Chương 1037: Khua chiêng gióng trống

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Vong Ngữ 22-07-2021 21:22:51

Mọi người tại đây không thiếu hạng người kiến thức rộng rãi, đối với tình huống trước mắt đều có suy đoán tương tự, chỉ là trước đây còn chưa dám xác định, bây giờ nghe Lôi Ngọc Sách nói như thế, tự nhiên tin hơn phân nửa, sắc mặt đều trở nên khó coi. Bây giờ cửa vào đã không còn, toàn bộ không gian bí cảnh lại có xu thế sụp đổ, chẳng lẽ nhiều người như vậy chẳng biết lý do tự dưng lại bị vây chết ở nơi này? "Chư vị cũng không cần quá lo lắng, nơi đây nếu là động phủ Đại La tất nhiên sẽ có biện pháp rời đi. Mặc dù không gian bí cảnh này suy yếu, bất quá theo ta thấy, chí ít trong một tháng nữa hẳn là vô sự, đủ cho chúng ta tìm kiếm đường ra." Lôi Ngọc Sách thấy thế, lại mở miệng nói. Quần tu nghe lời này, vốn rối loạn hoảng hốt thì cảm thấy ổn định hơn mấy phần, dù vậy vẫn có không ít người còn sợ hãi. "Chư vị an tâm chớ vội, xin nghe ta một chút." Văn Trọng bên cạnh Lôi Ngọc Sách tiến lên trước một bước, cất giọng nói. Thanh âm người này không lớn, nhưng lọt vào trong tai của mỗi người lại nghe vô cùng rõ ràng, giống như nói kề bên tai. Đám người giờ phút này tâm thần bàng hoàng, nghe vậy đều nhìn sang. "Động phủ bí cảnh nơi đây quả thực có chút quỷ dị, không chỉ thời gian cấp bách, phía trước càng là hung hiểm khó lường, nếu mỗi người tự mình nhắm mắt xông bừa, sợ là bảo vật không tìm được, ngược lại tăng thêm tử thương. Theo ý kiến tại hạ, chúng ta không ngại cùng một chỗ hành động, tạo thành liên minh. Phía trước dù có nguy hiểm, chúng ta hợp lực tất nhiên có thể vượt qua, chư vị nghĩ thế nào?" Văn Trọng mỉm cười nói ra. "Không sai, liên thủ hành động thì tốt hơn a. Chư vị ở đây phần lớn là người có uy danh, có thể tu đến hôm nay đúng là không dễ, không cần thiết vì những thứ trong truyền thuyết nhìn không thấy sờ không được mà không công tổn thương đến tính mạng." Thiên Thủy tông Cận Lưu cũng lên tiếng. Những người khác nghe hai người nói thế, hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không ai lên tiếng. Đối với đề nghị của Văn Trọng, phần lớn mọi người cảm giác đầu tiên đều là cự tuyệt, liên thủ hành động tất nhiên phải nghe theo sự điều khiển, bọn họ đều là thế lực cường hào khắp nơi, tới đây vốn là vì tìm kiếm cơ duyên tạo hoá, không ai nguyện ý nghe theo mệnh lệnh người khác làm việc. Nhưng bí cảnh tiên phủ trước mắt xác thực quỷ dị, ai biết chỗ sâu bên trong có nguy hiểm gì không, liên thủ hành động cũng có chỗ tốt. Huống chi đề nghị liên thủ mà Thông Thiên Kiếm Phái đưa ra, Thiên Thủy tông cũng đã đồng ý. Lại nói, Thông Thiên Kiếm Phái, Thiên Thủy tông, Kim Nguyên Tiên Cung chính là tam đại cự đầu Kim Nguyên Tiên Vực, bây giờ Kim Nguyên Tiên Cung yếu thế, Thông Thiên Kiếm Phái và Thiên Thủy tông lập tức phát triển lên, uy thế so với trước kia càng mạnh hơn, mọi người tại đây đều là thế lực cỡ trung tiểu, nào dám chính diện cự tuyệt? "Chư vị không cần lo lắng quá nhiều, lần này chúng ta liên thủ chỉ là tạm thời, quy củ sẽ không có nhiều, các vị ở trong bí cảnh lấy được bảo vật, đều tự giữ lấy. Chỉ là hành động trong bí cảnh này như thế nào, cần nghe theo liên minh an bài, không được tự tiện chủ trương." Văn Trọng nói lần nữa. Quần tu nghe lời này, phần lớn người đều nhẹ nhàng thở ra. Quy tắc liên minh không nhiều, tìm kiếm được bảo vật tự mình được giữ lấy, thế thì còn có thể tiếp nhận, nên đều nhẹ gật đầu. "Nếu chư vị đều đồng ý, vậy liên minh sẽ chính thức thành lập." Lôi Ngọc Sách cất giọng nói, đồng thời ánh mắt quét qua tất cả mọi người. Đám người bị ánh mắt Lôi Ngọc Sách liếc nhìn, trong lòng bất giác phát lạnh, theo bản năng đều dời ánh mắt đi, không dám đối mặt cùng gã. "Nếu liên minh đã thành lập, thì rắn không thể không có đầu, vị trí minh chủ phải định ra. Lôi phó chưởng môn thực lực cường đại, ở đây không người theo kịp, sẽ cầm đầu. Tô tiên tử thực lực gần với Lôi phó chưởng môn, liền đảm nhiệm vị trí phó minh chủ, chư vị nghĩ như thế nào?" Văn Trọng nói tiếp. Mấy người Thiên Thủy tông nhìn nhau, đều không nói gì, hiển nhiên đều ngầm đồng ý. Lần này liên minh chính là do Thông Thiên Kiếm Phái dốc sức thúc đẩy, Thiên Thủy tông cũng đồng ý, đối với dạng an bài này, những người khác đã sớm đoán được, đều không phản đối. "Nếu chư vị hậu ái, Lôi mỗ sẽ không từ chối, ta ở đây liền định ra một quy củ, bất kỳ người nào cũng không được phép động thủ với đồng bạn, chư vị tận lực thực hiện a?" Lôi Ngọc Sách trầm giọng nói ra. "Cẩn tuân hiệu lệnh minh chủ!" Đám người nghe thấy chỉ có một quy củ cũng không tính là quy củ này, tất nhiên là không ai phản đối. "Tốt, vậy chúng ta liền xuất phát, thăm dò cẩn thận một chút toà Thái Tuế phủ này!" Lôi Ngọc Sách vung tay lên, dẫn đầu bay tới phía trước. Mọi người nhộn nhịp đuổi theo, rất mau tới chỗ cung điện lúc trước Hàn Lập bế quan. Đạo quang trụ màu vàng từ trong đại điện phóng lên kia, giờ phút này đã biến mất không còn tăm tích. Mọi người thấy cung điện, đều vui mừng, có người gấp gáp muốn bay xuống xem xét cung điện. "Đừng hành động thiếu suy nghĩ, nghe chỉ thị minh chủ!" Văn Trọng vượt qua đám người, trầm giọng quát. Mấy người nghe vậy, lúc này mới nhớ tới đã do liên minh quản hạt, hậm hực dừng thân hình. "Văn Trọng, Cận Lưu, Thanh Tác cốc chủ, Mặc Hương lâu chủ, tất cả các ngươi mang theo một đội nhân mã, đi vào trong cung điện xem xét một chút." Lôi Ngọc Sách nói ra. Bốn người Văn Trọng nghe vậy, đáp ứng một tiếng, rất nhanh mỗi người tự dẫn người mình bay vào cung điện phía dưới. Những người khác mặc dù trông mà vô cùng thèm, nhưng cũng không có cách nào. Thế nhưng không đến một lát, bốn người Văn Trọng liền bay trở về, sắc mặt có chút khó coi. "Minh chủ, chúng ta xuống cung điện phía dưới, đồ vật bên trong đều đã bị người lấy đi, còn có một ít dấu vết đánh nhau, nhìn dấu hiệu rất mới, xem ra đã có người đi trước chúng ta một bước, tiến nhập chỗ bí cảnh này." Văn Trọng trầm mặt nói ra. Đám người nghe nói lời này, cả đám xôn xao. "Ngươi nhìn rõ chứ?" Lôi Ngọc Sách nghe vậy, nhướng mày, trầm giọng hỏi. "Tuyệt không sai." Văn Trọng khẳng định. "Hẳn là di tích nơi đây thực sự đã có người tới trước? Bất kể thế nào, trước tiếp tục đi tới đã." Lôi Ngọc Sách chau mày lên, suy nghĩ một chút, sau đó hạ lệnh. Đám người liên minh nghe lệnh tiếp tục đi tới, rất mau ra hẻm núi, trước mắt sáng tỏ thông suốt, bao la, khiến cho đám người mừng rỡ. Trong lòng Lôi Ngọc Sách âm thầm buông lỏng, bí cảnh trước mắt bát ngát như thế, cho dù có người vào trước, trong thời gian ngắn cũng không thể vơ vét tất cả các khu vực được. Mà đối phương hiển nhiên vẫn chưa rời đi mới đúng, nếu thật sự phát hiện ra, tự nhiên không ngại vận dụng chút thủ đoạn làm cho đối phương ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. "Văn Trọng, Cận Lưu đạo hữu, các ngươi chia mọi người ở đây thành hai mươi đội, mỗi đội dò xét một chỗ, chớ đi quá xa, nửa ngày sau liền tập hợp lại." Lôi Ngọc Sách phân phó nói. Bọn người Văn Trọng lĩnh mệnh, rất nhanh chia xong đội ngũ, mỗi đội lựa chọn một phương hướng, đi dò xét. Lúc phân chia khu vực dò xét, các thế lực Thanh Tác cốc, Mặc Hương lâu đều bị phân phối đến khu vực xa xôi, người Thông Thiên Kiếm Phái, Thiên Thủy tông lại đi vào chỗ sâu trong bí cảnh. Người của các tông môn Thanh Tác cốc bất mãn trong lòng, nhưng thế của người mạnh mẽ, cũng không dám nói gì. Cùng lúc đó, bí cảnh nơi nào đó. Một khu vực đồi núi sương mù mờ mịt, trong không khí mùi dược thảo thoang thoảng, tràn ngập khắp nơi. Đồi núi tổng cộng chia làm ba tầng, chiếm diện tích chừng mấy trăm trượng, hoàn chỉnh là một Linh Dược viên, trồng nhiều loại linh dược tiên thảo, mỗi một gốc dược linh đều chí ít vài vạn năm trở lên. Giờ phút này, đang có hơn trăm cỗ cự viên khôi lỗi ở trên tầng ba của quả đồi, vất vả đào các loại cây linh dược, không ngơi nghỉ mang đến phía bên ngoài Linh Dược viên. Trong hư không bên ngoài Linh Dược Viên có một tòa quang môn màu bạc to lớn đứng lặng yên, mặt sau của nó nối liền với một Linh Dược viên khác. Giờ phút này, Hàn Lập đang đứng tại cửa vào của quang môn màu bạc, điều khiển những cự viên khôi lỗi đâu vào đấy, căn cứ thuộc tính khác biệt, di chuyển và trồng linh dược vào Linh Dược Viên bên trong động thiên Hoa Chi. Lúc này, Đề Hồn từ động thiên Hoa Chi đi ra, nói: "Chủ nhân, dược linh từ trăm vạn năm trở lên trên cơ bản đã trồng xong, còn những cây không thích hợp di chuyển để trồng thì cũng đã hái hết, đều được bỏ vào trong Tàng Dược lâu." "Trong Linh Dược viên, chúng ta mở ra số lượng linh điền có hạn, lúc này đã không còn lại bao nhiêu chỗ rồi?" Lông mày Hàn Lập cau lại, suy nghĩ một lát, hỏi. "Đã không còn . . ." Đề Hồn lắc đầu, đáp. "Trước đó cấy ghép gieo trồng linh dược đã rất sát nhau rồi, sau này nếu mở thêm linh điền mới, còn cần phải tách ra một lần nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng linh dược sinh trưởng." Hàn Lập gật đầu nhẹ, nói ra. Nói xong, hắn dừng lại một chút, nhìn thoáng qua không trung nơi xa, thần sắc không khỏi hơi đổi. "Thế nào?" Đề Hồn thấy thế, hỏi vội. "Bí cảnh tiên phủ hiện thế, đã có người ngoài tiến vào . . . Không được, nếu cứ chuyển như thế sẽ không kịp, xem ra chỉ có thể lặp lại chiêu cũ." Hàn Lập trầm ngâm nói. "Lặp lại chiêu cũ? Ý chủ nhân là. . ." Đề Hồn nao nao. "Những linh dược này trước không cần khôi lỗi đi quản, ngươi chỉ cần chỉ huy bọn chúng đem tất cả Cửu Diệp Băng Thảo, Thiên Dương Đồng Hoa và Chung Linh Thảo cấy ghép vào linh điền Động Thiên là được. Dù cho tuổi thọ không đủ mười vạn năm cũng đều dời đi toàn bộ, một gốc cũng không lưu lại. Còn những linh dược không đủ tuổi khác cũng không cần dời đi." Hàn Lập nói như thế. "Chủ nhân, Cửu Diệp Băng Thảo và Thiên Dương Đồng Hoa khi luyện chế nhiều loại đạo đan đều cần để điều chế linh dược, tuổi không đủ cũng nên trồng thì ta có thể hiểu được, nhưng Chung Linh Thảo không phải vật trân quý gì, vì sao cũng phải lấy đi vậy?" Đề Hồn nghi ngờ hỏi. "Ngươi có chỗ không biết, mặc dù Chung Linh Thảo không phải vật trân quý gì nhưng lại có tác dụng phụ trợ thúc hóa, trồng nó cùng một chỗ với hai loại linh thảo kia thì chỉ cần tuổi thọ đủ lâu, Cửu Diệp Băng Thảo sẽ có khả năng sinh ra chủng Cửu Diệp Băng Diễm Thảo đặc dị, mà Thiên Dương Đồng Hoa lại có khả năng sinh ra biến dị Thiên Dương Hỏa Đồng Hoa." Hàn Lập vừa cười vừa nói. "Thì ra là thế, còn có nhiều tác dụng như vậy." Đề Hồn giật mình nói, gật gật đầu, định quay người rời đi. "Đúng rồi, Tinh Viêm Hỏa Điểu đâu?" Hàn Lập bỗng gọi nàng lại, hỏi. "Hôm trước trong toà Tử Dương lâu, nó lấy được một viên Cửu Dương Hỏa Đảm, sau khi ăn tựa hồ có chút không thoải mái, nó một mực trốn ở Liên Đường trúc lâu bên kia không chịu đi ra." Đề Hồn đáp. Hàn Lập sau khi nghe xong, không khỏi có chút dở khóc dở cười. Tinh Viêm Hỏa Điểu này mới vừa ăn Thất Thải Hỏa Đan Sa không bao lâu, hiện tại lại nuốt Cửu Dương Hỏa Đảm có lực lượng hỏa diễm gần bằng ba phần Hỏa Đan Sa, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ? Bất quá vừa nghĩ tới bộ dáng gia hoả kia trước đó đắc chí vừa lòng, Hàn Lập cảm thấy yên tâm hơn một chút, bây giờ Tinh Viêm Hỏa Điểu đã xưa đâu bằng nay, nếu nó thực sự triển khai chân hoả thì chính hắn ứng phó cũng cảm thấy đau đầu.