Chương 1176: Ngươi cũng nhập điện

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Vong Ngữ 22-07-2021 21:23:11

Thời gian như từng giọt từng giọt nước trôi qua, bầu trời chiều xa xăm hạ xuống, trên đỉnh núi được tà dương chiếu rọi, phảng phất kim đỉnh phật quang, chiếu rọi ra vạn đạo quang mang. Trên quảng trường đỉnh núi, đã đứng gần trăm người, trong đó tu sĩ Đại La cảnh có mười mấy vị, mười sáu người trong đó chính là tộc trưởng mười sáu đại Hoang tộc, còn thừa lại mấy người cũng là thủ lĩnh cường đại nhất trong một trăm bộ tộc đứng đầu. Ngoại trừ bọn họ, những người còn lại đều là thế hệ trẻ tuổi trong các tộc, thiên tư thông minh nhất, huyết mạch tinh tuý nhất, cũng chỉ có những người này, mới có thể một đường kinh lịch khảo nghiệm leo núi, leo được đến đỉnh núi. Trong đó, Hỗn Khoát bộ tộc có số người nhiều nhất, chừng hơn mười người, mà Bàn Sơn Viên tộc thì ít nhất, chỉ có một mình Viên Sơn Bạch. Hỗn Khoát bộ tộc chính là một trong tám đại Chân Linh Vương, một trong hậu duệ huyết mạch La Hầu. Tộc đàn này thập phần lớn mạnh, thực lực tổng hợp thậm chí còn mạnh hơn so với Anh Mã bộ tộc, là một phương thế lực cực kỳ cường đại trong Man Hoang giới vực. Tộc trưởng đương nhiệm là một nam tử trung niên thân hình cao lớn, thân mang một bộ áo bào tím chói mắt thêu hoa, bên ngoài bảo bọc một kiện áo giáp vảy đen nửa người, bắp thịt cả người phồng lên, nhìn tràn đầy lực lượng có tính bạo tạc. Ngũ quan gã thập phần xấu xí, trên mặt tựa như bám vào một tầng giáp, khắp nơi đều là gai nhọn nhô ra, một cái miệng rộng lớn như con cóc, dưới hàm còn gắn râu ngắn màu tím, giống như cương châm nhô ra, nhìn có chút cương nghị tinh mãnh. Mà khí tức trên thân gã vô cùng cường đại, có thể so với tu sĩ Đại La hậu kỳ. Giờ phút này, ánh mắt của gã đảo qua toàn bộ quảng trường, trong mắt lóe lên một vẻ nghi hoặc, do dự một chút, gã đi vào chính giữa quảng trường, khom người thi lễ với một người đứng trong đó. Người kia một thân trường bào tuyết trắng, dung mạo tuấn lãng, khí khái bất phàm, chính là Chân Linh Vương Bạch Trạch. "Vương thượng, Man Hoang chúng tộc đã tề tựu đủ, trên Bát Hoang cổ đạo cũng đã không còn người leo lên, vì sao còn chưa bắt đầu Huyết Tự đại hội?" Hỗn Khoát tộc trưởng mở miệng hỏi. "Không vội, đợi thêm một người nữa, không sai biệt lắm cũng sắp tới rồi." Bạch Trạch nhìn thoáng qua Tiểu Bạch bên cạnh vừa mới tỉnh lại không lâu, nói ra. Lão vừa dứt lời, chỗ rìa phía bắc quảng trường truyền đến một tiếng gầm nhẹ, một thân ảnh như nhện từ dưới vách núi đá nhảy lên một cái, rơi xuống trên quảng trường. Người vừa tới không phải ai khác, tự nhiên chính là Hàn Lập. Hắn vận dụng Thiên Sát Trấn Ngục Công và Chân Linh huyết mạch, còn dùng Thời Gian Pháp Tắc phụ trợ, hao tốn hơn ba canh giờ, rốt cuộc đã leo lên đỉnh núi. Tiểu Bạch liếc mắt liền thấy Hàn Lập được bao trùm trong kim quang ở đỉnh núi, lập tức chạy tới hắn. Một bên khác Liễu Nhạc Nhi cũng lộ vẻ vui mừng, lập tức tiến lên nghênh đón. Trên thân Hàn Lập loé lên quang mang, dị trạng ba đầu sáu tay hoàn toàn biến mất, lần nữa khôi phục nguyên trạng. Nhưng trước đó hắn biến hóa ra hình tượng cổ quái, đã rơi vào trong mắt những người khác, mà trên thân hắn ẩn chứa khí tức kỳ lạ, cũng bị đám người phát hiện ra. Trường mi lão giả Bàn Viên Tộc chỉ nhắm hai mắt lại, nhưng cũng không quá ngạc nhiên, mà những tộc trưởng các tộc còn lại đều lộ vẻ không bình tĩnh. "Là Nhân tộc. . . Vì sao Nhân tộc có thể leo lên Thánh Sơn chúng ta?" Một tên nam tử trung niên thân cao hơn một trượng, mặt tím râu ngắn, dung mạo cực giống lân báo, phía sau sinh ra cánh thịt màu đen mở miệng đầu tiên, trong giọng nói tràn đầy vẻ phẫn nộ. Đó chính là tộc trưởng Phi Thiên Báo tộc, tộc này cũng là hậu duệ huyết mạch Đào Ngột, bất quá lại không thuần khiết bằng Sô Ngô bộ tộc, chính là do một vị lão tổ nào đó trong Sô Ngô bộ tộc sinh sôi ra chi này. Bọn họ mặc dù cũng là một trong mười sáu đại Hoang tộc, nhưng thủy chung bối phận thấp hơn Sô Ngô tộc. "Trên người hắn sao lại có khí tức Chân Linh, còn không chỉ một loại?" Một tên nam tử đầu điêu thân người chấp kích khác quát lớn, sau lưng có hai cánh chim nhịn không được hơi mở ra, hai cánh rung động ầm ầm, lại có tia điện màu bạc quấn quanh. Người này là tộc trưởng Ngân Sí Lôi Bằng, một trong mười sáu đại Hoang tộc. Trong mười sáu tộc trưởng đại Hoang tộc còn lại, cũng có một nửa kinh sợ không thôi, từng người muốn giết chết Hàn Lập cho thống khoái. Trong Khánh Viên bộ tộc, một lão giả mặt trắng thân hình còng xuống thấy thế, chỉ âm thầm cười lạnh, không nói gì. Lão chính là tộc trưởng Khánh Viên tộc, là tộc trưởng một trong mười sáu đại Hoang tộc, là một trong không nhiều người đã sớm biết thân phận Hàn Lập. Hai người Khánh Điển và Khánh Xử cũng đứng sau lão này, mặt mũi tràn đầy oán hận nhìn Hàn Lập. Bạch Trạch thấy đám người tức giận, không khỏi hơi cau mày. "Chư vị tộc trưởng an tâm chớ vội, vị này là Hàn Lập đạo hữu, là vương thượng cố ý mời đến xem lễ." Lợi Kỳ Mã đứng ở sau lập tức hiểu ý, đi vào giữa đám người và Hàn Lập, cao giọng tuyên bố. Đám người nghe thấy lời ấy, trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, trong lòng nghi hoặc khó trừ, nhưng không một ai lên tiếng chất vấn nữa. "Chư vị yên tâm, vị Hàn đạo hữu này chính là bằng hữu Man Hoang tộc chúng ta, đúng là hắn đã tìm được huyết mạch còn tồn của Mặc Nhãn Tỳ Hưu, một trong Viễn Cổ Bát Vương, cũng một đường hộ tống hắn trở về." Lợi Kỳ Mã tiếp tục nói. "Nguyên lai là hắn. . ." Trong đám đông có người sợ hãi than. Hiển nhiên một ít sự tích của Hàn Lập, đã truyền ra trong Man Hoang Chân Linh. Hàn Lập cũng không kỳ quái với phản ứng của mọi người, ánh mắt của hắn đảo qua trên quảng trường, khi ánh mắt rơi vào trên thân Sô Ngô bộ tộc, ánh mắt không khỏi hơi chậm lại, lại là gã? Chỉ thấy đứng đầu Sô Ngô tộc nhân là một tên thanh niên tóc trắng thân hình cao lớn, khuôn mặt âm lệ, thân mang trường bào gấm vóc màu trắng và màu vàng nhạt, hai tay chắp sau lưng, đang nở nụ cười quỷ quyệt nhìn qua hắn. Hàn Lập đương nhiên nhận ra gã, người này chính là gia hoả năm đó định cướp đạo đan của hắn. Tên kia cũng đồng dạng liếc mắt nhận ra hắn. Trong lòng hai người không hẹn mà cùng toát ra một ý niệm trong đầu: Thật sự là oan gia ngõ hẹp. . . Mà khi ánh mắt Hàn Lập dời đi, ánh mắt liền rơi vào trên thân Thiên Hồ tộc nhân, hắn phát hiện ngoại trừ những người trước đó leo lên núi kia, trong đám người vậy mà nhiều ra một thân ảnh quen thuộc, thình lình chính là Hồ Tam. Ánh mắt Hồ Tam và Hàn Lập chạm vào nhau, gật đầu chào nhau một chút, chưa kịp dùng tâm thần liên hệ, Hàn Lập đã bị Lợi Kỳ Mã gọi lại, dẫn đi tới giữa quảng trường. "Bái kiến Chân Linh Vương." Hàn Lập ôm quyền thi lễ với Bạch Trạch. Bạch Trạch gật đầu cười, nhìn thoáng qua bầu trời phía tây, chỉ thấy bầu trời xanh đậm, phía trên đã nổi lên rất nhiều ngôi sao, lóe lên toả ra hào quang yếu ớt. "Thời gian đến rồi, nghi thức chuẩn bị bắt đầu." Bạch Trạch gật đầu nhẹ, tự nói ra. Các tộc tộc trưởng nghe vậy, lập tức tự mình chỉnh đốn tộc nhân, tụ tập chỉnh tề trên quảng trường. Bạch Trạch đi vào phía trước mọi người, ánh mắt quét qua đám người, mở miệng nói ra: "Hôm nay Huyết Tự đại hội, Man Hoang chúng tộc ta ngàn vạn năm đến nay ít có việc trọng đại, sở dĩ chưa từng tổ chức, có rất nhiều nguyên nhân không thể kể ra. Bây giờ toàn bộ Tiên Vực loạn tượng dần dần nổi lên, chỉ sợ đã đến thiên địa đại kiếp mà năm đó Mặc Nhãn Tỳ Hưu đã nói, Man Hoang chúng tộc ta sẽ bị cuốn vào trong đó, cũng là dòng lũ khó cản." Đám người nghe lời ấy, có nhiều nghi hoặc không hiểu, chỉ có các tộc trưởng thần sắc đột biến, hiển nhiên người biết năm đó Chân Linh Vương Mặc Ngọc lưu lại tiên đoán cũng không tính là nhiều. Hàn Lập tự nhiên không biết được chuyện này, bất quá Tiên Vực những năm qua đại thế biến hóa, dựa vào kinh nghiệm bản thân, hắn cũng ngửi được chút hương vị, cho nên ngược lại so với một ít tiểu bối chúng tộc trong Man Hoang, lại có thể hiểu được lời Bạch Trạch nói. Thiên hạ đại thế biến hóa, chỉ có người khi gió thổi mới nổi lên, thậm chí chưa đến thời điểm đã phát giác và đã chuẩn bị, mới có thể trong thời điểm phong lôi lóe sáng, không bị động cuốn vào trong đó, ngược lại có thể đứng ngạo nghễ đầu triều. Tiểu Bạch đứng bên cạnh Hàn Lập, mặc dù nghe không hiểu gì, nhưng nghe Mặc Nhãn Tỳ Hưu lưu lại tiên đoán, liền đặc biệt lắng nghe nghiêm túc. "Hôm nay đang lúc lấy huyết tự chi tế, mở ra Man Hoang Thánh Điện, thời điểm mở ra Tu La Huyết Môn, vị trí Man Hoang Bát Vương trống chỗ đã lâu, cũng là thời điểm triệu hoán bọn hắn trở về, tái tạo vinh quang Man Hoang." Bạch Trạch tiếp tục nói, trong ánh mắt lóe ra điểm điểm kim quang. "Bát Vương quy vị, tái tạo vinh quang!" "Bát Vương quy vị, tái tạo vinh quang!". . . Lão nói ngắn ngủi mấy câu, trong nháy mắt đã kích động Man Hoang chúng tộc như nhóm lửa, nhao nhao cao giọng hô quát không thôi. Hàn Lập nghe lời ấy, trong lòng hơi nghi hoặc, chẳng lẽ Huyết Tự đại hội này là một loại nghi thức tế tự nào đó, dùng cách này triệu hoán những Chân Linh Vương đã mất tích còn lại? "Mười sáu Hoang tộc, người huyết tự các tộc ở đâu?" Bạch Trạch quát một tiếng. Trong Anh Mã bộ tộc, Lợi Kỳ Mã dẫn đầu đi ra, lồng ngực cao thẳng, khí vũ hiên ngang, đứng ở phía trước đội ngũ. Trong Thiên Hồ tộc, Liễu Nhạc Nhi cũng bước nhẹ ra, đi tới trước người tộc nhân. Ngay sau đó, trong Khánh Viên tộc, Khánh Điển cũng sải bước ra, đi tới phía trước nhất. Trước đó gã bị Hàn Lập chặt đứt răng nanh, không biết gắn lại như thế nào, nhìn tự nhiên như lúc ban đầu. Trong Sô Ngô bộ tộc thì đi ra tên thanh niên tóc trắng khuôn mặt âm lệ kia, khoanh tay, đứng ở phía trước. Trong Hỗn Khoát bộ tộc thì đi ra một tên cự hán như thiết tháp, thân mang vảy giáp màu đen, khuôn mặt tựa như lợn rừng, bờ môi lồi ra ngoài, ở trong lại sinh ra ba cặp răng trắng sâm nhiên, cong như câu nguyệt, nhìn có chút hung ác. Trong Ngân Sí Lôi Bằng tộc, đi ra là một tên thanh niên mình trần tóc bạc buộc cao, chỗ mi tâm có một dấu lôi điện màu vàng, phía sau thì sinh ra hai cánh lông vũ, phía trên hình như có tia điện quấn quanh, thỉnh thoảng rung động đôm đốp. Bàn Sơn Viên tộc, tiểu bạch viên kia cũng lập tức đi ra phía trước, nhìn sang phía Hàn Lập bên này. Tiểu Bạch đứng bên cạnh Hàn Lập, do dự một chút, ngẩng đầu nhìn Hàn Lập một cái. Hàn Lập nhìn nó gật đầu cười. Tiểu Bạch liền rời khỏi bên cạnh hắn, đi tới trước đội ngũ. Người tám tộc này, xem như hậu duệ huyết mạch trực hệ Viễn Cổ Man Hoang Bát Vương, về phần tám tộc khác, như Thông Thiên Thử tộc, Bách Túc Long tộc, Hóa Cốt Xà tộc, Thông Tí Viên tộc, đều thuộc về bàng chi huyết mạch. Ngay trong bọn họ cũng tự mình đi ra một người, sung làm người bồi tự. "Tất cả người huyết tự, đi cùng ta vào thánh điện, những người còn lại lưu lại trên quảng trường, chờ pháp trận mở ra." Bạch Trạch hạ lệnh. "Cẩn tuân vương thượng thánh lệnh." Đám người nhao nhao hô. Nói xong, Bạch Trạch quay người đi đến một toà thạch điện hình tròn phía sau quảng trường, bọn người Lợi Kỳ Mã cũng đi theo phía sau, đi đến phía thạch điện. "Ngươi cũng nhập điện." Lúc này, Bạch Trạch bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Hàn Lập một cái, nói ra.