Lão giả áo xám và hồng sam thiếu phụ kia, chính là hai người lúc trước Hàn Lập gặp trong Ngũ Quang Lôi Vực, tên là Tôn Trọng Sơn và Diệu tiên tử.
Chỉ là ngày đó Tôn Trọng Sơn kia bỏ mặc Diệu tiên tử và gã đàn ông xấu xí mặc hắc giáp, một mình chạy trốn, song phương hẳn là kết thành thù hận mới đúng, không biết hôm nay sao lại xuất hiện cùng nhau.
Mà nữ ni áo trắng kia có dung mạo thân hình giống bảy tám phần với nữ tử Dư Mộng Hàn mà Hàn Lập lúc trước gặp ở Linh Hoàn giới, làm ánh mắt hắn không khỏi dừng lại thêm giây lát.
Chỉ là thời gian đã qua lâu, lại vượt qua lưỡng giới xa xôi, trong lúc nhất thời hắn cũng vô pháp xác nhận thân phận đối phương.
Nữ ni áo trắng dường như chú ý tới ánh mắt của Hàn Lập, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại rồi quay đầu đi.
"Vé tàu gian lớn?" Thần sắc Hàn Lập khôi phục lại, hỏi.
"Phòng khách Nhật Nguyệt Thần Chu phân ra ba loại đại, trung, tiểu, gian lớn vé là ba ngàn Tiên Nguyên thạch, gian trung hai ngàn, gian nhỏ một ngàn. Năm người chúng ta cùng mua một tấm vé gian lớn, mặc dù chật chội một chút, nhưng có thể tiết kiệm không ít Tiên Nguyên thạch, không biết ý đạo hữu thế nào?" Lão giả áo xám cười nói.
Hàn Lập nghe vậy, nhìn tu sĩ trung niên Nhật Nguyệt minh bên cạnh một cái. Tu sĩ trung niên vẫn lẳng lặng đứng ở một bên, cũng không ngăn cản hành vi ghép chỗ của lão giả áo xám.
"Thật xin lỗi, tại hạ quen một mình đơn độc, đa tạ hảo ý của đạo hữu." Mắt Hàn Lập sáng lên, lắc đầu.
Lão giả áo xám lộ vẻ thất vọng, nhưng cũng không có thuyết phục tiếp, khẽ gật đầu với Hàn Lập, sau đó dẫn ba người rời đi.
Hàn Lập quét nhìn bốn người một chút, rồi mua một tấm vé tàu gian nhỏ từ tu sĩ trung niên Nhật Nguyệt minh.
Chỉ còn một ngày, hắn cũng không có tâm tư ra ngoài đi dạo, tìm một chỗ trong sảnh ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc trước tranh đấu một trận với bọn người Đại La Xích Mộng, khiến cho hắn tiêu hao không ít nguyên khí, vừa vặn tranh thủ dịp này khó có được cơ hội nhàn hạ hảo hảo khôi phục một chút.
Hàn Lập vừa âm thầm vận công khôi phục nguyên khí, đồng thời chú ý bốn người kia, nhất là nữ ni áo trắng.
Nàng này cực kỳ giống Dư Mộng Hàn, khí tức cũng cũng tương tự, thật sự là Dư Mộng Hàn sao?
Chỉ là lúc trước Hàn Lập rời khỏi Linh Hoàn giới, tu vi Dư Mộng Hàn ngay cả Nguyên Anh kỳ cũng chưa đến, mà thiên tư cũng không tốt lắm, lúc này mới bao nhiêu năm, làm sao có thể tu luyện đến Kim Tiên cảnh.
Mặc dù tu vi Liễu Nhạc Nhi cũng đột nhiên tăng mạnh, bây giờ thậm chí đã tiếp cận Đại La cảnh, nhưng nàng thân phụ huyết mạch Man Hoang Chân Linh Cửu Vĩ Thiên Hồ, phía sau lại có tài nguyên Thiên Hồ tộc tương trợ, tự nhiên là chuyện khác.
Nữ ni áo trắng này nhìn chỉ là một tán tu, vé tàu một ngàn Tiên Nguyên thạch cũng phải tính toán tỉ mỉ, tự nhiên tài lực không có bao nhiêu, hẳn không phải là Dư Mộng Hàn, khả năng chỉ là tướng mạo ngẫu nhiên giống mà thôi.
Bọn người lão giả áo xám tiếp tục bắt chuyện với tu sĩ bên ngoài tiến đến, lôi kéo ghép phòng.
Giờ phút này sắp đến thời gian xuất phát, người tiến vào càng ngày càng nhiều, chỉ là đại đa số người đều đã mua vé tàu, tới tập hợp mà thôi.
Bọn người lão giả áo xám hỏi liên tiếp bảy tám người, rốt cuộc tìm được một người nguyện ý ghép phòng, là một trung niên nam tử có đôi mắt tam giác, mặt mũi tràn đầy vẻ hung hãn, tu vi cũng đạt tới Kim Tiên cảnh.
Chỉ là quần áo gã có vẻ cũ nát, mà làn da lại thô ráp, xem liền biết là một gã tán tu.
Sau khi gom đủ năm người, mấy người lão giả áo xám cũng tìm một chỗ ngồi xuống, chờ đợi Nhật Nguyệt Thần Chu khởi hành.
Trong nháy mắt, hơn nửa ngày trôi qua.
Trong phòng đã ngồi đầy người, cuối cùng đã tới thời gian xuất phát.
"Các vị đạo hữu chờ đợi đã lâu, xin mời đi theo ta." Hai tu sĩ Nhật Nguyệt minh kia nói một tiếng, đi đến chỗ sâu đại sảnh.
Đám người trong sảnh đều đứng dậy, đi theo hai người.
Chỗ sâu đại sảnh có một cánh cửa, phía sau là một hành lang, xuyên qua hành lang, phía trước sáng tỏ thông suốt, một quảng trường khổng lồ xuất hiện ở đây.
Trên quảng trường đặt một chiếc phi chu to lớn, cao chừng ba bốn trăm trượng, dài bảy tám trăm trượng, thân tàu bo tròn, nhìn phảng phất một quả trứng gà to lớn vô cùng.
Toàn thân phi chu oánh lam, phía trên minh khắc chằng chịt phù văn hai màu xanh trắng, tạo thành pháp trận này đến pháp trận khác, nhìn phi thường huyền diệu.
"Đây là Nhật Nguyệt Thần Chu, quả nhiên bất phàm." Hàn Lập nhìn pháp trận trên phi chu, thình lình đều là pháp trận tinh thần, mà lại phi thường huyền diệu, không kém hơn cấm chế tinh thần trong Tích Lân Không Cảnh.
Phía dưới phi chu có một chỗ cửa vào, bọn người Hàn Lập theo thứ tự tiến vào bên trong.
Trong Nhật Nguyệt Thần Chu trên dưới chia làm mười tầng, mỗi một tầng đều ngăn thành từng gian phòng to nhỏ, tận dụng cực hạn không gian bên trong.
Hàn Lập dựa theo số vé, rất mau tìm đến gian phòng của mình. Không gian bên trong rất nhỏ, dài rộng chỉ hơn một trượng, chỉ đặt một cái giường và một chỗ ngồi nhỏ, dị thường đơn giản.
Cũng may, hắn cũng không phải người hưởng thụ coi trọng ngoại vật, đóng cửa phòng lên giường ngồi xuống, sau đó thần thức tỏa ra, dò xét tình huống chung quanh.
Bốn vách gian phòng đều sắp đặt cấm chế ngăn cách nhau, bất quá điểm cấm chế ấy, tự nhiên ngăn không được thần thức Hàn Lập.
"Ồ!" Đôi mi hắn chau lên.
Rất trùng hợp, năm người lão giả áo xám lại ở kế vách của hắn.
Gian phòng đó so với phòng Hàn Lập lớn hơn một chút, bài trí cũng rất đơn giản, cũng chỉ có một cái giường, một bộ bàn ghế.
Diện tích nơi đó mặc dù lớn hơn phòng Hàn Lập, nhưng nhân số bọn họ cũng nhiều, năm người sau khi đi vào, cũng không còn chỗ trống bao nhiêu.
"Nơi đây chật hẹp, mọi người chịu đựng một chút nhé." Lão giả áo xám vừa cười vừa nói.
Nữ ni áo trắng và Diệu tiên tử kia thấy không gian chật hẹp như vậy, lông mày đều hơi nhíu lại.
"Chỉ có một cái giường, vậy để hai vị Dư tiên tử và Diệu tiên tử ngồi xuống đi, ba nam tử chúng ta tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi là được." Thanh niên áo đen liếc nữ ni áo trắng một cái, nói ra.
"Dư tiên tử!" Hàn Lập nghe thanh niên áo đen nói, trong lòng hơi động một chút.
Chỉ là thanh niên áo đen còn chưa dứt lời, nam tử trung niên mắt tam giác kia đã không nói một lời bước nhanh đến phía trước, đặt mông ngồi ở trên giường.
"Ngươi. . ." Sắc mặt thanh niên áo đen trầm xuống.
"Cái giường này đặt ở trong phòng, tất nhiên ai tới trước được trước. Hắc hắc, ngươi muốn lấy lòng cô nương, đó là chuyện của ngươi, ta cũng không có lòng dạ quan tâm." Nam tử mắt tam giác cười lạnh hắc hắc một tiếng, sau đó duỗi người một cái, nằm ở trên giường.
Thanh niên áo đen giận dữ, gã ở trong gia tộc mình có địa vị tôn sùng, chưa bao giờ bị loại uất khí này, lúc này hai tay nắm lại, đang tính phát tác.
Nam tử mắt tam giác quay đầu nhìn sang, mắt tam giác nhìn chằm chằm thanh niên áo đen, bên trong hiện lên từng tia từng tia lãnh mang như độc xà.
Thanh niên áo đen rùng mình một cái, lửa giận ngập đầu như bị rót một thùng nước lạnh, biến mất vô tung vô ảnh, cứ thế đứng tại nơi đó.
"Mọi người nếu cùng lên thuyền, lại ở chung một phòng, cũng coi là duyên phận khó có được, hay là dĩ hòa vi quý đi. Nếu Lâm đạo hữu hơi mệt chút, vậy hảo hảo nghỉ ngơi một lát, mấy người chúng ta ngồi dưới đất này cũng được." Lão giả áo xám bước ra hoà giải.
Thanh niên áo đen lộ vẻ tức giận hừ một tiếng, mượn cơ hội xuống đài, tìm một chỗ trong phòng ngồi xuống.
Nam tử mắt tam giác cất tiếng cười to một tiếng, nhưng cũng không để ý tới mấy người, tự nhắm mắt lại.
Trong mắt thanh niên áo đen lóe lên một tia oán độc khắc cốt, nhưng lập tức lại biến mất.
Ba người lão giả áo xám, nữ ni áo trắng và thiếu phụ váy đỏ cũng tự mình ngồi xuống, trong phòng rất nhanh trở nên yên tĩnh.. . .
Hàn Lập thu hồi thần thức dò xét, khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười.
Mấy người sát vách cũng khá lý thú, dọc theo đường này có lẽ còn phát sinh nhiều chuyện thú vị.
Hắn rất nhanh thu hồi tâm tư, bấm niệm pháp quyết vung lên, từng đạo thanh quang rơi vào các nơi trong phòng, mở ra mấy tầng màn sáng cấm chế, bao gian phòng lại, lúc này mới ngừng tay.
Vào thời khắc này, Nhật Nguyệt Thần Chu rung động ù ù, lơ lửng bay lên.
Hàn Lập nhìn ra một cửa sổ nhỏ xuyên thấu ra ngoài, chỉ thấy Nhật Nguyệt Thần Chu đang rất nhanh bay lên không trung, Lưu Kim thành phía dưới cấp tốc trở nên nhỏ bé, sau đó Nhật Nguyệt Thần Chu khẽ run lên, hóa thành một đạo lưu quang màu lam bay như điện về hướng Cửu Nguyên thành.
Lưu Kim thành phía dưới trong nháy mắt biến mất trong tầm mắt phía sau, tốc độ Nhật Nguyệt Thần Chu nhanh không thể tưởng tượng nổi.
Hàn Lập thấy cảnh này, sau khi kinh ngạc, cũng rất mừng rỡ.
Tốc độ phi hành Nhật Nguyệt Thần Chu vậy mà không chậm hơn mình phi độn, dựa theo tốc độ này, nhất định trong vòng ba mươi năm sẽ đến Cửu Nguyên thành.
Hắn rất nhanh thu tầm mắt lại, vung tay lên, mấy đạo kim quang bắn ra, hóa thành bốn năm cỗ Đạo binh màu vàng, canh giữ ở trong phòng.
Hắn lại phất tay mở ra không gian Hoa Chi, lách mình tiến vào bên trong.
"Chủ nhân, người đã xuất phát tiến về Cửu Nguyên thành?" Đề Hồn nhìn thấy Hàn Lập đi vào, tiến lên đón.
Mà Tiểu Bạch lúc này đã bắt đầu tu luyện ở phía xa, cũng không đi đến.
Hàn Lập gật gật đầu, kể đơn giản chuyện Nhật Nguyệt Thần Chu.
"Ta dò xét trong trí nhớ thần hồn Khê Đường trưởng lão, chủ nhân người tiến về Cửu Nguyên thành, cưỡi Nhật Nguyệt Thần Chu là thích hợp nhất." Đề Hồn nói ra.
"A, Khúc Lân và Lam Nhan đâu?" Lông mày Hàn Lập đột nhiên nhíu một cái, ánh mắt nhìn lại chung quanh.
Gờ phút này hắn không cảm ứng được khí tức của bọn họ.
"Khúc Lân kia vừa rồi không có hảo ý dò xét khắp không gian Hoa Chi, ta thừa dịp bất ngờ, thi triển bí thuật làm cho hắn lâm vào mê man. Mà Lam Nhan kia mặc dù cầu cạnh chúng ta, có chút trung thực, bất quá lòng người khó dò, vì đề phòng vạn nhất, ta cũng làm cho nàng ngủ say rồi." Đề Hồn chỉ một tay về phía lầu các xa xa, nói ra.
Thần thức Hàn Lập tìm kiếm, hai người Khúc Lân đều trong lầu các, mơ màng bất tỉnh, vuốt cằm nói:
"Cũng tốt, ngươi có lòng rồi."
Lần này hắn tiến vào, định tranh thủ thời gian trên đường này, tiếp tục dùng không gian chênh lệch thời gian để bế quan tu luyện. Hai người Khúc Lân có chút phiền phức, cho dù Đề Hồn không xuất thủ hắn cũng sẽ nghĩ cách phong bế thần thức ngũ giác hai người.
Đang cân nhắc, Hàn Lập vung tay lên, từng đạo kim quang bắn ra, rơi vào chỗ lầu các hai người Khúc Lân, mở ra mấy tầng cấm chế, lúc này mới yên tâm.
Hắn lập tức đi vào bên cạnh Quang Âm Thiên Tuyền đại trận, một góc đại trận đã vỡ vụn, toàn bộ Quang Âm Thiên Tuyền đại trận ảm đạm vô quang, sớm đã ngừng vận chuyển.
Lần trước để thoát khỏi không gian Linh Vực, Hàn Lập bất đắc dĩ phải phá huỷ một góc Quang Âm Thiên Tuyền đại trận.
Cũng may Quang Âm Thiên Tuyền đại trận này là hắn tự tay bố trí, mà tài liệu bày trận vẫn còn thừa, chữa trị cũng không khó khăn.
Hàn Lập vung tay lên, trên mặt đất nhiều ra một đống nhỏ vật liệu, chợt động thủ chữa trị đại trận.