Chương 50: Phá tháp mà ra

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Vong Ngữ 13-07-2021 10:36:12

Nửa tháng sau. Bên trong Sơn mạch Phong Âm. Trên không của ngọn sơn phong thẳng đứng cao ngất là một tầng mây màu xám đen. Thế nên, đến tận buổi trưa, mặt trời rọi xuống khắp nơi chẳng được bao nhiêu, một cơn mưa sắp đến mang theo bộ dáng âm u. Rừng cây trải rộng trên ngọn núi, cũng không còn có màu xanh tươi như bình thường nữa, mà hơi mang vẻ màu xanh đen trầm trọng, thoạt nhìn khiến cho cả ngọn núi giống như đi ra từ bức tranh Thủy Mặc được phát thảo ra từ bút mực. Đúng lúc này trong mây đen trên bầu trời, đột nhiên bị phá ra một đường vết rách, từ đó bắn ra một đạo độn quang, hiện ra một thân ảnh của thanh niên áo bào xanh. Chính là Hàn Lập. Hắn treo lơ lửng trên hư không, sau đó nhìn khắp bốn phía, tiếp đó lại nhắm mắt, chậm rãi thả thần thức ra, quét về phía sơn phong. Một lát sau, hai mắt đột nhiên mở ra, trên mặt lộ vẻ cổ quái, sau hắn liền nhúng người chớp động mấy cái, bay về phía có mảng sương mù lượn lờ trong khu rừng, nhẹ nhàng đáp xuống. Sau khi hắn đáp xuống, đi về phía trước không bao xa, sau đó lại vòng qua gốc cây cổ thụ to lớn, liền thấy bên trong mảng sương mù mịt mờ phía trước có một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn, đang dựa vào trên một thân đoạn cây khô nửa màu xám trắng, không nhúc nhích. "Nhạc Nhi!" Lông mày hắn nheo lại, mở miệng kêu một tiếng. Thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn nghe được âm thanh, đầu vai hơi rung động, lông mi khẽ động, hai mắt đang nhắm nhẹ nhàng mở ra. Ngay khi nhìn thấy Hàn Lập, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt của nàng lập tức hiện ra sắc mặt vui mừng, khóe miệng cũng miễn cưỡng lộ ra vẻ cười tươi, há miệng muốn nói gì, miệng lưỡi tựa hồ như bị phong cấm, chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hồ "Ừ ừ a a". "Ta đến rồi, đừng sợ." Hàn Lập an ủi một câu, chậm rãi tiến về phía trước. Liễu Nhạc Nhi thấy thế, tựa hồ như nghĩ tới điều gì, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh hoàng, liên tục lắc đầu về phía Hàn Lập. Thấy Hàn Lập vẫn bước tới, nàng quẩy người một cái, giống như muốn ngồi thẳng người, đột nhiên quanh người rung động một hồi "đồm độp". Từng đạo xiềng xích lóe lên lôi điện màu đen xuất hiện ngoài người của nàng, trói chặt từ đầu tới chân của nàng lại, chỉ cần nàng hơi nhúc nhích, liền lóe lên lôi điện màu đen, hung hăng đánh lên người. Mắt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Nhạc Nhi toát ra vẻ đau đớn, thần sắc trên mặt của Hàn Lập cũng không thay đổi, sâu trong đáy mắt hiện lên tia sát khí lạnh thấu xương, chân bước không ngừng. Ngay lúc hắn bước thêm một bước về phía trước, chân còn chưa chạm xuống đất thì bất ngờ dị biến phát sinh. Sương mù trong khu rừng vốn dĩ trắng như tuyết, nhưng lúc này đã trở nên đen kịt, không những thế còn quay cuồng dữ dội, tiếp đó là cuồng phong gào thét, sương mù lập tức biến thành vòng xoáy khổng lồ. Chợt nhiệt độ xung quanh bất ngờ hạ thấp, hơn nữa từ khắp nơi nổi lên tiếng quỷ khóc sói tru "Hú hú"! Hàn Lập thân ở trung tâm vòng xoáy, chỉ cảm thấy tối sầm, tiếp đó là một luồn hấp lực vô hình từ vòng xoáy truyền ra, tựa hồ như muốn lôi kéo xuống dưới. Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, liền đạp một chân xuống, đi nhanh về phía Liễu Nhạc Nhi, không chút bộ dạng trở ngại nào. Nhưng ngay đúng lúc đó , một tiếng "Ầm ầm " trầm đục từ dưới đất truyền đến!. Hai bên trái phải mặt đất run chuyển một hồi, bất chợt ầm ầm vỡ vụn. Đột nhiên từ trên mặt đất chui lên hai bàn tay quỷ mọc đầy gai nhọn to bằng quạt hương bồ, một trái một phải bắt lấy hai chân Hàn Lập. Hầu như vào lúc đó, sương mù màu đen đang quay cuồng trên đỉnh đầu bất ngờ tỏa ra khắp nơi, một cổ áp lực vô hình từ trên bầu trời giáng xuống, hơn nữa còn kèm theo khí thế hung hăng đè ép xuống dưới. Một tiếng "Oanh" vang kinh thiên động địa! . Một tòa cự tháp bát giác màu tím u tối giống như Thái Sơn ấp đỉnh từ trên trời giáng xuống, úp Hàn Lập vào bên trong. Cự tháp cao tới năm mươi sáu mươi trượng, trải rộng Linh Văn màu tím, tản ra một loại khí tức âm trầm không nói ra được. Mọi chuyện phát sinh nhanh như điện quang thạch hỏa, không đợi Hàn Lập kịp có chút phản ứng nào, liền đã hãm thân vào. "Ô ân..." Liễu Nhạc Nhi trơ mắt nhìn xem một màn này, trong miệng lập tức phát ra tiếng kêu mơ hồ, thân hình không ngừng giằng co kịch liệt. Nhưng mà, nàng càng giãy giụa, xiềng xích trên người càng trói chặt, từng đạo lôi điện màu đen lưu chuyển trên người, khiến cho nàng đau đớn đến nổi đổ đầm đìa mồ hôi lạnh trên trán. Quỷ vụ chung quanh cự tháp rung động một hồi, chợt bốn phía hiện ra bốn đạo hư ảnh. Một người trong đó mặc áo đen, hình dáng gầy còm, tóc bạc râu đen, chính là Tề Huyên. Đón lão là một đại hán mặt chữ điền, mặc trên người trường bào màu vàng, hình dáng cường tráng. Phía bên ngoài hai người đang đi tới, là một trung niên gầy ốm đội mũ bạc cùng thân ảnh một mỹ phụ trung niên mang trường bào màu hồng. Bốn người đều là Hóa Thần Kỳ tu sĩ, trên tay đồng loạt bấm pháp quyết, tiến thẳng tới kế bên cạnh cự tháp, mới thu tay vào. "Ha ha, Điền trưởng lão, lần này nhờ có ngươi mượn Tử Minh Tháp tới chỗ này, rốt cuộc mới có thể cùng bắt được tên tiểu tặc này" Tề Huyên cười "ha ha" một tiếng, rồi chấp tay về phía đại hán mặt chữ điền nói ra. "Tề trưởng lão nói quá lời. Bất quá nói lại, ngươi bỏ hết vốn liếng chỉ để cho ta mượn bí bảo thành danh của sư tôn lão nhân gia , nhưng chỉ dùng để đối phó với một gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, không cảm thấy có chút chuyện bé xé ra to sao?" Đại hán mặt chữ điền lộ ra vẻ tự đắc, nhìn thoáng qua cự tháp, hỏi lại. "Ta chỉ cẩn thận một chút, cũng là vì phòng ngừa vạn nhất, dù sao Lục Nhai trưởng lão chính là chết dưới tay kẻ này, vì vậy mà ta chịu không ít đau khổ từ Chấp Pháp Điện." Tề Huyên thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu. "Vô luận như thế nào, nếu như Tề huynh đã bắt sống được tên này, thì cũng đừng quên đã đáp ứng cho chúng ta một số bảo vật đấy." Mỹ phụ áo hồng che miệng cười một tiếng, hàm ý nói ra. "Ha ha, đó là dĩ nhiên, chư vị xin cứ việc yên tâm. . ." Tề Huyên còn chưa nói hết lời, cự tháp phía trước người lão đột nhiên chấn động, toàn bộ mặt đất cũng theo đó mà lung lay, làm cho lão khẽ giật mình một cái, lời lão đang nói phải nhanh chóng nuốt trở lại. "Cái này là. . ." Mỹ phụ áo hồng lông mày nhỏ nhắn nhảy lên, kinh ngạc hỏi. Ở phía đối diện gã trung niên đội mũ bạc lại "Hắc hắc" cười một tiếng, không thèm để ý chút nào tiếp tục nói: "Không cần để ý, đó là Hủ Mãng Quỷ ta nuôi dưỡng, xem ra tiểu tử này ở bên trong đó cũng không có an phận, vì vậy mà tránh không khỏi phải nếm nhiều khổ sở a." "Không thể tưởng tưởng được, Quỷ vật mà La huynh nuôi dưỡng lại có thể làm rung chuyển Tử Minh Tháp, thật khiến cho tiểu muội có chút ngoài dự liệu rồi." Mỹ phụ áo hồng một tay đặt lên bộ ngực đẫy đà, nhẹ nhàng thở ra mà nói. Nàng vừa dứt lời, bên trong cự tháp màu tím lại phát ra một tiếng "Oanh" trầm đục, uy thế lớn hơn trước vài phần. Lần này, Tề Huyên bốn người đều cảm giác mặt đất rung mạnh, lại mơ hồ có chút cảm giác thân hình không đứng vững được. Lại nhìn xuống dưới chân, trong phạm vi mười trượng quanh cự tháp, thình lình xuất hiện từng khe nứt sâu không thấy đáy nếu so với màng nhện thì cũng không sai biệt lắm. "La huynh, chẳng lẽ là Quỷ vật ngươi đã ra tay sao?" Mỹ phụ áo hồng sắc mặt biến hóa, quay đầu hỏi trung niên mũ bạc. Gã định mở miệng nói gì đó nhưng đột nhiên rên lên một cái, khóe miệng đã tràn ra một tia máu tươi. "Làm sao có thể. . . Hủ Mãng Quỷ của ta, bị giết rồi. . ." Họ La lau vết máu trên khóe miệng, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh hãi. Lời vừa nói ra, Tề Huyên cùng mỹ phụ áo hồng đều cả kinh. "Xem ra Tề trưởng lão đoán không sai, lực lượng thân thể của tên tiểu tặc họ Hàn này quả nhiên không thể khinh thường. Bất quá các ngươi cũng không cần kinh hoảng, Tử Minh Tháp là Thông Thiên Linh Bảo, dù Luyện Hư tu sĩ bị nhốt vào trong đó mà muốn thoát khốn cũng không phải việc dễ dàng, một Nguyên Anh lực tu mà cũng muốn lật đổ sao ?" Đại hán mặt chữ điền lấy lại bình tĩnh, thập phần tự tin nói. "Tuy là nói như vậy, dù sao đây cũng là bảo vật của tiền bối Hợp Thể, chúng ta bốn người liên thủ mới có thể miễn cưỡng thúc giục, hiệu quả tất nhiên sẽ giảm đi. Theo ý ta, không bằng bây giờ chúng ta toàn lực ra tay, thúc giục bảo vật lập tức diệt sát kẻ này đi đi." Tề Huyên lông mày cau lại, vẫn là có chút không yên lòng, đề nghị nói. "Tề huynh nói có lý, hay là lập tức diệt sát, để tránh sinh biến. Đến lúc đó chỉ còn lại Nguyên Anh tất nhiên sẽ mặc cho chúng ta xử trí." Họ La trên mặt lộ vẻ ngoan độc, cũng lập tức phụ họa nói. Bốn người đã có quyết định, bàn tay thu lại một lần nữa, miệng cùng một lúc ngâm tụng. Bên trên cự tháp, Linh văn màu tím từng vòng sáng lên, vô số phù văn huyền ảo hiển hiện, trên thân tháp có từng sợi tử khí tràn ra, khí âm hàn chung quanh cứ thế tăng lên rất nhiều, khiến cho nhiệt độ chung quanh chợt hạ xuống, trong hư không "Rắc" lên một tiếng nổ lớn, mơ hồ biến thành từng mảnh hàn băng. Đồng thời, cả tháp lún sâu vào trong lòng đất, dường như đã nặng thêm một vài phần. Nhưng còn không đợi mấy người thở ra một hơi. Cự tháp lại lần nữa "Oanh" một tiếng chấn động, phía dưới Linh văn chợt hiện, bất ngờ biến lớn dữ dội. "Không tốt!" Đại hán mặt chữ điền sắc mặt đại biến, nhưng không chờ bốn người bọn hắn có cử động gì thêm, "Đùng" thân tháp rung động, lại cứ thế mà xuất hiện từng kẽ nứt to lớn. Oang long long. Tiếp đó là âm thanh đổ vỡ vang lên, trước ánh mắt kinh hãi của Tề Huyên bốn người, cự tháp cứ thế mà nổ một tiếng, sương mù màu tím cuồn cuộn tuôn tuôn ra. Cường đại sóng khí quét qua bốn hướng, bốn người mặc dù đã thi pháp, nhưng vẫn là không chịu được mà liên tục lui lại, Liễu Nhạc Nhi ở xa xa cũng là theo gió mà dựng lên, bay ra ngoài. Mảnh vỡ rơi đầy đất, bụi mù dần dần tan, trên mặt đất hiện hiện ra một con Cự quỷ đen xì, chừng kích cỡ năm sáu trượng, nằm bên trên mặt đất, chỗ ngực xuất hiện một cái động lớn, phun đầy huyết dịch màu đen tanh hôi và dơ bẩn. Bên trên đầu Cự quỷ, Hàn Lập một thân áo xanh, mặt không biểu tình nhìn thoáng qua Liễu Nhạc Nhi, thấy không có gì đáng lo, sau đó ánh mắt lạnh đảo qua hướng bốn người. "Chẳng lẽ ngươi. . ." Bốn người khiếp sợ, trong nội tâm không hẹn mà đều có ý niệm khó có thể tin. Hàn Lập không nói hai lời vù vù hai quyền đánh ra. Hắn một quyền đánh về phía gã trung niên mũ bạc ở gần nhất, một quyền khác thì hướng về phía mỹ phụ mà đánh tới. Hai người chỉ cảm thấy một không khí phụ cận xiết chặt, thân thể chùng xuống muốn tránh né căn bản đã không còn kịp. Trung niên mũ bạc dưới tình thế cấp bách, áo bào phồng lên, ống tay áo giống nhau mà rộng mở, tuôn ra hắc khí cuồn cuộn. Trong hắc khí, năm cái đầu ác quỷ đầy máu, miệng mở lớn, đón sóng khí mà đi. Theo sát phía sau, một ấn Quỷ tỷ bên trên khắc đầy chữ chìm màu đỏ như máu, cũng tại trong hư không mà biến lớn, hóa thành một màn chắn to lớn, chắn ở phía trước người. Bên kia mỹ phụ áo hồng sớm đã mặt không còn chút máu, cuống quít huy động liên tục cổ tay, mười ba chuôi Bạch Cốt phi kiếm không ngừng hiện ra, kèm theo tiếng rít gào hướng phía trước mà đánh tới. Cũng ngay lúc đó, năm ngón tay của ả nhấc lên, ra sức vỗ lên trên cánh tay bên cạnh một cái, phía trên cánh tay lập tức vỡ ra mấy đường vết máu kinh khủng, từ đó tuôn ra lít nha lít nhít huyết trùng màu đỏ nhỏ bé chừng như hạt gạo, rồi trong nháy mắt nó liền ngưng tụ thành tấm thuẫn màu máu một mặt che trước người ả. ...