Chương 1228: Không thể tin

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Vong Ngữ 22-07-2021 21:23:18

"Ngu trưởng lão, xem qua uy lực bạo tạc này, không giống như Linh thú bình thường, hẳn là quý tông xảy ra chuyện gì?" Lạc Nguyên Sơn chau mày, mở miệng hỏi. Gã vừa nói xong, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên thân tên trưởng lão mập lùn kia. "Chư vị không nên suy đoán thêm, chỉ là một ít Linh thú chạy thoát, bọn chúng đều có dị năng, không dễ bắt được, không cần ngạc nhiên, cứ ở đây an tâm chờ đợi là được." Ngu trưởng lão nghiêm nghị nói. "Ngu trưởng lão, nếu xảy ra chuyện gì, mong rằng ngươi nói rõ sự thật, có lẽ chúng ta có thể dốc chút sức mọn?" Chu Hiển Dương khẽ chau mày, mở miệng nói. "Buồn cười, Cửu Nguyên quan ta khi nào cần ngoại nhân hỗ trợ?" Ngu trưởng lão nghe vậy, lập tức râu ria dựng lên, trợn mắt nói. "Lỡ lời, là tại hạ lỡ lời. Ngu trưởng lão, nếu Bồ Đề lệnh đã truyền xuống, chúng ta lưu tại nơi này cũng vô dụng, không bằng để chúng ta rời đi, trở về tông môn của mình, cũng đỡ làm phiền quý tông." Chu Hiển Dương vội xin lỗi nói. Y vừa dứt lời, toàn bộ Cửu Nguyên các lần nữa rung mạnh, uy lực càng lớn hơn trước đó, trên trụ gỗ trong điện hiện lên đạo đạo vết rạn mắt thường có thể thấy được, nếu không có tầng cấm chế kia, chỉ sợ đã sụp đổ. Phượng Thiên tiên sứ thấy thế, lông mày cũng không nhịn được hơi nhăn lại, tựa hồ có chút không vui, đứng dậy hỏi: "Cửu Nguyên quan các ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ là Linh thú chạy thoát, thế mà trì hoãn lâu như vậy cũng không giải quyết được?" Trưởng lão mập lùn tự nhiên không dám qua loa với câu hỏi của tiên sứ Thiên Đình, do dự một chút, sau đó ôm quyền nói: "Hồi bẩm tiên sứ, lúc trước Linh Thú sơn chạy loạn chỉ là mở đầu, sau đó các nơi trong Cửu Nguyên quan xuất hiện náo động, thanh thế không quá lớn, nhưng xảy ra nhiều chỗ, cho nên mới có vẻ hơi rối ren." "Thuần Quân chân nhân đâu? Hiện tại nơi nào?" Phượng Thiên tiên sứ hỏi. "Quan chủ lo lắng Tổ Sư đường bên kia xảy ra chuyện, tạm thời tọa trấn bên kia, chờ phân loạn lắng lại, sẽ trở về chỗ này." Ngu trưởng lão vội giải thích. Đám người nghe lời ấy, lập tức phân loạn lên, đều thỉnh cầu Ngu trưởng lão mở ra cấm chế, để bọn họ rời đi. "Các ngươi không nên sinh sự, vẫn nên an tâm chờ ở nơi đây cho thỏa đáng." Ngu trưởng lão quay đầu nhìn về phía những người này, sắc mặt lập tức trầm xuống, thấp giọng trách mắng. Bọn người Chu Hiển Dương thấy thế, nhao nhao im lặng, không dám nói nữa. "Cửu Nguyên quan kiêu ngạo thật lớn, những người này dù sao cũng đã lấy được Bồ Đề lệnh, có tư cách đại diện Trung Thổ Tiên Vực chúng ta tham dự Bồ Đề yến, Ngu trưởng lão đây là muốn làm gì?" Phượng Thiên tiên sứ nhắm hai mắt lại, lạnh giọng nói. "Thuộc hạ không dám. . ." Ngu trưởng lão vội vàng xin lỗi. "Tiên sứ đại nhân an tâm chớ vội, nếu Thuần Quân đạo hữu đã tự thân xuất mã, không cần phải lo lắng. Nghe nói tiên sứ cũng thích đánh cờ vây, tới tới tới, không ngại phân cao thấp với kẻ đánh cờ dở này một chút?" Lúc này, Thiên Tinh Tôn Giả một mực im lặng đứng dậy, giải vây giúp vị Ngu trưởng lão kia. "Ta thấy vị Ngu trưởng lão cũng không có ý gì, bất quá Cửu Nguyên quan xảy ra nhiễu loạn, hiện tại những người khác cũng không thích hợp rời đi." Lục Xuyên Phong đứng dậy nói. Phượng Thiên tiên sứ nghe lời ấy, tự nhiên cũng minh bạch ngụ ý của gã, liền một lần nữa ngồi xuống. Thiên Tinh Tôn Giả ngồi đối diện với y, tay áo vung lên, trên mặt bàn giữa hai người liền xuất hiện một bàn cờ thanh ngọc, hai lọ đựng cờ một đen một trắng cũng xuất hiện gần hai người. Phượng Thiên tiên sứ lúc đầu căn bản không có hứng, giờ phút này thấy các đồ vật trên bàn, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc, lập tức mở ra lọ cờ màu đen trước người, bên trong liền có một mảnh hào quang màu tím nhạt toả ra. Chỉ thấy từng quân cờ trong bình, từng quân cờ lượn lờ tử quang, phía trên chiếu ra điểm điểm quang trạch, nhìn tựa như từng ngôi sao chiếu trong màn đêm, ở trong còn tản mát ra trận trận ba động tinh thần chi lực, nhìn sáng chói đến cực điểm. "Đây chẳng lẽ là bộ bàn cờ Tinh Hà Lạc trong truyền thuyết kia?" Đôi mắt Phượng Thiên tiên sứ lập tức sáng lên, hỏi vội. "Tiên sứ hảo nhãn lực, chính là vật này, ngươi ta đánh ván này, nếu có thể thắng, ta liền dâng lên hai tay bộ bàn cờ này, thế nào?" Thiên Tinh Tôn Giả cười nói. "Ha ha, khó được Thiên Tinh Tôn Giả có nhã hứng như vậy, ta liền phụng bồi một hai." Phượng Thiên tiên sứ cười nói. Lúc này gã bắt đầu đánh cờ với Thiên Tinh Tôn Giả, không tiếp tục để ý bọn người mười hai tông môn kia nữa. Trải qua trò nháo vừa rồi, những người còn lại cũng không dám nói gì nữa, chỉ có thể chờ đợi phân loạn bên ngoài kết thúc. Hoắc Uyên lườm đám người một cái, lại cùng Lục Xuyên Phong đàm luận chuyện bí ẩn hiện thời của Kim Nguyên Tiên Vực, chỉ là bên ngoài hai người đã sớm dùng bí pháp ngăn cách ra, ngoại nhân tự nhiên không nhìn trộm được nửa điểm. Sau khi đám người im lặng, trong cả tòa đại điện một lần nữa yên tĩnh trở lại, chỉ có từng tiếng quân cờ vỗ bàn thanh thúy vang lên, thỉnh thoảng từ Phượng Thiên tiên sứ và Thiên Tinh Tôn Giả truyền đến. "Đùng " Hai tay Phượng Thiên tiên sứ kẹp lấy một quân cờ tinh quang rạng rỡ, vỗ vào giữa bàn, trên mặt tươi cười. "Tôn Giả chẳng lẽ có tâm tặng lễ cho ta, chứ sao lại liên tục thất thủ, nhường cả mảng lớn giang sơn trên bàn cờ cho ta?" Phượng Thiên tiên sứ nhìn về phía Thiên Tinh Tôn Giả, vừa cười vừa nói. "Tiên sứ nói đùa, luận đạo đánh cờ vây, ta tự nhiên không phải đối thủ tiên sứ. Bất quá tiên sứ có biết bàn cờ này cũng là trận bàn, quân cờ bén rễ, nâng cờ không hối hận, bày ra chưa chắc đã là ván cờ." Thiên Tinh Tôn Giả nghe vậy, vừa cười vừa nói. "Tôn Giả đây là ý gì?" Phượng Thiên tiên sứ nghe lời ấy, có chút không hiểu ý nghĩa, hỏi. "Tiên sứ, đến lượt ta xuống cờ rồi." Thiên Tinh Tôn Giả không trả lời, chỉ vừa cười vừa nói. Nói xong, gã vê lên một quân cờ trắng, vỗ xuống chính giữa bàn cờ. Theo "Đùng" một tiếng vang lên, trên bàn cờ thanh ngọc kia không hề có điềm báo trước, lộ ra một đạo hào quang màu tím. Một cỗ tinh thần chi lực cuồng bạo không gì sánh được từ trên bàn cờ bỗng nhiên nổ bể ra, hóa thành trận trận ba động kịch liệt trùng kích về bốn phía, những nơi đi qua tất cả mọi thứ biến thành bột mịn. Hoắc Uyên và Lục Xuyên Phong bị liên lụy, cũng đều nhao nhao thối lui trăm trượng, nhìn lại bên kia. Chỉ thấy bàn cờ bày ra đã sớm bị vỡ nát, tấm bàn cờ thanh ngọc kia cũng đã biến mất không thấy gì nữa, trên mặt đất chỗ bàn cờ chiếu ra thanh quang phương viên hơn mười trượng. Trên đó khắc hoạ ngang dọc mười chín đường cong, thình lình hóa thành từng tia sáng trắng lớn bằng ngón cái, quấn quanh trên thân Phượng Thiên tiên sứ, quấn chặt gã vào mặt đất chỗ bàn cờ, không thể động đậy. Mà những quân cờ màu trắng rơi vào trên đó, thình lình kết thành một toà tinh quang đại trận phức tạp, trên đó tinh mang màu tím xoay quanh không ngừng, ở trong truyền ra trận trận ba động tinh thần mãnh liệt. Cùng lúc đó, Thiên Tinh Tôn Giả đứng đối diện mặt lộ ý cười, hai tay chắp trước người bộ dạng như lễ Phật. "Hôm nay có đại sự muốn làm, đành phải mượn đầu tiên sứ dùng một lát." Thiên Tinh Tôn Giả quát lớn một tiếng, hai tay đột nhiên đẩy về phía trước. Tất cả quân cờ màu trắng trên mặt đất lập tức sáng lên đạo đạo tia sáng chói mắt, trực tiếp hóa thành mấy chục đầu Tinh quang Giao Long to bằng cánh tay trẻ con, lóe lên xông tới mấy chục khiếu huyệt khẩn yếu trên người Phượng Thiên tiên sứ. Hết thảy nhìn như dài dằng dặc, kỳ thật chỉ phát sinh trong nháy mắt như điện quang hỏa thạch. Phượng Thiên tiên sứ căn bản không kịp phản ứng, chỉ có thể dựa vào bản năng, kích thích lực lượng pháp tắc bản thân, bên ngoài thân phủ lên một tầng thủy giáp màu lam nhạt. Ánh mắt Hàn Lập rơi vào trên thủy giáp, liền phát giác được một tia dị thường. Chỉ thấy trên đó tràn ngập hơi nước, sóng nước dập dờn, rõ ràng giống như một kiện pháp bào, trên đó ẩn chứa Thủy thuộc tính chi lực cho người ta cảm giác giống như sóng biển tản ra. "Thiên Tinh Tôn Giả, ngươi điên rồi sao?" Hoắc Uyên thấy một màn này, chợt quát một tiếng. Thân hình y lóe lên, muốn tiến lên ngăn cản, nhưng đã trễ. Chỉ thấy mấy chục đầu Tinh Quang Giao Long bỗng nhiên xông vào trong thủy giáp ngoài thân Phượng Thiên tiên sứ, lập tức kích thích một mảnh kinh đào hải lãng. Trên thủy giáp mây mù bốc hơi, muôn hình vạn trạng. Mấy chục con Giao Long kia không thoải mái như rồng bơi vào biển, ngược lại bị ngăn trở khắp nơi, thế tiến lên yếu đi khá nhiều. Bách Tạo sơn chủ Hoắc Uyên đã đuổi đến phụ cận, Lục Xuyên Phong cũng theo sát phía sau. "Tiên sứ đại nhân, năng lực của ngươi ngược lại mạnh hơn rất nhiều so với ta dự đoán, đáng tiếc. . ." Thiên Tinh Tôn Giả thấy thế, tiếc nuối nói. Gã vừa dứt lời, hai tay thình lình biến đổi pháp quyết, thân hình lập tức lùi nhanh lại. Ngay sau đó, mấy chục con Tinh quang Giao Long tới lui trong thuỷ giáp quanh người Phượng Thiên tiên sứ lập tức quang mang đại tác, sáng lên một mảnh bạch quang loá mắt. Trong quang mang, mơ hồ thấy được lấm ta lấm tấm tinh quang tím nhạt, trực tiếp vỡ ra, từ đó phóng xuất ra một cỗ tinh thần chi lực doạ người không gì sánh được. "Ầm ầm" một tiếng nổ đùng! Một cỗ tinh thần chi lực cường đại tới cực điểm từ trên thân Phượng Thiên tiên sứ nổ tung lên, hóa thành một vòng xoáy bạch quang cuốn lên thiên không, khuếch trương ra bốn phương tám hướng. "Vù vù vù . . ." Nương theo trận trận tiếng gió gào thét, tinh thần chi lực trong hư không bị quấy lên, xé nát không gian trong phương viên trăm trượng. Nhưng mà, có chút cổ quái là, nguồn lực lượng này ngưng tụ không tan, chỉ không ngừng nghiền ép xé rách không gian bốn phía quanh Phượng Thiên tiên sứ, lại không tiếp tục khuếch tán ra khu vực khác. Phía trên đỉnh điện, ngược lại xé mở cấm chế pháp trận nơi đây, phá vỡ một cái động lớn trên đỉnh Cửu Nguyên các. Thiên Tinh Tôn Giả thuận theo động lớn kia thoát ra ngoài, thân hình hóa thành một đạo hồng quang, bắn ra xa. Trong mắt Hoắc Uyên phun trào lửa giận, nhìn thoáng qua thân ảnh mơ hồ trong vòng xoáy màu trắng, quay đầu hô lớn với Lục Xuyên Phong đang đuổi tới. "Lục cung chủ, ngươi chiếu cố tiên sứ, ta đuổi theo tên Thiên Tinh kia." Gã vừa nói xong, tiện tay vung lên, một phi toa tím xanh dài khoảng mười trượng hiển hiện trong hư không. Thân hình gã nhảy lên, rơi vào trên đó, quanh thân phi toa sáng rõ phù văn, lập tức lấp lóe lưỡng sắc quang mang tím xanh, lóe lên từ trên không trung biến mất không thấy. Lục Xuyên Phong đã phóng ra nóc điện thấy thế, lông mày đành nhíu chặt quay về. Lúc này đám người còn lại trong điện mặc dù chưa có động tác gì, nhưng từng người lại như chim sợ cành cong, nhao nhao rời xa vòng xoáy bạch quang kia, thối lui đến một góc đại điện. Bọn họ căn bản không kịp phản ứng chuyện vừa xảy ra, lại không dám tin vào hết thảy chuyện vừa thấy trước mắt. Ngay vừa rồi, Thiên Tinh Tôn Giả Nhật Nguyệt Minh đột nhiên xuất thủ ám sát tiên sứ truyền lệnh Thiên Đình?