Trên ngọn núi màu xanh, quang đoàn màu trắng kia chớp động mãnh liệt, vô số phù văn màu trắng từ trong bắn ra.
Nương theo đó "Phanh" một âm thanh trầm đục vang lên, quang đoàn cực lớn đột nhiên bạo liệt ra, hóa thành vô số Linh quang màu trắng phiêu tán.
Thân hình khổng lồ kim sắc giáp trùng lắc lư một cái giữa không trung, sau đó mới lần nữa ổn định lại, hai mắt mơ hồ chậm rãi khôi phục thanh minh, vòng xoáy màu trắng sâu trong đồng tử chậm rãi biến mất, nó kinh ngạc nhìn chung quanh.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải là ta đã phản hồi Trùng tộc, hơn nữa còn tiến cấp tới Đại La cảnh, tại sao lại ở chỗ này. . ." Trên mặt kim sắc giáp trùng xuất hiện vẻ kinh sợ, gào thét liên tục.
Vào thời khắc này, thần tình nó trì trệ, bỗng nhiên quay người nhìn về phía trước.
Trong nháy mắt nó cảm ứng được khí tức đồng loại kia, bây giờ vẫn đang sống khỏe, tựa hồ còn mạnh mẽ hơn không ít so với trước.
"Chẳng lẽ ta rơi vào huyễn thuật. . ." Vẻ kinh nộ trong mắt kim sắc giáp trùng rút đi như thủy triều, quay đầu nhìn chung quanh.
Chung quanh là một mảnh bình tĩnh, gió mát phất phơ quét qua ngọn núi màu xanh, không có chút dị thường nào.
Kim sắc giáp trùng rất nhanh thu hồi ánh mắt, thần tình trở nên âm tình bất định.
Nó giơ chân trước điểm vào hư không một cái, kim quang trên thân đột nhiên nổi lên sóng gió, nhanh chóng hội tụ đến trước người, hình thành một cái trận hình tròn màu vàng.
Trận hình chuyển động quay tròn, trong đó có vô số phù văn màu vàng nhảy lên, chớp động lúc sáng lúc tối, tựa hồ đang thi triển bí thuật gì đó.
Động tác kim sắc giáp trùng chợt cứng đờ, ánh mắt lộ ra một tia khiếp sợ.
"Nguyên lai đã qua hai mươi năm. . ."
Bây giờ ánh mắt của nó thoạt nhìn khó coi vô cùng, mơ hồ còn có một tia sợ hãi.
Kim sắc giáp trùng sống ở Man Hoang, thực lực lại rất mạnh, biết rõ tình huống nơi này hơn xa so với đám người Trùng tộc, Thú Tộc, xa hơn không phải người như Hàn Lập từ bên ngoài có thể so sánh.
Các tộc quần Trùng tộc, Thú Tộc bất quá chỉ là tiểu tộc ở khu vực rìa Man Hoang Giới vực mà thôi, không có ý nghĩa, kẻ thống trị Man Hoang là tứ đại Vương tộc ở sâu bên trong.
Thế lực tứ đại Vương tộc vô cùng to lớn, mỗi thế lực chiếm lĩnh lãnh thổ khổng lồ, chiếm cứ những khu vực có Linh khí nồng đậm ở chỗ sâu trong Man Hoang.
Cao thủ trong tứ đại vương tộc nhiều như mây, chớ nói Kim Tiên, tồn tại Thái Ất cũng không ít, bên trong mỗi tứ tộc có một vị Đại La lão tổ tọa trấn, bốn người hợp xưng "Tứ thánh".
Thực lực kim sắc giáp trùng rất mạnh, đã đạt tới Thái Ất Hậu Kỳ, bản thể lại là tồn tại Phệ Kim tiên mạnh mẽ, tứ đại Vương tộc Man Hoang tuy rằng cường đại, nhưng nó cũng không để trong lòng.
Điều nó kiêng kị duy nhất chính là Man Hoang Tứ Thánh.
Nơi đây đã là lãnh địa của Man Hoang tứ đại Vương tộc, thuộc về địa bàn Thông Thiên Thử Tộc, một trong tứ đại Vương tộc.
Lúc trước kim sắc giáp trùng điên cuồng đuổi theo Hàn Lập, chính là muốn ngăn chặn hắn trước khi tiến vào nơi đây, nhưng trong lúc bất tri bất giác bị người thi triển huyễn thuật vây khốn tại chỗ này, trọn vẹn hai mươi năm.
Hai mươi năm, đối với nó chỉ là trong nháy mắt, nhưng người có thể vây khốn nó lại đáng giá để đối đãi . . .
Trong mắt nó chớp động kim quang, im lặng.
Bên trong Man Hoang có thể vây khốn nó, chỉ có Man Hoang Tứ Thánh.
Nghe nói nhiều năm qua Cốc Thần Lão Tổ của Thông Thiên Thử Tộc không có ở Man Hoang này, hành tung phiêu hốt, hơn nữa cũng không tinh thông huyễn thuật, ngược lại Thiên Hồ Nhất Tộc giáp lãnh địa với Thông Thiên Thử Tộc, sở trường thần thông huyễn thuật.
Chẳng lẽ là vị Đại La lão tổ Thiên Hồ Nhất Tộc xuất thủ? Vì sao. . . Chẳng lẽ là muốn cảnh cáo mình không nên đặt chân vào lãnh địa tứ đại Vương tộc?
Trong đầu kim sắc giáp trùng chuyển qua vô số ý nghĩ, ánh mắt chớp động.
Sau một lát, vẻ tham lam vẫn chiếm thế thượng phong, thân thể nó đại phóng kim quang, hóa thành một quang đoàn màu vàng thật lớn, bắn về phía trước.. . .
Trên bình đài vách núi trên vực sâu tối tăm, hai quang đoàn một kim một bạch trôi nổi tại chỗ này, tán phát ra trận trận uy áp cường đại.
Giữa quang đoàn có thể thấy hai thân ảnh, đúng là Kim Đồng và Tỳ Hưu.
Bây giờ thực lực cả hai đại tiến, nhưng vẫn không thích ứng với sát khí nồng đậm dưới đáy vực sâu, nên đi lên phía trên tu luyện.
Vào thời khắc này, quang đoàn màu vàng chợt lóe lên phiêu tán, lộ ra thân ảnh Kim Đồng, nàng nhìn về một phương hướng, sắc mặt ngưng trọng.
Dưới đáy vực sâu, Hàn Lập khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn sạch sẽ, yên lặng vận chuyển Tiên Linh Lực, cảm ứng sát khí nồng đậm trong cơ thể.
Cách đó không xa, Ma Quang thao túng thi thể Hôi Tiên Thái Ất đang khoanh chân ngồi, quanh người chớp động hắc quang, tiếp tục hấp thu sát khí nồng đậm chung quanh.
Tuy rằng gã thành công nắm cỗ thân thể này trong tay, nhưng căn cơ bất ổn, phải không ngừng cũng cố.
Bây giờ cỗ thi thể này nhìn càng thêm "Đầy đặn", thân thể khoẻ mạnh, làn da cũng trở nên sạch sẽ bằng phẳng, trên thân đã thay một kiện trường bào màu đen, hầu như không có gì khác với thường nhân.
Sắc mặt Hàn Lập chợt khẽ động, mở to mắt.
"Đại thúc, không tốt, tên kia đã tỉnh rồi, đang chạy đến nơi này." Trong đầu hắn vang lên thanh âm Kim Đồng.
Đuôi lông mày Hàn Lập nhảy lên, đứng lên, nhưng không có lập tức hành động, mà bấm chỉ tính toán.
"Vừa đúng hai mươi năm, xem ra thanh âm kia không có lừa gạt ta."
Trong miệng Hàn Lập thì thào một tiếng, liếc nhìn "Ma Quang" bên cạnh, trông thấy gã đang tu luyện, không có quấy rầy, thân hình nhoáng một cái hóa thành một đoàn ánh sáng màu xanh bay lên phía trên.
Nhưng vào lúc này, "Ma Quang" mở to mắt, nhìn lại thân ảnh Hàn Lập, ánh mắt hôi quang chớp động vài cái.
Thân hình Hàn Lập rất nhanh xuất hiện ở bình đài vách núi nơi Kim Đồng đứng trước đây, Tỳ Hưu cùng Kim Đồng đứng ở bên cạnh hắn.
"Đại thúc. . ." Kim Đồng nhìn Hàn Lập, bộ dạng có chút muốn nói lại thôi.
"Kim Đồng, Phệ Kim tiên các ngươi có e ngại sát khí nơi đây không?" Hàn Lập nhìn sát khí màu đen cuồn cuộn trong vực sâu, chợt mở miệng hỏi.
"Không tính là e ngại, bất quá Phệ Kim tiên chúng ta hoàn toàn không thích những thứ sát khí này." Kim Đồng tựa hồ ý thức được cái gì, nói ra.
"Nếu có thể chạy thoát, trước đây ít năm chúng ta đã sớm tranh thủ lúc Phệ Kim tiên ngủ để trốn rồi. Giờ nếu Phệ Kim tiên đuổi theo chúng ta nhanh như thế, chúng ta dứt khoát dĩ dật đãi lao (*dùng khỏe ứng mệt), ngay ở chỗ này hảo hảo bố trí một cái!" Hàn Lập im lặng một hồi, chợt cười nói.
"Tu vi đại thúc ngươi tiến nhanh, ta cũng đã đạt đến Thái Ất cảnh, còn có tên Ma Quang nịnh hót kia, chúng ta nhiều người như vậy hợp lực, chưa hẳn không thể giết tên kia đâu!" Kim Đồng nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, oán hận nói.
"Lão đại, còn có ta đấy. . ." Tỳ Hưu bu lại, yếu ớt nói.
"Ừ, còn có Tiểu Bạch, tốt xấu cũng có thể ngăn cản. . . Nửa hơi." Kim Đồng sờ lên đầu Tỳ Hưu, gật đầu nói.
"Tuy thực lực chúng ta đại tiến, nhưng dù sao đối phương cũng là Phệ Kim Tiên Thái Ất Hậu Kỳ, không thể khinh thường. Kim Đồng, ngươi kiểm tra một chút xem còn bao lâu nữa thì nó tới?" Thần tình Hàn Lập ngưng trọng nói ra.
"Lấy tốc độ của nó bây giờ, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, một tháng nữa sẽ đến." Kim Đồng nhắm mắt cảm ứng một cái, sau đó trợn mắt nói ra.
"Một tháng, vậy là đủ rồi." Hàn Lập nghe vậy, thì thào tự nói.
Kim Đồng cùng Tỳ Hưu không hiểu cho lắm, liếc nhau một cái.
"Trong thời gian này, các ngươi tiếp tục tu luyện ở nơi này. Kim Đồng, ngươi thời khắc chú ý động tĩnh Phệ Kim tiên kia, có bất kỳ tình huống gì, báo cho ta biết kịp thời." Hàn Lập phân phó.
"Đại thúc, việc này cứ giao cho ta!" Kim Đồng đáp ứng .
Hàn Lập sắp xếp xong, liền quay người bay xuống vực sâu, rất nhanh đã tới dưới đáy vực.
"Ma Quang" đã đình chỉ tu luyện chẳng biết từ lúc nào, trông thấy Hàn Lập đi xuống, đứng lên, chắp tay với hắn.
Hàn Lập cũng không nói thêm gì, trực tiếp nói rõ tình huống Phệ Kim tiên đuổi theo cho Ma Quang biết.
"Ma Quang đạo hữu, đến lúc đó, ta cũng cần mượn lực lượng của ngươi." Sau đó Hàn Lập nói ra.
"Không thành vấn đề, ta từ giờ trở đi cũng cố khí tức, thời điểm chiến đấu, hơn nhiều thì không dám nói, nhưng bảo trì một nén nhang công phu sức chiến đấu Thái Ất cảnh có lẽ không có vấn đề." Ma Quang không nói hai lời, đáp ứng.
"Vậy là tốt rồi." Sắc mặt Hàn Lập buông lỏng, lộ ra vẻ tươi cười.
Ma Quang nói xong, liền đi tới một bên khoanh chân ngồi xuống lần nữa.
Mặt Hàn Lập lộ vẻ do dự, sau một lát vung tay lên, các trận kỳ trận bàn liên tục hiện ra.
Đồng thời bên cạnh hắn loé lên kim quang, thân ảnh Giải Đạo Nhân cũng từ hư không xuất hiện.
"Giải đạo hữu, giúp ta bố trí pháp trận này." Hàn Lập nói với Giải Đạo Nhân.
Giải Đạo Nhân gật đầu nhẹ, tiếp nhận khí cụ pháp trận trong tay Hàn Lập, hai người ở dưới đáy vực sâu bận rộn lên.
Bận rộn hơn mười ngày, hai người mới dừng tay lại.
Lúc này thân hình Hàn Lập trôi nổi giữa không trung, trong miệng lẩm bẩm, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Các nơi trong vực sâu bỗng nhiên hiện ra từng điểm hào quang, xua tan bóng tối bất định, cộng hưởng với nhau.
Từng cỗ lực lượng mạnh mẽ lăng không xuất hiện, vừa cứng cỏi vô cùng, lại vừa mềm mại vững chắc, cộng hưởng với nhau, dẫn tới sát khí nơi này rung chuyển cuồn cuộn.
Nhưng lập tức những quang mang này biến mất, từng cỗ lực lượng chấn động kia cũng theo đó triệt để biến mất trong sát khí nồng đậm, không để lại một chút dấu vết, sát khí cuồn cuộn cũng rất nhanh khôi phục bình tĩnh.
Hàn Lập chứng kiến cảnh này, gật gật đầu, lộ ra vẻ hài lòng.
Hắn lập tức đáp xuống mặt đất vực sâu, khoanh chân ngồi xuống, sau đó vung tay lên.
Chung quanh lập loè hào quang, từng kiện Tiên Khí hiển hiện ra, tản mát ra các màu linh quang chói mắt, trong đó xen lẫn từng cỗ chấn động pháp tắc, nhìn rất đồ sộ.
Hàn Lập cầm lấy những Tiên Khí này lên, loại bỏ từng cái, sắp đến đại chiến, nên chuẩn bị cuối cùng.
Có thể chuẩn bị được gì hắn đều đã làm, nhưng dù sao đối với phương cũng là Phệ Kim Tiên Thái Ất Hậu Kỳ, hắn một điểm nắm chắc cũng không có, nên không được phép có nửa điểm sơ suất.
Hàn Lập kiểm tra cẩn thận từng kiện Tiên Khí, sau đó thu vào trong cơ thể.
Rất nhanh, hắn kiểm tra tất cả Tiên Khí đang sở hữu một lần, rồi thu vào.
Bây giờ, trên mặt đất chỉ còn lại một cái hồ lô xanh biếc, đúng là kiện Huyền Thiên chi bảo kia.
Ánh mắt Hàn Lập nhìn lên hồ lô đánh giá một lát, sau đó cầm lấy, ánh mắt rơi vào miệng hồ lô.
Khu vực có màu sắc ảm đạm hiện giờ vẫn còn, bất quá đã đậm hơn không ít, màu sắc càng tiếp cận những khu vực khác.
Toàn bộ hồ lô tản mát ra hào quang xanh biếc, càng sáng ngời thêm vài phần, mơ hồ rút nhỏ đi một chút.
Hàn Lập thấy cảnh này, mặt lộ vẻ tươi cười.
Trước đây ít năm hắn trốn tránh Phệ Kim tiên đuổi giết, nhưng cũng không đình chỉ việc dùng lục dịch đổ vào hồ lô, xem ra quả thật có tác dụng.
Tiếp tục dùng lục dịch thúc dục, xem chừng không tới trăm năm nữa, hồ lô xanh biếc này sẽ triệt để thành thục.
Hàn Lập nhìn hồ lô trong tay, bỗng nhiên há miệng phun ra một cỗ ánh sáng màu xanh, chui vào trong hồ lô.
Trên hồ lô xanh biếc nổi lên một tầng lục sắc oánh quang, đồng thời từng miếng phù văn thật nhỏ hiển hiện ra, lưu chuyển liên tục, giống như giọt nước chảy liên tục.
Một cỗ chấn động pháp tắc tán phát ra chung quanh, bức lui sát khí phụ cận ra ngoài mấy trượng.