Hàn Lập cố gắng đứng dậy, tập tễnh đi tới phía trước, giơ tay rút Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đâm trong đan điền của Ách Quái ra. Lông mày hắn nhíu chặt lại, một kiếm chém ngang, cắt đầu Ách Quái xuống.
Lúc này, hắn cảm thấy kiệt sức, Chân Ngôn Bảo Luân và Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đều lóe lên hào quang, rồi tự động quay trở về trong cơ thể.
Toàn thân Hàn Lập đầy vết máu, cơ thể bị hủy hoại tả tơi nhưng hắn chỉ nhìn Tử Linh đang ở đằng xa, khóe miệng nở một nụ cười, hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Lục Hoa phu nhân, Cốt Thiên Tầm, Thạch Xuyên Không nhìn thấy cảnh này, mặt đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
"Ách thành chủ... Ách Quái... Cứ như vậy... Chết?" Cốt Thiên Tầm lẩm bẩm một tiếng.
Lục Hoa phu nhân không nói gì, chỉ yên lặng gật đầu nhẹ.
Sau khi hết khiếp sợ, Thạch Xuyên Không không khỏi thở dài một cái, cũng ngồi bệt trên mặt đất.
Hàn Lập cố gắng khoanh chân lại, hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại.
Tại thời điểm này, viên đan dược màu vàng trong cơ thể nhanh chóng thu nhỏ lại sắp biến mất, Tiên Linh Lực của cơ thể cũng nhanh chóng trở nên đình trệ.
Hắn thừa dịp còn có thể vận chuyển Tiên Linh Lực trong cơ thể, vội vàng lấy từ trong không gian Hoa Chi ra một ít đan dược.
Đan dược chữa thương trên người hắn đã gần hết, hơn nữa đan dược bên trong Tích Lân Không Cảnh thì sao có thể so sánh với đan dược ở bên ngoài được?
Sau khi lấy ra đủ đan dược, đôi mắt Hàn Lập lóe lên một chút, dường như nhớ ra điều gì đó, hắn đưa tay vào trong ngực.
Hắc quang lóe lên trong tay hắn, từ đó xuất hiện một pho tượng màu đen, đó chính là pho tượng lấy được từ Chiếu Cốt Chân Nhân.
Ngay sau khi làm xong việc này, viên đan dược màu vàng trong cơ thể Hàn Lập đã biến mất hoàn toàn, Tiên Linh Lực trong cơ thể cũng dừng lại hoàn toàn.
Hắn không quan tâm đến việc này nữa, lấy ra vài viên đan dược nuốt vào, thương thế trên người nhanh chóng được cải thiện.
"Lệ đạo hữu, ngươi có ổn không? Không ngờ ngươi lại có thực lực như vậy, ngay cả Ách Quái cũng không phải là đối thủ của ngươi." Thạch Xuyên Không đi tới hỏi.
"Không sao." Hàn Lập khoát tay áo, từ chối cho ý kiến, đứng dậy đi đến bên cạnh Tử Linh, cẩn thận kiểm tra tình hình của nàng.
Thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó xoay người đi đến bên cạnh thi thể Ách Quái, thần thức đảo qua, lông mày nhăn lại.
Trên người Ách Quái vậy mà trống rỗng, không có gì hết.
"Sao lại như vậy?" Hàn Lập ngạc nhiên.
Bên trong Tích Lân Không Cảnh không thể nào sử dụng trữ vật Pháp Khí, vì vậy trên người mỗi người đều mang theo không ít vật dụng cần thiết không thể thiếu như đan dược, vũ khí. Tại sao trên người Ách Quái lại không có vật gì? Chẳng lẽ là trong lúc giao chiến đã thất lạc?
Ánh mắt hắn xoay chuyển, nhìn thấy trên ngón tay trái Ách Quái có một Cốt Giới Chỉ màu trắng.
Chiếc nhẫn này dường như dùng hài cốt chế tạo nên, tản mát ra bạch quang nhè nhẹ, nhìn qua biết ngay không phải vật tầm thường.
Hàn Lập suy nghĩ một lát, lấy Giới Chỉ ra.
"Ánh mắt không tệ. Ta đã lấy hài cốt Tinh Không thú làm vật liệu, lại dùng tinh thần và không gian cấm chế luyện chế ra Tinh Không Giới cho Ách Quái, chỉ cần dùng lực lượng tinh thần là có thể sử dụng." Lục Hoa phu nhân nói.
Hàn Lập nghe vậy, liếc nhìn Lục Hoa phu nhân, âm thầm thúc giục lực lượng tinh thần trong cơ thể, rót vào trong cốt giới, đồng thời thần thức cũng bắt đầu tìm kiếm bên trong.
Cốt giới hiện ra một tầng bạch quang, chặn thần thức của hắn lại.
Hàn Lập yên lặng vận chuyển lực lượng tinh thần trong huyền khiếu, làm chấn động tầng bạch quang, nhanh chóng một tiếng "rắc" vang lên, bạch quang vỡ vụn ra, thần thức liền chui vào bên trong Cốt giới.
Không gian bên trong Giới Chỉ không lớn, chỉ khoảng hai hoặc ba trượng, một cái trữ vật pháp khí bất kỳ ở bên ngoài so với cái này cũng lớn hơn nhiều nhưng ở bên trong Tích Lân Không Cảnh không cách nào sử dụng Tiên Linh Lực, một món trữ vật Pháp Khí như thế này lại cực kỳ trân quý.
Có rất nhiều thứ bên trong không gian trữ vật, chẳng hạn như đan dược, vũ khí, thú hạch, còn có các điển tịch và một số vật khác.
Thần thức Hàn Lập quét qua những thứ này và nhanh chóng tìm kiếm, chẳng mấy chốc đôi mắt hắn sáng lên, tập trung vào một góc của không gian trữ vật, nơi đó đặt hai bức tượng.
Hai bức tượng này quen thuộc với Hàn Lập vô cùng, cơ bản giống với hai bức tượng Thiên Sát Trấn Ngục Công trong tay hắn, chính là hai bức tượng còn lại.
Hàn Lập mừng thầm nhưng không lấy nó ra để tránh bị để ý.
Hắn thu hồi thần thức, đeo Cốt Giới trữ vật vào ngón tay mình, sau đó lấy hai bức tượng trên người và những đan dược kia bỏ vào trong.
Lúc này, tiếng "'rầm ào ào'" vang lên bên trong huyết hồ ở gần đó, một đạo ánh sáng màu máu từ bên trong bắn ra, nhanh chóng bao bọc lấy cơ thể Ách Quái, "vèo" một tiếng kéo vào trong hồ biến mất.
Lông mày Hàn Lập nhíu lại, xoay người nhìn quan tài thủy tinh, khuôn mặt lóe lên vẻ trầm ngâm.
Lúc này, Sa Tâm ở bên cạnh từ từ tỉnh lại.
Tuy rằng cơ thể nàng tổn hại nghiêm trọng nhưng vẫn miễn cưỡng đứng lên được.
Cùng lúc Sa Tâm tỉnh dậy, đôi mi thanh tú của Tử Linh ở bên cạnh cũng khẽ động rồi mở mắt ra.
Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt vui vẻ, đang muốn bước đến nhưng đột nhiên dừng bước.
"Ách Quái!" Sa Tâm nhìn xung quanh và rất nhanh thấy thi thể Ách Quái, mặt lộ vẻ kinh hãi.
"Sa Tâm thành chủ yên tâm, Ách Quái đã bị Lệ đạo hữu giết rồi." Lục Hoa phu nhân nhếch miệng cười nói.
Sa Tâm nghe nói thế, khuôn mặt thả lỏng, nhìn về phía Hàn Lập với vẻ ngạc nhiên, mở miệng đang muốn nói gì đó.
"Tốt rồi, Ách Quái đã chết, không còn việc gì của các ngươi nữa. Những người khác đều rời khỏi, Lệ đạo hữu ở lại." Một giọng nói uy nghiêm từ bên trong quan tài thủy tinh truyền ra, chính là giọng nói của Giải Đạo Nhân.
Vào thời điểm này, nước trong huyết hồ vẫn đang tràn về phía quan tài thủy tinh, da thịt Thánh Hài rõ ràng đã căng ra, biến thành một cơ thể nam nhân trần trụi.
Người này trông giống như một nam tử trung niên với mái tóc trắng và khuôn mặt vuông. Mặc dù lúc này mắt gã vẫn đang nhắm, nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghiêm.
"Hình dáng này..." Hàn Lập nhìn cơ thể nam nhân trong quan tài thủy tinh, đôi mắt hắn khẽ lóe lên.
Tại thời điểm này, nam nhân nằm trong quan tài có mấy phần giống với Giải Đạo Nhân năm đó nhưng không giống hoàn toàn.
"Chủ... Chủ nhân, ngài cuối cùng đã sống lại. Thật tốt quá!" Sa Tâm thấy cảnh này, khuôn mặt nàng lộ vẻ vui mừng như điên, mặc kệ vết thương trên người mà quỳ lạy quan tài thuỷ tinh trên mặt đất, kích động nói.
"Ta vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, phải cần một khoảng thời gian tĩnh dưỡng, có Lệ đạo hữu ở đây bảo vệ ta là được rồi." Giải Đạo Nhân tiếp tục nói.
"Việc này... Lệ đạo hữu tuy rằng giúp chúng ta giết Ách Quái nhưng dù sao hắn cũng là ngoại nhân, hay là để thuộc hạ bảo vệ thì tốt hơn." Sa Tâm nhìn Hàn Lập rồi nhẹ nhàng nói.
"Lệ đạo hữu đã cùng ta tương giao nhiều năm, ngươi không cần lo lắng, hơn nữa hiện tại ta có nhiệm vụ khác phân công cho ngươi..." Giải Đạo Nhân nói đến phân nửa liền nhỏ giọng xuống, hiển nhiên là chuyển sang truyền âm.
"Thuộc hạ tuân mệnh, Lệ đạo hữu, nơi đây trông cậy vào ngươi." Khuôn mặt Sa Tâm thay đổi, lập tức gật đầu nói với Hàn Lập một tiếng, sau đó mang theo Tử Linh đi ra bên ngoài.
"Đợi một chút, Sa Tâm thành chủ, Tử Linh là bằng hữu của ta, kính xin các hạ gỡ bỏ cấm chế trong thần hồn của nàng, để nàng trở về bản tâm." Hàn Lập chợt gọi Sa Tâm lại nói ra.
Tử Linh nghe nói thế, cơ thể chấn động, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.
"Ngươi xem trí nhớ của ta, thiếu chút nữa đã quên việc này rồi, ngày đó Tử Linh mới vào Khôi Thành, ta lo lắng nàng chính là gian tế Huyền thành phái tới, cho nên mới phong ấn trí nhớ của nàng. Kính xin Lệ đạo hữu chớ trách, ta sẽ giải trừ phong ấn cho nàng ngay." Sa Tâm nghe nói vậy, lên tiếng xin lỗi Hàn Lập, sau đó đi đến trước mặt Tử Linh.
Hai tay nàng nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, bỗng nhiên đưa hai ngón tay ra, điểm vào đôi lông mày của Tử Linh, trong miệng nói lẩm bẩm.
Ánh sáng màu vàng thoát ra, chui vào đôi lông mày của Tử Linh.
Trên trán Tử Linh xuất hiện đường hoa văn màu vàng, tạo thành hình phong ấn thuật, đôi mắt trở nên mơ hồ, cơ thể mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.
"Giải!" Sa Tâm khẽ quát một tiếng.
Đường hoa văn màu vàng trên trán Tử Linh sáng lên, sau đó hóa thành vô số quang điểm phiêu tán.
Tử Linh rên lên một tiếng rồi hôn mê, cơ thể ngã trên mặt đất.
Một bóng người lóe lên, thân ảnh Hàn Lập xuất hiện ngay bên cạnh đỡ Tử Linh.
"Chuyện gì đã xảy ra với nàng vậy?"
"Lệ đạo hữu không cần sốt ruột, Tử Linh nàng ấy chỉ là tạm thời hôn mê, sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi." Sa Tâm cười nhạt nói.
Nói xong, nàng quay về phía quan tài thủy tinh thi lễ một cái, rồi quay người đi ra ngoài.
Lục Hoa phu nhân, Cốt Thiên Tầm cũng đi theo phía sau.
Ánh mắt của Thạch Xuyên Không đã rời khỏi người Giải Đạo Nhân, nhìn sang Hàn Lập, dường như muốn nói điều gì nhưng lại thôi mà đi ra ngoài.
Mấy người nhanh chóng ra khỏi không gian ngầm dưới lòng đất và đi ra bên ngoài.
Sa Tâm đóng lối vào thông đạo, không rời khỏi, mà khoanh chân ngồi xuống ở bên ngoài, trên người tỏa ra ánh bạch quang nhàn nhạt, dường như đang vận công chữa thương.
Ba người Lục Hoa phu nhân cũng không rời đi mà mỗi người đi đến đứng bên cạnh.
Khuôn mặt Lục Hoa phu nhân âm tình bất định, sau đó cắn răng một cái, mang theo Cốt Thiên Tầm đi đến trước mặt Sa Tâm, chắp tay nói: "Tại hạ Lục Hoa, mang theo con gái Thiên Tầm, bái kiến Sa Tâm thành chủ."
"Đại lễ này của Lục Hoa đạo hữu, tiểu nữ làm sao dám nhận." Sa Tâm chậm rãi mở mắt, bình tĩnh nói.
"Sa Tâm thành chủ đức cao vọng trọng, hôm nay có vị cao nhân trong quan tài thuỷ tinh kia tương trợ, thống nhất Tích Lân Không Cảnh ở trong tầm tay. Tại hạ trước kia mờ mắt, tương trợ ác tặc Ách Quái đối đầu với Sa Tâm thành chủ, mong thành chủ rộng lòng tha thứ. Hôm nay tại hạ nguyện ý bỏ tối theo sáng, làm thuộc hạ cho Sa Tâm thành chủ, mong rằng thành chủ có thể thu nhận." Lục Hoa phu nhân thành khẩn nói.
"Tiểu nữ cũng nguyện ý gia nhập Khôi Thành, mong rằng thành chủ chấp nhận." Cốt Thiên Tầm cũng khom mình hành lễ nói.
"A, các ngươi muốn gia nhập Khôi Thành? Ha ha, Cốt Thiên Tầm thì chưa nói đến. Còn Lục Hoa đạo hữu, trước kia ngươi tương trợ Ách Quái nghiên cứu chế tạo ra không biết bao nhiêu tinh khí, tạo thành vô số tổn thương với Khôi thành chúng ta. Xem như ta có thể độ lượng thu nhận ngươi vào Khôi Thành, chỉ sợ rằng những người khác trong Khôi Thành cũng không tha cho ngươi." Sa Tâm lườm Lục Hoa phu nhân một cái, lạnh lùng nói.
"Tại hạ hiểu rõ, để làm dịu cơn giận của những người ở Khôi Thành, tại hạ sẵn sàng nói rõ bố trí binh lực xung quanh Huyền thành, còn có nhược điểm của cấm chế phòng ngự thành cho Sa Tâm thành chủ biết. Phòng ngự của Huyền thành, đại đa số đều do ta cùng Ách Quái liên thủ bố trí đấy, không biết như vậy có được hay không ?" Lục Hoa phu nhân cười khổ nói một tiếng.
"Nếu như Lục Hoa đạo hữu đã có thành ý như vậy, tiểu nữ cũng không thể không thu nhận người. Tốt! Bắt đầu từ hôm nay, hai người các ngươi chính là người của Khôi Thành ta." Sa Tâm nghe vậy, ánh mắt sáng lên nói.
"Đa tạ thành chủ." Lục Hoa phu nhân vui vẻ, lại cùng Cốt Thiên Tầm thi lễ một lần nữa.