"Đại ca, hiện giờ ngươi cai quản Tế Tự Điện, Đại Tế Ti đại nhân đến khi nào xuất quan, chẳng lẽ ngươi lại không biết sao?" Thạch Xuyên Không "hừ" một tiếng, nói ra.
"Thập Tam đệ, oan uổng cho đại ca quá, mặc dù Tế Tự Điện dưới quyền ta quản hạt, nhưng hiện giờ với địa vị tôn kính của Đại Tế Ti đại nhân, hắn làm gì ta cũng không thể quản được, hơn nữa ta luôn tôn trọng hắn, khi nào hắn xuất quan, quả thật là ta cũng không biết được. Nếu ngươi không tin, có thể hỏi Thanh Dương Tế Ti thử." Hai tay Thạch Trảm Phong dang ra, bất đắc dĩ nói.
Y vừa nói xong, một lão giả mặc trường bào tế ti đứng lên, khuôn mặt người này gầy gò, râu tóc màu xanh lam, ẩn ẩn lấp lóe từng tia ánh sáng màu xanh, không biết có phải là do công pháp tu luyện gì đó gây nên hay không nữa.
"Khởi bẩm Thập Tam điện hạ, quả thật Đại Tế Ti đại nhân đang bế quan, nếu không hôm nay tại hạ đã không được tham dự khánh điển của Thánh Hoàng đại nhân rồi. Đại Tế Ti đại nhân làm việc xưa nay không có bàn bạc với chúng ta, khi nào hắn xuất quan, chúng ta cũng không biết được." Đầu tiên Thanh Dương Tế Ti thi lễ với Ma Chủ một cái, rồi sau đó quay người nói với Thạch Xuyên Không.
Thạch Xuyên Không nghe vậy, lông mày cũng nhíu lại.
Mặc dù trong lòng của y vẫn hoài nghi về nó, nhưng đã nói như vậy rồi, y cũng không thể cưỡng ép nữa.
"Nếu Đại Tế Ti đã bế quan, thì chờ sau khi hắn xuất quan, rồi lại chữa trị cho hảo hữu của Lệ đạo hữu, khoảng thời gian hơn trăm năm đối với chúng ta cũng không phải là một cái chớp mắt hay sao." Ma Chủ nghe vậy, mở miệng nói ra.
"Cũng không phải tại hạ hối thúc gì, mặc dù ta lấy Tử Dương Noãn Ngọc áp chế thương thế cho bằng hữu kia của ta, chỉ là hiện giờ Tử Dương Noãn Ngọc trong tay ta không còn bao nhiêu, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được hai ba mươi năm nữa thôi, thực sự là không đợi được trăm năm." Hàn Lập khẽ thở dài, chắp tay về phía Ma Chủ nói.
Lúc trước Thạch Phá Không hứa sẽ tìm Tử Dương Noãn Ngọc trung phẩm giúp cho hắn, cho nên những năm gần đây cũng vì hắn mà tìm vài khối.
"Tử Dương Noãn Ngọc! Vừa lúc trong tay của ta có một ít, hơn nữa tất cả đều là trung phẩm, vậy thì ta tặng cho Lệ đạo hữu đi, coi như là đáp tạ đạo hữu đã bảo hộ cho Thập Tam đệ ta về tới Thánh Vực. Những Tử Dương Noãn Ngọc hẳn là đủ để quý bằng hữu chống đỡ thêm trăm năm nữa." Thạch Trảm Phong nghe vậy, vừa cười vừa nói.
Nói xong, y lấy ra một cái nhẫn trữ vật, rồi đưa tới.
Đuôi lông mày Hàn Lập khẽ động, cùng với ánh mắt của Thạch Xuyên Không nhìn thoáng qua nhau, hắn liền tiếp nhận nhẫn trữ vật, thần thức chui vào trong đó, chợt con mắt hơi sáng lên.
Trong nhẫn trữ vật có bảy tám khối Tử Dương Noãn Ngọc trung phẩm, phẩm chất đều tốt vô cùng.
Thạch Phá Không đứng một bên thấy vậy, trong đôi mắt trong veo hiện lên một tia phiền muộn.
"Đa tạ Đại điện hạ đã tặng quà, có những Tử Dương Noãn Ngọc này, cũng đủ để chèo chống trăm năm, chỉ là sau trăm năm tại hạ còn phải làm phiền đến Đại Tế Ti rồi." Hàn Lập thu lại thần thức, nhìn Thạch Trảm Phong, nói ra.
"Lệ đạo hữu yên tâm là được." Thạch Trảm Phong vừa cười vừa nói.
Hàn Lập gật đầu nhẹ, không nói thêm gì nữa.
Ma Chủ thấy vậy, nét mặt như giếng cổ không gợn sóng cũng lộ ra vẻ tươi cười, đang định mở miệng cho bọn hắn lui ra.
"Phụ hoàng, xin chờ một chút." Thạch Phá Không cất bước đi ra, nói.
"Có chuyện gì, cứ nói đừng ngại." Ma Chủ nhìn Thạch Phá Không một chút, nói ra.
"Phụ hoàng, Thập Tam đệ nói là, trên đường hắn trở về Dạ Dương thành đã bị tập kích, hắn còn nói với nhi thần là thực lực những người kia rất cường đại, bọn hắn..." Thạch Phá Không nói ra.
"Việc này ta cũng đã nghe nói, ta đã phái người điều tra rồi." Chợt Ma Chủ đưa tay ngăn lời nói Thạch Phá Không, vẻ mặt lạnh lùng nói ra.
Thạch Phá Không khẽ giật mình, đôi mắt trong veo tĩnh mịch của y chợt lóe lên một cái.
Còn vẻ mặt của Thạch Xuyên Không thì lộ ra vẻ không cam lòng, đang muốn mở miệng nói gì đó.
"Phụ Hoàng thần thông quảng đại, ngài đã phái người đi điều tra, kết quả tự nhiên là so với bọn con còn rõ hơn nhiều." Thạch Phá Không kéo Thạch Xuyên Không lại, nói ra.
"Chuyện này không cần các ngươi xen vào nữa, yên lòng mà làm tốt việc của mình đi." Sắc mặt Ma Chủ hòa hoãn lại, nói ra.
"Nhi thần tuân mệnh." Thạch Phá Không đáp ứng.
"Dạ..." Hàm răng trên mặt của Thạch Xuyên Không xiết lại, thế nhưng y vẫn cúi đầu, từ từ nói ra.
Hàn Lập nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng kinh ngạc, nhưng không mở miệng nói gì, chỉ đứng lẳng lặng một bên.
"Tốt, tất cả các ngươi lui đi." Sắc mặt Ma Chủ lãnh đạm phất phất tay, nói ra.
Mấy người bọn hắn đều thi lễ một cái, rồi lui ra.
Khánh điển vẫn tiếp tục tiến hành, những người khác theo thứ tự từ cao xuống thấp báo cáo về sự vụ quản hạt của mình, đồng thời dâng lên lễ vật.
Khánh điển xuất quan lần này một mực kéo dài đến xế chiều, mới hoàn toàn xử lý xong tất cả sự vụ.
Tất cả mọi người trong điện rối rít đứng dậy cáo từ, rất nhanh trong khắp đại điện chỉ còn lại mỗi hai người Ma Chủ và Ảnh Tử.
"Ảnh Tử, ngươi cảm thấy Lệ Phi Vũ này, có phải giống như người kia hay không?" Ma Chủ lẳng lặng nhìn chăm chú vào hư không trước mắt, tựa như đang cân nhắc việc gì, một lát sau chợt nói ra.
Ảnh Tử lẳng lặng đứng một bên, cũng không đáp lời.
Dường như Ma Chủ cũng không muốn nghe Ảnh Tử trả lời, mà đứng thẳng người, rồi khẽ cười một tiếng, chợt thân hình khẽ lung lay một cái, từ trong hư không tiêu thất không thấy đâu.
Thân hình Ảnh Tử cũng thoắt một cái, biến mất theo.. . .
"Chúc mừng Thập Tam đệ! Ngươi mới vừa trở về Dạ Dương thành, đã lập tức nhận được Thánh sủng, phong thành hầu tước, phụ hoàng lại ban cho ngươi cả Thiên Hồng Vực, đại ca mừng thay cho ngươi." Ngoài đại điện, Thạch Trảm Phong ngăn bọn người Thạch Xuyên Không lại, cười nói.
Những người khác thấy bọn người Thạch Trảm Phong nói chuyện, liền lập tức rối rít cáo từ rời đi, mau chóng chạy xa, tựa như sợ nghe được điều gì không nên nghe vậy.
Nhưng Thạch Cạnh Nghiên cùng Thạch Minh Chân lại không có rời đi, ngược lại bước tới.
"Đại ca quá khen, nếu bàn về Thánh sủng của Phụ Hoàng, tiểu đệ làm sao có thể so được với ngươi, phụ hoàng ban cho ngươi những đan được, áo giáp, binh khí kia, không có thứ nào mà không phải là tuyệt phẩm, cái đó mới làm cho ta hâm mộ." Thạch Xuyên Không vừa cười vừa nói.
"Nếu Phụ Hoàng đồng ý, trái lại ta hi vọng có thể lấy ban thưởng của mình đổi với ban thưởng của Thập Tam đệ đấy." Thạch Trảm Phong cười "hắc hắc" một tiếng nói ra.
Trong lòng Thạch Xuyên Không hừ một tiếng, không nói gì nữa.
"Lệ đạo hữu, tu vi của ngươi thâm sâu, ta cực kỳ bội phục, nếu sau này ngươi có rảnh, không ngại đến phủ ta một lần." Thạch Trảm Phong đưa mắt nhìn về phía Hàn Lập, gật đầu cười nói.
Hàn Lập không có trả lời mà chỉ chắp tay.
Thạch Trảm Phong cười một tiếng, phất tay áo quấn lấy cả người Bát hoàng tử cùng Thập hoàng tử bên cạnh, chợt cả người biến mất không thấy đâu, sau một lát lại xuất hiện ở chỗ rất xa, rồi lại lóe lên một cái, biến mất hoàn toàn trong ánh mắt của mọi người.
Hàn Lập thấy vậy, con ngươi hơi co lại. Thạch Trảm Phong thi triển hẳn là một loại thần thông giống như Súc Xích Thành Thốn, nhưng từ khi y biến mất không dấu hiệu nào, đến lúc này hắn mới phát giác ra một tia dao động không gian.
Người này điều khiển lực lượng không gian vô cùng ảo diệu tinh thâm, so với Thạch xuyên Không cao minh hơn không biết bao nhiêu lần.
"Kính Không Minh của đại ca lại tinh thâm hơn nữa rồi." Thạch Phá Không mỉm cười nói ra.
Thạch Xuyên Không thì lại nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia ngưng trọng.
"Thập Tam đệ, ngươi bị sát suy vây khốn nhiều năm, không ngờ ngươi đi Chân Tiên Giới một chuyến, đã đột phá bình cảnh, kẻ làm tỷ tỷ như ta thật sự cảm thấy cao hứng cho ngươi, đáng tiếc sự vụ bận rộn, không thoát ra được, nếu không cũng muốn đi Chân Tiên Giới để mở mang tầm mắt." Lúc này Thạch Cạnh Nghiên bước tới, cười "hì hì" một tiếng nói ra.
"Ngũ tỷ quá khen." Thạch Xuyên Không chắp tay, vẻ mặt có chút lạnh nhạt.
Thạch Cạnh Nghiên cười khẽ một tiếng, cũng không để ý tới, mà đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn về phía Hàn Lập, nhẹ nhàng bước tới.
Trong lòng Hàn Lập run lên, âm thầm đề phòng.
Chợt một làn gió thơm kỳ lạ đập vào mặt hắn, như mùi xạ hương thơm ngát, làm cho người ta không nhịn được mà say đắm vào trong đó.
Thạch Cạnh Nghiên bước tới cách người hắn ba thước, hơn nửa vẫn còn chưa dừng chân, trong một đôi mắt sâu thăm thẳm xiêu hồn lạc phách của nàng đang dò xét hắn, còn ẩn ẩn phát ra một cỗ lực hấp dẫn kỳ lạ, dường như muốn hút hồn phách Hàn Lập vào bên trong.
"Không biết Ngũ công chúa có gì chỉ giáo?" Hàn Lập nhíu mày, lui về phía sau một bước.
"Chỉ giáo thì ta không dám nhận. Thế nhưng người có thể giết được Hoa Kính cùng Chiếu Cốt chân nhân, tự nhiên là không giống người thường, đương nhiên ta phải nhìn cho thật kỹ." Thạch Cạnh Nghiên dừng chân lại, nở nụ cười xinh đẹp.
Hai mắt Hàn Lập chớp lên, vẻ mặt không thay đổi.
Thạch Cạnh Nghiên mỉm cười nhìn lại, chợt trên người nàng tỏa ra hương khí nồng đậm, lan tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.
Hàn Lập đã sớm phát hiện hương khí trên người nàng lộ vẻ khác thường, miệng mũi cùng tiên kiếu cả người hắn khẽ đóng lại, lúc này con ngươi của hắn co rụt lại, trong nháy mắt lực lượng Thời Gian Pháp Tắc đã trải dài khắp người hắn.
Nhưng cỗ hương khí này giống như mây như sương, tầng tầng lớp lớp, trong nháy mắt thẩm thấu vào người hắn, làm cho Thời Gian Pháp Tắc của hắn mơ hồ như thùng rỗng kêu to vậy.
Khắp người của Hàn Lập tràn ngập một mùi hương thơm, giống như thân thể hắn đang nằm trong biển hoa.
Cỗ hương khí này không chỉ lấp kín thân thể Hàn Lập, mà còn thẩm thấu vào trong thần hồn hắn.
Thần hồn trong đầu Hàn Lập lập tức mềm nhũn, hơn nửa nhìn tay áo đang phiêu động trước mắt cùng dáng vẻ xinh đẹp của Thạch Cạnh Nghiên, ý niệm đề phòng trong lòng hắn chợt biến mất toàn bộ, từ đó sinh ra một cảm giác thân mật, tựa như nàng chính là người trong mộng của mình, vì nàng cho dù thịt nát xương tan hắn cũng không tiếc.
Nhưng đúng lúc đó, lực lượng thần thức khổng lồ trong đầu Hàn Lập chợt nhảy một cái, tự động vận chuyển.
Một thanh Thần Niệm Chi Kiếm vô cùng to lớn hiện ra, tỏa ra từng luồng khí tức lăng lệ không gì sánh bằng, như một trận cuồng phong sóng lớn, dễ dàng thổi tan xé nát hương khí trong đầu.
Cùng lúc đó, trong tay áo hắn ẩn ẩn từng tia ánh sáng màu xanh lá, khiến cho hương khí cả người hắn quay cuồng hút vào trong đó, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.
Đôi mắt xinh đẹp Thạch Cạnh Nghiên lóe lên, ẩn ẩn hiện ra vài phần kinh ngạc.
"Khụ khụ, Ngũ muội, chỗ này là Thánh Hoàng Cung, hãy chú ý cách hành động nói chuyện." Thạch Phá Không ho khan một tiếng, trầm giọng nói ra.
"Tam ca nói gì vậy, tiểu muội vừa chào hỏi với Lệ đạo hữu thôi mà, đúng không?" Thạch Cạnh Nghiên cười tươi, hương khí cả người nàng chợt biến mất, chuyển lời nói với Hàn Lập.
"Cách "chào hỏi" của Ngũ công chúa, cũng không phải người thường nào cũng chịu được." Hàn Lập cười khổ một tiếng, nói ra.
"Đương nhiên Lệ đạo hữu cũng không phải người thường, nếu ngày sau ngươi có rảnh, thì hãy tới tiểu cung của ta, kể cho ta biết vài thứ trong Tiên Vực, đối với Tiên Vực, ta luôn có hứng thú về nó," Thạch Cạnh Nghiên nhìn chằm chằm Hàn Lập, rồi quay người bồng bềnh bước đi.
"Tam đệ, Thập Tam đệ, ta cũng cáo từ." Nam tử mặt tròn chắp tay về phía Thạch Phá Không, rồi lạnh lùng nhìn Hàn Lập một cái, quay người rời đi.
"Lệ đạo hữu, "Thiên Hương Mộng Quy" của Ngũ muội uy lực bá đạo, ngươi không sao chứ?" Thạch Phá Không nhìn về phía Hàn Lập, hỏi.
"Ta không sao, Tam điện hạ yên tâm." Hàn Lập vừa cười vừa nói.
"Vậy thì tốt, chúng ta hãy trở về thôi." Thạch Phá Không phất tay gọi chiếc xa thú lúc trước tới, rồi nhanh chóng chở bốn người bọn hắn rời đi, lăn bánh trở về Lạc Hành công phủ.