Chương 907: Kịch đấu

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Vong Ngữ 22-07-2021 21:19:18

Nương theo kiếm ảnh bay tán loạn đầy trời, xà ảnh màu trắng cũng theo đó mà "ầm ầm" vỡ nát, Thân ảnh Hách Phong từ đó lảo đảo bay ra, cả khuôn mặt lộ ra vẻ khiếp sợ. Không đợi gã đứng vững, cả người Hàn Lập như quỷ mị, trong nháy mắt đã áp sát tới trước người gã, ngón tay phải hắn điểm về phía ngực gã, đầu ngón tay tỏa ra ánh sáng màu trắng rực rỡ. Chợt một cỗ cự lực sắc bén từ đầu ngón tay của hắn bắn ra, những nơi đi qua làm cho hư không phát ra tiếng hú chói tai. Trong lòng Hách Phong run lên, nếu gã bị một chỉ này của Hàn Lập điểm trúng, cho dù gã có Chân Cực Chi Mô hộ thể, cũng chỉ sợ người sẽ lập tức bị xuyên thủng thành một cái động lớn. Tâm niệm gã mau chóng xoay chuyển, liền vội vung thanh Bích Xà Kiếm trong tay một cái, từ đó huyễn hóa hơn mười đạo kiếm ảnh, cuốn về phía cánh tay Hàn Lập. Cánh tay của Hàn Lập vững chắc như sắt thép, gã không cầu một đòn này có thể làm trọng thương đối thủ, mà gã chỉ cầu tranh thủ một chút thời gian mà thôi. Nào ai biết ngay đúng thời điểm cuối cùng đó, ngón tay của Hàn Lập đột nhiên thay đổi phương hướng, như lôi điện đâm vào trong kiếm ảnh, hai ngón tay tinh chuẩn không gì sánh bằng kẹp lấy đúng thanh Bích Xà Kiếm, cổ tay hắn chợt vặn một cái. Một cỗ sức mạnh thật lớn từ đó phát ra, khiến cho cả cổ tay Hách Phong như nóng lên, lập tức làm Bích Xà Kiếm trong tay gã văng ra ngoài, nỗi kinh sợ trong lòng gã càng lúc càng nhiều, chợt hai chân gã nổi lên ánh sáng màu trắng, trong nháy mắt cả người hóa thành một đạo huyễn ảnh màu trắng bắn ngược về phía sau. Cùng lúc đó, tay trái của gã bất ngờ vẫy ra. Một chùm ánh sáng màu xanh từ trong tay áo gã bắn ra, không ngờ là mấy cây châm nhỏ màu xanh âm u, bao phủ Hàn Lập ở phía dưới. Trên mỗi cây châm nhỏ đều lấp lóe ánh sáng màu xanh sền sệt, rõ ràng nó đã được bôi đầy kịch độc. Hàn Lập cũng không dám chủ quan chút nào, tay trái hắn nhấc nhẹ lên, bỗng nhiên vỗ ra một cái. Từ đó phát ra một cỗ cự lực đáng sợ, như là cơn sóng dữ quét sạch tất cả. Những cây châm nhỏ màu xanh đó bị cỗ cự lực này lao đến, dễ dàng bị nó thổi bay sạch sẽ. Không chỉ như vậy, cự lực này như ngọn sao băng lao nhanh về phía trước, tốc độ nhanh không thể nào tưởng tượng nổi, cộng thêm không gian khu huyền đấu đài có hạn, trong nháy mắt đã đuổi kịp Hách Phong, nó giống như thái sơn áp đỉnh đang đè ép xuống. Cỗ cự lực còn chưa đánh lên người Hách Phong, cũng đã khiến cho gã hít thở khó khăn. Trong lòng hoảng hốt, gã biết là không cách nào chạy thoát được, chỉ đành hét lớn một tiếng, Huyền Khiếu cả người tỏa ra ánh sáng màu trắng rực rỡ, hai tay nắm chặt, song quyền hung hăng đánh về đằng sau một cái. "Ầm" Hư không run rẩy dữ dội một hồi, phát ra một tiếng vang "ầm ầm"! Cả người Hách Phong chấn động mạnh mẽ, cả khuôn mặt đỏ bừng, liền "Bạch bạch bạch" lùi về phía sau mấy bước, lúc này mới có thể đứng vững được. Chợt một cái bóng xanh lóe lên, Bích Xà Kiếm bất ngờ từ đâu đã xuất hiện trước cổ của gã, lưỡi kiếm màu xanh âm u sắc bén kề sát vào làn da trên cổ gã, làm cho cả người gã dựng tóc gáy lên. Sắc mặt Hách Phong cứng đờ, lập tức gượng cười, nhấc tay nói: "Hách mỗ nhận thua." Vừa nãy Hách Phong còn chiếm thượng phong, không ngờ tình cảnh lại chuyển biến nhanh như vậy, bất ngờ đã thua, mọi người dưới đài nhất thời không kịp phản ứng, sửng sốt một hồi, sau đó mới phát ra từng trận âm thanh kinh hô. "Trận này, Lệ Phi Vũ chiến thắng!" Trong mắt lão giả thon gầy cũng lộ ra một tia kinh ngạc, cất giọng tuyên bố kết quả. "Đa tạ." Hàn Lập gật đầu với Hách Phong, rồi trả lại thanh Bích Xà Kiếm cho đối phương. "Chắc chắn huyền khiếu ngươi mở ra, không chỉ dừng lại ở bảy mươi hai chỗ, rốt cuộc thực lực của ngươi đã đạt đến trình độ nào?" Vẻ mặt Hách Phong lộ ra vẻ phức tạp, bỗng nhiên mở miệng hỏi. Hàn Lập mỉm cười, cũng không trả lời, mà quay người nhảy xuống đài. Hách Phong nhìn bóng lưng của Hàn Lập, khẽ thở dài, rồi thu lại Bích Xà Kiếm, cũng lặng yên đi xuống huyền đấu đài. Nơi xa trên đài cao, bọn người Thần Dương, Tần Nguyên đã sớm chú ý đến trận tỷ thí huyền đấu đài chữ Ly, mắt thấy cảnh này, sắc mặt đều thay đổi. Khác biệt ở chỗ, mặt mũi Thần Dương lúc này vui vẻ vô cùng, còn sắc mặt Tần Nguyên thì lại tái xanh. "Tần đạo hữu, Huyền Đấu Sĩ của Thanh Dương thành bọn ta , thực lực cũng không tệ chứ?" Thần Dương nhìn về phía Tần Nguyên, cười nhạt một cái nói ra. "Chỉ là thắng một ván nhỏ, đắc ý cái gì. Khụ khụ khụ..." Tần Nguyên hít sâu một hơi, từ đó sắc mặt lão mới miễn cưỡng khôi phục lại, kèm theo đó là tiếng ho khan dữ dội. Thần Dương cũng không để ý tới lời của lão nói, nụ cười trên mặt càng tỏa ra xán lạn. Từ lúc hội võ năm thành bắt đầu, gã một mực bị mấy thành chủ khác chế giễu, cuối cùng lúc này gã mới có thể nở mày nở mặt được một lần. "Ha ha, không ngờ trong tay của Thần đạo hữu còn ẩn giấu một vị cao thủ như vậy." Tôn Đồ nhìn về phía Thần Dương, trong mắt lóe lên dị sắc, cười híp mắt nói ra. Một bên khác, sắc mặt của Phù Kiên cũng có chút ngưng trọng, ánh mắt dời về phía Thần Dương. "Tôn Đồ thành chủ quá khen, thực lực của Lệ Phi Vũ cũng chỉ là bình thường, vẫn còn kém xa với đám cao thủ dưới trướng ngươi, chỉ là may mắn mà thôi." Thần Dương cười "ha ha". Tần Nguyên nghe nói vậy, vẻ tức giận trong mắt lão lóe lên liền biến mất. Người sáng suốt cũng nhìn ra được, người bại dưới tay của Hàn Lập chính là cao thủ đứng thứ hai của Huyền Chỉ thành, lời này Thần Dương nói ra, chẳng khác gì đánh một cái bạt tai vào mặt Huyền Chỉ thành. "Thần đạo hữu khiêm tốn quá rồi, vị Lệ Phi Vũ của quý thành thực lực rất mạnh, cho dù Phương Thiền cũng chưa chắn thắng được a." Ánh mắt Tôn Đồ lóe lên, cười nói. "Thần đạo hữu, vị Lệ Phi Vũ này ở dưới trướng ngươi thực lực không tệ, hội võ lần trước sao ta chưa từng gặp qua hắn, chẳng lẽ là người mới sao?" Ách Quái một mực ngồi lẳng lặng chợt mở miệng hỏi. "Vâng. Người này mới gia nhập Thanh Dương thành ta từ mấy chục năm trước." Thần Dương không dám hoa ngôn xảo ngữ với Ách Quái, mà thành thật trả lời. Ách Quái nghe vậy, cũng lặng yên nhẹ gật đầu. Mấy người khác thấy vậy, cũng không nói gì thêm, ánh mắt lần nữa nhìn khắp nơi.. . . Hàn Lập nhảy từ huyền đấu đài xuống, đám người vây quanh đó nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy vẻ kính sợ, nhao nhao tránh đường. Cốt Thiên Tầm, Hiên Viên Hành, Độc Long, Diêu Ly, còn có vài người khác trong Thanh Dương thành, ngay lúc này đều đứng dưới huyền đấu đài, khi nhìn thấy hắn nhảy xuống, đều vội bước tới nghênh đón. "Lệ đạo hữu, không ngờ thực lực của ngươi mạnh mẽ như thế, ngay cả Hách Phong cũng không phải là đối thủ của ngươi!" Cốt Thiên Tầm cười nói vui vẻ, đôi mắt phượng lấp lánh của nàng uyển chuyển nhìn hắn. "May mắn đắc thủ mà thôi, Cốt đạo hữu quá khen." Hàn Lập cười nhạt một tiếng. Mấy người Hiên Viên Hành cũng chúc mừng hắn không ngừng, Hàn Lập cũng đáp lại từng người. Diêu Ly nhìn Hàn Lập, sắc mặt phức tạp vô cùng. Nàng một mực xem thường Hàn Lập, không ngờ thực lực của hắn lại mạnh như thế, nhớ lại trước đó nàng ở trước mặt Hàn Lập làm đủ loại kiêu ngạo, trong lòng lại càng xấu hổ, nàng cũng khẽ thấp giọng chúc mừng hắn một câu. Hàn Lập cũng mỉm cười gật đầu với Diêu Ly, trong lòng hắn cũng không để ý gì tới thái độ lúc trước của nàng. Diêu Ly thấy vậy, trong lòng âm thầm thả lỏng, đồng thời cũng nổi lên cảm xúc khác thường. "Lệ đạo hữu đã mở đầu trận thắng, là dấu hiệu tốt, không biết tình hình của Dịch đạo hữu hiện giờ như thế nào rồi, chúng ta qua bên đó xem thử đi." Cốt Thiên Tầm nói một tiếng, rồi đi nhanh đến huyền đấu đài chữ Đoái cách đó không xa. Những người khác cũng nhao nhao đuổi theo, sắc mặt Hàn Lập khẽ động, cũng đi tới. Trên huyền đấu đài chữ Đoái, hai đạo nhân ảnh quấn nhau cùng một chỗ, thỉnh thoảng lại phát ra từng trận âm thanh kim thiết giao kích, đang giao đấu quyết liệt, đúng là Phong Vô Trần cùng Dịch Lập Nhai. Đây là lần đầu Hàn Lập nhìn thấy Dịch Lập Nhai giao thủ với người khác, trên người gã chớp động hơn một trăm huyệt Huyền Khiếu, so với Hách Phong còn nhiều hơn một chút. Công pháp mà Dịch Lập Nhai tu luyện cũng thiên về phương diện tốc độ, trên hai chân của gã mở ra năm sáu chục cái Huyền Khiếu, thân pháp cực nhanh, khi thì nhìn như ở phía trước, bỗng bất chợt lại hiện ở phía sau, giống như quỷ mị. Trong tay gã cầm một thanh trường tiên đen nhánh, vung từng đạo roi ảnh vươn thẳng tắp hoặc bẻ cong, giống như sóng cuốn mây bay đánh về phía Phong Vô Trần, quả thật là biến ảo khôn lường. Lông mày Hàn Lập nhíu lại, từ từ gật đầu. Phẩm hạnh Dich Lập Nhai như thế nào không nói đến, nhưng ở trên phương diện thực lực thì gã rất mạnh, không thẹn với danh xưng cao thủ thứ hai của Thanh Dương thành. Chỉ là, Phong Vô Trần đối diện thực lực lại càng thêm lợi hại. Nếu như nói thân pháp của Dịch Lập Nhai hoàn toàn giống như quỷ mị, thì Phong Vô Trần lại tựa như một cơn gió, đến vô ảnh, đi vô tung, khi thì nhu hòa, khi thì dữ dội. Vô luận Dịch Lập Nhai tấn công mạnh mẽ như thế nào, đều bị y dễ dàng tránh khỏi. Hơn nữa thanh kiếm mỏng như lá liễu trong tay Phong Vô Trần càng biến hóa vô cùng, lưỡi kiếm chợt co chợt duỗi, phảng phất như một con độc xà thổ tín thỉnh thoảng xâm nhập vào chỗ sơ hở của thanh trường tiên Dịch Lập Nhai, làm cho gã phải luống cuống tay chân một phen. Giờ phút này, quần áo trên người của Dịch Lập Nhai cũng có vài chỗ bị rách nát, ẩn ẩn còn thấy cả máu, nếu không nhờ tốc độ của gã cực nhanh, sợ lúc này đã sớm trọng thương rồi. Tuy là Phong Vô Trần đang ở thế hạ phong, nhưng y vẫn như cũ toàn lực trả đòn, không có chút lùi bước nào. "Xem ra trận này Dịch Lập Nhai bại nhiều thắng ít, tuy vậy lúc trước hắn từng nói là có chuẩn bị, không biết hắn chuẩn bị thủ đoạn gì, có hữu dụng hay không nữa" Vẻ mặt Hàn Lập không thay đổi, nhưng trong lòng khẽ động. Hắn đã nhìn ra Dịch Lập Nhai cũng không có ẩn giấu thực lực, mà là toàn lực ứng phó, vậy mà vẫn còn chưa địch lại Phong Vô Trần, trong khi Phong Vô Trần thì còn chưa toàn lực ra tay, nếu mà gã muốn thay đổi chiến cuộc, chỉ có thể dựa vào cách khác. Sắc mặt đám người Cốt Thiên Tầm cũng hơi ngưng trọng. Mặc dù trước đó Dich Lập Nhai có thái độ với bọn họ cũng không tốt lành gì, nhưng dù sao cả hai cũng là người của Thanh Dương thành, so với Phong Vô Trần, thì trong lòng vẫn mong Dịch Lập Nhai chiến thắng. Ngay lúc này, đám người Đồ Cương đứng dưới đài nhìn thấy bọn người Cốt Thiên Tầm đến, chỉ vội vàng nhìn lướt qua, rồi lập tức khẩn trương nhìn lên trên đài. Nhưng đúng lúc đó, trong mắt Dịch Lập Nhai lóe lên một tia tàn khốc, cánh tay chợt vung lên, trường tiên màu đen đột nhiên kéo căng thẳng tắp, phẳng phất như một thanh lợi kiếm thật dài, quét ngang về phía Phong Vô Trần, nhanh như tia chớp. Bàn chân của Phong Vô Trần điểm xuống mặt đất một cái, cả người phảng phất như cành liễu trong gió, nhẹ nhàng tránh khỏi, sượt qua thanh trường tiên màu đen, còn thanh kiếm mỏng như lá liễu của y thì kề sát trên thanh trường tiên trượt xuống, nhanh chóng chém tới bàn tay của Dịch Lập Nhai. Mặc dù Dịch Lập Nhai kinh hãi, nhưng gã không loạn, cả người lập tức bắn ngược về phía sau, đồng thời cổ tay gã vung lên, trường tiên thẳng tắp lập tức quấn lại như con rắn, nhanh như lôi điện quấn vào cánh tay cùng thân thể Phong Vô Trần. "Chút tài mọn!" Phong Vô Trần cười lạnh một tiếng, thân hình nhoáng một cái, cứ như vậy mà biến mất không thấy đâu cả. Trường tiên màu đen lập tức cuốn hụt vào hư không, ngược lại làm cho cả người Dịch Lập Nhai loạn choạng một cái. Đúng lúc đó, từ hư không sau lưng Dịch Lập Nhai chợt xuất hiện thân hình Phong Vô Trần, thanh kiếm mỏng như lá liễu của y mơ hồ nhoáng một cái, thừa dịp thân hình Dịch Lập Nhai bất ổn, dùng tốc độ khó tin nổi một hơi chém ra chín kiếm. Khoảng cách gần như thế, chín kiếm đều phá vỡ Chân Cực Chi Mô bao phủ quanh người Dịch Lập Nhai, mạnh mẽ chém lên người gã. Nhưng việc mà làm cho đám người trên khán đài phải trợn mắt há miệng là, khi Dịch Lập Nhai liên tục nhận chín kiếm xong, ngoại trừ cả người đẩy lui về phía sau hai bước, thì phảng phất như không có chuyện gì xảy ra. Phong Vô Trần thấy vậy, sắc mặt cũng theo đó ngẩn ra. Vào đúng lúc đó, Trong mắt Dịch Lập Nhai tỏa ra vẻ lạnh lùng, cánh tay vung lên, trường tiên màu đen đột nhiên run lên, huyễn hóa thành mấy chục đạo roi ảnh, những roi ảnh này lập tức hóa thành mấy chục cái vòng tròn màu đen to nhỏ, nhanh chóng quấn tới Phong Vô Trần. Trong những vòng tròn màu đen này phát ra cỗ khí kình mạnh mẽ vô cùng, trong nháy mắt đã bao phủ cả huyền đấu đài, bất ngờ làm cho cả bầu trời theo đó mà ảm đạm, hư không xung quanh dường như cũng bị roi ảnh màu đen này dẫn động, xoáy quanh ngay chính giữa. Trong nhất thời, xung quanh huyền đấu đài trở nên cát bay đá chạy, thiên địa biến sắc, phảng phất như trong phạm vi trăm trượng bỗng chốc đã trở thành một vùng Sâm La Tuyệt Vực, khiến cho sắc mặt đám người vây quanh đó đại biến, vội vàng thối lui ra bên ngoài.