Thương nhân cảnh giác trả lời câu mà Camus vừa thuật lại: "Trưởng quan, chúng tôi thật sự không có lễ hội dân tộc nào đặc biệt cả, hàng năm chỉ có hai ngày, một là 'Lễ tế mặt trời' vào tháng mười hai, một cái là 'Lễ hội ngày mới' vào tháng sáu."
'Lế tế mặt trời' là ngày lễ cố định của giáo hội 'Mặt trời vĩnh hằng', được cử hành vào ngày có thời gian nắng dài nhất trong năm, cũng là ngày mà mặt trời ban trưa cao nhất trong năm."
Ở bắc đại lục, lễ hội này thường được tổ chức vào khoảng tuần trung và tuần cuối của tháng sau, mà ở nam đại lục, do thời tiến đảo lộn mà tuần cuối của tháng mười hai mới được cử hành.
'Lễ hội ngày mới' lại do những tín đồ của giáo hội 'Mặt trời vĩnh hằng' ở nam đại lục sáng tạo ra, hàng năm bọn họ sẽ tổ chức lễ mừng vào có đêm dài nhất, thời gian nắng ngắn nhất, để chào đón mặt trời trở về, cầu mong thời tiết càng ngày càng ấm áp hơn, ánh sáng càng ngày càng nhiều hơn.
Ngày này trùng với lễ mừng năm mới của khá nhiều địa phương ở nam đại lục, dần dần hai cái hợp làm một.
Ý của thương nhân này là, hiện tại người dân của thị trấn Tizamo chỉ cử hành các lễ hội liên quan đến 'Mặt trời vĩnh hằng', từ bỏ việc đi theo 'Tử thần'.
Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi lại bổ sung: "Từ rất lâu rồi đã là như thế này, từ trước khi ông nội tôi sinh ra đã là như thế này."
Matanibon, nhất là cảng Palos và thành phố mỏ vàng Devis, đã có lịch sử gần trăm năm là thuộc địa của Intis, dẫn bản địa đã bị ép buộc thay đổi tín ngưỡng từ vài thế hệ trước, trở thành tín đồ của 'Mặt trời vĩnh hằng', đương nhiên, điều này chỉ giới hạn ở những khu vực bị thực dân cơ cấu, quản lý.
Lúc Lumen đến cảng Palos, một trong những ấn tượng chính là: ở bến tàu, trong khu vực trung tâm, nơi này trông cũng không gì các thành phố cảng bản địa của Intis, chỉ là những công nhân bận rộn làm việc có màu da càng nâu càng đậm hơn thôi, mà ở khu phố có người Intis, Feineibote thường xuyên lui tới thì dân cư thưa thớt, vắng vẻ, sạch sẽ, đến khi đi qua khách sạn Orella, rẽ vào các khu vực khác của cảng Palos, mới thấy đủ các loại tòa nhà với kiến trúc mang hơi thở đặc trưng của Tây Byron, người đi đường cũng trở nên nhộn nhịp hơn, nơi nơi đều là tiếng Dutan.
Lumen lại hỏi thêm vài chi tiết nữa, lại có 'Kẻ thẩm vấn' Camus ngồi bên cạnh xác minh những lời thương nhân này vừa nói thì không phát hiện ra đối phương có dấu hiệu nói dối.
"Từ nhỏ đến lớn, có chuyện nào mà anh ấn tượng sâu, mãi cho đến ngày hôm nay vẫn còn nhớ tới không?" Lumen thay đổi đề tài.
Thương nhân nhớ lại, nói: "Lễ tang lớn... rất nhiều cỗ quan tài mới..."
"Năm nào chúng tôi cũng xung đột với bộ lạc nguyên thủy... Mỗi lần bọn họ đến, ban đêm thường phát ra tiếng kêu thảm thiết..."
"Người dân chúng tôi rất cần cù, hiền lành lại có giáo dục, chúng tôi có tức giận, có khó chịu nhưng sẽ không tranh cãi, giằng co hay la hét tại chỗ với bọn họ, mà lựa chọn đi tìm mục sư, cảnh sát, thẩm phán để phán xét xem ai đúng ai sai...
Sau khi nghe Camus phiên dịch lại lời nói của thương nhân cho Lumen nghe, hắn còn chủ động bổ sung thêm vài đánh giá: "Đúng là như vậy, tôi từng đến thị trấn Tizamo, người dân nơi đó đều rất hiền lành, cho dù bị đối xử không công bằng, cũng rất ít khi xảy ra tình trạng phản khách dữ dội, chủ của các đồn điền xung quanh cực kỳ thích thuê bọn họ, nhờ đó mà giảm bớt chi phí mua nô lệ.
Đương nhiên, bọn họ cũng không phải không có cảm xúc, không biết phản kháng mà là có khuynh hướng tuân thủ an ninh trật tự, và thực hiện theo đúng quy trình pháp luật để giải quyết vấn đề, đây cũng được xem là những tín đồ ưu tú của 'Mặt trời vĩnh hằng' đúng không?"
Trong đoạn miêu tả tôn danh 'Mặt Trời Vĩnh Hằng' có câu 'Hóa thân của trật tự'.
—— Là thành viên của một nhánh gia tộc hoàng thất vương quốc Feineibote, Camus chắc chắn tín ngưỡng vào 'Đại Địa Mẫu Thần', nhưng hắn biết Louis Berry đến từ nước cộng hòa Intis, khả năng cao sẽ là tín đồ của 'Mặt Trời Vĩnh Hằng'.
Lumen đứng dậy, mỉm cười, dang hai cánh tay ra: "Ca ngợi mặt trời!"
"Ca ngợi mặt trời!" Vị thương nhân kia cũng nhanh chóng làm động tác tương tự.
Lumen lại một lần nữa ngồi xuống, trầm tư suy nghĩ vài giây rồi nói: "Anh từng có giấc mơ kỳ quái nào không?"
Thương nhân nọ gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Nhiều lắm, nhưng hiện tại đều đã quên, chẳng lẽ các cậu chưa từng có giấc mơ kỳ quái nào hay sao?"
Giấc mơ không nằm trong tầm kiểm soát của ý thức, có khi sẽ phản ánh lời nhắc nhở linh tính nào đó, có khi thể hiện dục vọng nào đó bị kìm nén lại, có khi phản chiếu sự việc nào đó diễn ra vào ban ngày, có khi tổ hợp lại thành một giấc mơ vô cùng kỳ quặc, tình huống nào cũng đều có thể xảy ra... Cậu cũng thường xuyên có những giấc mơ kỳ quái, trước đó khi bị ảnh hưởng bởi ô nhiễm của ma quỷ, giấc mơ lại càng kỳ quái, càng khoa trương hơn... Lumen cảm thấy câu trả lời của thương nhân không có vấn đề gì.
Ngược lại, nếu đối phương có thể nói chính xác cảnh tượng trong giấc mơ kỳ quái, cậu sẽ nghi ngờ: Hoặc là cảnh trong mơ đó quá mức kỳ quái, khiến cho đối phương có ấn tượng sâu sắc, khó có thể quên được, hoặc là thương nhân này có vấn đề, đã có sự chuẩn bị trước khi tới đây.
Lại trò chuyện thêm vài câu về vấn đề khác một lúc, sau đó Lumen mới đưa thương nhân ra khỏi phòng ngủ chính.
Hai người Tizamo khác cũng trả lời gần giống với thương nhân, chỉ là bổ sung thêm góc nhìn của bản thân ở vị trí, giai cấp của bản thân và những chuyện đặc sắc mà bản thân gặp được.
Lumen không phát hiện ra dấu vết của 'Lễ mộng'.
"Nếu 'Lễ mộng' thật sự có liên quan đến thị trấn Tizamo, vậy chỉ còn một khả năng: Sau khi người dân thị trấn ngủ say, sẽ tiến vào thế giới trong mơ, tổ chức lễ hội, tỉnh lại thì quên hết toàn bộ...
"Không, còn một khả năng nữa, trò chơi khăm ở thị trấn Tizamo này của 'Hisoka' bao gồm cả hai trận tuyến, thứ nhất là dân chúng thị trấn Tizamo, thứ hai là bộ lạc nguyên thủy sống trong rừng sâu gần đó, liệu 'Lễ mộng' có phải là lễ hội của bộ lạc nguyên thủy kia không?"
"Trò chơi khăm của 'Hisoka' đã ảnh hưởng đến 'Lễ mộng' kia, do đó mới khiến cho người của bộ lạc nguyên thủy đột nhiên tấn công thị trấn Tizamo, gây ra rất nhiều cái chết, nhằm che giấu dấu vết của nghi thức thăng cấp thành 'Sứ đồ dục vọng' của hắn chăng?" Lumen vừa suy nghĩ vừa tiễn Camus và ba người Tizamo kia ra đến cửa.
Sau khi quay trở lại phòng ngủ chính, cậu đứng trước bàn, nhìn chằm chằm vào vách tường bằng đá, ánh mắt lóe ra vẻ mong chờ lại thấp thỏm.
Cậu lựa chọn ở lại nam đại lục, chủ động truy tìm di sản của 'Hisoka', quả thật là vì muốn trưởng thành trong máu và lửa, hỗn loạn và phân tranh, muốn tìm được càng nhiều cơ hội sắm vai hơn, tranh thủ có thể nhanh chóng mở ra 'Cánh cửa thần tính', thăng cấp lên danh sách 4.
Mà nguyên nhân khiến cậu vội vàng như vậy là: Cậu nhìn thấy một tia hy vọng hồi sinh chị gái!
Trạng thái của đám Napolis Disley trên đảo Hunter đã cho cậu một tia hy vọng!
Hy vọng này chính là, cường giả cấp cao của giáo hội 'Đại địa mẫu thần' dường như có thể phân tách linh hồn người khác, và để cho mỗi mảnh linh hồn đều phát triển thành một thân thể mới, hoàn toàn tách biệt.
Mà trong cơ thể của Lumen còn phong ấn mảnh vỡ linh hồn của Aurore.
Có lẽ, vị cường giả cấp cao của giáo hội 'Đại địa mẫu thần' kia có thể sử dụng một hoặc vài mảnh vỡ linh hồn, để hồi sinh, đưa Aurore quay trở về với cuộc sống!
Lumen cũng không biết ý tưởng này có thể thực hiện được hay không, cũng không biết liệu điều này có thật sự mang ý nghĩa 'Hồi sinh' hay không, nhưng hiện tại đây gần như là phương án khả thi nhất mà cậu có thể nghĩ ra và cậu nhất định phải thử.
Đương nhiên, cậu sẽ không trực tiếp đem mảnh vỡ linh hồn của Aurore đi thí nghiệm, cậu tính về sau khi thu gặt sẽ cố ý chế tọa ra một vài mảnh vỡ linh hồn, sau đó nhờ giáo hội 'Đại địa mẫu thần' hỗ trợ, xem có thể hồi sinh được hay không, xem sinh mệnh mới hồi sinh có phải là người kia hay không.
Chờ đến khi xác định không có bất kỳ sai lầm nào rồi mới hồi sinh Aurore.
Mà Lumen cảm thấy hiện tại mình chưa đủ tư cách để nói chuyện hợp tác với cấp cao của giáo hội 'Đại Địa Mẫu Thần', chỉ đến khi trở thành bán thần, lại có tổ chức bí ẩn 'Hội Tarot' chống lưng, cậu mới có thể được giáo hội 'Đại Địa Mẫu Thần' coi trọng, hơn nữa còn có năng lực hoàn thành điều kiện giao dịch mà đối phương đưa ra.
Vì thế, Lumen càng cấp thiết muốn thăng cấp lên danh sách 4, đạt được thần tính.
Có đôi khi, Lumen chỉ ước rằng chị gái mình cũng là tín đồ thân cận với vị Thiên Tôn đó, hơn nữa còn được kế thừa tòa lâu đài cổ kia, như vậy chị ấy có thể hồi sinh một cách cực kỳ đơn giản.
"Chà, nếu muốn lấy mảnh vỡ linh hồn của Aurore ra thì phải gỡ bỏ phong ấn của 'ngài Kẻ Khờ', muốn gỡ bỏ phong ấn của 'ngài Kẻ Khờ' lại phải chờ Termiporus trở nên cực kỳ suy yếu, nếu muốn Termiporus trở nên cực kỳ suy yếu thì mình phải không ngừng rút sức mạnh của hắn, là sức mạnh ở cấp bậc rất cao, mà muốn gánh chịu được sức mạnh ban ân ở cấp bậc rất cao, bản thân mình cũng phải có đầy đủ thần tính, từng bước từng bước thăng cấp..." Suy tính của Lumen dần trở nên rõ ràng hơn, cũng khát vọng thăng cấp hơn bao giờ hết. ...
Bên trong căn hộ 702, số 9 phố Orosei, Khu Đường Tưởng niệm, Trier.
Franka nằm trên giường, chăn nhung đắp ngang người, hai má ửng hồng, ánh mắt lấp lánh sóng nước, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Jenna nằm bên cạnh cô, đắp chung một cái chăn nhung, cả người đã nặng nề chìm vào giấc ngủ, đuôi mắt vẫn còn vương sự mệt mỏi, thỏa mãn, kháng cự, lại lưu luyến, hai tay cô mở rộng ra, trên làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài vẫn còn vết đỏ ửng chưa biến mất.
Franka nhìn chằm chằm Jenna một hồi lâu, đột nhiên thở dài một tiếng.
Cảm giác vừa rồi tốt đẹp hơn so với cô tưởng tượng, nhưng trong lòng cô giống như vẫn thiếu một mảnh ghép, thiếu một cái gì đó.
Hiện tại rất tốt đẹp, đợi đến khi tiêu hóa xong ma dược 'Vui vẻ' thì sẽ như thế nào?
Liệu sự vướng mắc của thân thể và sự xa cách tại tâm linh có cùng xảy ra hay không?
Vui vẻ cực hạn qua đi sẽ là bi thương sao, sẽ là trầm luân vào đau đớn, không cách nào cứu vớt được sao?
Ôi... Franka lại cúi đầu thở dài một tiếng.
Cô cảm giác ma dược 'Vui vẻ' của mình lại được tiêu hóa một lượng khá nhiều. ...
Matanibon, cảng Palos.
Lumen nhấp một ngụm 'Gwadar' rồi ngẩng đầu lên, dùng giọng tán gẫu về thời tiết ngày hôm nay để nói với Lugano: "Hôm nay tôi muốn đến thị trấn Tizamo, anh đi cùng tôi và Ludwig, hay là ở chỗ này đợi chúng tôi?"
"Nhưng tôi cũng phải nói trước cho anh biết, chuyện ở thị trấn Tizamo khả năng sẽ rất nguy hiểm."
Rất nguy hiểm sao... Lugano theo bản năng muốn nói tôi sẽ chờ ở cảng Palos, nhưng lại nhớ đến chuyện liên quan đến linh mục Monserrate.
Hắn cắn răng nói: "Tôi đi cùng với hai người."
Nếu gặp nguy hiểm ở thị trấn Tizamo thì còn có thể hy vọng ông chủ ứng cứu, còn gặp nguy hiểm ở đây thì cũng chỉ có thể tự dựa vào chính mình!
Lumen khẽ gật đầu, không nói gì.
Sau khi trả phòng, đi xuống đường lớn, cậu lại bật cười, nói với Lugano và Ludwig: "Không biết nên nằm quan tài hay ngồi xe ngựa đến Tizamo đây?"
Lugano và Ludwig còn chưa kịp trả lời, đã thấy một chiếc xe ngựa bốn bánh bốn chỗ ngồi từ bóng râm của cây chạy lại đây.
Người đang điều khiển xe ngựa à một thanh niên trẻ tuổi, đầu cúi thấp, không dám nhìn lại đây.
Xe ngựa dừng lại, Camus Castilla bước từ thùng xe ra, gượng cười nói với Lumen: "Để cảm ơn sự giúp đỡ của cậu trong mấy ngày này, tôi sẽ đưa các cậu đến thị trấn Tizamo."