Chương 917: Đại Khư

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Vong Ngữ 22-07-2021 21:19:19

"Lệ đạo hữu mời ngồi, chúng ta chỉ còn đợi mình ngươi thôi." Thần Dương mỉm cười nói với Hàn Lập, vẻ mặt mơ hồ có chút hưng phấn. Hàn Lập để ý nét mặt của Thần Dương, không để lại dấu vết nhìn Giải Đạo Nhân một cái, tìm một chỗ ngồi xuống bên cạnh hai người Cốt Thiên Tầm. "Hôm nay gọi các ngươi tới đây, chính là có đại cơ duyên muốn bàn bạc với ba vị." Thần Dương đi thẳng vào vấn đề nói ra. "Cơ duyên?" ba người Hàn Lập đều khẽ giật mình. "Việc này có chút đường đột với ba vị. Chuyện thế này, hôm nay ở sâu trong Tích Lân Không Cảnh có một Bí Cảnh xuất thế, bên trong Bí Cảnh có vô số trân bảo, chính là đại cơ duyên hiếm có trăm vạn năm mới gặp một lần, Ách Quái thành chủ quyết định dừng hội võ năm thành lại, dẫn theo mười sáu người mạnh mẽ nhất tiến vào, cùng nhau tìm kiếm thăm dò nơi này." Thần Dương vừa cười vừa nói. Hàn Lập nghe vậy, nhíu mày. Những lời này quả thực rất bất ngờ, đang yên đang lành, tự dưng xuất hiện một cái Bí Cảnh? "Thành chủ, chuyện này là thật?" Chỉ có điều trên mặt Cốt Thiên Tầm và Hiên Viên Hành đứng bên cạnh lại mơ hồ hiện ra vẻ kích động, hỏi. "Đương nhiên tất cả đều là thật." Thần Dương cười nói. "Thành chủ, có thể nói rõ hơn một chút không?" Hàn Lập suy nghĩ một chút, hỏi. "Lệ đạo hữu đến Tích Lân Không Cảnh chưa lâu, không hiểu về nơi này nhiều. Bên trong Tích Lân Không Cảnh vô cùng thần bí, mặc dù Huyền thành chúng ta đã ở nơi này vô số năm tháng, nhưng cũng không thể dò xét rõ ràng nơi này, hiểu biết về nó phi thường có hạn. Hư không ở sâu trong Tích Lân Không Cảnh biến ảo, cất dấu rất nhiều bí mật, còn có vô số thiên tài địa bảo. Những trân bảo đỉnh cấp lưu thông trong Huyền thành chúng ta, ví dụ phần thưởng hội võ lần này như Thiên Lân Vẫn Tinh, Lưu Diễm Huyết Vân, thật ra đều có được từ nơi ấy. Bí Cảnh lần này hiện thế, chính là cái lớn nhất trong gần trăm vạn năm qua, cơ duyên thực sự hiếm có." Thần Dương giải thích nói. Hàn Lập nghe nói thế, trong lòng khẽ động, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh. Cốt Thiên Tầm và Hiên Viên Hành nghe vậy, vẻ kích động trên mặt càng đậm. "A, nếu thế, quả đúng là một chỗ bảo địa, chỉ có điều có nhiều thiên tài địa bảo như vậy, bên trong chắc hẳn vô cùng nguy hiểm a?" Hàn Lập suy nghĩ một chút, sau đó hỏi. "Đương nhiên, bên trong Bí Cảnh bực này có đầy rẫy các loại nguy hiểm chưa biết, vốn lợi ích và nguy hiểm luôn cùng tồn tại mà. Bởi vậy muốn ba vị suy nghĩ kỹ càng, nếu không muốn đi, sẽ không miễn cưỡng." Thần Dương gật gật đầu, còn nói thêm. Ba người nghe nói xong, trên mặt đều lộ vẻ do dự, im lặng không nói. Thần Dương cũng không có ý thúc giục, lẳng lặng ngồi đó chờ đợi. Ý niệm trong đầu Hàn Lập chuyển động, ánh mắt nhìn qua Giải Đạo Nhân một cái. Giải Đạo Nhân đứng, mắt rủ xuống, lúc này vẻ mặt không biểu lộ chút nào, chỉ có điều khó ai có thể nhìn ra, một ngón tay ở bên hông Giải Đạo Nhân, điểm nhẹ một cái. Trong lòng Hàn Lập hơi động một chút, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Thành chủ, ta còn có một chuyện muốn hỏi, mấy ngày trước người Khôi Thành đột nhiên xuất hiện ở ngoài thành, giống như muốn tấn công trên quy mô lớn, nhưng bây giờ đột nhiên rút lui, cách hoạt động quỷ dị như vậy, chẳng lẽ có liên quan với Bí Cảnh nơi này?" "Lệ đạo hữu đoán không sai, lần này người Khôi Thành đột nhiên xuất hiện, đúng là đến vì Bí Cảnh, bọn chúng cũng sẽ phái người cùng tiến vào." Thần Dương nhìn Hàn Lập một cái, nói ra. Thân thể Cốt Thiên Tầm và Hiên Viên Hành chấn động, lập tức lộ ra vẻ phức tạp, trầm mặc không nói. Khôi Thành chính là kẻ thù không đội trời chung với Huyền thành, hai bên gặp nhau bên trong Bí Cảnh, nhất định là không chết không thôi, có bọn chúng, nguy hiểm lại gia tăng lên gấp mấy lần. "Nếu như thành chủ cảm thấy hứng thú với Bí Cảnh kia như vậy, Lệ mỗ sẽ đi mở mang kiến thức một chút a." Hàn Lập chỉ suy sét đắn đo một phen, liền gật đầu nói. "Tốt, Cốt đạo hữu và Hiên Viên đạo hữu các ngươi nghĩ như thế nào?" Thần Dương thấy Hàn Lập đồng ý đi, trong lòng mừng thầm, quay đầu nhìn về phía Cốt Thiên Tầm cùng Hiên Viên Hành. "Có cơ duyên như vậy, tại hạ đương nhiên không muốn bỏ qua." Hiên Viên Hành hít sâu một hơi, vẻ chần chờ trên mặt biến mất hết, gật đầu nói. "Nếu như Lệ đạo hữu cùng Hiên Viên đạo hữu đều muốn đi, Cốt mỗ mặc dù là nữ giới, cũng không muốn lui bước như vậy." Cốt Thiên Tầm chứng kiến hai người Hàn Lập cùng đáp ứng, sự lưỡng lự trong lòng dường như cũng biến mất, mặt giãn ra cười nói. "Tốt, ba vị đều đồng ý đi, vậy chuyến thăm dò lần này, Thanh Dương thành ta nhất định sẽ không yếu thế hơn so với bốn thành khác. Trước mắt ba vị từng người đi về nghỉ ngơi đi, ngày xuất phát chưa xác định, đến lúc đó ta sẽ đích thân báo cho các ngươi biết ." Thần Dương cười nói. Ba người Hàn Lập đáp ứng một tiếng, đứng dậy cáo từ. "Đúng rồi, việc này trước mắt vẫn còn là bí mật, các ngươi biết là được, không nên nói cho những người khác biết." Thần Dương chuyển chủ đề, dặn dò. Ba người khẽ giật mình, lập tức đáp ứng một câu, sau đó cáo từ rời đi. Sau khi ba người đi rồi, Thần Dương cũng đứng dậy rời khỏi chỗ ở, đi về phía phủ Thành chủ. Sau nửa tháng, vào một sáng sớm. Trong phủ thành chủ trên một mảnh quảng trường đá trắng rộng rãi, tiếng người huyên náo, mười sáu mười bảy người đang đứng ở đây. Từng người bọn hắn tập trung lại, mơ hồ chia làm năm chi đội ngũ. Trong đó ngoài cùng bên trái là một đội ngũ đông người nhất, tổng cộng có năm người, trong đó đứng đầu là một đôi nam nữ mặc cốt giáp màu trắng đẹp đẽ, không ai khác chính là huynh muội Huyền thành Chu Tử Nguyên và Chu Tử Thanh. "Lần này ra ngoài không giống những lần trước, ngươi vốn cũng không phải là một trong mười sáu người mạnh nhất, nghe ca khuyên một câu, tốt nhất nên ở lại Huyền thành, chờ ta trở về." Chu Tử Nguyên cau mày, nhìn muội muội bên cạnh nói ra. "Ta mặc kệ, dù sao ta cũng muốn ở cùng một chỗ với ca ca, ca ca ngươi đừng nghĩ bảo ta ở lại, huống hồ thành chủ đại nhân cũng đã đáp ứng, ngươi phản đối cũng vô dụng." Chu Tử Thanh vừa cười vừa nói. Đối với Ách Quái thành chủ, Chu Tử Nguyên luôn luôn một mực tuân theo, tuyệt đối không làm trái nửa lời, nghe muội muội nói như vậy, cũng chỉ biết thở dài một tiếng, không mở miệng nói nữa. Ba người bên trái tiếp theo, đó là đội ngũ Bạch Nham thành, cầm đầu là thiếu niên mặt heo Phương Thiền. Trải qua trận thất bại lúc trước, dường như gã không bị ảnh hưởng chút nào, lúc này tay gã dính đầy dầu mỡ mang theo một khúc xương thú vừa thô vừa to, gặm ăn bắp thịt được nướng đến vàng óng trên đó, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ phát ra từ đáy lòng. Đội ngũ Huyền Chỉ thành bên cạnh thì không cao hứng như vậy, cầm đầu là Phong Vô Trần, sắc mặt y âm trầm như nước, đứng nguyên tại chỗ không hề nói nửa câu nào với hai người bên cạnh, chỉ là thỉnh thoảng giương mắt nhìn qua mấy người Thanh Dương thành phía bên phải. Trải qua nửa tháng tu dưỡng, thương thế của y đã khôi phục không ít, cánh tay phải đứt đi cũng không biết được chữa trị ra sao, giống như đã được ghép một cánh tay hoàn toàn mới, phía trước giống như Đoạn Thông, quấn đầy băng vải màu trắng. Cách đấy không xa, chính là ba người Thanh Dương thành Hàn Lập, mà phía bên phải xa hơn một chút chính là ba người Thông Dư thành. "Cốt đạo hữu, Thành chủ phủ ngày hôm nay tập trung mười sáu người hội võ năm thành lại chỗ này, xem ra hôm nay sẽ xuất phát, chỉ là không biết cụ thể sẽ đi hướng nào?" Hàn Lập hạ thấp giọng hỏi. "Lần này hội võ năm thành bị gián đoạn vốn chính là sự kiện khác thường, lúc này Huyền thành cùng Khôi Thành tạm thời kết thành đồng minh, hai phe lại giữ bí mật về chuyện này, nên ta cũng không có tin tức gì." Cốt Thiên Tầm hơi nhíu mày, nói như thế. Huyền thành cùng Khôi Thành thù hận đối địch lẫn nhau đã không biết bao nhiêu vạn năm rồi, giờ hai bên lại có thể trở thành liên minh, muốn liên thủ đi làm một chuyện, đây là chuyện mà mọi người khó có thể tưởng tượng được, dù sao trải qua bao nhiêu năm tháng, hai bên thường xuyên giao chiến, thương vong không kể được, nợ máu ngày càng chồng chất. "Có thể làm cho hai phe bỏ qua thù hận, liên thủ đi đến chỗ đấy, chỉ sợ không phải vùng đất tốt lành gì . . ." Hiên Viên Hành lo lắng nói. "Lúc trước Thần Dương thành chủ không phải đã nói sao, yêu cầu thực lực đối với chuyến này có chút nghiêm ngặt, cho nên mới lựa chọn mười sáu người mạnh mẽ đứng đầu hội võ, nếu trong mười sáu người có người lo sợ, cũng có thể tự ý rời khỏi, đâu có cưỡng ép ai?" Cốt Thiên Tầm cười nói. "Mặc dù nói như vậy, nhưng thành chủ cũng nói, chuyến này mặc dù nguy hiểm rất lớn, nhưng lợi ích thu được nhất định sẽ rất nhiều, ai lại phí công từ bỏ đây? Nếu không như vậy, ta cũng sẽ không xoắn xuýt lo lắng đến thế." Hiên Viên Hành cười khổ một tiếng, nói ra. Hàn Lập cũng không để tâm những chuyện này, cái hắn quan tâm là phương pháp phá giải Hắc Kiếp Trùng như thế nào, và thăm dò được tung tích Thạch Xuyên Không cùng Tử Linh. Hội võ năm thành bị gián đoạn, ước định lúc trước cùng Lục Hoa phu nhân tạm thời không có cách nào thực hiện được, mà một khi rời khỏi Huyền thành, nếu còn muốn tìm hiểu tin tức Thạch Xuyên Không, đương nhiên cũng sẽ rất khó khăn. Đang lúc cân nhắc, một bên quảng trường có tiếng bước chân truyền đến, Hàn Lập dời mắt nhìn qua, chỉ thấy một nhóm hơn mười người đang đi tới bên này. Trong đó dẫn đầu, đương nhiên chính là Huyền thành thành chủ Ách Quái. Ở sau lưng, Thần Dương và ba vị thành chủ còn lại, cùng Lục Hoa phu nhân xếp thành một hàng. Phía sau bọn họ còn có năm sáu người đi theo. Ánh mắt Hàn Lập đảo qua những người kia, chính là Giải Đạo Nhân đi theo sau lưng Thần Dương, còn đi theo sau lưng Lục Hoa phu nhân là tên âm kiêu nam tử mũi ưng. Nhưng mà, khi ánh mắt của hắn vừa đảo qua trên thân bốn người, thần sắc không khỏi hơi đổi. Chỉ thấy bên cạnh âm kiêu nam tử, là một gã dáng người cao ráo sánh bước mà đi. Nam tử đang mặc trang phục màu đen che mặt, từ giữa sống mũi xuống dưới được che bởi một khối mặt nạ bằng xương màu trắng, chỉ có đôi mắt âm u màu tím lộ ở bên ngoài. Điều đặc biệt nhất chính là, trên đầu gã là một đầu tóc ngắn màu trắng hơi quăn xoắn, dài đến tai, bù xù phía sau đầu. Người nọ rõ ràng chính là Thạch Xuyên Không! Trong lòng Hàn Lập mừng rỡ không thôi, đang muốn truyền âm liên hệ thì thấy Thần Dương đang nhìn hắn khẽ lắc đầu, ý bảo hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ. Lông mày Hàn Lập nhăn lại, trong lòng khẽ động, cẩn thận nhìn lại Thạch Xuyên Không, liền phát hiện vẻ mặt gã hờ hững, đi về phía trước với ánh mắt nhìn thẳng từ đầu tới cuối không lệch đi nửa điểm, thoạt nhìn rõ ràng có gì đó không đúng. Đây là có chuyện gì? Hàn Lập cau mày, nhưng cũng không rõ ràng cho lắm. "Làm sao vậy?" Cốt Thiên Tầm chú ý tới vẻ dị thường của Hàn Lập bên cạnh, mở miệng hỏi. "Không có gì, đột nhiên nhớ tới một vị cố nhân, nên có chút thất thần thôi." Hàn Lập nghe vậy cười cười, thần sắc khôi phục như thường, nói ra. Cốt Thiên Tầm nghe vậy, bán tín bán nghi nhìn qua Thạch Xuyên Không phía bên kia, nhưng lại không nhìn ra cái gì. Hàn Lập thu hồi ánh mắt, nhìn lại phía đám người Ách Quái. Ách Quái mang theo mọi người đi lên đài cao phía trước quảng trường, ánh mắt đảo qua mọi người, đi thẳng vào vấn đề nói ra: "Ta tin rằng trước đây thành chủ các ngươi đã tiết lộ qua một ít tin tức, lần này hội võ năm thành bị gián đoạn ngoài ý muốn, cũng không phải là bởi vì người Khôi Thành xâm lấn, mà là do ở 'Đại Khư'* hiện thế, cần phải liên thủ hai thành Huyền Khôi thăm dò bí mật. Các ngươi là mười sáu người đứng đầu hội võ năm thành được chọn ra, là lực lượng thám hiểm chính lần này, đi theo chúng ta cùng nhau tiến vào 'Đại Khư'." Mọi người tại đây nghe vậy, thần sắc đều hơi đổi, trên mặt đều hiện ra một chút kinh hỷ trộn lẫn một chút lo lắng, thần sắc phức tạp. Hàn Lập thấy thế, vẻ mặt hồ nghi truyền âm hỏi: "Cốt đạo hữu, không biết Đại Khư này là cái gì?" *Đại Khư: khu phế tích lớn