm. Cô dự cảm lần tới sẽ đến sớm thôi. Không khỏi run bần bật. — Cứ như vậy, Bùi Hề Nhược đã trải qua ngày lễ tình nhân đầu tiên ở trên giường. Phó Triển Hành có việc phải giải quyết, sợ cô cô đơn nên anh tạm thời chuyển đến phòng ngủ chính để làm việc. Cô nghịch điện thoại di động một lúc, liền muốn quấy rối anh một chút. "Phó Triển Hành, em muốn uống nước." "Phó Triển Hành, cho em xem phim đi." "Phó Triển Hành, em muốn đi xi xi." "..." Phó Triển Hành tạm dừng một lát, ngẩng lên nhìn cô. Bùi Hề Nhược sớm đã đoán trước, nhe răng cười. Cô biết rằng anh không thể nghe những lời khiếm nhã như vậy. Cũng coi như là một loại trả thù. Kết quả, người đàn ông đặt máy tính xách tay xuống, bình tĩnh đứng dậy, khom lưng tới gần cô."Được, ôm em đi xi xi." Bùi Hề Nhược: "?" Hòa thượng đã không còn là hòa thượng, về sau không phải càng ngày càng khó đối phó sao? — Đêm qua tiêu hao sức lực quá độ, hôm nay không có việc gì làm, đến giữa trưa thì Bùi Hề Nhược mới ngủ một giấc. Khi tỉnh lại, lờ mờ hình như nghe thấy tiếng gì đó ở dưới lầu. Cô mở mắt ra, theo thói quen gọi anh, "Bên ngoài có chuyện gì vậy?" Phó Triển Hành đáp: "Không có gì." "Em không tin, trừ khi anh ôm em đi nhìn xem." Người đàn ông ngồi tại chỗ không nhúc nhích, "Di chuyển sẽ bị đau đấy." "Hừ, không phải anh chính là đầu sỏ gây tội sao." Anh càng không cho cô xem, cô càng tò mò, cuối cùng, Bùi Hề Nhược đứng dậy với sự kiên trì phi thường, dáng vẻ như một con cua, khập khiễng mà đi hai bước. Phó Triển Hành đành phải đứng dậy, ôm lấy cô. Phòng ngủ chính liền với ban công, đẩy cửa nhìn ra, có thể trông thấy phong cảnh toàn bộ sân bên dưới. Bùi Hề Nhược nhìn xuống, thấy cái bệ đá trống trải ở tầng dưới giờ đây chứa đầy những bông hoa thủy tiên yêu kiều đẹp đẽ. Cách đó không xa, còn có bóng dáng mấy người thợ làm vườn đang rời đi. "Oa..." Cô nhỏ giọng tán thưởng. Khác với vẻ ngoài hào nhoáng, loài hoa yêu thích của cô không phải là hoa hồng mà là hoa thủy tiên thanh tao và thuần khiết trước mặt. Bởi vì trông chúng cũng tự luyến giống cô. Giờ phút này, những bông hoa thủy tiên đó, do một người làm vườn trồng lên, nở hoa trắng muốt, trang nhã, khoe những nhị hoa vàng dịu dàng, thật dễ thương. Bùi Hề Nhược thưởng thức một lát, sau bởi vì bên ngoài gió lớn, bị Phó Triển Hành ôm trở vào trong. Lại ngồi trở lại trên giường, cô đã bớt giận hơn nhiều. Phó Triển Hành lại đưa một chiếc hộp lớn bằng nhung đen cho cô, "Tặng em." "Cái gì thế?" Bùi Hề Nhược đối với mấy món quà bất ngờ càng ngày càng chờ mong, mở ra vừa thấy, là một sợi dây chuyền đính đầy kim cương, theo phong cách rực rỡ của cô, rất thích hợp với mấy yến hội dạ tiệc kết hợp với váy màu đen, mặt trang sức độc đáo, là hình hoa thủy tiên nở rộ. Anh để cô mang lên thử một lần."Hoa không thể mang đi, Bình thành cũng không thích hợp để trồng." Cho nên, mới mua cho cô một sợi dây chuyền. Bùi Hề Nhược trong lòng rất ngọt ngào, món quà như thế này, quả thực đã chạm đến trái tim cô. Cũng chính dung mạo diễm lệ của cô mới thích hợp đeo chiếc vòng cổ quý giá này, cho dù là trong bộ đồ ngủ, vẫn đẹp hút mắt. Cô nhìn vào gương một lúc, rồi chợt nhớ ra, "Nhưng mà, chúng ta lại không thường xuyên ở nơi này. Anh trồng nhiều hoa thủy tiên trong sân, không chăm sóc hàng ngày cũng sẽ bị khô héo." "Căn nhà này, đã sớm là của em." Phó Triển Hành đưa lại cho cô một số giấy tờ. "Đây là cái gì?" Cô xem qua nó, nhận ra nó là các giấy tờ bất động sản. Anh ôm chặt cô, "Đợi khi nào em khỏe rồi, chúng ta sẽ làm thủ tục chuyển nhượng." Cô sợ phiền toái, "Của anh và của em, không phải giống nhau sao." "Không giống nhau." Anh hôn cô, "Đây là sính lễ anh dành cho của em." Không phải Phó gia đưa cho Bùi gia. Mà là anh cho cô. Bùi Hề Nhược nghe hiểu, đôi mắt sáng bừng, "Oa, vậy chẳng phải tài sản riêng của em sẽ tăng lên mấy trăm triệu sao." "Ừ." "Anh không sợ em có nhiều tiền rồi sinh thói xấu, ra ngoài bao nuôi mấy em trai tiểu sinh mặt trắng sao?" Cô nâng cằm anh, nhếch mép bày ra bộ dạng xấu xa. Anh nhéo má cô, sát lại gần, "Theo anh, em sẽ càng ngày càng giàu. Em chọn cái nào?" "Tất nhiên là em chọn đi theo Phó tổng rồi," Cô cong môi, không chút do dự dựa vào lồng ngực anh, nũng nịu mà làm nũng, "Phó tổng nhớ nuôi em nha." "Ừm, sẽ chăm sóc em cả đời." — Ngày hôm sau, Bùi Hề Nhược đã không còn đau nhiều nữa. Hai người cũng chuẩn bị trở về Bình thành. Chiều qua, cô đã chụp ảnh bên hồ thủy tiên và đăng nó lên vòng bạn bè. Cuối cùng, chiếc vòng cổ không được chụp ảnh, khoe khoang sự giàu có không phải là phong cách của cô. Đây là lần đầu tiên cô thể hiện tình cảm trên mạng. Một đêm trôi qua, vẫn không có người nhìn ra được. Thậm chí có người còn hỏi, vì sao lại chụp ảnh bên hồ đầy hoa tỏi. Lúc này, Bùi Hề Nhược đã đọc xong các bình luận, buồn bực mà ném điện thoại xuống, "Sớm biết, em đã chọn thích hoa hồng." Như vậy, quà tặng ngày lễ tình nhân sẽ không bị nhầm thành hoa tỏi. Phó Triển Hành thu dọn đồ đạc giúp cô, nói, "Hoa thủy tiên rất đẹp, là bọn họ không có mắt thẩm mỹ." Cô cong môi, "Học bá đã nói như vậy, khẳng định là không sai." Khi xuống lầu, anh vẫn ôm cô trong vòng tay. Đến phòng khách, Phó Triển Hành mới đặt cô xuống sô pha, rồi định rời đi. Bùi Hề Nhược khó hiểu mà nhìn anh, "Anh muốn đi đâu?" "Xuống tầng hầm." Hẳn là đi lấy thứ gì đó, Bùi Hề Nhược không quá để ý, nhưng vẫn thuận miệng hỏi một câu, "Lấy cái gì?" "Lấy bức tranh lúc trước em tặng cho anh." Anh xoa xoa đầu cô. "Ồ..." Bùi Hề Nhược trả lời, trong đầu có cái gì đó nảy ra —— bức tranh cô tặng anh không phải là ở Bình Thành sao? Sao giờ lại ở tầng hầm... Từ từ đã! Bùi Hề Nhược giật mình, phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng túm chặt góc áo vest của anh. Phó Triển Hành dọc theo tầm mắt nhìn xuống, "Làm sao vậy?" "..." Cô không biết nên nói cái gì, chỉ ngượng ngùng nở nụ cười, "Sao tự dưng anh lại nghĩ đến việc muốn lấy bức tranh kia?" "Khi đó anh không có mắt nhìn, không biết bức tranh ấy quan trọng, nên cũng không xem qua mà cứ để ở tầng hầm." Vì là cô tặng, anh đương nhiên muốn đem về Bình Thành. Anh còn chưa xem qua? Thật tốt quá. Bùi Hề Nhược vội vàng ngăn cản, "Thực ra cũng không quan trọng lắm, có thể xem nhưng không xem cũng được." "Hả?" Anh tỏ vẻ khó hiểu. "Khi đó trình độ của em có hạn, vẽ rất tệ." "Em vẽ gì cũng đều đẹp." "Tầng hầm không phải rất ẩm thấp sao? Không tốt để giữ gìn, khả năng nó đã bị mục nát rồi, anh đi xuống cũng phí công vô ích." Cô tiếp tục thuyết phục. Anh nói, "Không đâu." "..." Bùi Hề Nhược hết cách, nhưng không thể để anh trông thấy bức tranh hình con lợn giận dữ với nắm đấm lò xo kia được, nếu không cô nhất định sẽ rất thảm. Có lẽ con người ở trong tình huống cấp bách, sẽ đặc biệt phát huy trí thông minh, cô đột nhiên nảy ra một kế, cố nặn ra giọng nói nhu mì, thấp thấp giọng kêu một tiếng, "Chồng à -" Phó Triển Hành nhìn cô chăm chú, bất động. Bùi Hề Nhược nắm góc áo anh, dùng ngón tay từng chút leo lên, giọng nói có vẻ xấu hổ cùng nũng nịu, "Anh không cần xuống tầng hầm xem bức tranh đó, chỗ này cũng có một bức mà." Dứt lời, cô từ từ vén váy lên. Giây tiếp theo, cô thấy rõ mắt người đàn ông tối sầm lại. Hấp dẫn! Bùi Hề Nhược đang cố gắng kiên trì để chuyển hướng sự chú ý của anh, lại thấy người đàn ông cúi đầu, đặt một tay lên tay cô. Anh trầm giọng, nhưng lại rất tỉnh táo."Em khẩn trương như vậy, không phải là bức tranh kia có vấn đề gì chứ?" "Hả? Sao anh lại nghĩ như vậy?" Cô giả vờ không hiểu. "Vậy thì tốt," Phó Triển Hành cười, kéo váy xuống giúp cô, chậm rãi đứng dậy, "Anh đi xuống tầng hầm trước." "Còn bức tranh này của em. Đợi quay lại xem cũng không muộn." Bùi Hề Nhược: "..." Cứu mạng.