Chương 704: Thơm lây

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Vong Ngữ 22-07-2021 21:18:49

Bây giờ thân ở Hôi Giới, vạn sự Hàn Lập đều dè dặt cực kỳ cẩn thận, sợ bị người hữu tâm chú ý tới, cho nên trước đó một mực không tản ra thần niệm. Bất quá trải qua sự tình Ế Xà tộc trước đó, hắn cũng nắm được đại khái tình huống thực lực các tộc ở Lục Nguyệt thảo nguyên, chí ít tình huống trước mắt hẳn là vẫn còn có thể khống chế được phong hiểm. Hàn Lập vừa đi dạo, vừa tản thần niệm ra dò xét các gian hàng trưng bày các loại tài liệu của các tộc, rất nhanh liền tìm được một loại khoáng thạch cũng có ở Tiên Giới. Chỉ là vật này ở Hôi Giới giá cả cũng đắt đỏ, không có giá trị đầu cơ trục lợi. Hắn đang tính tiếp tục tìm kiếm, đột nhiên lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn tới phía trước. Chỉ thấy hai thân ảnh cao to khoác mũ che màu xám đang ở đối diện đi tới, gương mặt đều mang một loại mặt nạ nào đó có thể ngăn cách thần thức, thấy không rõ khuôn mặt. Khí tức trong cơ thể hai người này mặc dù bị một cỗ lực lượng che giấu, nhưng thần thức Hàn Lập cường đại cỡ nào, quét qua một cái liền khám phá ra ngay. Tu vi hai người này vậy mà đều ở cấp độ Kim Tiên. Đối với Hàn Lập bây giờ, Kim Tiên lúc trước cũng không là gì, nhưng bây giờ ở khu vực Hôi Giới này, tu vi Kim Tiên cảnh lại có chút nổi bật, ít nhất là tồn tại tộc trưởng. Hai bóng người tựa hồ cũng chú ý tới ánh mắt Hàn Lập, lập tức cúi thấp đầu, bước chân tăng tốc lên, rất nhanh biến mất trong dòng người. Hàn Lập thấy cảnh này, ánh mắt hơi lóe lên. Hai người này lén la lén lút như thế, hẳn là có ẩn tình gì. Bất quá hắn chợt lắc đầu, cũng không tính đi quản việc này, tiếp tục đi tới phía trước. Kết quả sau nửa ngày, ngoại trừ lại tìm thêm được một ít Khổ Lạc Hoa, cũng không thu hoạch được gì đặc biệt. Mặc dù đồ vật ở hai giao diện tồn tại giá chênh lệch không ít, nhưng luận giá trị, cũng không lớn như Khổ Lạc Hoa, trừ phi tiến hành giao dịch với số lượng nhiều. Đối với việc này, Hàn Lập cũng không cảm thấy bất ngờ, cuối cùng Chân Tiên Giới cùng nơi đây có quá nhiều khác biệt, muốn tìm đồ vật có giá chênh lệch lớn giữa lưỡng giới tự nhiên sẽ không dễ dàng. Thời gian tiếp theo, hắn không tiếp tục tìm kiếm nữa, mà quay trở lại địa bàn Hôi Tích tộc, nhưng phát hiện Thạch Xuyên Không vẫn chưa trở về. Hắn tiến vào trong đại trướng, nhắm mắt điều tức một chút, lật tay lấy ra những điển tịch đã mua trước đây, lật xem từng cái. Đối với hắn bây giờ, tìm kiếm phương pháp trở về Chân Tiên Giới mới là đại sự chân chính. Thời gian trôi qua từng chút, trong nháy mắt qua gần nửa ngày. Trong đại trướng hoa lên một bóng người, thân ảnh Thạch Xuyên Không đột nhiên từ dưới đất xuất hiện, trên mặt còn mang theo vẻ tươi cười. "Nhìn bộ dạng tâm tình Thạch đạo hữu không tệ, chẳng lẽ tìm được manh mối liên quan tới việc trở về Tiên Giới?" Hàn Lập ngẩng đầu nhìn Thạch Xuyên Không một chút, hỏi. "Cái này. . . Ta nhìn thấy nơi đây có không ít tài liệu Hôi Giới giá rẻ, nếu cầm về Chân Tiên Giới buôn bán, có thể kiếm một món hời, liền vội vàng thu thập đủ loại tài liệu, nhất thời quên đi việc phải tìm hiểu tin tức trở về Tiên Giới, thật sự là có lỗi." Thạch Xuyên Không cảm thấy nao nao, có chút xấu hổ nói. "Không sao, thời gian vẫn còn dài, nếu ở Lục Nguyệt thảo nguyên này tìm không thấy, cũng có thể tới địa phương khác thử thời vận. Nói trở lại, không nghĩ tới Thạch đạo hữu lại cảm thấy hứng thú với việc mua bán thương mại như thế." Hàn Lập mỉm cười, nói. "Đúng vậy a! Vận chuyển các phương hàng hóa, chỉ cần khống chế thoả đáng, liền có thể từ một lời mười, mười biến trăm, nhanh chóng tích lũy tài nguyên tài phú, theo tu vi đề thăng, nhu cầu tài nguyên tu luyện cũng sẽ không ngừng tăng theo, không ít tiên nhân cao giai bị nhốt ở một cảnh giới hàng mấy chục, thậm chí mấy trăm vạn năm, không ít nguyên do chính là thiếu thốn tài nguyên tu luyện." Hai mắt Thạch Xuyên Không sáng lên, có chút hưng phấn nói tới việc buôn bán. "Nếu có thể đả thông con đường, qua lại lưỡng giới đầu cơ hàng hoá trục lợi, ngược lại là một cơ hội buôn bán kinh thiên. Bất quá nếu chúng ta tìm không thấy biện pháp trở về Chân Tiên Giới, hết thảy đều là suy nghĩ viển vông." Hàn Lập đầu tiên gật đầu, lập tức chuyển chủ đề nói. "Lệ đạo hữu nói chí phải, việc cấp bách vẫn là trước tìm được biện pháp trở về, chuyện khác bàn sau." Thạch Xuyên Không gật đầu nói.. . . Hơn một tháng sau. Lúc chạng vạng tối, mây đen đậm đặc, ba mặt trời chưa hoàn toàn rơi xuống thì sáu vòng trăng tròn đã nhô lên, xa xa đối lập với nhau, một bên càng lúc càng mơ hồ, một bên càng thêm sáng rõ. Trên Ba Lăng hồ cách đó không xa nổi lên lăn tăn sóng ánh sáng, dọc theo bờ hồ đã dựng lên mấy chục toà Câu Hoả Đài cao mấy trượng, bên trong chất đầy cỏ xám cùng một ít khoáng thạch lân trắng. Các tộc nhân đến tham gia đại hội Tháp Mộc Đạt, tạm thời đều buông xuống sự vụ khác, vây tụ bên cạnh từng tòa Câu Hỏa Đài cao to, hai người Hàn Lập cũng theo người Hôi Tích tộc đi vào một chỗ bên hồ. Tộc trưởng Tịch Nham dẫn đầu, trên thân đã sớm đổi một bộ trường bào màu xám nhạt sạch sẽ, áo khoác lại rộng lớn hơn thân thể, trước ngực còn mang theo một cái tộc huy hình tròn đại biểu cho Hôi Tích tộc bọn họ, trong tay đang cầm một bó đuốc đang cháy một ngọn lửa màu trắng. Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không lại khoác mũ màu xám, che hơn phân nửa khuôn mặt trong áo choàng, theo sát sau lưng Tịch Nham. Khoảng thời gian vừa qua, bọn hắn cũng không có tìm được manh mối liên quan tới việc trở về Tiên Giới, nhưng cũng không có cưỡng cầu, vừa tiếp tục tìm hiểu phong thổ nơi đây, vừa gửi hi vọng vào đại hội sắp khai mạc, xem có thu hoạch được gì không. Một đoàn người đi tới phía trước tòa Câu Hỏa Đài liền dừng lại, Tịch Nham quay người lại, thần sắc trong mắt vừa kính sợ, vừa cảm kích, nói với hai người Hàn Lập: "Hai vị thượng tiên, những năm qua ở đại hội Tháp Mộc Đạt, Hôi Tích tộc chúng ta không có tư cách chấp hỏa, năm nay cũng là nhờ ánh sáng của hai vị tiền bối, mới có cơ hội tới đây thông thiên hoả. Cũng do thượng tiên không nguyện ý hiện thân, nếu không giờ phút này đã ngồi trước lều lớn ở bên kia, chờ thưởng thức đại hội 'Tát Da'." "Không sao, cuối cùng chúng ta cũng không phải là người Hắc Xỉ vực các ngươi, không tiện hiện thân cho lắm." Trong lòng Hàn Lập hơi động, lạnh nhạt nói. Nếu hắn đoán không sai, cử động lần này hơn phân nửa là do thiếu nữ hắc y "Miêu Tú" kia an bài. Dứt lời, ánh mắt của hắn trông về phía xa, cách ven hồ một chút có một toà bệ đá cự đại màu đen, nơi đó đèn đuốc sáng trưng, bốn phía cũng đồng dạng vây đầy sinh vật Hôi giới với các loại trang phục, tướng mạo cổ quái kỳ lạ. "Tát Da" cũng giống như Tháp Mộc Đạt, là tiếng bản thổ Hắc Xỉ vực, ý tứ đại khái là "Dũng sĩ đọ sức", là các tộc trong Hắc Xỉ vực phái ra tu sĩ tộc mình tiến hành giao đấu. Hôi Tích tộc là một bộ lạc du mục không có chỗ ở cố định, tự nhiên là không có tư cách tham gia. Sau một lát, ba mặt trời ở chỗ sâu trong mây chiếu ra vầng sáng hoàn toàn biến mất, trên bệ đá màu đen lập tức truyền đến một trận tiếng kèn vang kéo dài trầm thấp. Tịch Nham tộc trưởng canh giữ bên cạnh Câu Hỏa Đài lập tức cầm bó đuốc trong tay đưa vào trong Câu Hỏa Đài. "Hô" một thanh âm vang lên! Một chùm hoả diễm màu trắng bay lên, cỏ xám chồng chất trong đó trong nháy mắt bị nhen lửa, từng ngọn lửa màu trắng sáng như tuyết nhảy lên, cháy hừng hực phát ra trận trận thanh âm "Tắc tắc". Những khoáng thạch lân trắng rải rác trong đó cũng rất nhanh bị nhen lửa, từng sợi ánh sáng màu trắng thô như là tơ liễu bị đốt cháy hừng hực bên trong đống lửa màu trắng từ từ bay ra, chầm chậm bay lên cách không xa Ba Lăng hồ. Chỉ thấy mấy chục toà Câu Hỏa Đài đồng loạt sáng lên ánh lửa màu trắng, lúc nha lúc nhúc sợi ánh sáng thô màu trắng như đom đóm bay đầy trời chiếu sáng cả bầu trời, hoà lẫn vào tầng mây âm trầm, làm cho Hàn Lập từ lúc tiến vào Hôi Giới đến nay không có nhìn thấy ánh sao, bỗng nhiên lại như được nhìn thấy tinh không lần nữa, lại có một cỗ mỹ cảm khác. Hàn Lập nhìn lên màn trời có chút xuất thần, bên tai vang lên trận trận âm thanh như là tiếng than nhẹ, trong đó rõ ràng xen lẫn tiếng địa phương của Hắc Xỉ vực, ngữ điệu phong cách cổ xưa trầm thấp, tựa như hành khúc viễn cổ, làm người nghe sinh ra cảm giác thê lương. Sau một hồi lâu, thanh âm hành khúc dần dần ngừng lại, bốn phía đống lửa truyền đến trận trận tiếng hét to hoan hô, các tộc bắt đầu đi qua vây quanh toà bệ đá màu đen kia. Hai người Hàn Lập ở trong đám Hôi Tích tộc cũng theo dòng người đi đến quanh bệ đá, ngửa đầu nhìn lên trên. Chỉ thấy phía bắc đài cao có một doanh trướng rộng lớn, mành lều rộng mở, bên trong ngồi song song các vị trưởng lão Tam Miêu, cùng vài tộc trưởng bộ tộc lớn nhất Hắc Xỉ vực. Ngồi chính giữa doanh trướng chính là hắc y thiếu nữa tên là "Miêu Tú" kia. Ánh mắt nàng đảo qua dưới đài, lúc rơi vào trên thân đám người Hôi Tích tộc thì hơi dừng lại chốc lát, sau đó lập tức dời đi chỗ khác. "Đại tiểu thư, như thế nào? Vẫn còn tìm vị cao nhân ẩn tàng bên trong Hôi Tích tộc?" Tên thanh niên cao to Miêu Khôi thấy thế, nghiêng người sang, thấp giọng hỏi. Miêu Tú nghe vậy, từ chối cho ý kiến, nhẹ nhàng lắc đầu. "Người kia cũng quá không biết tốt xấu, ngày trước đại tiểu thư tự mình bái phỏng, thế mà còn không chịu lộ diện. Chờ đại hội kết thúc, ta nhất định phải bắt hắn ra, bồi tội với đại tiểu thư." Miêu Khôi khẽ gắt một tiếng, có chút tức giận nói. "Đường huynh, chớ nói bậy. Người ta nếu không muốn gặp tự nhiên có đạo lý, chỉ cần trong lòng không có ác ý, chúng ta cũng không cần thêm chuyện, chớ để một chuyện thiện duyên lại kết thành nghiệt duyên." Thiếu nữ có đôi mi thanh tú nhẹ chau lại, nói. Mặc dù trên miệng nàng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng có chút tức giận người kia không nể mặt mũi, đồng thời càng thêm hiếu kì vị cao nhân giấu mặt kia, rốt cuộc là dạng gì. "Đại tiểu thư nói rất đúng, là ta nói bừa. . ." Miêu Khôi vội vàng xin lỗi nói. "Thời gian đã đến, ngươi tuyên bố đại hội Tát Da bắt đầu đi." Miêu Tú gật đầu, nói. "Vâng." Miêu Khôi đáp một tiếng, đứng dậy rời doanh trướng. Đi đến trước đài, đầu tiên gã đi đến bên cạnh một cái trống đen nhánh, gõ mạnh ba tiếng như lôi vang, để thanh âm ồn ào dưới đài dần dần thu liễm, mới mở miệng tuyên bố: "Đại hội Tát Da năm nay chính thức bắt đầu, dũng sĩ tộc nào lên đài đầu tiên, tiếp nhận khiêu chiến?" Gã vừa dứt lời, hai đạo thân ảnh đen nhánh trước sau rơi vào trên bệ đá. "Thứ Cốt tộc Ô Hợp Ly. . ." Người đầu tiên rơi vào trên đài là một sinh vật hình người toàn thân sinh ra vảy giáp màu đen, trên mỗi gương mặt, khuỷu tay cùng đầu gối có một đoạn xương trắng nhọn đâm ra, nhìn mười phần dữ tợn khủng bố. Y vừa nói xong, dưới bệ đá lập tức bộc phát ra một trận tiếng hò hét, đặc biệt là nơi tụ tập tộc nhân của y thanh âm càng thêm vang dội, tựa hồ có thể lên đài đầu tiên là một vinh dự cực lớn đối với bọn họ. "Thủy Hổ tộc Mục Đạc. . ." Một nam tử khác đầu hổ thân người, bên mặt lại sinh ra mang cá hình cánh cung, cũng lập tức tự giới thiệu. Mang cá trên mặt gã không ngừng nhúc nhích, cong lên phía sau lưng, trên mặt mang theo một tia hưng phấn, so với người trước đó thì tiếng hô nhỏ hơn rất nhiều. "Rất tốt, đây là trận chiến đầu tiên, các ngươi muốn phân thắng bại, hay là quyết sinh tử?" Miêu Khôi nhìn về phía hai người, cười hỏi.