Sau khi lớp sương mù dày đặc hoàn toàn tiêu tán, thì dáng vẻ tiên phong đạo cốt của lão đạo sĩ nọ cũng chẳng còn. Trên gốc cây khô chỉ trơ lại một cái xác khô quắt bọc trong lớp da màu xanh đen, với hình hài tựa như một đầu Ác quỷ viên hầu vô cùng dữ tợn.
Cái đầu của khối thi hài này tương đối lớn, trán phẳng và có cốt giác gồ lên, hai hốc mắt lõm sâu, sống mũi lại ngắn, xương hàm nhô cao, kết hợp với bộ lông nham nhở khiến cho khối thi thể này chẳng khác gì một con khỉ chết khô. Nửa thân trên của nó trần trụi với làn da chi chít không biết bao nhiêu là sẹo.
Có điều thần sắc Ác quỷ này hiện giờ vô cùng uể oải. Đầu nó ngoẹo hẳn sang một bên cực kỳ ủ rũ, bộ dáng cực kỳ ai oán.
"Rốt cuộc ngươi là ai? Có quan hệ gì với gã Huyết Lệ kia?" Hàn Lập trầm giọng chất vấn.
"Ài... thực không dám giấu giếm, ta chính là Quỷ Vu Vương, một trong Tam đại Phủ Quân. Ta cùng với Huyết Lệ Vương và Minh Vương từng mỗi người trấn thủ một phương, trấn áp vạn quỷ. Năm xưa, bọn ta bị kẻ khác mê hoặc, âm thầm tính kế ly gián. Kết cục, Huyết Lệ Vương bị phong ấn trên cầu Nại Hà. Sau đó, ta và Minh Vương lại nổi lên hiềm khích, bị kẻ kia châm ngòi khiến cho trai cò tương tranh, ngư ông đắc lợi, nên mới lâm vào tình cảnh như hiện giờ." Ác quỷ thở dài ảo não, chậm rãi kể lể một ít cố sự.
Vừa dứt lời, ánh mắt của nó đã tập trung cả vào Đề Hồn, tiếp tục dò xét nàng.
"Quỷ Vu Vương?" Đồng tử Hàn Lập chợt co rụt lại. Hắn lẩm bẩm đánh giá trên dưới đối phương một phen.
"Đạo hữu không cần khách khí, cứ gọi ta là Quỷ Vu. Hôm nay đã không binh không tướng, không quyền không thế, còn Vương giả nỗi gì?" Quỷ Vu gượng cười.
"Ta không có hứng thú với ân oán của các ngươi. Hiện tại, ta chỉ muốn làm rõ hai việc. Thứ nhất, vì sao ngươi dẫn chúng ta tới đây? Thứ hai, ngươi có biết Diêm La Chi Phủ ở đâu không?" Hàn Lập lạnh lùng chất vấn.
"Ta dẫn các ngươi tới đây bởi vì ta biết rõ các ngươi có thể giúp ta thoát khốn." Thần sắc Quỷ Vu có chút kích động.
"Cứu ngươi thoát khốn? Dựa vào cái gì? Vừa rồi bởi vì bọn ta quá mức tin người, nên đã cởi bỏ phong ấn cho Huyết Lệ, rồi bị y đuổi giết đến tận đây đấy!" Hàn Lập nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn.
"Cái tên Huyết Lệ kia ngay cả đầu còn không có, thì làm gì có não! Làm sao có thể đánh đồng ta với hắn chứ? Sở dĩ ta tin tưởng các ngươi có thể giúp ta thoát khốn, một là bởi vì quan hệ với Minh Vương, hai là ta hiện giờ cũng chỉ là một đám tàn hồn, không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì. Các ngươi không nhát gan đến mức sợ hãi cả một chút tàn hồn đấy chứ?" Quỷ Vu rối rít kêu ầm lên.
"Này, ngươi luôn miệng nói bởi vì quan hệ với Minh Vương là có ý gì?" Kim Đồng tò mò hỏi.
"Trong ba người chúng ta năm xưa, kẻ phải nhận kết cục thê thảm nhất chính là Minh Vương... Huyết Lệ thì bị phong ấn. Ta tuy gần như đã bị tiêu diệt, nhưng tốt xấu gì cũng bảo tồn được trí nhớ. Chỉ có Minh Vương đã bỏ mình trong Luân Hồi..." Quỷ Vu ngước cặp mắt âm u nhìn phía Đề Hồn hồi lâu.
Ánh mắt Đề Hồn chợt hiện lên một chút mê mang. Nàng thất thần nhìn Kim Đồng, rồi là nhìn sang Hàn Lập.
"Ngươi nói nàng là Minh Vương chuyển thế?" Hàn Lập chẳng tin tưởng chút nào.
"Nếu không phải là Minh Vương chuyển thế thì sao lại tu Thần hồn chi đạo, tại sao khí tức thần hồn lại đặc biệt tương đồng? Trọng yếu hơn là, tại sao khi nàng vừa bước đến khu đất bồi giữa lòng sông này, thì Tán Hồn Sa dưới chân lại bị nàng hấp dẫn? Có lẽ các ngươi không biết Tán Hồn Sa vốn là di vật của Minh Vương." Quỷ Vu hỏi dồn.
"Ta là Minh Vương?" Đề Hồn không dám tin.
"Nếu còn chưa tin, ngươi hãy thử vận dụng hồn lực triệu hoán Kim Sa, rồi xem phản ứng của chúng là biết." Quỷ Vu gợi ý.
Đề Hồn bán tín bán nghi, từ từ nhắm hai mắt lại. Hai tay nàng duỗi thẳng, đặt trước người. Ba động hồn lực từ trên người nàng lập tức lan tỏa khắp xung quanh.
Chỉ một lát sau, cả bãi đất bồi giữa lòng sông đột nhiên chấn động kịch liệt. Đám Kim Sa lẫn trong phấn cốt, lần lượt từng hạt một, bị một loại lực lượng vô hình thôi động, dẫn dắt. Chúng ngưng tụ ở trên không tạo thành một dải lụa vàng óng ả dài chừng mười trượng, không ngừng phiêu đãng, tung bay phần phật trên không tựa như có gió thổi vậy.
Lúc này, Đề Hồn mới chậm rãi mở mắt. Nàng chăm chú quan sát dải lụa vàng óng do Kim Sa tạo thành với thần sắc vô cùng ngạc nhiên. Tâm niệm nàng hơi động một chút, dải lụa kia liền từ trên không hạ xuống, rồi vờn quanh chiếc eo thon, bộ dáng cực kỳ gần gũi.
"Đã nhìn rõ chưa hả? Ta không lừa các ngươi mà..." Quỷ Vu không giấu được vẻ vui mừng, lại reo lên.
"Đề Hồn, dùng Kim Sa bao vây gốc cây khô kia lại." Hàn Lập nãy giờ vẫn bất động thanh sắc, chợt lạnh lùng ra lệnh.
Từ trước đến nay, Đề Hồn chưa từng dị nghị mệnh lệnh của Hàn Lập. Hắn vừa dứt lời, nàng lập tức xuất thủ.
"Ái chà chà, các ngươi định làm gì? Định cứ thế trở mặt hay sao?" Quỷ Vu rú lên thê lương, bộ dáng kêu trời đập đất.
"Đừng giả bộ nữa! Ngươi muốn Đề Hồn thu lấy Kim Sa là để giúp ngươi giải trừ cấm chế đấy thôi. Nếu như ta đoán không lầm thì nơi đây có tổng cộng ba tầng phong ấn đối với ngươi. Kim Sa là một, Khô Thụ là hai, và chiếc hộp vuông kia là ba. Hồn phách của ngươi hẳn là bị phong ấn bên trong chiếc hộp kia?" Hàn Lập nhếch mép cười lạnh.
Gương mặt Quỷ Vu chợt cứng đờ. Rồi, y lập tức trở nên bình tĩnh, không còn làm bộ càn quấy như trước nữa.
"Tiểu tử, ánh mắt ngươi thực sự độc đấy. Không sai, ở đây đúng là có ba tầng phong ấn, và thần hồn của ta cũng nằm trong Tỏa Hồn Hạp kia. Nhưng ta cũng không lừa ngươi. Trải qua vô số tuế nguyệt tàn phá, hồn phách của ta dĩ nhiên đã không còn đầy đủ nữa rồi. Lưu lại đây cùng lắm chỉ là một đám tàn hồn không cam tâm chịu bại, ngày đêm khao khát báo thù mà thôi. Không hề có chút địch ý nào với các ngươi."
"Ngươi làm thế nào để nhận ra nàng là Minh Vương?" Hàn Lập lại hỏi.
"Có lẽ vì hôm nay ta chỉ còn lại một đám tàn hồn, cho nên cảm nhận lại càng thêm sâu sắc ... Tóm lại, lời ta nói đều là thật. Vị cô nương tên gọi Đề Hồn đây, đích xác là Minh Vương chuyển thế. Nhớ năm đó, nàng bị kẻ kia khích bác rồi hợp sức với gã hủy diệt thân thể ta, sau đó phong ấn ở nơi này. Rốt cuộc, bản thân nàng cũng chẳng có kết cục tốt. Quả thực đáng cười." Thanh âm của Quỷ Vu chứa đầy sự mỉa mai và cay đắng.
Đối với những sự tình mà Quỷ Vu nói, Đề Hồn căn bản không nhớ được nửa điểm, tất nhiên sẽ không phản ứng gì.
"Ta muốn các ngươi thả ta ra không phải chỉ vì báo thù. Quả thực ta không đành lòng trơ mắt nhìn U Minh trầm luân, Tam vực đại loạn..." Quỷ Vu ngập ngừng thở dài.
"Ngươi có ý gì?" Đề Hồn hỏi.
"Tuy trí nhớ của ngươi đã hoàn toàn biến mất. Nhưng liệu ngươi có còn nhớ được Lục Đạo Luân Hồi Bàn?" Quỷ Vu hỏi.
"Lục Đạo Luân Hồi Bàn?" Đề Hồn bất giác lẩm bẩm theo, nhưng vẫn không nhớ nổi đó là vật gì.
Quỷ Vu thấy vậy thì khẽ lắc đầu, đành bất đắc dĩ nói:
"Lục Đạo Luân Hồi Bàn chính là trọng bảo hàng đầu của U Minh giới vực, là Đại Thần Khí có năng lực kiểm soát Lục Đạo Luân Hồi Mệnh Số. Kẻ năm xưa châm ngòi ly gián ba người chúng ta cũng chỉ vì chiếm đoạt vật này."
Đề Hồn nghe vậy chợt nhíu mày, có thêm vài phần hứng thú đối với câu chuyện của Quỷ Vu.
"Năm đó, sau khi ba người chúng ta lần lượt bị kẻ kia loại bỏ, gã liền tự xưng Chuyển Luân Vương, một tay chưởng quản Tam vực. Nhưng kẻ đó không hề để tâm đến thế lực vạn quỷ dưới trướng mình. Gã còn tự tiện thúc giục Lục Đạo Luân Hồi Bàn, can thiệp việc hồn phách chuyển thế. Gã cũng dùng bảo vật này để hấp thụ lực lượng Luân Hồi phục vụ cho bản thân tu luyện. Hành động đó đã vi phạm Thiên Địa Mệnh Số, quả thực là hành vi đối nghịch Thiên Đạo. Từ đó về sau, đừng nói là toàn bộ U Minh giới, mà kể cả các giới diện khác cũng phải hứng chịu hậu quả, dẫn đến đại loạn." Quỷ Vu tiếp tục dốc bầu tâm sự.
"Ngươi bị phong ấn ở đây đã không biết bao nhiêu vạn năm, mà có thể nắm rõ sự tình của U Minh giới đến vậy sao?" Hàn Lập nghe xong cũng phải giật mình, bán tín bán nghi.
"Có lẽ đạo hữu cũng đã đoán được? Tầng tầng bạch cốt trên khu đất bồi này, và cả đám thi cốt đang chìm dưới lòng sông nữa, tất cả đều là chất dinh dưỡng cung cấp cho ta bao năm qua. Nếu không, dưới cấm chế cường đại bực này, ta còn có thể bảo lưu một đám tàn hồn đến tận hôm nay sao?" Quỷ Vu cười khổ.
"Nói vậy thì số lượng của đám gia hỏa đáng thương đã bị ngươi lừa gạt, rồi trúng phải độc thủ quả thực không ít đấy." Hàn Lập cười rộ lên.
"Ta thiên tân vạn khổ chèo chống đến tận hôm nay, sớm đã như đèn cạn dầu rồi. May mà ngươi dẫn theo Minh Vương đến. Rốt cuộc, ta cũng được cứu, U Minh cũng được cứu rồi..." Quỷ Vu vẫn chăm chú nhìn Đề Hồn, rồi lại tha thiết nói.
"Ngươi cứ thao thao bất tuyệt cái gì mà kiếp trước kiếp này, rồi lại Luân Hồi Mệnh Số. Nhưng ta chẳng có chút ấn tượng nào cả, cũng không quá hứng thú." Đề Hồn nghe xong chỉ khẽ nhún vai.
Hiện giờ, đối với nàng, thân phận Minh Vương này căn bản chỉ là chuyện hoang đường. Việc nàng khai mở linh trí tại Linh Giới, rồi cùng Hàn Lập vượt qua biết bao sóng gió mới là sự thực.
"Phàm là người đã trải qua Luân Hồi tẩy luyện sẽ không còn trí nhớ kiếp trước nữa. Cho nên đối với những chuyện ta vừa nói ngươi sẽ chẳng có chút động dung. Nhưng nếu như có thể tìm lại trí nhớ của kiếp trước thì sao? Ta không tin lúc đó ngươi vẫn tiếp tục bỏ mặc hết thảy?" Quỷ Vu tiếp lời.
"Có thể tìm lại trí nhớ của kiếp trước sao?" Hàn Lập bỗng lên tiếng.
"Chỉ cần chúng ta đến được Hồ Hoàng Tuyền, tìm thấy Lục Đạo Luân Hồi Bàn là có thể thông qua bảo vật này phản chiếu trí nhớ của kiếp trước. Sau khi ngươi thức tỉnh trí nhớ của kiếp trước lại có thể thông qua bí thuật Luân Hồi thu lấy kinh nghiệm tu luyện của kiếp trước, ắt sẽ giúp lực lượng pháp tắc tinh tiến bội phần. Đến lúc đó, ta sẽ tự mình khuyên nhủ Huyết Lệ. Rồi ba người chúng ta lại chung tay chung sức, kết thành đồng minh như xưa, chắc chắn có thể đánh bại Chuyển Luân Vương, một lần nữa giành lại U Minh Tam Vực." Thanh âm Quỷ Vu ngày càng cuồng nhiệt. Ánh mắt gã le lói tinh quang, thần thái mười phần.
Lúc này, trong mắt Đề Hồn đã hiện lên một tia chần chờ, dường như đã động tâm rồi.
"Minh Vương tái thế, Huyết Lệ phá tan phong ấn. Lẽ nào ngươi không cảm thấy chuyện ta gặp lại ngươi quá mức trùng hợp hay sao? Đây chính là Luân Hồi Thiên Định, để chúng ta một lần nữa tái ngộ trong cõi U Minh tăm tối này... "Quỷ Vu không tiếc lời khuyên nhủ Đề Hồn.
Nàng tỏ vẻ do dự, quay sang nhìn Hàn Lập...
"Mặc dù bọn ta chẳng hứng thú chuyện nội đấu U Minh giới. Nhưng Lục Đạo Luân Hồi Bàn nọ dường như rất hứa hẹn. Chúng ta cùng ngươi đi xem xét một vòng cũng chẳng sao. Nhưng trước mắt cần phải tìm được Diêm La Chi Phủ đã..." Hàn Lập gật gù.
"Đạo hữu muốn đi Diêm La Chi Phủ sao? Việc này không khó." Quỷ Vu mừng rỡ.
"Ngươi biết Diêm La Chi Phủ?" Hàn Lập vẫn không hoàn toàn tin tưởng.
"Không rõ cước bộ của các ngươi nhanh chậm ra sao? Nếu như đủ nhanh, thì nơi đó cách đây không quá nửa tháng lộ trình. Còn chậm nhất thì... khoảng một tháng sẽ đến được." Quỷ Vu trầm ngâm suy tính một lúc.
Nghe xong, nội tâm Hàn Lập liền vui vẻ, nhưng sắc mặt vẫn bảo trì nguyên dạng, tỏ ra mình vẫn còn chút đắn đo.
"Đạo hữu chỉ cần đáp ứng về sau sẽ mang ta đến Hồ Hoàng Tuyền, nơi có Lục Đạo Luân Hồi Bàn rồi giúp ta khôi phục thực lực, ta sẽ chỉ đường giúp các ngươi đến Diêm La Chi Phủ." Quỷ Vu dường như đoán được tâm ý của Hàn Lập, bèn nói ra điều kiện của mình.
Hàn Lập nghe xong, rốt cuộc cũng gật đầu đáp ứng.
"Nếu như đã đồng ý kết minh, vậy trước tiên xin đạo hữu giúp ta cởi bỏ phong ấn." Quỷ Vu vui vẻ nói.
"Với năng lực của Đề Hồn thì giải quyết đám Tán Hồn Sa này chỉ là việc nhấc tay mà thôi. Nhưng hai đạo phong ấn phía sau lại hết sức cổ quái. Không biết Quỷ Vu đạo hữu có biết phương pháp giải trừ?" Hàn Lập nhếch mép cười.