"Sao vậy?" Hàn Lập khẽ nhíu mày hỏi.
"Tư Mã đạo hữu vừa truyền tin từ Lãnh Diễm Tông tới, nói là... nói là... Liễu cô nương bị... bị bắt đi..." Hạp Sơn đạo nhân ấp úng trả lời.
"Nói đi, cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra?" Hàn Lập trầm mặt rồi nói.
Vừa thấy Hàn Lập tỏ vẻ bất thiện, Hạp Sơn đạo nhân đã vội vàng mở miệng giải thích:
"Khoảng chiều tối nay, một nữ tử vận bạch y đã phá vỡ cấm chế, xông vào Linh Diễm sơn mạch, tấn công Xuất Vân Phong rồi bắt Liễu cô nương đi mất."
"Người nọ công khai bắt Nhạc Nhi đi như thế mà Lãnh Diễm Tông lại không có ai xuất thủ ngăn cản ư?" Hàn Lập suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp.
"Tư Mã đạo hữu nói hắn định ngăn lại, song vừa ra tay thì đã bị nữ tử kia đánh lùi một cách dễ dàng. Hơn nữa đối phương chỉ tùy ý phất tay một cái đã đánh bay hắn đi rồi, nên hắn không thể ngăn cản được. Nhưng có vẻ như cô gái này cũng không có ý đả thương bọn họ mà chỉ nói rằng mình là người cùng tộc với Liễu cô nương rồi mang người đi." Hạp Sơn đạo nhân khom người đáp.
"Vung tay áo là có thể đánh lui Tư Mã Kính Minh ư..." Hàn Lập khẽ giật mình, vẻ mặt trầm ngâm.
"Tư Mã đạo hữu đã kể lại như vậy. Hàn tiền bối, có cần ta phái đệ tử Cảnh Nguyên Quan đi dò hỏi về tung tích của Liễu tiểu thư không. Về phương diện tìm người, Cảnh Nguyên Quan của ta vô cùng..." Hạp Sơn đạo nhân dè dặt đề nghị.
"Theo ngươi thì trong giới diện này có người chỉ cần phất tay một cái là có thể đẩy lùi một tu sĩ Đại Thừa không?" Hàn Lập nhìn đối phương, vừa mở miệng đã cắt đứt lời y đang nói.
"Cái này... chắc là không có." Hạp Sơn đạo nhân hơi ngẩn ra.
"Được rồi, việc này ta đã biết, ngươi lui ra đi." Hàn Lập nghe vậy chỉ nói.
Hạp Sơn đạo nhân cung kính vâng theo rồi rời khỏi Tụ Tinh Đài.
Hàn Lập nhìn theo bóng Hạp Sơn đạo nhân rời đi, chỉ trầm mặc một lát sau đó vung tay lên, một màn sáng bạc hiện ra che phủ toàn bộ Tụ Tinh Đài.. . .
Sáng sớm ngày thứ hai.
Bóng dáng to béo của Hạp Sơn đạo nhân đã xuất hiện trước Cửu Cung Phong, cung kính thi lễ về hướng Tụ Tinh Đài, cao giọng nói.
"Vãn bối là Hạp Sơn, bái kiến Hàn tiền bối!"
Kỳ thật suốt ba năm nay, ngày nào y cũng tới đây đưa tin và báo cáo cho Hàn Lập tình hình Linh Hoàn giới, từ phương hướng của tông môn hay các quyết định lớn của Lãnh Diễm Tông, bất kể gió mưa, chưa từng gián đoạn.
Tuy rằng đa số thời gian Hàn Lập dùng để bế quan tu luyện, lúc ấy y chỉ cần cung kính bẩm báo một tiếng rồi chờ chừng một canh giờ, sau đó lại cung kính cáo biệt một tiếng mới rời đi. Trong suốt quá trình, y đều vô cùng thành tâm, không tỏ vẻ mất kiên nhẫn chút nào.
Thế nên, một thời gian sau, các đệ tử của Cảnh Nguyên Quan dần dần phát hiện ra rằng vị Thái Thượng Đại trưởng lão Đại Thừa Kỳ ngày thường đều ru rú trong nhà, trăm năm khó gặp này nay đôi khi đã xuất hiện bên ngoài, tuy rằng đều chỉ nhìn thấy từ xa, song đối với các đệ tử cấp thấp thì điều này đã làm họ cảm thấy vô cùng phấn khích rồi.
Đương nhiên là gần như tất cả trưởng lão Hợp Thể kỳ hoặc Luyện Hư kỳ đều có biết ít nhiều về sự tình trong đó, song đều ngậm chặt miệng coi như chưa từng biết chuyện gì xảy ra.
Ngày nọ, Hạp Sơn đạo nhân đang cung kính khoanh tay đứng trong không trung cách Cửu Cung Phong hơn trăm trượng, vừa nhìn Tụ Tinh Đài bị màn sáng bạc bao phủ vừa cảm thấy buồn bực. Trước kia xung quanh nơi Hàn Lập tu luyện đều tràn ngập lực lượng tinh thần, hay ít nhiều gì cũng phải có chút động tĩnh, sao hôm nay lại bình yên vậy? Thế nhưng dù có nghi hoặc, y cũng chẳng dám tùy tiện quấy rầy. Bởi có lẽ Hàn Lập đang ở bên trong tu luyện một loại pháp thuật khác cũng không chừng. Thế nên y đành ngoan ngoãn chờ đợi, một lúc lâu sau mới cáo từ rời đi.
Kết quả, thời gian ngày lại ngày trôi qua. Mỗi ngày y đều tới đây, và đều không thấy chút động tĩnh nào truyền từ bên trong Tụ Tinh Đài ra cả.
Chỉ nháy mắt đã hai tháng trôi qua, Hạp Sơn đạo nhân cũng dần đánh mất kiên nhẫn.
Hôm nay, sau khi đợi trọn vẹn nửa ngày, y vẫn không phát hiện chút biến hóa nào bên ngoài Tụ Tinh Đài, tất cả chỉ là một màn sáng bạc chập chờn liên tục.
"Hàn tiền bối, về chuyện Liễu Nhạc Nhi, tại hạ đã tìm được một chút manh mối, không biết hiện người có rãnh không?" Hạp Sơn đạo nhân hít sâu một hơi rồi mở miệng hỏi.
Song màn sáng vẫn không phản ứng chút nào.
"Hàn tiền bối!" Hạp Sơn đạo nhân gọi to hai tiếng, vậy mà người bên trong màn sáng vẫn không đáp lại.
"Chẳng lẽ..." Y biến sắc, dường như nghĩ tới điều gì, vội vàng phất tay bắn ra một đạo kim quang vào màn sáng bạc.
Rắc!
Màn sáng lập tức vỡ vụn ra, bên trong rỗng tuếch, không còn bóng dáng Hàn Lập đâu nữa.
Nơi mặt bàn, có đặt một khối ngọc giản màu trắng.
Hạp Sơn đạo nhân cầm lên, thần thức vừa thăm dò vào trong thì gương mặt nung núc thịt đã run rẩy liên hồi, lộ ra thần sắc kích động. Bởi trong ngọc giản, chính là phương pháp giải trừ cấm chế trong cơ thể y.
"Đa tạ Hàn tiền bối!"
Y thu lại thần thức, nhìn về chân trời phía xa, cúi người thi lễ một cái, không cần biết đối phương có cảm ứng được hay không...
Tại Linh Diễm sơn mạch.
Ở một tòa, bên trong đại điện, sau khi Tư Mã Kính Minh cùng tông chủ và vài vị trưởng lão Hợp Thể kỳ họp bàn xong, mọi người đều cáo từ rời đi.
Lúc này trong đại điện chỉ còn lại một mình Tư Mã Kính Minh.
Y thở ra một hơi nhè nhẹ, sắc mặt lộ ra có chút mệt mỏi.
Đã mấy năm trôi qua từ khi đệ nhất tông môn một thời tại Linh Hoàn Giới là Thiên Quỷ Tông bỗng bị diệt môn chỉ trong một đêm, để tranh đoạt địa bàn của họ, thế lực khắp nơi vẫn luôn tranh đấu không ngớt. Lãnh Diễm Tông với tư cách là một trong ba đại tông môn và là thế lực duy nhất không bị hao tổn lực lượng lúc này đang rất bận rộn.
Tư Mã Kính Minh dù là tu sĩ Đại Thừa nhưng cũng không có thời gian thanh tu, cả ngày ở đây xử lý sự vụ.
Trong một thời gian rất dài trước đây, y cơ bản chỉ lo bế quan tu luyện, rất hiếm khi để ý tới công việc của môn phái, vậy mà hiện tại bỗng nhiên phải quản lý sự vụ trong môn, thật sự có chút không quen.
Đương nhiên y chấp nhận làm vậy cũng vì tưởng rằng Cảnh Nguyên Quan đại thương nguyên khí. Không ngờ đối phương không chỉ không bị tổn hại thực lực, mà còn lấy được không ít chỗ tốt từ thế lực cũ của Thiên Quỷ Tông.
Tại sao lại như thế, y biết rất rõ nhưng lại không thể nào nói ra được.
Có điều cũng nhờ thế lực Lãnh Diễm Tông khuếch trương, Lãnh Diễm lão tổ ở Tiên Giới cực kỳ cao hứng, đã liên tiếp ban thưởng mấy lần.
Có những phần thưởng này, về sau y chỉ cần tập trung bế quan thì thực lực lại có thể tiến thêm một bước.
Đến khi đó đạt thành viên mãn, việc phi thăng Tiên Giới cũng trở nên không phải là không thể với tới rồi.
Tư Mã Kính Minh âm thầm cao hứng, đứng lên, đang định đi vào phía sau đại điện.
"Tư Mã đạo hữu." Một thanh âm quen thuộc đột ngột vang lên.
Tư Mã Kính Minh lập tức biến sắc.
Ánh sáng màu xanh lóe lên, một nam tử mặc áo bào xanh đã xuất hiện trong đại điện. Đúng là Hàn Lập.
Hắn khép tay lại trong tay áo, một đạo ánh sáng bạc chớp động, hư ảnh phù lục màu tím hiện lên.
Tư Mã Kính Minh thấy rõ người tới, đồng tử co rụt lại, trong nháy mắt chuyển qua vô số ý niệm trong đầu, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, chắp tay nói: "Thì ra là Hàn tiền bối, mấy năm không gặp, phong thái tiền bối ngày càng cao hơn lúc trước. Thật sự là đáng mừng."
"Tư Mã đạo hữu khách khí rồi." Ngữ khí của Hàn Lập có chút lãnh đạm.
"Hàn tiền bối, xin mời ngồi."
Trong lòng Tư Mã Kính Minh máy động, vội vàng mời Hàn Lập ngồi tại chỗ thủ tọa, bản thân thì ở bên cạnh tương bồi.
"Hàn mỗ hôm nay đến đây, cũng không có chuyện gì. Chỉ là nghe nói Liễu muội tử của ta bị người mang đi khỏi Lãnh Diễm Tông, không biết có phải là thật hay không?" Sau khi ngồi xuống, Hàn Lập lập tức mở miệng nói ra.
"Vâng... Đều do vãn bối chăm sóc không được chu đáo, để cho người ta mang Liễu cô nương đi. Tuy nhiên, trong đó còn có ẩn tình khác..." Tư Mã Kính Minh nói ra với tinh thần bất an.
"Việc người nọ mang Nhạc nhi đi, Tư Mã đạo hữu có đầu mối gì không, ngày đó nữ tử kia đã nói gì?" Mặt Hàn Lập không chút biểu hiện, đã cắt đứt lời nói của đối phương.
"Bẩm tiền bối, người nọ là một bạch y nữ tử trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp, tự xưng là đồng tộc với Liễu Nhạc Nhi, nhờ chuyển lời tới Hàn tiền bối, nói đa tạ ngươi đã chiếu cố Nhạc nhi. Về phần lai lịch của nữ tử này, vãn bối khẳng định chưa từng gặp qua. Sau đó dù đã từng phái đệ tử trong tông tìm hiểu nhiều nơi nhưng không hề có tiến triển cho nên vãn bối đã có một chút suy đoán..." Tư Mã Kính Minh nói ra xong có chút do dự khi nói câu cuối.
"Nói ta nghe một chút." Hàn Lập khẽ nhướng mày.
"Vãn bối suy đoán, nàng này hẳn không phải là người ở bên trong Linh Hoàn Giới vì có thực lực cực kỳ mạnh mẽ khiến vạn bối cũng không thể nào tiếp được ngay cả một chiêu. Thậm chí vãn bối còn suy đoán, nữ tử này chính là một vị Chân Tiên đến từ thượng giới."
"Chân Tiên!" Trong lòng Hàn Lập sớm đã dự đoán nên khi nghe Tư Mã Kính Minh nói thế thì cũng không có gì kinh ngạc mà chỉ nhíu mày trầm ngâm.
Theo như hắn biết, Liễu Nhạc Nhi xuất thân từ Vân Hồ tộc, chỉ là một nhánh yêu hồ xuống dốc, nếu không năm đó cũng sẽ không bị Huyết Đao hội tiêu diệt, tại sao có thể đột nhiên xuất hiện Chân Tiên.
Chẳng lẽ là tổ tiên tộc này có người phi thăng Tiên Giới, vừa đúng lúc này lại phản hồi Linh Hoàn Giới, hoặc là Liễu Nhạc Nhi vẫn còn giấu hắn một số chuyện...
"Nếu như Tư Mã đạo hữu đã cố hết sức, Hàn mỗ tự nhiên cũng không thể trách ngươi. Nếu như may mắn, người nọ đúng là đồng tộc với Nhạc nhi, có lẽ không gây bất lợi cho nàng." Hàn Lập suy nghĩ một chút sau đó thở dài.
Tư Mã Kính Minh thấy Hàn Lập không có tức giận, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, rồi gã mới phát hiện là sau lưng không ngờ đã toát ra mồ hôi lạnh.
"Đúng rồi, Hàn mỗ tới đây còn có một sự tình muốn thỉnh giáo Tư Mã đạo hữu một chút." Hàn Lập trầm mặc một lát, rồi đột nhiên mở miệng nói ra.
"Không dám, không dám! Hàn tiền bối có chuyện mời nói, vạn bối nhất định không biết không nói, biết gì nói nấy." Tư Mã Kính Minh vội vàng nói.
"Không biết Lãnh Diễm đạo hữu của quý tông có cùng ngươi nói về sự tình phi thăng Tiên Giới không? Từ Linh Hoàn Giới phi thăng Tiên Giới có kiêng kị gì sao?" Hàn Lập không khách khí, trực tiếp hỏi đối phương.
Tư Mã Kính Minh nghe vậy kinh hãi lắp bắp. Gã hít một hơi thật sâu rồi mới cung kính đáp:
"Hàn tiền bối khi đạt mức cao nhất của lực tu trở thành Chân Cực Chi Khu, thân thể sẽ bị lực lượng giới này bài xích, nếu như muốn phi thăng, cần phải có lực lượng phá không."
"Thì ra là thế."
Hàn Lập có chút giật mình nhẹ gật đầu, khó trách khi tu luyện Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên Công càng tiếp cận viên mãn, hắn càng phát giác được một cỗ lực lượng vô hình không rõ áp chế, khiến cho khi thi pháp phi độn đều bị ảnh hưởng một ít.
"Linh Hoàn Giới gần Bắc Hàn Tiên Vực, vì vậy từ nơi này phi thăng đến Tiên Giới nhiều khả năng qua một chỗ Phi Tiên Đài tiếp dẫn đến Bắc Hàn Tiên Vực, không có gì kiêng kị cả. Trái lại, bởi vì linh lực dưới hạ giới mỏng manh, phàm là người có thể phi thăng thành công đều có thiên tư cực cao, tâm tính kiên định, nên được Tiên Giới rất mực coi trọng." Tư Mã Kính Minh không giấu giếm, tự mình biết gì đều nói ra.
Hàn Lập nghe vậy, thần sắc trên mặt không thay đổi chút nào, nhưng trong lòng thì ý niệm trong đầu cuồn cuộn.
Thái độ của Tiên Giới cư xử với Tiên Nhân phi thăng, bất kể là từ Linh Giới trước kia hay Linh Hoàn Giới hôm nay đều giống nhau. Chỉ là hiện tại hắn đang bị thế lực nào đó hoặc người nào đó trên Tiên giới theo dõi nên không hy vọng khiến cho đối phương để ý.