Chương 961: Sinh tử giao phong

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Vong Ngữ 22-07-2021 21:19:27

Khi huyết quang sền sệt tiến nhập vào cơ thể, toàn thân Ách Quái chấn động, trên mặt lão lộ rõ sự thống khổ, tuy nhiên lập tức bị vẻ hoan hỉ đè xuống. Lão nhắm mắt vận chuyển công pháp, tiêu hóa lực lượng huyết quang. Chỉ thấy chân tay Ách Quái mơ hồ bành trướng, toàn thân tỏa ra huyết quang chói mắt, những chỗ huyền khiếu còn mông lung lập tức sáng rõ, nhanh chóng biến thành thực chất. Tốc độ mở ra huyền khiếu hiện tại của lão nhanh hơn mấy lần so với lúc trước hấp thu huyết thủy. "Thì ra Khấp Huyết pháp trận được dùng như thế này." Thạch Xuyên Không giờ phút này đã lui lại rất xa, nhìn tình huống bên trong huyết trận với vẻ khiếp sợ, miệng thì thào. Huyết trận vận chuyển không ngừng, huyết quang liên tục tuôn ra từ trong quang môn, tựa như vô cùng vô tận hòa vào trong huyết trận, thông qua bốn người Phù Kiên tinh lọc, cuối cùng bị Ách Quái hấp thu. Trong một khoảng thời gian rất ngắn, thể nội Ách Quái đã mở ra hai mươi mấy chỗ huyền khiếu. Khí tức của lão tỏa ra càng ngày càng khổng lồ, phảng phất như một đám mây đen che khuất cả bầu trời, bao trùm lên tất cả mọi người ở đây. Trái ngược với Ách Quái, khí tức đám người Phù Kiên suy yếu đi trông thấy. Cùng lúc này, xung quanh huyết trận lần nữa rơi vào hỗn loạn. Phương Thiền đang đứng phía sau pho tượng mà Tôn Đồ đang ngồi, đột nhiên trợn tròn hai mắt, một cái mõm heo to lớn chợt nhô ra rồi há rộng ngoác đến tận mang tai, thoạt nhìn mười phần khủng bố dữ tợn. "Hống..." Một tiếng thét cực lớn với khí thế cuồng bạo vô cùng phát ra từ miệng Phương Thiền, tạo thành một luồng sóng âm cuồn cuộn như bài sơn đảo hải hướng về phía pho tượng mà trùng kích, thế nhưng lại bị huyết sắc quang mạc cản lại. "Ầm ầm ầm " Huyết sắc quang mạc run lên không ngừng, tựa như sóng biển trập trùng bất định, đem ba động cuồn cuộn lan ra tứ phía. Ngay sau đó, toàn bộ quang mạc bao quanh huyết trận liền trở nên bất ổn. Thiệu Ưng nhìn thấy một màn này, mắt không khỏi hiện lên một tia ngoài ý muốn. Theo lời Ách Quái từng nói với y, trong đám người còn lại, ngoại trừ y và Lục Hoa phu nhân, không ai có thể rung chuyển tầng kết giới màu máu này, nhưng căn bản là hai người bọn họ đều sẽ không làm vậy. Sau vài nhịp thở, ba động trên huyết sắc quang mạc kia dần dần trì hoãn, rồi một lần nữa trở nên yên tĩnh. Ở một bên, tầng tầng băng bó trên thân Đoạn Thông đã hoàn toàn được cởi bỏ, lộ ra thân thể cùng với một cánh tay một màu tím đen vô cùng tráng kiện, được bao phủ bởi những hoa văn cổ quái màu đen, mười phần quỷ dị. Gã hét lớn một tiếng, lăng không bay vọt lên, rồi chợt nâng cánh tay lên, đập xuống huyết sắc quang mạc phía dưới. Hoa văn màu đen trên thân thể gã sáng lên hào quang, cơ bắp của cánh tay phải vốn đã thô to vô cùng, cũng phồng lớn sáng ngời tinh quang, thậm chí đạt đến gần một trăm huyền khiếu. Gã xuất ra thần thông Thông Huyền Tí, đám hoa văn màu đen trên khắp cánh tay quang mang đại thịnh, sản sinh từng luồng từng luồng sóng khí nóng rực, không ngừng phóng xuất ra ngoài, phát ra âm thanh "Ầm... Ầm... Ầm...". "Phá cho ta..." Đoạn Thông phẫn nộ trợn tròn hai mắt, tựa như Tu La tái thế, miệng quát lớn Một quyền này mang theo mười thành công lực, trong khoảnh khắc sẽ nện xuống pho tượng phía trước. "Đừng hòng quấy rối!" Đúng lúc này, từ bên cạnh Đoạn Thông phát ra một tiếng gầm. Một đạo bạch ảnh chợt lóe lên, chính là Chu Tử Nguyên, trong nháy mắt xuất hiện phía trước Đoạn Thông. Cốt thương màu trắng trong tay y vươn thẳng lên hư không, đâm mạnh phía Đoạn Thông. "Oanh..." Thanh âm va chạm tỏa ra chói tai, chỉ thấy mũi thương của Chu Tử Nguyên đang chống đỡ trực tiếp quyền này của Đoạn Thông. Từng đợt từng đợt khí lưu cuồng bạo tỏa ra từ khu vực hai người giao kích, hóa thành vô số gió lốc hỗn loạn càn quét bốn phương tám hướng. Cốt thương trong tay Chu Tử Nguyên bị bẻ cong đến độ mũi thương quay ngoặt lại chĩa vào mặt y. Chu Tử Nguyên hừ lạnh một tiếng, hai tay nắm chặt ngọn cốt thương, hơn mấy chục điểm huyền khiếu trên cánh tay đồng loạt phát sáng, liền theo đó tinh khiếu trên cốt thương cũng nở rộ quang mang. Một cỗ lực lượng tinh thần vô cùng tràn trề từ thể nội y bộc phát, chạy dọc theo hai cánh tay, ồ ạt rót vào trường thương. "Hô" một tiếng vang lên! Chỉ thấy cốt thương cong vút tưởng như sắp gãy lập tức duỗi thẳng ra phía trước, một lần nữa khôi phục nguyên trạng. Thân thể Đoạn Thông bị lực lượng này trùng kích, không tự chủ được bắn ngược ra ngoài. Vừa chạm đất, Đoạn Thông đã lập tức xông lên, mũi chân gã đạp một cái, thân hình lao vút đi như tên bắn, vung quyền đánh tới Chu Tử Nguyên. Trường thương trong tay kẻ kia lại khua lên, chủ động nghênh đón gã, hai bên cứ thế quấn lấy nhau chém giết. Chu Tử Thanh thấy vậy, định tiến lên hỗ trợ thì phát hiện Hiên Viên Hành cũng đang công kích quang mạc huyết trận, đôi lông mày thanh tú chợt nhíu lại. Nàng vung trường thương trong tay lên, xông đến chỗ Hiên Viên Hành. Ở phía xa, Thạch Xuyên Không vẫn đứng ở một bên quan sát tình hình, thần sắc ngưng trọng. Ánh mắt của gã quét một lượt khắp đại điện, rồi chợt nhìn về phía hậu điện, lộ ra chút do dự. Trước đó, Hàn Lập từng dặn dò gã phải tận lực giữ mình, không nên tham dự tranh đấu của đôi bên, nhưng tình huống trước mắt cho thấy Huyền Thành rõ ràng đang chiếm được thượng phong, một khi tình huống bên trong huyết trận kết thúc, sự tình nơi đây sẽ lập tức chuyển biến, đến lúc đó sợ rằng tình cảnh bản thân gã sẽ càng thêm nguy hiểm. Từ đầu đến giờ, Lục Hoa phu nhân vẫn đứng tại chỗ, không hề động thủ phá hư đại trận, cũng không ra tay đối phó đám người bốn thành còn lại, chỉ một mực chau mày, sắc mặt âm trầm, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía Ách Quái trong trận, không biết có suy nghĩ gì. Ở bên kia, tên Huyền Chỉ thành trưởng lão, thủ hạ của Tần Nguyên, cũng đồng dạng đang thử mọi cách phá hư pháp trận, nhưng thủy chung không thấy chút hiệu quả. Đúng lúc này, trong đại điện đột ngột vang lên một tiếng thét lớn. Chỉ thấy Phương Thiền tựa như đang xuống trung bình tấn, bỗng nhiên giẫm mạnh hai chân, làm phiến đá dưới chân vỡ nát. Song quyền y nắm chặt, trên mặt nổi đầy gân xanh, miệng phát ra tiếng gào thét thống khổ. Tiếng thét vang lên, cơ bắp toàn thân Phương Thiền theo đó mà bắt đầu tăng trưởng, làm cho thân hình y cấp tốc lớn lên. Một lớp lông đen tuyền, cọng nào cọng nấy cứng rắn như cương châm, dần dần bao phủ khắp người y, phần cổ trở nên đặc biệt to lớn tráng kiện, miệng mũi ngũ quan càng trở nên rõ ràng. Đúng là y đã biến hóa thành một đầu ma vật toàn thân đen nhánh, nửa người nửa lợn. Sau khi hình thể phát sinh biến hóa, hai mắt Phương Thiền cũng biến thành màu huyết hồng, từng trận hắc khí ngùn ngụt bốc lên quanh người, khí tức y tỏa ra lập tức tăng vọt mấy lần, khiến người khác không dám tới gần. "Không nghĩ tới tiểu tử ngươi còn sở hữu Chân Linh huyết mạch." Thiệu Ưng híp đôi mắt lại, thấp giọng nói ra. Gã vừa dứt lời thì Lục Hoa phu nhân cũng nhịn không được phải nhíu mày, nhìn về phía Phương Thiền. Nét mặt Thạch Xuyên Không đầy ắp kinh ngạc. Nhưng sau khi quan sát thêm một lúc, gã liền khẳng định đây tuyệt đối không phải Chân Linh huyết mạch, mà là sử dụng thủ đoạn kích phát Huyết Mạch nguyên bản của Ma tộc, khiến một phần thân thể xuất hiện trạng thái ma hóa. Rất nhanh chỉ thấy Phương Thiền nhảy lên, thân hình lập tức bay cao, trong lúc còn lửng giữa không trung, y bỗng nhiên hít vào, ngực bụng đột ngột phình ra. Sau đó cái miệng lại ngoác rộng, phát ra tiếng gầm thét. "Hống..." Thanh âm y phát ra vô cùng bén nhọn, điên cuồng như thể xé rách màng nhĩ mọi người. Phương Thiền phẫn nộ há miệng lớn đầy máu, từ trong đó từng trận từng trận sóng âm vô cùng cường đại như cuồng phong cuồn cuộn ập xuống huyết sắc quang mạc. "Ô...ô...ô...n...g..." Huyết sắc quang mạc rung lên không ngừng, tại nơi trực tiếp hứng chịu công kích của sóng âm đột nhiên lõm vào thật sâu, quang mang bên trong nhạt đi trông thấy, rõ ràng đã có dấu hiệu bị phá hư. Lục Hoa phu nhân thấy thế chợt nhíu mày, có chút ngoài ý muốn. "Ngươi muốn chết..." Thiệu Ưng rốt cuộc động dung, thân hình chợt lóe lên rồi biến mất. Trong nháy mắt, thân ảnh gã đã xuất hiện ở sau lưng Phương Thiền, năm ngón tay tạo thành một trảo nhắm vào hậu tâm thanh niên đầu heo. Huyết quang trong mắt Phương Thiền đại thịnh, vẫn không hề di chuyển, căn bản không chống cự lại, mà ngược lại toàn lực gào thét, muốn một kích phá tan huyết quang. Bên trong huyết trận, Ách Quái khẽ liếc về phía Phương Thiền một chút, khóe miệng khé nhếch lên đầy mỉa mai, nhẹ nhàng đảo cổ tay một cái. Chỉ thấy quang mang phát ra từ pho tượng dưới chân Tôn Đồ chợt lóe lên, một luồng huyết quang phóng ra từ trên hai cánh dung nhập vào huyết sắc quang mạc. Quang mạc vốn gần như tan vỡ, vậy mà trong nháy mắt khôi phục như ban đầu. "Không..." Phương Thiền mơ hồ thét lên, đồng thời lưng y hứng trọn trọng kích. Chỉ thấy cánh tay Thiệu Ưng mãnh liệt phát sáng, năm đầu ngón tay phun ra bạch quang tựa như năm thanh lợi kiếm trắng như tuyết, xuyên qua lồng ngực Phương Thiền. Một mảng lớn máu huyết phun ra, vương vãi xuống. Thân hình Phương Thiền từ trên không rớt xuống, máu tươi văng ra khắp nơi, nằm bất động một chỗ, sinh tử không rõ. Thạch Xuyên Không chứng kiến một màn này, khuôn mặt trở nên nhăn nhó, có chút khó coi. "Lập tức tiêu diệt hết đám con sâu cái kiến này, chớ để cho bọn chúng quấy rối Khấp Huyết đại trận vận hành." Lúc này, từ bên trong huyết trận vọng ra thanh âm Ách Quái. Lời này của lão băng lãnh vô cùng, lại có chút xa xăm trống rỗng tựa như từ vạn dặm xa truyền lại. "Tuân mệnh." Thiệu Ưng chậm rãi rơi xuống, cao giọng nói. Dứt lời, gã liếc qua Phương Thiền đang nằm sấp bên kia, rồi lập tức hướng về phía Thạch Xuyên Không và tên trưởng lão Huyền Chỉ thành còn lại. Tên trưởng lão Huyền Chỉ thành trông thấy một kích kia của Phương Thiền không thể phá vỡ đại trận, tâm tình sớm đã như tro tàn, cặp mắt đảo liên tục, thân hình chợt lui lại, rồi chạy như điên về phía ba cây cầu đá. "Muốn đi sao, thành chủ đại nhân còn chưa cho phép!" Thiệu Ưng cười lạnh một tiếng, thân hình thoắt cái, lướt nhanh theo. Hơn một trăm sáu mươi chỗ huyền khiếu trên người tên trưởng lão kia đều đã sáng lên, tốc độ đã đến cực hạn nhưng vẫn không bằng được Thiệu Ưng, còn chưa kịp bước lên cây cầu đá thì đã bị đuổi kịp. Mắt thấy năm ngón tay của Thiệu Ưng đang chộp tới, tên trưởng lão kia bỗng nhiên khựng lại, cả người quay ngoắt lại, tay gã nắm một thanh tam lăng đoản nhận màu trắng đâm thẳng về phía Thiệu Ưng. Động tác quay người lại của gã quả thực mau lẹ, so với lúc trước chạy trốn quả thực có cách biệt một trời một vực, khiến cho Thiệu Ưng cũng phải nhíu mày, bất ngờ. "Hừ..." Nhưng Thiệu Ưng không có bất luận ý định gì tránh né, chỉ hừ lạnh một tiếng. Cánh tay y tỏa ra lực lượng tinh thần vô cùng mãnh liệt, xung quanh năm ngón tay được bao phủ bởi một tầng tinh quang màu trắng, trực tiếp bắt lấy đoản nhận đang bay đến kia. "Oanh..." Chỉ thấy một trảo này của Thiệu Ưng đã xé rách hư không, không gian trong lòng bàn tay vặn vẹo một hồi, tam lăng đoản nhận bị kéo vào trong đó, bị vặn gãy nát. Trưởng lão Huyền Chỉ thành nương theo xu thế lui về phía sau, mũi chân điểm một cái lên cột đá lan can của cây cầu, không tiếp tục chạy trốn, mà thân hình lướt qua Thiệu Ưng, hạ xuống bên cạnh Thạch Xuyên Không. Thiệu Ưng quay đầu nhìn lại, mắt tỏa hàn quang, cười lạnh nói: "Thì ra là thế..." Chỉ thấy kẻ vừa rồi bị gã cho một kích trọng thương, chính là Phương Thiền, đang nằm dưới chân Thạch Xuyên Không, đang được họ Thạch đổ vào miệng một viên đan dược đỏ tươi. "Hồ trưởng lão vất vả rồi..." Thạch Xuyên Không đứng thẳng dậy, quay người về phía trưởng lão Huyền Chỉ thành nói. Hồ trưởng lão chỉ lắc đầu, không nói gì. "Xem ra là ngươi chỉ huy hắn khiến ta rời đi, còn mình thì đi cứu tên tiểu tử mặt heo này?" Thiệu Ưng lạnh lùng hỏi. "Ách Quái thành chủ đã nói muốn giết hết toàn bộ, chẳng lẽ còn không cho phép chúng ta liên thủ?" Thạch Xuyên Không mặt không biến sắc, lạnh giọng hỏi ngược lại.