Hàn Lập thấy những thay đổi trên người hóa thân trước mặt, không khỏi ngạc nhiên.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của hắn lóe lên, phát hiện trên miệng bình nhỏ lơ lửng trên không trung có một giọt linh dịch xanh rờn đang chậm rãi nhỏ xuống.
Chỉ thấy giọt linh dịch kia đang rơi xuống lại bị một luồng lực lượng kỳ lạ nâng lên, lờ lững trên bầu trời, không rơi nữa.
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Chỉ thấy bề mặt bình nhỏ bỗng nhiên lóe lên ánh bạc, hiện ra hai vệt màu đen, tiếp đó lại tách ra thành hai con mắt to tròn, giống hệt mắt người, chỉ là con ngươi có màu bạc.
Nó vừa mới xuất hiện, linh hoạt nhìn về phía Hàn Lập, rồi lập tức con ngươi tỏa hào quang rực rỡ, bỗng nhiên phóng ra hai luồng hào quang màu bạc chiếu rọi vào giọt linh dịch.
Sau một tích tắc, phía dưới hai con mắt trên bình nhỏ bỗng hiện ra một cái miệng, từ bên trong phun ra một ngọn lửa mờ ảo, bao trùm giọt linh dịch lại.
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên một ầm vang như tiếng sấm giữa trời, trong không khí xuất hiện chấn động bí ẩn mà mắt thường khó có thể phát hiện.
Hàn Lập quét mắt qua, con ngươi bỗng co rụt lại.
Mặt biển phía dưới vậy mà cũng bị ảnh hưởng bởi cỗ chấn động kỳ dị. Những cơn sóng lớn vốn được tạo thành bởi gió bão thì giờ phút này đều bị luồng chấn động kia làm cho vỡ vụn, rồi hiện lên lớp lớp bọt biển trắng xóa trên mặt biển.
Đồng thời trong tiếng gió viu viu xung quanh, trong không khí đột nhiên hiện ra từng tia sáng óng ánh, ẩn chứa thiên địa nguyên khí như những con cá mờ ảo bơi lượn tới.
Lúc đầu chỉ vẻn vẹn mấy trăm tia mà mắt thường có thể thấy nhưng sau đó số lượng tăng rất nhanh, thành mấy ngàn mấy vạn tia lít nha lít nhít chen chúc đến.
Chỉ sau một ít thời gian, Hàn Lập đã không thể nào xác định được số lượng những tia sáng giống đàn cá đang bơi này bởi vì thực sự quá nhiều, đến mức không thể nào đếm xuể. Chúng chồng chất, chen chúc, xen lẫn nhau liên miên không dứt, rồi hóa thành một mảng quang mang óng ánh nhanh chóng lao tới giọt linh dịch ở giữa không trung.
Số lượng tia sáng lao tới càng ngày càng nhiều, tốc độ càng lúc càng nhanh, khiến thiên địa nguyên khí ngưng tụ thành một vòng xoáy to lớn, có đường kính chừng mấy trăm dặm, trông như một tòa tháp lớn hình xoắn ốc nối trời liền đất, lừng lững trên vùng biển chốn này.
Bầu trời đang quang đãng thì đột nhiên gió nổi mây phun tụ tập thành một đám mây rộng lớn, kéo dài mấy trăm dặm che kín một vùng hải vực.
Trong vòng vạn dặm, thiên địa nguyên khí như trong nồi nước sôi trở nên vô cùng hỗn loạn, rồi như cái phễu tất cả đều điên cuồng lao tới khu vực chỗ Hàn Lập.
Mà vài hòn đảo cách mấy vạn dặm xung quanh nơi này cũng bị ảnh hưởng. Các tu sĩ ở trên đảo cũng vô cùng kinh hãi. Hàng trăm hàng ngàn đạo thân ảnh từ hòn đảo của mình liên tiếp bay ra, nhìn về phương hướng hải vực chỗ Hàn Lập.
Cách mấy trăm dặm chỗ màn ánh sáng màu xanh có mấy gã tu sĩ Chân Tiên đang đứng lơ lửng trên không trung.
Những gã này có vẻ cũng quen nhau. Khi nhìn nhau, sắc mặt chúng vừa lo lắng, vừa nghi hoặc.
Bọn chúng ban đầu còn tưởng rằng nơi đây có dị bảo xuất thế, trong lòng trở nên kích động, vội vàng từ trong đảo hào hứng bay tới nhưng gần đến nơi mới phát hiện ra rằng căn bản không phải là vậy.
"Tần đạo hữu, trong mấy người chúng ta, từ trước đến nay là ngươi có thần thức cường đại nhất, ngươi cũng là đầu tiên tới đây. Vậy, người có biết rốt cuộc nơi đây đã xảy ra chuyện gì không?" Một thanh niên đẹp trai, mặc y phục trắng như tuyết có ống tay áo thùng thình, nói với lão giả trên 80 tuổi bên cạnh.
"Màn sáng trước mắt này che đậy hết thần thức dò xét nên ta cũng chưa có cách nào tìm hiểu ngọn ngành. Nhưng xem ra là có người ở đây... tế luyện pháp bảo lợi hại nào đó." Lão giả trên 80 tuổi lắc đầu, nói.
"Chư vị chẳng lẽ không cảm thấy là có người ở đây luyện chế hóa thân Địa Chích à?" Một tên nam tử mặc áo hồng, vẻ mặt nữ tính, mắt vừa dài vừa híp, suy đoán.
"Ta thấy không phải đâu, mà lời Tần đạo hữu có khả năng hơn."
"Ta cũng cảm thấy như vậy..."
"Ở đây đoán già đoán non làm gì, đến tận nơi mà xem chẳng phải sẽ biết hay sao! Mấy người chúng ta liên thủ, chẳng lẽ còn sợ kẻ nào?" Một tên đại hán da đen, không giống Nhân tộc, mặt mũi xấu xí, quát khẽ.
Gã ta ngoài miệng thì nói như vẻ không nhịn nổi mà lao đến xem nhưng thực tế thì thân hình không hề nhúc nhích.
Lão giả trên 80 tuổi thấy thế, cười lạnh một tiếng, nói: "Có thể bố trí cấm chế để ngăn cách thần thức như vậy thì không phải là người mà đảo Tần Uyên ta có thể trêu chọc. Nếu các ngươi muốn tìm hiểu hư thực thì cứ việc, còn lão phu không quan tâm."
Nói xong, lão ta không nói thêm, lập tức hóa thành một vệt đỏ phóng đi.
Còn lại mấy người liếc nhìn nhau, trên mặt họ đều có chút xấu hổ. Bọn họ có thể nói đều là những lão hồ ly sống không biết bao nhiêu năm rồi, lời nói gió bay nên tự nhiên không quan trọng, Nào có ai dám đứng làm con chim đầu đàn?
Thấy lão giả trên 80 tuổi đã rời đi, mấy người còn lại cũng đều không nói nữa, ngay cả tâm tư tìm hiểu thêm cũng không có, vội vã nói vài câu bông đùa, rồi từng tên bỏ đi hết.
Dù sao từ nơi này để phán đoán tình hình thì có đến tám chín phần mười không phải là dị bảo xuất thế. Còn nếu đúng như lão giả họ Tần kia suy đoán, lại là một vị tiền bối có thực lực siêu nhiên tế luyện pháp bảo ở đây thì khó đảm bảo rằng y không để ý việc bọn chúng lúc này đang vây xem, sau đó bọn chúng đến thì tính sổ.
Chỉ cần vị tiền bối này tế luyện xong, rồi tự động rời đi, bọn chúng tự nhiên cũng không hơi đâu quan tâm đến việc này.
Đối với những phỏng đoán cẩn thận này của bọn chúng, tất nhiên Hàn Lập hoàn toàn không biết. Trên thực tế, giờ phút này hắn căn bản cũng không để ý tới những điều đó.
Bởi vì ngay lúc vừa rồi, vòng xoáy nguyên khí vô cùng to lớn kia bỗng nhiên hội tụ, hóa thành một cột sáng to lớn nối thẳng lên trời, như xuyên lên đến chín tầng mây, cuồn cuộn điên cuồng, không ngừng xoay tròn.
Đúng lúc này, quanh thân Hàn Lập đột nhiên sáng lên ánh xanh mịt mờ, hắn còn chưa kịp biết nguyên do thì Tiên linh lực trong cơ thể đã bị một lực hấp dẫn rất lớn mà mạnh mẽ tuôn ra bên ngoài như thủy triều, rồi trút vào giọt linh dịch màu xanh lá đang bị ngọn lửa màu bạc bao phủ.
Hắn vô cùng sợ hãi, lập tức dựng thẳng một bàn tay lên, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết. Thanh quang quanh thân lập tức run run, Tiên linh lực trong cơ thể mới tuôn ra chậm lại mấy lần.
Mà vừa rồi hóa thân Địa Chích tự động hiện thân. Hiện giờ trên thân nó cũng tỏa ra một tầng thanh quang, pháp lực trong cơ thể do tín niệm lực chuyển hóa thành chỉ sau mấy hơi thở gần như cạn sạch.
Hàn Lập vẫy tay một cái, thu hóa thân vào nhưng sắc mặt trầm xuống.
Hắn mặc dù kiệt lực khống chế, làm cho Tiên linh lực còn lại trong cơ thể dù không ngừng chảy ra nhưng với tốc độ chảy so với trước giảm đi rất nhiều.
Hắn suy nghĩ một chút, rồi lật tay một cái, lấy ra mấy viên đan dược nuốt vào trong miệng.
Khi linh lực ẩn chứa trong đan dược dần chuyển hóa thành Tiên linh lực trong cơ thể mới khiến Hàn Lập cảm thấy hơi hóa giải được một chút cảnh khốn cùng trong đan điền.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía giọt linh dịch màu xanh sẫm trên bầu trời, ánh mắt lại càng trở nên phức tạp.
Ròng rã sau năm ngày, dị trạng trên vùng biển này cũng không có thay đổi gì. Hàn Lập ở vị trí trung tâm nhất đang cuống cuồng đau khổ trong lòng.
Nếu có người quen biết ở đây, khi nhìn thấy bộ dáng của hắn bây giờ chỉ sợ là bị dọa cho hết hồn.
Lúc này, hốc mắt của hắn quầng sâu, da vàng như nến, môi vừa trắng bệch như da chết, vừa khô đến nứt nẻ, tinh khí tiêu hao kịch liệt, chỉ còn lại đôi mắt vẫn lóe lên vẻ minh mẫn.
Sở dĩ như thế là vì liên tục mấy ngày, Tiên linh lực trong cơ thể hắn không ngừng tiết ra, giờ đã hết sạch. Không ít đan dược cấp cao mà trước đây hắn tích lũy cũng đã tiêu hao không ít.
Nhưng lúc này, hắn lại phát hiện bản thân phục dụng đan dược chỉ tạo ra hiệu quả cực kỳ nhỏ, khiến hắn gần như sắp chống đỡ không nổi.
Nhưng mà chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn có một âm thanh không hiểu nổi một mực nói với bản thân là chỉ cần kiên trì, nhất định sẽ có chỗ tốt cực lớn.
Hàn Lập hít một hơi thật sâu, lật tay lấy ra mấy viên đan dược, âm thầm cắn răng, hai tay trước người đánh ra một pháp quyết kỳ dị, môi khô ráo có chút mấp máy, lại bắt đầu niệm khẩu quyết.
Theo âm thanh chú ngữ truyền ra, làn da trên người hắn lại đột nhiên trở nên hồng nhuận, hốc mắt cũng bắt đầu khôi phục như lúc đầu.
Cả người hắn nhìn như một cây già khô héo, sắp chết đột nhiên đã trải qua một trận như nắng hạn gặp mưa rào, bỗng nhiên hồi phục, xanh tốt trở lại.
Nhưng mà chỉ có hắn biết, chẳng qua là do hắn thi triển một phương pháp bí ẩn thông qua thiêu đốt tinh huyết, để toả ra sự sống, gia tăng Tiên linh lực trong cơ thể mà thôi.
Thực hiện nó tốn kém cực kỳ to lớn, hơn xa rất nhiều khả năng người thường có thể tưởng tượng được...
Trong nháy mắt, ba ngày ba đêm lại trôi qua.
Quang cầu màu xanh bao phủ trong vòng mấy trăm dặm ở vùng biển này đột nhiên không có dấu hiệu nào nhanh chóng thu nhỏ lại, chỉ mất mười mấy hơi thở đã thu nhỏ chỉ còn phạm vi hơn một trượng, bao khỏa giọt linh dịch đã trở nên gần như trong suốt ở bên trong đó.
Mà ở bên trong phạm vị một trượng này, đại lượng thiên địa nguyên khí vô cùng đậm đặc, với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mạnh mẽ lao vào bên trong giọt linh dịch kia.
Chỉ nghe một tiếng "bùm" vang lên.
Màn ánh sáng màu xanh một lần nữa co lại khiến cho thiên địa nguyên khí tinh thuần cùng với giọt linh dịch kia bị ép vào một chỗ đến cực hạn.
Giọt linh dịch trong nháy mắt bị cô hóa, biến thành một viên tinh hạt hơi mờ, bé như giọt nước từ giữa không trung rơi xuống.
Lúc này, một bàn tay thon dài, khô quắt đột nhiên từ bên cạnh thò ra, tóm lấy viên tinh hạt kia vào trong tay.
Chủ nhân của bàn tay dĩ nhiên chính là Hàn Lập, chỉ là giờ phút này, cơ hồ hắn đã gầy đến mức không còn là hình người. Toàn thân da bọc xương, xương cốt trên người trơ ra, hiện ra lồ lộ làm người ta phát sợ. Quần áo trên thân hắn rủ xuống, rộng thùng thình.
Nhìn người hắn như một cây treo quần áo đang phơi một bộ y phục màu xanh.
Bất quá, mặc dù hắn tổn hao rất nhiều nguyên khí, nhưng lúc này trên mặt vẫn giữ vẻ vui mừng. Trong đôi mắt dù khó nén được vẻ mệt mỏi nhưng vẫn lộ ra thần thái sáng ngời.
Hắn ngẩng đầu nhìn bình nhỏ vẫn lơ lửng ở trên trời như trước thì phát hiện ra màu xanh sẫm nguyên bản của nó đã không còn, hai con mắt cùng cái miệng hiện ra trước đó cũng đã biến mất. Giờ phút này, bình nhỏ lại như ẩn như hiện, dường như không thể nào thấy rõ được hình dáng.
Nhìn thấy hình dáng bình nhỏ như vậy, mặc dù cũng có chút ngoài ý muốn nhưng hắn không hề lo lắng. Bởi vì dựa theo cảm giác quen thuộc trong đầu, hắn tin tưởng chỉ cần thu nạp ánh trăng trong mấy ngày, bình nhỏ sẽ khôi phục trở lại.