Chương 240: Kim Tiên nghị sự

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Vong Ngữ 22-07-2021 21:15:54

Một ngày mấy năm sau. Trong một tòa đại điện nằm trên một đỉnh núi nguy nga cao vạn trượng ẩn khuất trong mây mù trong Chúc Long Đạo. Cung điện cực cao nhưng rất trống trải, có tám cây cột to, cao chót vót chống lên mái vòm. Trên mỗi cây cột đều có điêu khắc một pho tượng rồng to lớn. Những con rồng này có hình thái khác nhau, hoặc ngửa mặt lên trời mà rống, hoặc đằng vân giá vũ, hoặc trợn mắt chém giết. Mỗi một pho tượng đều cực kỳ chân thực, trông sinh động như thật, giống như chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào một cái là sẽ lập tức sống lại. Trên đại điện treo một tấm biển lớn, trên đó viết ba chữ Long Thần điện. Phía dưới tấm biển có một pho tượng khổng lồ đứng sừng sững, cũng là một pho tượng rồng đang ngửa mặt lên trời mà rống. Nếu như những pho tượng trên tám cây cột kia được chạm trổ rất tinh xảo, trông rất sống động thì pho tượng này lại rất thô ráp, kém cỏi, thậm chí rất nhiều vảy trên thân rồng cũng không được khắc, giống như tác phẩm của một kẻ không chuyên mới tập luyện kỹ thuật điêu khắc. Pho tượng này mặc dù thô ráp, lại có một loại sức hấp dẫn không thể diễn tả bằng lời. Trong con mắt của tượng rồng mơ hồ lại có một đôi con ngươi toát lên vẻ như Thần Long cao cao tại thượng nhìn xuống những con sâu cái kiến dưới thế gian. Pho tượng khổng lồ đứng trong đại điện, tạo ra một cái bóng to lớn, làm cho người ta nhìn mà phát khiếp. Trước mặt pho tượng bày ra một hương án to lớn, phía trên khói hương nghi ngút, chất đầy hương nến và trái cây. Giờ phút này, trên đại điện có ba thân ảnh đang đứng. Ở giữa là một nam tử trung niên mặc một bộ áo bào tím, ngũ quan bình thường, mặt vuông, lông mày nhỏ, không giận mà uy, chính là Âu Dương Khuê Sơn. Một người khác là thiếu phụ mặc áo trắng, dung mạo tuyệt mỹ, vũ mị say lòng người, là sư tôn của Bạch Tố Viện, Vân Đạo Chủ. Người còn lại là một thân áo bào màu vàng, dáng người mập lùn, chính là Hùng Sơn Phó Đạo Chủ. Lúc này y mang vẻ mặt kính cẩn đứng cách hai người kia khoảng một trượng. Có điều cả ba người đều không nói chuyện, tựa hồ đang chờ đợi. Sau một lát, một loạt tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào, lại có ba thân ảnh đi đến. Đi đầu là một lão giả tóc xám mũi đỏ, nếu Hàn Lập ở đây, có thể kinh ngạc phát hiện, người này không phải ai khác, chính là lão đầu Hô Ngôn. Bên cạnh lão giả là một nữ tử váy đen, trên mặt che khăn đen, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng, không nhìn thấy dung mạo. Nhưng từ thân thể và đôi mắt của ả có thể nhận thấy đây là một nữ tử trẻ tuổi. Tuy nhiên, móng tay của ả lại có màu tím sậm đầy quỷ dị, mặt ngoài mơ hồ hiện ra một tầng ánh sáng yếu ớt. Người còn lại là một nam tử áo đen, còn rất trẻ, chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, dung mạo anh tuấn, tóc màu vàng rối tung, sắc mặt cũng có màu vàng nhạt, sau lưng đeo một kim luân. "Hô Ngôn đạo hữu, Tần đạo hữu, Viên đạo hữu, các vị đã tới. Cuối cùng cũng có đủ năm người." Âu Dương Khuê Sơn tươi cười, tiến lên nghênh đón. Thiếu phụ áo trắng cũng lộ ra nụ cười mỉm, từ khi ba người xuất hiện, nàng cũng không nhìn hai người kia mà đôi mắt đẹp cứ nhìn chằm chằm vào lão đạo Hô Ngôn, trong mắt có chứa một tia u oán không dễ nhận thấy. "Hùng Sơn tham kiến ba vị Đạo Chủ." Vẻ mặt của Hùng Sơn lại càng cung kính, thi lễ về phía ba người. Ba người cũng không để ý đến Hùng Sơn, đầu tiên là thần sắc trịnh trọng thi lễ với pho tượng Cự Long kia một cái, lúc này mới nhìn về phía ba người Âu Dương Khuê Sơn. Lão đạo Hô Ngôn đối mặt với ánh mắt nhìn chằm chằm của thiếu phụ áo trắng thì có chút lúng túng, vội đưa mắt nhìn thẳng về phía Âu Dương Khuê Sơn, nói: "Đạo hữu Âu Dương, ngươi bây giờ đã chấp chưởng tông môn, sự vụ trong tông ngươi cứ xử lý là được. Có chuyện gì lại cần tổ chức Hội nghị Đạo chủ?" Nữ tử váy đen và thanh niên tóc vàng không có mở miệng, tựa hồ cũng đang chờ Âu Dương Khuê Sơn trả lời. "Quấy rầy ba vị thanh tu cũng là việc bất đắc dĩ. Trước đó vài ngày, khi tiến hành khảo hạch cho các đệ tử hạch tâm trong dãy núi Huyền Băng xảy ra chút biến cố. Việc này nói lớn cũng không lớn, mà nói nhỏ cũng không nhỏ, cho nên ta thấy cần thảo luận cùng mấy vị một chút." Thần sắc của Âu Dương Khuê Sơn trở nên nghiêm nghị, chầm chậm nói ra. Lão đạo Hô Ngôn sớm đã biết việc này, cũng không lộ ra dị sắc. Hai người đứng phía sau lão ta, thanh niên tóc vàng khẽ hừ một tiếng, tựa hồ cũng đã biết, còn nữ tử váy đen xem ra là lần đầu nghe việc này, nhưng trên mặt cũng chỉ lộ ra một tia nghi hoặc. Âu Dương Khuê Sơn dừng một chút, nói rõ chi tiết một lần sự tình phát sinh tại dãy núi Huyền Băng. "... May mà hai tên trưởng lão chủ trì thí luyện kịp thời xuất thủ, phá hủy nhục thân tên trộm kia, chỉ có Nguyên Anh kẻ đó đào thoát, đệ tử tham gia thí luyện cũng không có ai vẫn lạc. Cũng không đáng lo." Âu Dương Khuê Sơn nói. "Cũng không đáng lo? Việc này trước khi đến đây ta đã nghe người ta nói rồi, có bốn đệ tử bị hủy nhục thân. Bốn đệ tử đó đều là nhân tài kiệt xuất trong môn, thiên tư vốn cực cao. Lần này nhục thân bị hủy, cho dù chúng có thể tìm kiếm thân thể mới để đoạt xá, nhưng tiềm lực cũng sẽ giảm mạnh. Hai tên trưởng lão này hộ vệ không tốt, nên phạt nặng!" Âm thanh của thanh niên tóc vàng vang lên, lạnh lùng nói ra. Mười ba Đạo Chủ ở Chúc Long Đạo, bởi vì xuất thân, cũng chia thành hai phe, tán tu và bản địa. Thanh niên tóc vàng chính là Đạo Chủ thuộc phe tu sĩ bản địa, trong lần thí luyện này bốn đệ tử mất đi nhục thân đều là đệ tử bản địa, còn đệ tử tán tu thì không tên nào bị thụ thương. Sau khi trưởng bối của bốn đệ tử này biết chuyện đều rất giận dữ, cho rằng hai trưởng lão hộ vệ thiên vị những đệ tử tán tu kia. Cho dù không có Âu Dương Khuê Sơn triệu tập, thanh niên tóc vàng cũng dự định sẽ đưa sự việc ra vấn tội. "Viên đạo hữu nói lời ấy sai rồi, chuyện này trước sau ta đã tra rõ ràng, tội cũng không do hai vị trưởng lão kia. Tên Chân Tiên kia là kẻ thù ở bên ngoài, cực kỳ giảo hoạt, thực lực cũng mạnh mẽ, lại còn luân phiên bố trí nghi binh. Hai vị trưởng lão hộ vệ có thể đánh giết y, đồng thời bảo vệ đệ tử thí luyện cũng không dễ. Ngược lại, ta cảm thấy hẳn là nên khen thưởng cho bọn hắn một chút." Vân Đạo Chủ rời ánh mắt nhìn về phía thanh niên tóc vàng, vén mái tóc nơi thái dương, phản bác. Vân Đạo Chủ xuất thân tán tu, mà Âu Dương Khuê Sơn ở bên cạnh cũng như thế. "Vân đạo hữu sao lại nói ra lời ấy, nếu bọn hắn nhận nhiệm vụ hộ vệ thì cần phải ứng phó tất cả tình huống phát sinh. Bây giờ bốn đệ tử bị hủy nhục thân, chẳng lẽ không phải bọn hắn hộ vệ tắc trách!" Thanh niên tóc vàng nghiêm sắc mặt nói. "Viên đạo hữu, lần này đơn thuần là luận sự, hay là có ý khác, muốn nhân cơ hội chèn ép, trong lòng các hạ tự nhiên rõ ràng." Vân Đạo Chủ cười lạnh một tiếng nói ra. "Ngươi nói cái gì!" Thanh niên tóc vàng mặt hiện vẻ giận dữ, đang định nói tiếp. "Được rồi, Viên Bất Thiếu. Đừng cãi nhau nữa. Hiện tại nếu đạo hữu Âu Dương chấp chưởng tông môn, xử lý chuyện này như thế nào, tự nhiên là do y quyết định. Tin tưởng đạo hữu Âu Dương sẽ để cho tất cả mọi người tin phục." Lão đạo Hô Ngôn trừng mắt nhìn thanh niên tóc vàng một cái, sau đó nhìn thật sâu Âu Dương Khuê Sơn, nói. "Cái này đương nhiên, đạo hữu Hô Ngôn yên tâm." Âu Dương Khuê Sơn mỉm cười nói. Thanh niên tóc vàng có vẻ không phục, nhưng cũng không nói thêm gì. Thiếu phụ áo trắng cười lạnh một tiếng, cũng không mở miệng. "Ta đã hỏi kỹ hai vị hộ vệ trưởng lão và cả những đệ tử tham gia thí luyện, rồi tập hợp tất cả tư liệu liên quan tới tên Chân Tiên kia. Luận về kiến thức, ba vị đều trên ta, mời ba vị tới, chính là muốn cùng nhau tham tường một chút xem có thể xác nhận thân phận của người này hay không." Âu Dương Khuê Sơn nói, rồi lấy ra ba ngọc giản, đưa tới. Ba người tiếp nhận ngọc giản, thả thần thức vào bên trong. "Hùng Phó Đạo Chủ cũng là người có kiến thức rộng rãi, cùng xem xét một chút đi." Âu Dương Khuê Sơn nhìn thoáng qua Hùng Sơn bên cạnh, lại lấy ra một khối ngọc giản, đưa tới. Hùng Sơn khom người cảm ơn một tiếng, nhận lấy ngọc giản, cũng thả ra thần thức thăm dò vào trong đó. Trong ngọc giản mở đầu là một đoạn hình ảnh, chính là lúc lão giả gầy gò kia bắt đầu nói chuyện cùng với bọn người Bạch Tố Viện, mãi cho đến khi Hàn Lập đánh bại y khiến đối phương chạy trối chết mới kết thúc. Khi nghe lão giả gầy gò kia đề cập tới Bạch Phụng Nghĩa, thần sắc Hùng Sơn hơi động một chút. Hình ảnh sau đó là một chút tư liệu văn tự và tin tức hình ảnh liên quan đến các vật phẩm trên người lão giả gầy gò. "Hình ảnh này là ai ghi chép, lại vô cùng kỹ càng. Trong lúc kịch chiến mà có thể có phần tâm tư này thật đáng quý." Sau một lúc lâu, lão đạo Hô Ngôn hỏi. "Là đồ đệ của Vân Đạo Chủ, Bạch Tố Viện." Âu Dương Khuê Sơn đáp. "Thì ra là thế, nàng này không chỉ có thiên tư bất phàm, mà tâm tính càng thêm hiếm có." Lão đạo Hô Ngôn nhìn thiếu phụ áo trắng một chút, rồi lập tức dời ánh mắt. "Vân Nghê ta vẫn có con mắt nhìn người, thu đồ nhi tất nhiên bất phàm. Không giống một ít người có mắt mà không tròng." Vân Nghê nói ra lời đầy thâm ý. Lão đạo Hô Ngôn sờ sờ lên mũi, không trả lời. "Khục! Mấy vị nhìn qua tài liệu này, có đầu mối gì về tên kia không?" Âu Dương Khuê Sơn ho nhẹ một tiếng, phá vỡ bầu không khí lúng túng, rồi nói. "Vật phẩm trên thân tên này đều là vật tầm thường, không có đồ vật có thể xác nhận thân phận. Nhưng nhìn công pháp y tu luyện thì có chút giống tu sĩ đại lục Thượng A." Nữ tử váy đen lúc này mới mở miệng nói ra, thanh âm có chút khàn khàn. "Khôi lỗi kim giáp kia có chút giống Minh Vương khôi lỗi của Thánh Khôi Môn ở đại lục Minh Hàn." Thanh niên tóc vàng cũng tiếp lời. "Hẳn không sai, chính là Minh Vương khôi lỗi. Nhưng Minh Vương khôi lỗi của Thánh Khôi Môn mặc dù trân quý nhưng chỉ cần chịu trả giá đắt vẫn có thể lấy được. Chỉ bằng vào điểm này thì không cách nào xác định được thân phận của kẻ này." Lão đạo Hô Ngôn gật đầu nói. Âu Dương Khuê Sơn nhìn về phía Hùng Sơn, nói: "Không biết Hùng đạo hữu có kiến giải gì không?" "Không dám. Mấy vị Đạo Chủ kiến thức hơn xa tại hạ, chỉ là ta nhìn kiếm trận mà tên kia thi triển, có chút giống kiếm trận Thất Sát của Vô Sinh Kiếm Tông năm đó." Hùng Sơn khiêm tốn nói ra. "Thất Sát kiếm trận! Đại danh của kiếm trận này ta đã nghe qua, chính là kiếm trận tuyệt sát có tiếng tăm lừng lẫy của Vô Sinh Kiếm Tông mà chỉ có một chút uy lực như thế sao? Còn không phải bị tiểu tử họ Lệ kia dễ dàng đánh tan, còn bị hủy đi năm thanh phi kiếm." Thanh niên tóc vàng cười nhạo nói, hiển nhiên không tin lời Hùng Sơn. "Tại hạ cũng không dám xác định, chẳng qua là cảm thấy có chút tương tự." Hùng Sơn cúi đầu nói. "Hùng Phó Đạo Chủ tinh thông Kiếm Đạo, nghe nói trước kia đã từng chiếm được một phần di tàng của Vô Sinh Kiếm Tông, hẳn là sẽ không nhìn lầm. Mà tên Lệ trưởng lão kia có thể nhẹ nhàng đánh tan kiếm trận, cũng không phải là kiếm trận quá yếu, mà là thủ đoạn của hắn rõ ràng cao minh hơn mấy phần. Xem ra, trong Chân Ngôn Bảo Luân mà hắn luyện chế có ẩn chứa Trọng Thủy mang Thủy pháp tắc lực, cũng tính là tự mở ra một con đường, uy lực không tầm thường. Nếu không có hắn, lần này chỉ sợ là không chỉ có bốn tên đệ tử bị hủy nhục thân đơn giản như vậy. Đạo hữu Âu Dương, theo ý ta nên ban thưởng cho hắn một chút." Lão đạo Hô Ngôn có chút ý vị thâm trường nói ra. Nghe lời này, mấy người khác khẽ giật mình. Từ trong hình ảnh rất khó phán đoán chính xác tình huống thực tế, chỉ có thể đại khái phỏng đoán một chút, nhưng nghe lão đầu Hô Ngôn phân tích đạo lý rõ ràng, tự nhiên không dám nói gì thêm. "Lời đạo hữu Hô Ngôn rất đúng, việc này ta sẽ an bài. Chẳng qua là nói đến kẻ địch lần này có tu vi và pháp bảo tạp nham, rất khó phán đoán thân phận." Âu Dương Khuê Sơn thì thào. Thanh niên tóc vàng vốn định nói cái gì, nhưng sau khi nhìn lão đầu Hô Ngôn, cuối cùng vẫn tiếp tục không mở miệng. Vân Nghê nhìn mấy người một lượt, mặt ngọc có chút âm trầm. Kẻ này mưu toan bắt cóc Bạch Tố Viện, nếu không thể làm rõ ngọn nguồn, nàng làm sao có thể an tâm. Âu Dương Khuê Sơn do dự một chút, mở miệng nói: "Còn có một việc, kẻ này đề cập tới Bạch Phụng Nghĩa, tựa hồ có chút liên hệ với Bạch trưởng lão." Mấy người khác nghe lời này, đều hiện lên thần sắc khác nhau. "Nói tới Bạch trưởng lão, năm đó thật sự đáng tiếc, nếu không phải bởi vì sự kiện kia, với tư chất của lão ta thì Chúc Long đạo chúng ta hiện tại có lẽ đã có mười bốn vị Kim Tiên Đạo Chủ rồi." Lão đạo Hô Ngôn thở dài. Đôi mắt đẹp của Vân Nghê ảm đạm, có chứa một chút thương cảm. "Âu Dương Đạo Chủ, liên quan tới thân phận kẻ này, chúng ta cũng bất lực. Sự tình sau này, đạo hữu cứ tự xử lý." Lão đạo Hô Ngôn nói. Nói xong lời này, lão ta lập tức quay người đi vội ra bên ngoài. "Đạo chủ Hô Ngôn, sao vội vã rời đi như vậy." Bóng trắng hoa lên một cái, thân ảnh Vân Nghê đã xuất hiện phía trước, cản đường đi của lão ta. "Ngươi xưa nay không phải yêu thích nhất là rượu ngon sao? Trước đây vài ngày ta vừa có được vài hũ tiên tửu rất ngon, không bằng mời Đạo Chủ đến chỗ ta đàm đạo một chút? Vừa vặn ta cũng có chút nghi hoặc trong tu luyện, muốn đạo hữu Hô Ngôn giúp đỡ chỉ điểm." Trong đôi mắt đẹp của Vân Nghê phản chiếu thân hình lão đạo Hô Ngôn, sóng mắt như nước.