Kế hoạch của tối nay, bởi vì sự tiếp xúc thân mật đột nhiên phát sinh kia, hoàn toàn đổ vỡ.
Mãi cho đến khi về đến nhà, Bùi Hề Nhược vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Giản Tinh Nhiên lén nhìn sắc mặt của cô, liền biết ngay là sự việc hỏng bét, không thuận lợi rồi. Cô rót cho Bùi Hề Nhược ly nước, "Xảy ra chuyện gì rồi? Uống chút nước ấm để lấy lại tinh thần đi."
Không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc, Bùi Hề Nhược liền nhớ đến câu nói khi đó của Phó Triển Hành, lập tức ỉu xìu đến cực điểm.
Cô từ một truyền kỳ bất bại, trong hôm nay đã bị hủy đi tất cả. Không chỉ như vậy, còn để anh ta chiếm tiện nghi, mất cả chì lẫn chài.
Cổ tay bị người đàn ông nắm qua, có một độ ấm khác lạ, khiến cho da tay đều nóng lên.
Bùi Hề Nhược nhìn chằm chằm vào nó, ngẩn ngơ một hồi lâu.
Không biết là, nếu như chỉ còn có tay trái, còn có thể vẽ được không nữa đây?
—-
Chiếc xe đỗ ở trước cửa biệt thự, Thẩm Minh từ bên kia mở cửa xuống xe, lấy ra hộp quà mà Bùi Hề Nhược tặng. Lúc cầm trên tay mới phát hiện, còn nặng hơn so với tưởng tượng.
"Phó tổng, quà cô Bùi tặng..."
Phó Triển Hành chỉ liếc một cái rồi nói, "Để xuống tầng hầm đi."
"Anh không định mở ra xem sao?" Thực ra mà nói, Thẩm Minh vô cùng tò mò.
Tiếng nhạc ở quán bar quá mức chói tai nhức óc, bên tai lúc này vẫn còn văng vẳng những âm thanh ấy. Bước chân Phó Triển Hành không ngừng lại, đi thẳng vào nhà, "Nếu như cậu có hứng thú, có thể mở ra."
Thẩm Minh ôm chiếc hộp đuổi theo.
Vừa chạy, đồ bên trong cũng sốc theo, giống như nhiều tấm gỗ va chạm đập vào nhau. Thẩm Minh bác bỏ những dự đoán ban đầu của mình, lòng hiếu kỳ ngày càng lớn.
Anh ta đã đi theo Phó Triển Hành nhiều năm như vậy, biết rằng trước giờ Phó Triển Hành không có nói đùa, nói như vậy thì ý là không để ý đến việc anh ta sẽ mở hộp quà này ra.
Vì thế, Thẩm Minh bê nó xuống tầng hầm.
Phó Triển Hành không thường sống ở Thân thành, tầng hầm của căn biệt thự này được làm thành phòng sách ngầm, kiêm nhiệm vụ chứa đồ.
Thẩm Minh đặt hộp quà lên bàn, kéo nơ buộc, mở nắp hộp ra. Nhưng còn chưa kịp nhìn rõ bên trong là thứ gì, liền có một đồ vật được bắn ra, dọa anh ta hết hồn, lui lại vài bước mới đứng vững lại nhìn, vậy mà lại là một cái nắm đấm lò xo bật ra.
Đây mẹ nó...là trò đùa của tám trăm năm trước rồi, cô Bùi này thực sự vẫn chưa hết tính trẻ con mà!
Thẩm Minh ổn định lại trái tim nhỏ bé yếu đuối của mình, vừa thầm mắng cô Bùi hơn tám trăm lần, vừa cẩn thận nghiêng đầu qua nhìn.
Lần này không có gì nảy ra nữa rồi, bên trong có ba bức tranh, hình vẽ giống nhau, khác biệt ở màu sắc, có đậm có nhạt.
Thẩm Minh đối mặt với bức họa chú lợn đang phẫn nộ kia vài giây, cảm giác giây tiếp theo chú lợn ấy sẽ định vác dao đi hành hung người.
Vẽ gì không vẽ, lại vẽ heo. Những chú heo đáng yêu biết bao, ăn cũng rất ngon nữa, cô Bùi vẽ heo ra nông nỗi này, như có thù hận với chúng vậy.
Anh ta đem chiếc hộp quà đặt vào một chiếc tủ, vẫn không quên trách nhiệm nghề nghiệp của mình, báo cáo lại với Phó Triển Hành: [Phó Tổng, quà cô Bùi tặng là ba bức tranh.]
Phó Triển Hành: [Ừ?]
Anh vốn còn tưởng là đồ đạc gì dọa người, không ngờ rằng, còn thực sự là quà tặng đấy.
Thẩm Minh: [Vẽ toàn là heo thôi! Mấy đường lộn xộn tung tung, biểu cảm cũng rất méo mó...như uống nhiều rượu rồi vẽ vậy, anh không xem quả thực quá sáng suốt!]
Nhìn qua dòng tin nhắn, Phó Triển Hành mỉm cười.
Xem ra cô Bùi này, giống như cô ấy đã nói, thực sự rất khó sống chung.
—
Ưu điểm của Bùi Hề Nhược không nhiều, dám đối mặt với thất bại là một trong số ấy.
Trong một buổi tối ngắn ngủi, cô tìm ra được phương án khắc phục thất bại của ngày hôm nay rồi, cảm thấy bản thân lại có thể rồi.
Thực ra biểu hiện hôm nay của cô không tệ, mấy lần liền, cô cảm nhận được sự ghét bỏ và bài xích của Phó Triển Hành. Tuy nhiên, người đàn ông kia chắc là thực sự theo đạo Phật, sớm đã luyện ra được bản lĩnh gặp biến bất kinh, không có thể hiện ra một cách rõ ràng.
Bước đi thất bại nhất là khoảnh khắc bị anh nắm chặt cổ tay kia, cô không nên nhường kẻ địch ngay khi hắn còn chưa ra trận.
Cô chính là không tin, anh ta thực sự sẽ làm gì cô.
Trùng hợp ngày hôm sau, Phó Triển Hành mời cô làm bạn gái cùng tham gia yến tiệc.
"Anh Phó có cảm thấy dạo gần đây chúng ta rất thường gặp nhau không?" Mặc dù cách điện thoại anh không nhìn thấy, nhưng khóe môi Bùi Hề Nhược vẫn cong lên như cũ, "Không phải là bị tôi mê hoặc rồi đấy chứ?"
"Mới gặp hai lần, không tính là nhiều." Anh tự động phớt lờ nửa câu còn lại của cô.
"Hôm qua, hôm nay đều gặp nhau." Cô đếm đếm ngón tay.
"Cô Bùi sẽ không đi?"
"Nào có." Cô cười tươi, đáy họng có giấu một câu, "Tôi mong còn không được."
Tối đó Bùi Hề Nhược mặc một bộ lễ phục bằng lụa màu xanh lục, mái tóc dài đen bóng được búi lên, có vài sợi rũ xuống bên tai, khẽ lay động theo từng bước đi, vòng eo nhỏ nhắn, càng đậm chất mỹ nữ.
Dường như là vì rửa mối nhục xưa, cô chủ động khoác cánh tay Phó Triển Hành, hai người song song bước vào bữa tiệc, vô cùng hợp đôi.
Phần sau của bữa tiệc là một buổi hòa nhạc cổ điển.
Đại sảnh treo một bức mành sân khấu màu đỏ thẫm, đèn bốn phía đều tắt, chỉ chừa lại khoảng trong sân khấu. Giai điệu mở đầu ấm áp vang lên, gương mặt mỗi người đều hiện rõ vẻ say mê.
Ghế ngồi quá thoải mái, chẳng bao lâu Bùi Hề Nhược đã cảm thấy buồn ngủ rồi.
Cô chán tưởng chết, nhìn chằm chằm về phía trước vài giây, rồi nhìn qua anh: "Anh Phó, chúng ta coi như là đánh một gậy trả một gậy rồi."
Khoảng cách có chút gần, hương nước hoa trên người cô lượn lờ trong không khí, như có như không, kèm theo chút gợi cảm.
Phó Triển Hành không chút biểu tình.
"Tôi dẫn anh đến bar chơi, anh liền đưa tôi đến đây thưởng nhạc." Cô nghịch sợi tóc rũ xuống, chớp mắt, "Không phải là có rắp tâm báo thù đấy chứ?"
"Cô Bùi nghĩ nhiều rồi", Phó Triển Hành nhàn nhạt giải thích, "Tôi cũng không biết hôm nay sẽ có buổi hòa nhạc này."
Giả dụ có biết, anh sẽ không đưa cô đến. Vì đây là hành động phá hoại buổi hòa nhạc này.
"Tạm thời tin lời anh vậy." Bùi Hề Nhược ngồi lại vị trí một cách đoan chính.
Qua một lúc sau, người phụ nữ bên cạnh cũng không có tác oai tác quái.
Tay trái cô đặt lên tay vịn của chiếc ghế, tay phải đặt lên bụng, nghiêng đầu qua một bên, dáng vẻ tự nhiên khoan khoái, cứ như vậy mà ngủ rồi.
—-
Buổi hòa nhạc kết thúc, Bùi Hề Nhược từ từ tỉnh lại.
Có lẽ âm nhạc có tác dụng làm tăng chất lượng giấc ngủ, vừa ngủ thiếp đi, trừ việc cổ có chút không thoải, có thể nói là một trải nghiệm khá tốt.
"Buổi biểu diễn thật tuyệt." Cô cầm lấy túi xách đứng lên, cười tươi.
Phó Triển Hành lười vạch trần cô: "Nếu như cô thích, lần sau lại đưa cô đến."
"Được thôi." Cô khoác cánh tay anh, tựa như rất háo hức, "Vậy lần sau của chúng ta, là ngày mai sao?"
Phó Triển Hành còn chưa đáp, đột nhiên truyền đến một giọng nữ từ sau lưng: "Cô Bùi?"
Bùi Hề Nhược quay đầu, chỉ thấy một nam một nữ đứng cách đó không xa, đan tay nhau, kề sát nhau.
Quen biết cô sao?
Bùi Hề Nhược thử nhớ lại, nhưng vẫn không bắt được sóng.
"Là tôi đây, Đường Hảo." Cô gái tóc ngắn không biết cô có bệnh mù mặt, còn tưởng rằng bản thân mình để lại ấn tượng trong cô không sâu, chủ động giải thích, "Anh ấy là Hình Thích, may sao có cô Bùi, chúng tôi mới có thể ở bên nhau."
Nói như vậy liền có ấn tượng rồi, gương mặt Bùi Hề Nhược trong phút chốc đầy ý cười, "Là hai người đấy à!"
Hình Thích là đối tượng xem mắt đầu tiên của cô.
Đối phó anh ta, cực kỳ dễ dàng. Bùi Hề Nhược thăm dò được anh ta có một người mình yêu thầm từ thời niên thiếu, hai người xảy ra một hiểu lầm máu chó mới không ở bên nhau, vì thế cô âm thầm quạt gió thêm củi, nhẹ nhàng tiễn người đi luôn.
So với lão Phật gia đuổi cũng không đi ở bên cạnh, thực quá là easy.
Bùi Hề Nhược nheo mắt nhìn Phó Triển Hành, chửi thầm.
Gặp mặt liền không tránh khỏi việc hàn thuyên một hồi, Đường Hảo cười vui vẻ nhìn qua Phó Triển Hành: "Cô Bùi, đây là bạn trai của cô sao? Thật đẹp trai, hai người đứng cạnh nhau thật xứng đối!"
Câu nói này không phải là để nịnh nọt, nhìn đôi nam thanh nữ tú trước mặt, thực sự rất đã mắt. Vừa rồi Đường Hảo nhìn thấy hai người độc tác rất thân mật, khi cô Bùi nói chuyện với người đàn ông kia, cười tươi như hoa.
Thật tốt mà. Có một loại cảm giác vạn sự viên mãn, người tốt nhất định sẽ nhận được sự báo đáp.
Chẳng đợi cô ấy cảm thán thêm, Bùi Hề Nhược đã khoác tay người đàn ông bên cạnh, thân mật gật đầu, "Đúng vậy, đây là bạn trai thứ chín của tôi."
Đường Hảo: "?"
Đã là người thứ chín rồi?
Sau khi kết hôn cô cũng không quan tâm chuyện bát quái lắm, đối với 'lịch sử tình trường' của Bùi Hề Nhược cũng chẳng chút hay biết, nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào.
Phó Triển Hành lại khá ung dung bình tĩnh, gật đầu hỏi thăm, chẳng có lấy nửa phần mất tự nhiên.
"Anh ấy có chút kiệm lời." Bùi Hề Nhược chớp chớp mắt, biểu cảm như đang xấu hổ ngại ngùng, "Thực ra anh ấy rất yêu tôi, đúng hay không vậy, anh Phó?"
Anh nhìn cô một cái, "Ừm."
Đường Hảo lập tức kéo Hình Thích cùng mình phối hợp.
Hàn thuyên kết thúc, Bùi Hề Nhược cùng Phó Triển Hành nói lời tạm biệt trước. Đường Hảo vẫn đứng đó, nhìn về phía bóng lưng của hai người, thầm điều chỉnh thẩm mĩ quan được hình thành sau nhiều năm đọc ngôn tình của mình.
Cô vốn tưởng rằng, tính cách tự do buông thả, không ngồi im được một chỗ như cô Bùi, sẽ ở bên một người đàn ông còn 'hoang dại' hơn, hai người nắm tay nhau trở thành mội đôi 'uyên ương hoang dã', bay khắp đất trời.
Hôm nay nhìn thấy Phó Triển Hành, gương mặt tuấn tú kia, khí chất thanh tâm quả dục, cùng với phong cách tự do bay nhảy kia của cô có chút không hợp.
Tuy nhiên chỉ là do cô cảm thấy vậy.
Nữ yêu tinh, cùng với hòa thượng cũng rất hợp mà.
—-
Đi ra khỏi toà nhà, màn đêm ánh trăng mờ nhạt, những vì sao thưa thớt, có cảm giác đặc trưng của một đêm mùa hè.
Bùi Hề Nhược đơn giản kể lại chuyện của Đường Hảo và Hình Thích, cũng không quên vểnh mũi đắc ý, "Tôi quả thực là bà mai mối xinh đẹp có trái tim lương thiện mà."
Vừa rồi cô dựa vào lưng ghế ngủ, lúc này sợi tóc có vẻ khá tùy ý, rơi xuống vài sợi, tựa như những sợi mây đen. Làn da trong đêm trắng nõn nà, khiến đôi môi đỏ kia càng đẹp hơn.
Rất hiếm có, trong lòng Phó Triển Hành có chút dị nghị.
"Anh Phó, anh có kiểu người mà mình thích không? Tôi có thể giới thiệu cho anh, không cần khách sáo." Đại khái là cô làm bà mai phát nghiện rồi.
"Miễn đi." Anh nhìn cô, không đậm không nhạt đáp, "Tình yêu của tôi dành cho cô Bùi rất sâu đậm, có mình cô là đủ rồi."
Được thôi. Bùi Hề Nhược nhàm chán xoay mặt đi, người đàn ông này cũng thật là, cái miệng không buông tha người ta mà.
Thầm chiến đấu cả một buổi tối, cô có chút mệt rồi, quyết định sẽ về nhà Giản Tinh Nhiên ngủ. Dù sao hai người đều có nhà riêng, bình thường sống ở đây vài hôm, ở kia vài hôm, cứ tiện là được.
"Tối nay tôi qua nhà bạn ngủ, anh Phó, đưa tôi đến ngã tư phía trước là được rồi." Sau khi lên xe, Bùi Hề Nhược nhắn nhủ.
Nào biết, Phó Triển Hành lại nói, "Cô Bùi, buổi hẹn vẫn chưa kết thúc."
Cũng đã mấy giờ rồi?
Là muốn vượt qua kỷ lục của cô sao?
Lòng hiếu thắng của đàn ông, thực sự quá đáng sợ.
Bùi Hề Nhược lẩm bẩm trong lòng, trên mặt cố lấy lại thần sắc, lộ ra nụ cười chứa đầy sự ngọt ngào cùng háo hức, "Ồ? Anh Phó còn muốn đưa tôi đi đâu chơi vậy?"
"Nhà tôi."
"A...có phải là quá nhanh rồi không?" Cô giả vờ bị dọa đến.
"Cô Bùi."
"Hả."
Anh cũng không cùng cô diễn tiếp nữa.
"Chúng ta nói chuyện đi."