Nghe Bunya nói như vậy, Rea kinh ngạc đến mức quên cả phẫn nộ.
Cô cũng không phải kiểu phụ nữ chưa từng trải, cũng không phải lần đầu tiên đối mặt với việc này, cô kinh ngạc là bởi vì người đàn ông mà mình cảm thấy là người khá tốt này lại có vẻ mặt và lời nói như vậy.
Mà còn dưới tình huống là mối quan hệ giữa hai bên thậm chí còn không tính là bạn bè!
Giờ khắc này, Rea nghi ngờ liệu có phải mình chưa tỉnh ngủ hay không, nhưng tâm địa cô lương thiện vẫn suy đoán liệu có phải Bunya đã chịu đả kích gì, dẫn đến tinh thần bị hoảng loạn, hay là càng tới gần 'Lễ mộng', triệu chứng càng rõ ràng.
Ngay khi Rea còn không biết nên tin theo hướng nào thì nụ cười của Bunya càng trở nên dâm tà.
Hắn vươn hai tay, cách quầy pha chế, vồ vào phần ngực của Rea.
Rea theo bản năng ngửa người ra sau, cố gắng tránh né.
Mà sau khi vồ hụt, Bunya thu hai tay lại, chống lên mặt quầy pha chế, cả người nhảy bật lên, cùng với tiếng va chạm của ly thủy tinh và chén uống cà phê, vội vàng đánh về phía thân thể Rea đang ngửa ra phía sau.
Phản ứng như vậy, lựa chọn như vậy, cảm giác về sức mạnh như vậy có phần vượt dự kiến của Rea, cô không kịp rút tên và cung săn sau lưng, phần eo thuận thế tiếp tục cong gập về phía sau, chân phỉa lại giống như đầu bên kia của bập bênh, đá về phía trước, vừa vặn đá trúng phần bụng Bunya, sút bay ông chủ quán cà phê đã thay đổi tính tình này ra ngoài.
Cùng lúc đó, . Trong đầu Rea xuất hiện một ý nghĩ:
"Hắn thật sự điên rồi sao?"
Bịch, thân thể Bunya đập vào cạnh trước cửa quầy pha chế.
Rea dồn lực vào phần thắt lưng, cả người lại một lần nữa đứng thẳng, sau đó tay rút cung săn, lắp tên, nhắm về phía Bunya vừa mới xoay người đứng lên.
Bunya lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, ban đầu là cứng đờ một giây, tiếp theo đó là cầu xin tha thứ:
"Đừng, đừng giết tôi!"
"Vừa rồi tôi đột nhiên không thể khống chế được mình!"
Nhìn khuôn mặt tràn ngập sợ hãi và khẩn cầu, Rea cảm thấy Bunya vừa quen thuộc và xa lạ, cung đã lên dây, lại không buông ra. ...
Trên con đường từ rừng rậm nguyên thủy dẫn vào thị trấn Tizamo, Lumen nhìn nhà hai bên đường lần lượt sáng đèn, không khỏi cười nhạo một tiếng:
"Như vậy rất đáng sợ, rất quỷ dị sao?"
Đây không phải lần đầu tiên cậu gặp phải loại chuyện biến hóa như thế này, ở kỷ đệ tứ Trier, cậu cũng thấy cảnh tượng gần tương tự như thế, lần đó, không chỉ cả thành phố tối tăm đột nhiên sáng đèn, mà toàn bộ kỷ đệ tử Trier đều chuyển động, từ tĩnh mịch chết chóc trở nên ồn ào náo nhiệt, hoàn toàn sống lại.
Hiện tại đối mặt với loại dị biến này, Lumen cũng chỉ hơi kinh ngạc, từ đó mà đề cao cảnh giác hơn, nhưng vẫn chưa bởi vậy mà ảnh hưởng đến cảm xúc, mặt ngoài vẫn nhàn nhã đưa mắt đánh giá bốn phía xung quanh.
Cậu phát hiện không thấy Leiaza và Maslow, hai gã thành viên đội tuần tra vốn luôn đi theo sát phía sau cậu đã biến mất.
"Nếu có thể lặng lẽ khiến cho hai người phi phàm biến mất ngay dưới mí mắt của mình, vậy thì chắc chắn cũng có thể khiến cho mình biến mất như vậy... Nói cách khác chính là, mình có lẽ cũng đã bị ảnh hưởng, cảm giác choáng váng vừa rồi chính là biểu hiện cho chuyện này...
"Nói từ góc độ thần bí học, trong tình huống không xảy ra bất kỳ tai nạn ngoài ý muốn rõ rệt nào, việc cả thị trấn vốn đã chìm vào giấc ngủ say kia lại đột nhiên sáng đèn đại biểu cho việc đã chuyển sang cảnh tượng khác, một cảnh tượng khác biệt nhưng có liên quan đến cảnh tưởng ban đầu...
"Cái này có thể sẽ không là cưỡng chế đi vào giấc mộng đi?
"Lễ mộng' chính thức bắt đầu rồi sao?"
"Nhưng mình không ngủ trong căn nhà của 'Hisoka', tại sao vẫn giữ được tỉnh táo?"
Kết hợp với vấn đề đang điều tra, Lumen nhanh chóng có suy đoán đối với tình huống hiện tại.
Đúng lúc này, cậu thấy một bóng người phản chiếu sau ô của sổ thủy tinh của căn nhà chếch phía trước, bị ván gỗ và cỏ dại vây quanh.
Đó là một người đàn ông bản địa chừng khoảng hơn bốn mươi tuổi, nước da màu nâu sẫm, đôi mắt màu nâu nhạt, tóc đen, môi hơi dày.
Lumen từng gặp hắn ta, hắn là người hướng dẫn của khu vực săn bắn, phụ trách dẫn các quý ngài và các tiểu thư đến từ cảng Palos tiến vào rừng rậm, tìm kiếm con mồi.
Ấn tượng của Lumen là trên mặt hắn luôn nở một nụ cười lấy lòng, mặc kệ người khác nói gì hắn đều trả lời vâng, vâng, vâng, chưa bao giờ nổi giận khi bị các quý ngài, tiểu thư trách phạt.
Lúc nhìn thấy Lumen, miệng của người hướng dẫn của khu vực săn bắn này mở ra, nở một nụ cười tàn nhẫn.
Hắn đẩy mạnh cửa sổ ra, sau đó một bàn tay khác nâng lên, nắm chặt một khẩu súng săn hai nòng.
"Chết đi, đồ chó bắc đại lục!"
Người dẫn đường của khu vực săn bắn này vừa mắng chửi, vừa nhắm họng súng về phía Lumen, không chút do dự, bóp cò súng.
Phành!
Một lượng lớn đạn hình nón tản ra, bao phủ khu vực tương ứng.
Mà đồng thời khi người hướng dẫn của khu săn bắn nhắm súng, Lumen đã nghiêng người nhảy sang bên, lăn tròn sang phía bên đường bên kia.
Đập vào mắt cậu là những con cừu, ngựa, bò vốn dĩ yên tĩnh.
Lúc này, trong mắt của những con gia súc này đều đỏ ngầu lên.
Một tay Lumen chống xuống đất, cả người nhảy lên, trong tiếng rống của gia súc và tiếng đạn bắn ra từ súng của người hướng dẫn của khu vực săn bắn, cậu nhảy tới cầu thang dẫn lên tầng thứ hai.
"Á', một tiếng hét thảm thiết chợt vang lên, rồi im bặt.
Cửa phòng tầng hai mở ra, xuất hiện trước mắt Lumen là một thanh niên trẻ tuổi cả người nhuốm đầy máu tươi, trong tay hắn là một cái rìu lớn, lưỡi rìu còn đang nhỏ máu, phía sau là thi thể của một ông già chừng hơn năm mươi tuổi với phần cổ nhày nhụa máu thịt và ngực bị chém sâu.
Trong mấy ngày qua, Lumen đã lang thang khắp thị trấn Tizamo nên cũng không lạ gì hai người kia.
Người nằm trên mặt đấy, tròng mắt trợn ngược kia là thợ thuộc da thủ công ở thị trấn Tizamo, hắn thu mua da lông động vật từ các quý ngài, tiểu thư và nhóm thợ săn trong thị trấn nhưng không muốn tự xử lý, gia công để bán.
Người cầm rìu là con trai cả của hắn, đi theo hắn học cách nitrat hóa, thuộc da, là một thanh niên trẻ tuổi ngoan ngoãn, nghe lời, mà cha hắn cũng không phải là dạng thợ thủ công cổ hủ, động cái là đánh là mắng.
Đây là đặc điểm của người dân thị trấn Tizamo, ôn thuần, bình tĩnh, không biểu đạt cảm xúc quá mạnh.
Mà hiện tại, có vẻ như đứa con trai cả của thợ thuộc da thủ công này vừa đánh chết cha hắn.
Sau khi thanh niên trẻ tuổi kia nhìn thấy Lumen, trong mắt hắn ánh lên ý cười khát máu.
Hắn hét lớn một tiếng, xách rìu bổ về phía Lumen, một bên khác, người hướng dẫn của khu vực săn bắn bắt đầu nhét thêm đạn vào trong khẩu súng săn hai nòng.
Thân thể của Lumen chợt hư hóa, hợp nhất với cái bóng của chính mình, biến mất trong bóng đen bên cạnh bậc thang.
"Chuyển hóa bóng đen!"
Lumen lợi dụng năng lực này di chuyển theo hướng tới tổng cục cảnh sát được vài giây thì đột nhiên nghe thấy có người đang hoảng sợ cầu xin tha thứ.
Cậu thoát khỏi bóng đen, biến trở lại thành con người, thấy Rea đang nhắm tên về phía chủ quán cà phê Bunya, nhưng vẫn chưa buông tay giữ mũi tên.
Đúng lúc này, trên nóc của căn nhà đối diện, bên trong lớp cỏ khô dày đặc, một con trăn khổng lồ, thân to chừng bằng thùng phi đựng nước đột nhiên chui ra, đổ xuống dưới.
Nó mở to đôi mắt lạnh như băng, cái miệng tanh hôi há lớn, hoa văn trên vảy giống như đang phình ra.
Lúc này, Lumen không tránh né. Đối mặt với con trăn khổng lồ đang muốn nuốt chửng mình, đôi mắt của cậu đột nhiên tối sầm lại, nắm tay chém lên trên.
Phừng, một ngọn lửa trắng rực bùng cháy, chạy từ nắm đấm bao trùm cả cánh tay.
Bộp!
Nắm đấm của Lumen giáng vào cái miệng trăn khổng lồ kia, đấm nát vụn máu thịt, đấm thẳng vào vòm miệng bên trong.
Trước khi hoàn thành động tác nuốt chửng con người, ánh mắt lạnh như băng của con trăn khổng lồ kia chợt tối lại, thân thể theo quán tính rơi xuống, lại bị Lumen dễ dàng nhảy thoát, thu hồi nắm đấm.
Ầm!
Con trăn khồng lồ này đập mạnh xuống mặt đất, lửa trắng rực cháy từ bên trong ra tới bên ngoài thân thể phủ kín lớp vảy trơn bóng.
"Trinh sát nhược điểm!"
Lumen đi về phía Rea, thấy thành viên của đội tuần tra này cũng đang cảnh giác lại nghi hoặc nhìn mình, cũng không lập tức tấn công.
Cô... Lumen chợt nghĩ đến điều gì đó, rồi bật cười:
"Xem ra cô vẫn giữ được tỉnh táo."
Rea vừa đề phòng Bunya, vừa quan sát Louis Berry một lúc, rồi do dự nói:
"Cậu nói là, tỉnh táo?"
"Đúng vậy." Lumen chỉ về phía Bunya đang dùng ánh mắt căm ghét nhìn mình, nói: "Có phải vừa rồi hắn định tấn công cô, thậm chí muốn cưỡng bức cô đúng không?"
"Đúng vậy." Rea không hỏi 'Làm sao cậu biết được', mà trực tiếp nói,"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lumen cười cười:
"Có lẽ, chúng ta lại tiến vào giấc mơ rồi, nhưng lần này, không phải chỉ có mình chúng ta."
Từ việc Rea rõ ràng vẫn giữ được tỉnh táo, cậu cũng đã có suy đoán sơ bộ:
Nguyên nhân khiến bọn họ cùng giữ được tỉnh táo có lẽ là khoảng thời gian trước đó đã cùng ngủ tại căn nhà của 'Hisoka', cùng tiến vào cảnh trong mơ đặc thù kia!
Việc này còn cần tìm Camus để xác nhận lại.
Nghe Louis Berry nói như vậy, trong đầu Rea đột nhiên xuất hiện một danh từ.
Cô còn chưa kịp nói ra miệng, thì đột nhiên nghe thấy ba tiếng chuông vang lên 'Leeng keeng, Leeng keeng, Leeng keeng'.
Tiếng chuông quanh quẩn khắp thị trấn Tizamo, tựa như đang triệu tập tất cả người nơi này.
Rea nghiêng tai nghe xong một chút, vẻ mặt khẽ biến nói:
"Là tiếng chuông từ giáo đường!"
Giáo đường... là giáo đường Thánh Sean sao? Lumen nghĩ đến điểm khác thường trên người mục sư Cali, sau đó nhìn Rea, nói:
"Chúng ta đến đó xem!"
"Được." Rea không do dự đáp lại.
Cô không chĩa mũi tên vào ông chủ quán cà phê Bunya này nữa, mà chạy theo Lumen hướng về phía giáo đường Thánh Sean ngay cạnh tổng cục cảnh sát.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Bunya liên tục thay đổi, khi thì tràn ngập khát vọng, lúc lại mang theo căm ghét, nhưng lại hèn nhát, không dám đuổi theo, không dám ra tay.
Lumen và Rea chạy với tốc độ cực nhanh, chỉ vài giây sau, bọn họ đã chạy qua tổng cục cảnh sát, tới quảng trưởng nhỏ phía trước giáo đường Thánh Sean.
Mục sư Cali đã đứng chờ sẵn ở cửa giáo đường.
Nhưng hiện tại trên người hắn không hề mặc bộ áo choàng dài màu trắng thêu chỉ vàng của nhân viên thần chức thuộc giáo hội 'Mặt trời vĩnh hằng', thay vào đó là chiếc áo choàng đen sẫm rườm rà.
Vị mục sư có nước da màu nâu sẫm, hốc mắt hơi lõm xuống, vóc dáng hơi thô cứng, mái tóc đen cắt thật ngắn này nhìn quảng trường nhỏ vắng vẻ, nhìn Lumen và Rea vừa mới chạy tới bên này, trong tay hắn cầm thánh điển, vẻ mặt điên cuồng, hét lên
"Tôi tuyên bố, Lễ mộng chính thức bắt đầu!"
"Trong thời gian diễn ra 'Lễ mộng', không có bất kỳ điều cấm kỵ, hạn chế nào cả, có thể làm bất cứ điều gì mà mình muốn làm, bao gồm cả chém giết."
"Mọi người, hãy điên cuồng đi, giải phóng toàn bộ cảm xúc và dục vọng đi!"