Chương 12: Ta là Hàn Lập

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Vong Ngữ 12-07-2021 13:04:26

Rết đen rít lên một tiếng, thân mình lắc lư một cái rồi hóa thành một bóng đen lao tới trước thân thể kia. Nó há rộng miệng, lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn như những chiếc dao găm, toát ra hàn khí khiếp người, cắn thẳng vào bả vai Liễu Thạch. Thanh niên cao lớn vẫn ôm đầu kêu thảm thiết, không chút để ý đến tình hình xung quanh. "Răng rắc" một tiếng, bả vai thanh niên liền bị ngô công cắn một cái. Bạch Thạch chân nhân thấy thế, khóe miệng lộ ra một vẻ tàn nhẫn. Lão hiểu rất rõ sự lợi hại của con rết này. Pháp khí bình thường cũng có thể bị nó cắn đứt dễ dàng. Huống hồ điểm lợi hại nhất của con rết này chính là kịch độc trên người nó. Độc này có thể ăn mòn linh tính, kiến huyết phong hầu (gặp máu là mất mạng). Nhưng một khắc sau, nét tươi cười trên gương mặt lão đạo đã ngưng lại. Yêu rết đột nhiên hét thảm lên một tiếng, cái miệng của nó buông lỏng, bên trong có máu tươi chảy ra, từng chiếc răng sắc nhọn đều đã vỡ vụn. Thế nhưng lân phiến màu vàng trên bờ vai thanh niên áo xanh không hề lưu lại dù chỉ một vết xước. Hắc sắc ngô công tuy bị trọng thương, nhưng hung tính của nó vì vậy mà được khơi dậy. Sau khi kêu thảm một tiếng, thân hình nó cuộn lên như một con độc xà quấn chặt thanh niên vào bên trong, cái bụng sắc bén trương lên, thừa cơ cắt xuống một cái. Leng keng leng keng! Tia lửa tung tóe, lân phiến trên người thanh niên vẫn không tổn hao chút nào. Lão đạo thấy thế, hai tròng mắt thiếu chút nữa đã rớt xuống. "Đúng rồi, ta nhớ rồi... ta... ta là Hàn Lập, đệ nhất tu sĩ Nhân tộc, đệ nhất Đại Thừa của Linh giới!" Tiếng kêu thảm thiết của thanh niên bỗng ngưng lại, cái đầu đang cúi gằm chợt ngẩng lên, rống to một tiếng, ánh mắt của hắn hết sức thanh minh, không còn mê man chút nào nữa. Hắn chính là người mà năm đó đã trải qua trăm cay ngàn đắng mới có thể từ Linh giới phi thăng lên Tiên giới - Hàn Lập. (Xem《 Phàm Nhân Tu Tiên Truyện 》). Hàn Lập cũng chẳng thèm nhìn con ngô công quấn trên người mình, cánh tay hắn chỉ khẽ động, lập tức một bàn tay trông như cương xoa đâm thẳng vào trong cái lưng nhìn như rất cứng rắn của ngô công. Hắn hơi khẽ dụng lực, liền dễ dàng kéo hắc sắc ngô công từ trên thân mình ra. Hắc sắc ngô công liên tục hít khà mấy tiếng, dốc sức liều mạng vặn mình nhưng căn bản vô pháp giãy giụa. "Phanh" một tiếng! Năm ngón tay của thanh niên đâm vào trong thân thể ngô công chỉ khẽ rung lên, tỏa ra một cỗ man lực chấn động vô hình. Rết đen gào thét thảm thiết một tiếng, sau chấn động vô hình đó thì thân hình nó rũ xuống, vô lực giãy giụa. Xoẹt! Cánh tay kia của Hàn Lập cũng đâm vào thân thể ngô công, cả hai tay đồng thời phát lực, trực tiếp xé cự trùng trong tay thành hai đoạn, rồi tiện tay ném đi. Hai đoạn thân thể tàn phế của ngô công vặn vẹo một hồi sau đó hóa thành hai mảnh quạt nhỏ bị tàn phá, linh quang bên ngoài biến mất, hiển nhiên nó đã hoàn toàn bị hủy. Những động tác liên tiếp này nhanh như tốc độ ánh sáng, tất cả phát sinh chỉ trong nháy mắt. Bạch Thạch chân nhân ngơ ngác đứng tại chỗ, cái miệng đang há hốc trong lúc nhất thời không cách nào khép lại được. Lúc này, Hàn Lập mới quay đầu nhìn lão một cái. Lão đạo tiếp xúc với ánh mắt băng lãnh của thanh niên đối diện, trong lòng giật thót một cái. Trái tim như chìm vào trong hầm băng, cả người run rẩy sợ hãi. "Vây hắn ta lại!" Sau khi Bạch Thạch chân nhân biến sắc, bỗng hắn hét lên một tiếng, hai tay bấm niệm pháp quyết. Pháp trận màu đen trong mật thất lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ, thanh âm ông ông nổi lên. Một đám sương mù màu xám đen lần nữa điên cuồng lao tới thanh niên cao lớn. Cùng lúc đó, lão đạo giơ tay áo lên, một chiếc phi toa màu trắng nhạt bay ra, nâng hắn lên rồi xoay một cái, lao về phía đại môn, bộ dạng muốn bỏ trốn mất dạng. "Muốn đi!" Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, lân phiến màu vàng trên cánh tay chợt ánh lên hào quang, rồi tung một quyền đánh xuống mặt đất. Oanh! Đá vụn dưới đất tung tóe khắp nơi, lộ ra một cái hố to, pháp trận màu đen đã không còn bóng dáng, toàn bộ sương mù cũng tiêu tán không còn sót lại chút gì. Bạch Thạch chân nhân nghe được thanh âm pháp trận sau lưng vỡ vụn, thân thể run lên một cái. Có điều lúc này lão đã chạy đến bên cạnh đại môn sơn động, sắp sửa phá cửa chạy được ra ngoài. Nhưng đúng lúc này, bỗng có một bóng người nhoáng lên một cái chắn trước cửa đá, ngay sau đó có một tiếng nổ đùng vang lên. "Vèo" một tiếng! Lão đạo như một chiếc bao tải bị đánh bay ra ngoài, đâm đầu vào bức tường đá gần đó, phát ra một tiếng ầm vang thật lớn. "Hộc!" Bạch Thạch chân nhân há mồm phun ra một ngụm máu tươi, uể oải té ngã trên mặt đất, khuôn mặt đầy sợ hãi, phi toa dưới chân không biết đã bay đi nơi nào. Phía trước đại môn, Hàn Lập đứng thẳng người, chậm rãi thu hồi quyền trái. Thân ảnh của hắn nhoáng lên một cái, liền xuất hiện trước mặt Bạch Thạch chân nhân một cách đầy quỷ mị, ánh mắt lạnh lùng quan sát đối phương. "Tiền bối tha mạng! Tiểu nhân có mắt như mù, kính xin người khoan hồng độ lượng. Tiểu nhân nguyện ý dâng tặng toàn bộ gia sản cho tiền bối!" Toàn thân Bạch Thạch chân nhân run rẩy, miễn cưỡng đứng lên, gỡ túi trữ vật bên hông ra, dâng lên trước mặt thanh niên, rồi cuống quít dập đầu cầu xin tha thứ. Vẻ mặt thanh niên cao lớn không chút biểu tình, cũng không nhìn túi trữ vật chút nào. "Ngoại trừ những thứ này, tiểu nhân còn có một ít trân bảo đặt ở chỗ khác, tất cả đều có thể hiến cho tiền bối. Tiểu nhân chính là khách khanh của phủ Tể Tướng, còn biết cả Tàng Bảo các của phủ Tể Tướng, chỉ cần tiền bối gật đầu, vãn bối lập tức dâng toàn bộ thứ này cho tiền bối." Bạch Thạch lão đạo thấy đối phương không lên tiếng, trong lòng căng thẳng, tiếp tục cầu khẩn. Vì mạng sống, lão đành bất chấp tất cả. Hàn Lập nghe vậy, vẻ mặt hiện lên một tia khác thường, tựa hồ đã bị lời của đối phương đánh động, kim quang trên thân cũng thu liễm lại. Lão đạo thấy vậy thì đại hỉ, nhưng còn chưa kịp mở miệng nói tiếp thì Hàn Lập đã bất chợt đưa tay ra hướng dưới thân hút một cái, một đoàn hắc khí từ trên thân hắn bay ra, rồi hắn lật tay bắn đoàn hắc khí ấy vào gương mặt lão đạo, sau đó đoàn hắc khí đã biến mất không thấy. "Tiền bối tha mạng." Lão đạo trong lòng hoảng hốt, vội vàng dò xét tình huống trong thân thể mình nhưng không tài nào phát hiện được chút dị thường, điều này khiến lão càng sợ hãi hơn. "Ngươi yên tâm, ta tạm thời sẽ không giết ngươi, đây cũng là lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi. Chỉ cần Hàn mỗ khẽ động tâm niệm, đoàn hắc sát trong người ngươi sẽ lập tức nổ tung, hậu quả là gì thì ngươi biết rồi đó. Mặt khác ta đã nhớ lại mọi thứ, ta không phải họ Liễu mà là họ Hàn." Hàn Lập thản nhiên nói, thân thể cao lớn cũng bắt đầu co rút lại, đồng thời lân phiến trên thân cũng nhanh chóng biến mất. Vẻ mặt Bạch Thạch chân nhân xám như tro tàn, bất quá nghe được Hàn Lập sẽ không lập tức giết hắn, trong lòng hắn liền thở ra một hơi, miệng liên tục vâng vâng dạ dạ. Phanh! Hàn Lập túm lấy cổ áo lão đạo, nhấc bổng hắn lên, đồng thời ngón trỏ điểm lên mi tâm, trên đầu ngón tay bắn ra một cỗ hắc quang, chui vào mi tâm lão đạo. "Tiền bối..." Bạch Thạch chân nhân vô cùng hoảng sợ, cho rằng đối phương lật lọng. Có điều lời chưa nói hết, ánh mắt của lão đã trở nên mờ mịt. Khóe môi Hàn Lập khẽ nhếch lên, trên trán lấm tấm mồ hồi, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch. Một lúc lâu sau, hắn thở ra một hơi, ngón tay hơi động, hắc quang trên đầu ngón tay liền tiêu tán. Đôi mắt lão đạo đảo quanh một vòng, sau đó lâm vào hôn mê. Hàn Lập phất tay quẳng Bạch Thạch chân nhân xuống đất, hít sâu vài hơi, lúc này sắc mặt mới khôi phục lại, nhưng gương mặt hắn đầy vẻ âm tình bất định. Vừa rồi, hắn đã thi triển Sưu hồn thuật, từ chỗ Bạch Thạch chân nhân tra xét được những sự tình mà mình muốn biết. Ánh mắt Hàn Lập khẽ chuyển, dừng lại trên người Liễu Nhạc Nhi đang hôn mê dưới đất, trong mắt hắn hiện lên một tia ôn nhu. Sợi dây thừng màu vàng trên thân nàng không còn pháp lực chèo chống, đã tự động thả lỏng, thể nhưng vẫn bị màn hào quang màu đen bao bọc. Thân hình Hàn Lập lóe lên, xuất hiện bên cạnh Liễu Nhạc Nhi, cánh tay giơ lên, đấm ra một quyền. Hào quang màu đen răng rắc vỡ vụn. Hàn Lập nhìn thân thể chồng chất vết thương của thiếu nữ, thở dài một hơi, Sau khi do dự một chút, hắn mới bấm niệm pháp quyết, há mồm phun ra một ngụm thanh khí mỏng manh, nhanh chóng dung nhập vào trong thân thể Liễu Nhạc Nhi. Khuôn mặt tái nhợt của Liễu Nhạc Nhi dần trở lên hồng nhuận, vết thương trên người dùng mắt thường cũng thấy được đang nhanh chóng khôi phục. "Tiểu nha đầu, mấy năm qua cũng thật vất vả cho ngươi rồi. Có điều cứ như vậy, phần pháp lực ít ỏi còn lại của ta sẽ càng bị tiêu hao." Hàn Lập nhìn xuống cô bé, lẩm bẩm một câu. Sau đó hắn đến bên người Bạch Thạch chân nhân, cầm lấy túi trữ vật của đối phương, hai tay mạnh mẽ xé rách, lập tức từ trong túi trữ vật rơi ra một đống đồ vật. Mấy thứ này phần lớn là tài liệu, nhưng cũng có một ít đan dược. Hàn Lập cẩn thận quan sát một chút, thuận tay lấy ra hai chiếc bình, đổ ra được một viên đan dược màu xanh cùng một viên đan dược màu đỏ, cẩn thận cho vào miệng Liễu Nhạc Nhi.