Nghe Thanh Lăng nói, thần sắc nửa bên mặt Tử Hoà liền thu liễm lại.
Không đợi nàng kịp phản ứng, mặt đất phía dưới bỗng bắn ra hai cột sáng màu bạc bao phủ thân hình nàng lại, trong chốc lát không cách nào động đậy mảy may, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng theo đó ngưng kết lại.
Liền thấy phù văn chằng chịt tuôn ra từ cột sáng màu bạc, bay lượn quanh quẩn trên dưới, trong khoảnh khắc ngưng tụ thành một pháp trận đơn giản, chính giữa khảm hai mặt cổ kính màu bạc hình dáng phong cách cổ xưa.
Trên mặt cổ kính, dưới quang mang, từng trận rung động không gian dồn dập mãnh liệt ẩn chứa chấn động pháp tắc mạnh mẽ, chiếu rọi Tử Thanh Song Thù trong đó, giam cầm cố định giữa không trung.
Lúc này, thi thể Thạch Xuyên Không nằm sấp trên đất lật lên, tiếp theo một thân ảnh từ đó bò lên, lại bất ngờ cũng là Thạch Xuyên Không.
Lúc này sắc mặt gã tái nhợt, ánh mắt có chút vô thần, bước chân yếu ớt, đứng thẳng cũng có chút bất ổn.
Trước đó thần hồn gã thật sự bị thương không nhẹ mới rơi xuống mặt đất, chẳng qua trên người gã mang dị bảo có thể bảo vệ thần hồn, rơi xuống đất không bao lâu liền tỉnh lại.
Gã không tùy tiện hành động gì, mà tâm niệm vừa chuyển, tương kế tựu kế dùng phương pháp ve sầu thoát xác, vô thanh vô tức phân ra một đám thần hồn lưu lại trong thân thể giả tiếp tục hôn mê, chân thân thì thi triển bí thuật không gian, thần không biết quỷ không hay lẻn xuống mặt đất bố trí pháp trận này.
Thạch Xuyên Không dùng sức lắc đầu một cái, cảm giác đầu váng mắt hoa mới hơi giảm bớt.
Gã cũng không nhìn Hàn Lập bên kia, mà tay bấm một thủ ấn cổ quái điểm vào hư không một cái. Lập tức một đạo ngân quang bắn ra, lóe lên rồi biến mất đánh vào cây đèn Lưu Ly đang lơ lửng trên bầu trời.
"Phốc" một tiếng!
Chủ nhân cây đèn bị cổ kính màu bạc giam cầm, chỉ bằng uy năng bản thân Pháp bảo căn bản không ngăn nổi một kích này, bị đánh cho run lên kịch liệt, toàn thân xoay tròn rồi rơi xuống dưới đất.
Cùng lúc đó, hư ảnh cây đèn Lưu Ly phản chiếu trong thức hải Hàn Lập cũng đồng thời run lên, biến mất không thấy.
Hàn Lập liền cảm thấy thần thức buông lỏng, tiếp đó toàn thân không tự chủ rơi xuống mặt đất.
"Phanh" một tiếng vang lên.
Thân thể hắn nện mạnh xuống đất, lõm xuống một cái hố to.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt hắn tái nhợt bò từ trong hố ra, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, một bộ dạng hư thoát.
Thạch Xuyên Không nhìn sang hắn, hai người xa xa nhìn nhau một cái, đồng thời cười khổ một tiếng.
"Thạch huynh, ngươi có bảo bối này sao không lấy ra sớm, làm hại chúng ta chật vật như thế." Hàn Lập thở dài một hơi, nói.
"Lời ấy của Lệ huynh sai rồi, cái Ngân Tiêu Song Kính này chính là bảo vật thiếp thân của Tam ca ta, lần này vì giúp ta, mấy ngày trước mới dùng pháp trận truyền vật đưa đến Hành Cước Trai. Ta không cách nào luyện hoá được, chỉ có thể mượn lực lượng pháp trận mới có thể sử dụng, thật sự cũng là bất đắc dĩ." Thạch Xuyên Không hô to oan uổng.
"Không nói những thứ này nữa, đầu tiên xử lý Tử Thanh Song Thù rồi hãy nói. Nếu để các nàng trốn thêm một lần, ta và ngươi thật sự phải bỏ mạng nơi này rồi." Hàn Lập khoát tay áo nói.
"Thạch Xuyên Không, ngươi dám giết ta, chủ nhân nhất định sẽ rút hồn luyện phách, tra tấn ngươi thậm tệ." Thân hình nữ tử áo tím bị ngân quang giam cầm, ngay bờ môi cũng không cách nào khép mở được, chỉ có thể dùng thần niệm chấn động nổi giận nói.
"Chỉ là đồ chơi Đại ca dùng thuận tay mà thôi, thật sự coi mình là tiên tử rồi hả? Lại nói, nếu không giết các ngươi, Thạch Trảm Phong hắn sẽ chịu buông tha ta?" Thạch Xuyên Không cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại.
Gã nói xong, không đợi đối phương nói thêm gì nữa, hai tay đan trước người, bấm một cái pháp quyết, một ngón tay mạnh mẽ chỉ xuống pháp trận trên đất.
Chỉ thấy trên pháp trận loé lên ngân quang, hai cái kính tròn lập tức cùng dịch chuyển, đổi vị trí cho nhau.
Ở trên chiếu ra hai cột sáng màu bạc đột nhiên mạnh mẽ uốn cong trong hư không. Tử Thanh Song Thù bị giam trong đó đồng thời phát ra một tiếng kêu thảm, thân hình lập tức bị không gian vặn vẹo xoắn nát, hóa thành một đống thịt nát.
Mà Nguyên Anh tiểu nhân núp trong đó cũng bị không gian nghiền nát, biến thành hư vô.
Cột sáng màu bạc thu lại, thân thể huyết nhục mơ hồ kia lập tức rơi xuống, tung tóe đầy đất.
Cùng lúc đó, tia sáng tím xanh lốm đa lốm đốm tản ra từ đó, phiêu tán về bốn phía.
"Thần hồn mạnh mẽ như vậy cũng thật sự hiếm thấy, rõ ràng đã bị nghiền nát không chịu nổi mà còn có thể bảo trì không triệt để tiêu tán." Hàn Lập chậc chậc khen ngợi, tay vung lên, toàn bộ tàn hồn kia được thu vào trong lòng bàn tay.
Sau đó hắn vẫy tay một cái, thu hồi toàn bộ phi kiếm. Tiếp đó hắn quay người đi tới rừng trúc phía xa, nhặt cây đèn Lưu Ly cổ quái kia lên.
Hắn chà sát thân đèn vài cái, đánh giá thoáng qua cây đèn Lưu Ly, suy nghĩ một chút, đổ tàn hồn trên tay vào trong cây đèn.
Bên trên cây đèn màu xanh lập tức sáng ngời phù văn, từ đó sinh ra một mảnh hào quang lúc sáng lúc tối, bao phủ những tàn hồn lốm đa lốm đốm kia.
Hàn Lập chờ giây lát, thấy đèn Lưu Ly cũng không sáng lên nữa, hào quang sáng lên trước đó cũng phai nhạt dần, chỉ có những tàn hồn tro tàn bị khóa ở trong cây đèn.
Trong nhất thời hắn cũng không rõ đây là có chuyện gì, tiện tay thu nó vào.
Khi về tới nơi, Thạch Xuyên Không đang lục tìm ra một trữ vật trạc (vòng tay) từ trong đống huyết nhục kia.
Sau khi rửa sạch, gã luyện hóa trữ vật trạc, mở nó ra.
Bên trong trữ vật không có nhiều đồ vật Pháp bảo cho lắm, trên cơ bản tất cả đều là một ít đồ cần dùng Ma khí thúc giục, ngược lại có một ít đan dược có ích với thần hồn và không ít Linh tài.
"Lệ huynh, chút Pháp bảo này tác dụng không lớn với ngươi, ngược lại đan dược Linh tài thì ngươi lấy đi." Sau khi dò xét, Thạch Xuyên Không nói với Hàn Lập.
"Lần này thần hồn ngươi tổn thương không nhỏ, tất cả đan dược Linh tài chúng ta chia đôi. Tất cả những đồ vật Pháp bảo kia ta đều không muốn, nhưng quyển sách nhỏ kia có thể chia cho ta không?" Hàn Lập chỉ vào một quyển cổ tịch mỏng màu xanh, hỏi.
Thạch Xuyên Không liếc qua bìa cổ tịch, thấy trên đó viết bốn chữ "Phệ Hồn Luyện Nguyên", sau một chút do dự vẫn gật đầu nói:
"Sợ rằng đây là phương pháp tu luyện tà môn ma đạo, không biết lấy từ chỗ nào, nếu Lệ huynh ưa thích loại đồ vật kỳ quái này, vậy cho ngươi là được."
"Đa tạ." Hàn Lập tiếp nhận cổ tịch màu xanh, cười nói.
Sau đó hai người thoáng phân chia đan dược, mỗi người phục dụng một ít, điều tức một lát ngay tại chỗ.
"Động tĩnh huyên náo lớn như vậy mà khách sạn Vân Sơn Nhiễu này không hề có một vị khách khanh nào đến đây dò xét, toàn bộ khách sạn đều có vẻ yên tĩnh, xem bộ dáng đã sớm bị cảnh báo rồi." Hàn Lập đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở miệng nói.
"Thế lực và thực lực của Đại ca luôn mạnh nhất trong số huynh đệ tỷ muội chúng ta, có thủ bút như vậy cũng không kỳ quái. Vốn chỉ chiến đấu sau lưng thì Thiên Việt Hầu có thể còn giả bộ như không biết gì. Giờ náo loạn như vậy, sợ rằng hắn cũng bị ép chọn đứng bên nào rồi." Thạch Xuyên Không nhíu chặt lông mày, nói.
"Ý của ngươi là không thể ở lại Hùng Cứ Thành này?" Hàn Lập nhíu mày lại, hỏi.
"Đúng vậy, ngươi tranh thủ thời gian khôi phục, sau đó chúng ta lập tức rời khỏi." Thạch Xuyên Không gật đầu nói.
"Nhưng bên Tam ca của ngươi không phải là..." Hàn Lập chần chờ nói.
"Ài, tình thế bắt buộc, cứ lưu lại bức thư là được." Thạch Xuyên Không thở dài, nói như vậy.. . .
Ước chừng sau nửa nén hương, trong một ngỏ hẻm vắng vẻ phía bắc Hùng Cứ Thành, hai đạo nhân ảnh chợt hiện ra.
Hai người đều trong trang phục thư sinh, đi lại vội vàng trong ngõ hẻm. Chỉ có điều một người là lão nho già khú, một người lại là thiếu niên áo xanh. Họ không phải ai khác chính là Hàn Lập và Thạch Xuyên Không.
Điểm cuối ngõ hẻm có một gian cửa hàng bề ngoài thấp bé rất nhỏ, cánh cửa nửa khép nửa mở, bên trong có chút ánh sáng, nhìn có vẻ u tối không rõ.
Hàn Lập giả làm lão nho cùng thiếu niên Thạch Xuyên Không liếc nhau, chậm rãi lắc đầu.
Thân hình hai người lóe lên, đồng thời bắn vào bên trong cửa hàng.
Chỉ thấy cửa hàng vốn chật hẹp, lúc này khay chứa đồ lộn xộn khắp nơi, các đồ vật rơi vãi đầy đất.
Thạch Xuyên Không nhìn như không thấy cảnh này, trực tiếp đi vào tường trong cửa hàng, đưa tay gõ lên một viên gạch xanh nhìn rất bình thường.
Theo một tiếng vang nhỏ "Răng rắc", tiếp theo là một hồi thanh âm "Ù ù" vang lên, một mặt tường gạch chậm rãi lui lại, lộ ra một cửa ngầm ẩn giấu bên trong.
Thạch Xuyên Không dẫn đầu bước vào trong cửa, Hàn Lập theo sát phía sau tiến đến.
Kết quả bên trong cửa ngầm sau mật thất này cũng hỗn loạn không chịu nổi, một tòa pháp trận tinh vi cỡ nhỏ đã bị hủy hoàn toàn, bên cạnh cột đá đứt gãy còn có một thanh niên nam tử bộ dạng tiểu nhị.
Trên người y không có nhiều ngoại thương, thậm chí ngay cả vết máu cũng không có nhiều, chẳng qua hai con mắt trợn ngược đã biến thành màu xám xịt, không còn một chút thần thái.
"Thức hải khô cạn, thần hồn tiêu tán toàn bộ, hẳn là Tử Thanh Song Thù gây ra." Hàn Lập dò xét một chút, sau một lúc trầm ngâm, mở miệng nói.
"Như vậy xem ra... Thư tín cũng không cần lưu lại nữa." Thần sắc Thạch Xuyên Không ngưng lại, chậm rãi nói ra.
"Tiếp theo, sau khi rời khỏi Hùng Cứ Thành, chúng ta nên đi chỗ nào?" Hàn Lập lại hỏi.
"Nhẫm Sơn Thành, thời gian ta kinh doanh chỗ đó lâu hơn Hùng Cứ Thành, xem như địa bàn nhà mình, có thể tương đối an toàn một chút. Hơn nữa, chỗ đó cũng có một tòa pháp trận truyền tống." Thạch Xuyên Không hít sâu một hơi, nói.
"Đã là địa bàn nhà ngươi... sao trước đó chúng ta không trực tiếp đi tới đó, chẳng phải an toàn hơn sao?" Hàn Lập chau mày lên, hỏi.
"Ta kinh doanh nhiều năm tại Nhẫm Sơn Thành, chuyện này ai cũng biết. Cho nên ai cũng đoán được ta sẽ đi tới đó, trước đó không đi là lo trên đường có mai phục. Giờ... đã là bất đắc dĩ, cũng đành phải lựa chọn thôi." Thạch Xuyên Không cười khổ một tiếng, nói.
"Nếu như Đại ca ngươi nhận được tin tức, đã phái người đến Hùng Cứ Thành, vậy Nhẫm Sơn Thành bên kia hơn phân nửa là có thể an toàn hơn một chút" Hàn Lập gật đầu nhẹ, nói ra.
"Chỉ hy vọng như thế. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi." Thạch Xuyên Không nói một tiếng, dẫn đầu ra ngoài cửa.
Một lát sau, hai người ra khỏi cửa bắc Hùng Cứ Thành, đi tới ngoài thành.
Thạch Xuyên Không vung tay lên, gọi ra Ô Thần phi toa.
Thân hình hai người khẽ động, đứng trên phi toa. Một tay Thạch Xuyên Không bấm niệm pháp quyết, phi toa hóa thành một đoàn hắc quang phóng tới ngàn dặm, chớp động một cái liền biến mất ở phía chân trời xa xa.