"Lệ đạo hữu, có đôi khi biết quá nhiều chưa chắc là chuyện tốt. Việc này đối với ngươi, tuyệt đối không có lợi gì." Mặt Cốt Thiên Tầm không đổi sắc, mở miệng nói ra.
Hàn Lập cũng không mở miệng trả lời, mà từ từ giơ cánh tay lên.
Trên người hắn lại lần nữa hiển hiện hào quang màu trắng, kèm theo một cỗ khí tức cực kỳ to lớn từ trên người hắn phát ra. Cỗ khí tức này so với khí tức vừa nãy phát ra để ngăn cản công kích của Cốt Thiên Tầm càng thêm mạnh mẽ, hơn nữa còn mang theo sự hung bạo, phảng phất như một đầu hung thú tuyệt thế vừa mới tỉnh lại, đè ép về phía Cốt Thiên Tầm.
"Hà tất phải làm như vậy, ta nói là được." Cốt Thiên Tầm nhìn Hàn Lập, thở dài, nói ra.
Hàn Lập nghe vậy liền ngừng động tác lại, tạm dừng dùng khí tức đè ép Cốt Thiên Tầm nhưng cũng không tản nó đi.
"Ta là..."
Sắc mặt Cốt Thiên Tầm khẽ thả lỏng, lập tức mở miệng nói ra.
Vừa nói được nửa câu, chợt cốt thương màu trắng trong tay nàng không có chút dấu hiệu nào đâm tới, phảng phất như con rắn độc đột ngột lao đến đả thương người, đâm về phía Hàn Lập.
Dường như đã sớm đoán trước được, cánh tay Hàn Lập nhìn như tùy ý vung lên, đã nắm được cốt thương màu trắng vào trong tay, hắn đang định vận lực phản kích.
Thì đúng lúc đó, cốt thương run rẩy dữ dội, tinh khiếu trên cốt thương chợt đều tỏa ra hào quang, hóa thành một đoàn mặt trời màu trắng.
Một tiếng "ầm" vang thật lớn, thân thanh cốt thương nổ tung ra, hóa thành mười mảnh vỡ, mang theo tiếng rít đáng sợ, đều bắn về phía Hàn Lập.
Còn mũi thương lóe lên, rồi vỡ tung, hóa thành bốn cánh hoa màu trắng. Hơn nữa, bốn cái cánh hoa này ngay lập tức nhanh chóng bắn ra, hóa thành bốn đạo tàn ảnh màu trắng, lao về phía lồng ngực của Hàn Lập.
Tốc độ của những cánh hoa màu trắng này còn hơn xa những mảnh vỡ kia. Chúng lóe lên, liền đã cách trước ngực Hàn Lập khoảng chừng nửa thước, đồng thời những nơi chúng đi qua, hư không trực tiếp hiện lên từng đạo hắc tuyến*.
*Hắc tuyến : đường chỉ đen
Hàn Lập cũng không ngờ lại có biến hóa này, nhất thời nhíu mày, tiếp đó cả người hắn lập tức bắn ngược về phía sau, đồng thời đánh ra một quyền vào hư không.
Ầm ầm!
Hư không phía trước hắn trong nháy mắt ngưng kết, hóa thành một vách tường ngăn cách vô hình.
Lúc này, bốn cánh hoa màu trắng do mũi thương biến thành đang bị ngưng đọng ở giữa không trung, phảng phất bốn con cá hung dữ còn sống, nhanh chóng giãy giụa vùng vẫy như có ý đồ đâm xuyên vách tường vô hình kia.
Thế nhưng bốn cánh hoa chỉ đâm xuyên được chừng nửa thước, cuối cùng cũng ngừng lại.
Còn những mảnh vỡ cốt thương đâm vào trên vách tường vô hình, cũng phát ra liên tiếp tiếng vang "ầm ầm" thật to, rồi cũng bị ngăn cản lại.
"Lệ đạo hữu, sau này còn gặp lại."
Tại thời điểm cốt thương nổ tung thì trong nháy mắt cả người Cốt Thiên Tầm sớm đã bay nhanh trốn thoát về phía xa, chớp mắt đã thoát ra khỏi ngàn trượng, nhưng trong không trung vẫn còn lưu lại âm thanh lạnh nhạt của nàng, trong âm thanh không lộ chút vui buồn nào.
Cả người Hàn Lập khẽ động, định đuổi theo lần nữa.
Nhưng đúng lúc đó, trong đống gạch đá từ tòa kiến trúc sụp đổ gần Thạch Xuyên Không chợt nổ tung, từ đó bắn ra một đạo thân ảnh màu đen, nhào về phía Thạch Xuyên Không, không ngờ chính là con Ma Viên bị Hàn Lập đánh bay.
Trong miệng Ma Viên gầm thét lên, nắm đấm thật lớn như lôi điện đánh ra, hóa thành một đạo tàn ảnh màu đen, đánh về phía đầu Thạch Xuyên Không.
Hàn Lập nhướng mày, liền thu lại ánh mắt từ trên người Cốt Thiên Tầm, thân hình thoắt một cái biến mất ngay tại chỗ.
"Rầm" một tiếng vang trầm đục thật to!
Nắm đấm của Ma Viên cách đầu Thạch Xuyên Không nửa thước liền ngừng lại, bởi vì trước nó bất ngờ có một bàn tay xuất hiện, nâng nắm đấm của Ma Viên, mặc cho Ma Viên dùng sức như thế nào, cũng không cách nào đè ép xuống mảy may.
Cả người Hàn Lập lập tức nổi lên, một cánh tay khác của hắn mơ hồ một cái.
Một tiếng "ầm" vang thật lớn!
Cả người to lớn của Ma Viên giống như cọng rơm bắn ra, bay lên giữa không trung, rồi cả người nổ tung ầm ầm, hóa thành vô số hắc khí tán loạn đầy trời.
Mà giờ phút này, thân ảnh Cốt Thiên Tầm sớm đã biến mất vào sâu trong tòa kiến trúc phía xa, không còn thấy tăm hơi đâu cả.
Hàn Lập nhìn một cái về phía xa nơi nàng bỏ chạy.
Tuy là lúc này Cốt Thiên Tầm đã chạy rất xa nhưng giờ phút này mà đuổi theo, hắn nắm chắc năm thành đuổi kịp nàng. Tuy vậy, hắn cũng không có đuổi theo.
Mặc dù Cốt Thiên Tầm không nói, nhưng đối với chuyện vì sao nàng ấy lại muốn giết Thạch Xuyên Không, trong lòng của hắn đã có một chút suy đoán.
Hàn Lập đảo mắt nhìn về phía Thạch Xuyên Không đang nằm trên đất, đang định mở miệng.
Thì thấy Thạch Xuyên Không đưa mắt nhìn tới, khó khăn nhấc tay lên, hơi lung lay vài cái.
Hàn Lập thấy vậy, đuôi lông mày khẽ động, cũng không mở lời nữa.
Thạch Xuyên Không hít một hơi thật sâu, thò tay vào trong thiếp thân* đã bị tàn phá và dính đầy máu, lấy ra một bình ngọc màu trắng, rồi đổ ra một viên đan dược màu đỏ như máu, mau chóng ăn vào.
*Thiếp thân : quần áo bó sát người, quần áo lót.
Đan dược vừa vào bụng, hai gò má của y lập tức trở nên đỏ hồng một mảnh, những vết thương trên người y cũng nổi lên từng tia từng tia ánh sáng màu hồng.
Trong hào quang màu hồng quấn quanh, những vết thương nhanh chóng khép lại, hầu như mấy hơi thở sau liền biến mất toàn bộ.
Trong mắt Thạch Xuyên Không chợt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, trong miệng phát ra tiếng lẩm bẩm, ngón tay y không ngừng điểm khắp nơi trên người.
"Phốc" một tiếng vang nhỏ, trước ngực của y hiện ra một đạo ánh sáng màu máu óng ánh, khẽ chập chờn.
Hàn Lập thấy cảnh này, vẻ mặt lộ ra kinh ngạc.
Thạch Xuyên Không thấy hào quang màu máu xuất hiện, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, ngón tay lay động càng nhanh, trong miệng tụng niệm chú ngữ.
Một trận âm thanh "ào ào" mơ hồ từ trong cơ thể y truyền ra, giống như dòng sông chảy xiết vậy.
Hào quang màu máu óng ánh trước ngực Thạch Xuyên Không khẽ chập chờn, sau đó bắt đầu chậm rãi di chuyển, từ trước ngực di chuyển đến cánh tay trái của y.
Vẻ mặt y ngưng tụ, tiếp đó y nhấc bàn tay phải lên dựng thẳng thành đao, không chậm trễ chút nào hung hăng chém xuống bờ vai trái của y, chém đứt cả đầu cánh tay trái rơi xuống.
Cánh tay trái vừa rời khỏi người Thạch Xuyên Không, thì hào quang màu máu trên đó lập tức tỏa sáng, hóa thành ngọn lửa màu máu, bao phủ cả cánh tay trái kia vào bên trong, đốt cháy hừng hực.
Hàn Lập thấy vậy, liền bắt lấy thân thể Thạch Xuyên Không, rồi kéo y qua bên cạnh.
Giờ lúc này vẻ mặt đỏ hồng của Thạch Xuyên Không cũng chưa tán đi, không những như vậy, trên miệng vết thương trên vai trái y cũng lóe lên quang mang, khiến cho vết thương lập tức ngừng đổ máu, sắc mặt của y cũng liền thả lỏng.
Mà giờ khắc này, cánh tay trái của Thạch Xuyên Không đã hóa thành tro tàn, ngọn lửa màu máu cũng đã biến mất, chỉ còn lại có mỗi một giọt huyết châu óng ánh như ngọc đang lơ lửng ở nơi đó.
Hàn Lập thấy vậy, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
"Đừng động." Trong tai Hàn Lập vang lên tiếng của Thạch Xuyên Không.
Hàn Lập nghe vậy, trong lòng hơi động, lẳng lặng đứng ngay tại chỗ, không có nhúc nhích.
Huyết châu óng ánh rung động nhẹ nhàng, giống như đang cảm nhận tình hình xung quanh. Một lát sau rốt cuộc nó cũng bỏ qua, vèo một tiếng chui xuống đất, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lúc này sắc mặt Thạch Xuyên Không mới thả lỏng ra, miễn cưỡng đứng lên, tay phải lần nữa luồn vào trong ngực, lấy ra một viên đan dược giống như huyết ngọc, rồi ăn vào.
Bên vai trái của y lập tức tỏa ra hào quang màu máu sáng rực, chỗ cánh tay cụt của y mọc ra vô số thịt lồi, điên cuồng sinh trưởng.
Ngắn ngủi mười mấy hơi thở, liền mọc dài ra một cánh tay như lúc ban đầu.
Hàn Lập thấy vậy, con mắt hơi sáng lên, nếu ở bên ngoài, chỉ cần thúc giục thiên địa linh khí là có thể mọc ra tay chân bị chặt đứt, điều này không phải là việc khó gì, nhưng ở trong Tích Lân Không Cảnh mà muốn làm như vậy, không chút dễ dàng nào.
Mặc dù cánh tay bị đứt đã dài ra, nhưng sắc mặt Thạch Xuyên Không vẫn như cũ tái nhợt vô cùng, y liền khoanh chân ngồi xuống, thúc giục lực lượng khí huyết trong người, luyện hóa đan dược.
Hàn Lập cũng không quấy rầy, mà yên lặng đi đến một bên, nhắm mắt dưỡng thần.
Thời gian trôi qua từng giờ, trong nháy mắt đã qua ba ngày ba đêm.
Sắc mặt Thạch Xuyên Không cũng đã khôi phục lại không ít, từ từ mở mắt ra, rồi tiếp đó thở ra một hơi thật dài, lúc này mới đứng lên.
"Thế nào, không sao chứ." Chẳng biết lúc nào Hàn Lập đã đứng lên, hỏi.
"Lệ đạo hữu, lần này nhờ có ngươi giúp đỡ, nếu không chỉ sợ ta phải chết ở chỗ này rồi." Thạch Xuyên Không cười khổ một tiếng, nói ra.
"Ta và ngươi đã là bằng hữu, sao phải nói những lời này, thế nhưng huyết châu vừa nãy là chuyện gì vậy?" Hàn Lập khoát tay áo, hỏi.
"Đó là bí thuật Huyết Tung của lão Ách Quái. Lão có thể trồng tinh huyết của lão vào trong thể nội của người khác, trong khoảng cách nhất định lão liền có thể giám sát được hết thảy động tĩnh của đối phương. Vừa vặn ta mới bị Bạo Không Giới Phù ảnh hưởng đến, tuy là bản thân bị trọng thương, nhưng lực lượng Bạo Không Giới Phù đã vô tình phá hủy bộ phận bí thuật Huyết Tung, lúc này ta mới có thể khu trừ nó ra ngoài cơ thể." Thạch Xuyên Không giải thích nói.
"Thì ra là vậy. Xem ra trong Tích Lân Không Cảnh này tuy là bị ngăn cách thiên địa nguyên khí, nhưng mà loại dị thuật này lại có không ít a." Hàn Lập nhẹ gật đầu.
"Lúc trước cũng bởi vì bí thuật Huyết Tung này, mà tại hạ mới có thái độ lạnh nhạt với Lệ đạo hữu, mong rằng ngươi chớ trách." Thạch Xuyên Không lập tức có chút áy náy nói ra.
"Dưới tính cảnh của Thạch đạo hữu lúc đó, làm như vậy hiển nhiên không sai. Thế nhưng ta có chút không rõ cho lắm, vì sao Ách Quái lại trồng bí thuật Huyết Tung vào trong người của ngươi chứ?" Ánh mắt Hàn Lập sáng lên, hỏi.
Thạch Xuyên Không nghe vậy, sắc mặt hơi cứng lại, trong mắt lập tức hiện lên một tia ảm đạm, nhất thời không có mở miệng.
Hàn Lập cũng không có ý thúc giục y, mà chỉ lẳng lặng nhìn qua Thạch Xuyên Không.
"Vừa rồi nếu không có Lệ đạo hữu ngươi giúp đỡ, hiện giờ ta đã là một bộ thi thể rồi, đối với những chuyện phát sinh lúc trước, ta cũng không giấu diếm gì nữa. Kỳ thật ta theo ngươi vào Tích Lân Không Cảnh này, ngoại trừ giúp ngươi tìm kiếm Tử Linh, còn có một mục đích khác, phải nói là ta tiến vào Tích Lân Không Cảnh cũng chính là vì việc này." Thạch Xuyên Không trầm mặc khoảng chừng một khắc đồng hồ, lúc này mới ngẩng đầu nói ra.
"A, mục đích khác là gì vậy?" Hàn Lập cũng không kinh ngạc.
Lúc trước Thạch Xuyên Không đối thoại với Thạch Trảm Phong, hắn đã mơ hồ đoán ra được Thạch Xuyên Không vào Tích Lân Không Cảnh là có mục đích khác rồi.
"Là vì tìm kiếm Tích Lân Thánh Hài." Trong mắt Thạch Xuyên Không lóe lên tinh mang, chậm rãi nói ra.
"Tích Lân Thánh Hài. . .Đó là thứ gì?" Ánh mắt Hàn Lập khẽ động, mở miệng hỏi.
"Cụ thể ta cũng không rõ cho lắm, nghe nói là một kiện bảo vật tuyệt thế trợ giúp đột phá bình cảnh Đại La, rất có thể nó được giấu ở trong Đại Khư." Trong mắt Thạch Xuyên Không chớp động lên thần thái hưng phấn.
Hàn Lập chỉ khẽ vuốt cằm, dường như không có phản ứng gì quá lớn.
"Vốn ta vì Tam ca mới vào trong Tích Lân Không Cảnh, hiện giờ tất nhiên là không cần nữa, tiếp đó ta muốn vì mình mà sống. Lệ đạo hữu, trong tay ta có nắm một vài tư liệu Đại Khư, chính là Tam ca cho ta, Ách Quái cầm tù ta, nguyên nhân rất lớn là muốn đạt được những tài liệu kia. Lệ đạo hữu, không biết ngươi có hứng thú cùng với ta đi tìm Tích Lân Thánh Hài kia hay không, vật này có trợ giúp rất lớn đối với ngươi." Thạch Xuyên Không thở dài, lời nói xoay chuyển, nói ra.
"Nói như vậy, Ách Quái tiến vào Đại Khư, cũng là vì muốn đạt được bộ Thánh Hài kia sao?" Hàn Lập hỏi.
"Hơn phân nửa là như vậy. Thế nhưng trên người này có không ít bí mật, mấy năm nay theo ta quan sát, ngoại trừ thánh hài, dường như Ách Quái vẫn còn đánh chủ ý khác nữa." Thạch Xuyên Không nhíu mày nói ra.
"Nếu mà mục đích Ách Quái cũng là vật này, chúng ta muốn tìm kiếm Thành Hài mà nói, mơ hồ chẳng khác nào cùng với Ách Quái là địch, việc lớn này, ta cần phải suy tính một chút mới có thể trả lời chắc chắn với ngươi được." Hàn Lập trầm ngâm nói.
"Chuyện này là hiển nhiên." Thạch Xuyên Không lập tức gật đầu.
Thời gian kế tiếp, hai người cũng không lên đường, mà tiếp tục tu dưỡng* ngay đó.
*Tu dưỡng : tu hành và dưỡng thương.
Nguyên nhân chủ yếu là lần này Thạch Xuyên Không bị thương quá nặng, hiện giờ nhìn không có gì đáng ngại, nhưng kỳ thật bên trong nguyên khí đã tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, cần thời gian dài tĩnh dưỡng mới có thể dần dần khôi phục.
Hai người bọn hắn ở đây tu dưỡng trọn vẹn ba ngày, Thạch Xuyên Không mới khôi phục được khoảng chừng năm thành nguyên khí, lúc này hai người bọn hắn mới đi sâu vào trong quảng trường.