Chương 174: Người trong mộng?

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 19-01-2025 00:59:18

Rea nhìn bóng dáng của chính mình đang đứng bên cạnh gốc cây lớn kia, đột nhiên có loại cảm giác như đang mơ. Không, đấy chính là giấc mơ. Rea với vẻ mặt lạnh như băng và tràn ngập thù hận kia lại lắp tên quấn điện quang trắng bạc nổ lách tách, kéo căng dây cung. Lumen đang chuẩn bị 'Dịch chuyển' đến trên cái cây phía sau lưng Rea kia, xem có thể khống chế được đối phương ngay tại cảnh trong mơ gần như chân thật này hay không, hỏi xem cô ta có 'Biết' gì về chuyện này, thì cảm giác xung quanh rung chuyển, trước mắt nứt ra thành từng mảnh cảnh tượng. Những cảnh tượng này chồng chéo lên nhau, nháy mắt vỡ nát thành mảnh nhỏ. Lumen, Rea và Camus đồng thời mở mắt, mắt thấy ánh trăng đỏ rực từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, tai nghe thấy tiếng dã thú tru từ trong rừng rậm nguyên thủy truyền đến. Bọn họ vẫn đang ở tầng thứ hai bên trong căn nhà của 'Hisoka'. Camus bật ngồi dậy, nhìn sang bên cạnh, thấy ngọn nến đuổi muỗi đã cháy gần hết, chỉ còn một đoạn bấc ngắn, thấy rất nhiều xác muỗi cháy đen rải rác xung quanh. "Chúng ta tỉnh rồi sao? Chúng ta quay trở lại hiện thực rồi sao?" Camus nhất thời không dám khẳng định một cách chắc chắn. Lumen dựa lưng vào cột trụ bằng gỗ, bật cười nói: "Có lẽ là như vậy, nhưng tôi không thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng chúng ta đã thoát khỏi cảnh trong mơ." "Kế tiếp, chúng ta cần phải xác nhận lại việc này thông qua một vài chi tiết nữa." Phương pháp đơn giản nhất chính là đi xem Ludwig có ở đó không, có bị vây vào trong trạng thái nào hay không. Đương nhiên, hỏi Termiporus cũng có thể nhận được đáp án chính xác, nhưng vị kia chưa chắc đã trả lời, có trả lời cũng chưa chắc đã nói thật. Camus gật đầu, nhìn về phía Rea vẫn không nói gì từ lúc tỉnh lại đến giờ, cân nhắc nói: "Có vẻ như chúng ta đã trông thấy một 'cô' khác ở rìa cảnh trong mơ." Một Rea khác với cảm xúc và trạng thái hoàn toàn khác biệt. Rea im lặng vài giây rồi nói: "Tôi cũng nhìn thấy." "Biểu hiện của cô ta rất giống, rất giống với trước đó tôi đã nói, rất giống cảm xúc mạnh liệt vẫn luôn ngủ yên trong lòng tôi." Lumen ấn mũ rơm màu vàng kim trên đỉnh đầu, vừa dùng hoàn toàn bằng sức lực của hai chân để đứng lên, vừa trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Cảnh trong mơ kia sẽ hút cảm xúc mãnh liệt của người sống trong phạm vi thị trấn Tizamo, đồng thời phát triển thành người trong mơ tương ứng, càng cực đoan thì người trong giấc mơ càng được cảm xúc hóa chăng?" "Cho nên, người sống càng lâu ở thị trấn Tizamo thì càng trở nên ngoan ngoãn hơn..." Camus đồng tình với suy đoán của Lousi Berry, Rea cũng chậm rãi gật đầu. Người trong gương... Người trong giấc mơ... Rốt cuộc những ngóc nghách u tối của thế giới này còn cất dấu bao nhiêu điều quái dị đây? Lumen bóp hai bên thái dương, nhấc chân đi về phía cầu thang. "Thí nghiệm đêm nay đến đây là kết thúc." Cậu để lại một câu trước khi rời đi. Camus và Rea vừa theo sát phía sau, vừa quan sát các chi tiết như gia súc và động tĩnh trong những căn nhà hai bên đường để xác nhận đám người mình đã thoát khỏi cảnh trong mơ. Đợi đến khi Lumen bước vào khách sạn Brio, bọn họ mới ngừng lại, ẩn mình trong bóng đen chếch đối diện. Lumen đẩy cửa phòng ra, thấy Ludwig ngồi trước cái bàn bày đầy thức ăn, đang nhét một miếng chuối nướng vào miệng, một tay khác đang cầm dĩa ăn dành cho trẻ em, người nghiêng về phía món salad khá đặc biệt được dùng lõi của cây cọ để chế biến. Thấy cảnh tượng như vậy, Lumen đã hoàn toàn xác định đây không phải cảnh trong mơ. Cậu liếc mắt nhìn sang Lugano đang buồn ngủ gà gật ngồi bên cạnh, dùng giọng như nói chuyện phiếm để hỏi Ludwig: "Nhóc ngủ có nằm mơ không?" "Có." Ludwig quá bận rộn, cũng chỉ đáp trả bằng một từ đơn. Lumen giống như đang trầm tư, gật đầu, nói: "Mấy ngày nay nhóc có nằm mơ không?" Sau khi cắn non nửa con cá sông nướng, Ludwig mới bớt được chút thời gian, đáp lại: "Có." "Mơ thấy gì?" Lumen bỏ mũ rơm màu vàng kim xuống, nhét trở vào bên trong 'Túi lữ hành'. Ludwig vừa nhai nuốt vừa đáo: "Ăn, ăn, ăn..." Quả nhiên không thể mong chờ được gì... Lumen cười tự giễu, nhìn về phía Lugano: "Anh có mơ thấy gì không?" Mơ ở nơi này thì có vấn đề gì sao? Lugano vốn muốn định hỏi như vậy, nhưng vẫn lựa chọn trả lời thành thật: "Cái gì cũng mơ thấy..." Hắn dừng lại một chút rồi bổ sung, nói: "Có lẽ là lâu lắm rồi không ra ngoài một mình, ha ha, không có cơ hội để phóng túng, cho nên thường xuyên mơ thấy các cô gái, mơ thấy đủ loại chuyện, nhưng lúc nào cuối cùng cũng phát hiện ra tình hình không ổn, không phải là đối tượng thay đổi, biến thành quái vật mà là thấy trên cơ thể vốn rất mê người của người phụ nữ kia mọc đầy u cây, bông lúa mạch và nấm... Sau đó, sau đó liền tỉnh lại." Đúng là người Intis, đối phương cũng không hề cảm thấy ngượng ngùng khi nhắc đến loại chuyện này. Dựa vào kiến thức tâm lý học mà Anthony đã dạy, giấc mơ này của anh là do dục vọng kìm nén lâu ngày kết hợp với nỗi sợ hãi đối với nguy hiểm chưa được giải quyết của thị trấn Tizamo mà tạo thành... Lumen thầm đánh giá một câu, cười nói: "Ở đây anh cũng có thể đi một mình đến quán bar The giant anaconda, tìm một người phụ nữ bản địa, hoặc thử tán tỉnh mấy vị tiểu thư và nhóm hầu gái ở bên ngoài đồn điền, chỉ cần chuẩn bị đủ thức ăn cho Ludwig, hắn luôn có thể tự chăm sóc bản thân." Trái tim của Lugano hơi nhảy lên mấy cái, ngay sau đó lại nhớ tới nguy hiểm có khả năng ẩn giấu bên ngoài kia. Lumen xoay người, vừa đi về phía phòng ngủ chính, vừa mỉm cười để lại một câu: "Đương nhiên, đến cuối cùng, người phụ nữ kia có biến thành quái vật hay không, có xuất hiện dị thường hay không thì tôi cũng không thể biết được." "..." Tưởng tượng ra cảnh tượng này, Lugano vẫn không nhịn được rùng mình một cái. Hắn liếc mắt nhìn Ludwig, vẫn cảm thấy ở bên cạnh cậu nhóc này an toàn hơn. Ít nhất trước khi đối phương ăn hết toàn bộ thực phẩm dự trữ thì mình vẫn an toàn. Bên trong bóng đen chếch đối diện khách sạn Briou. Rea im lặng theo dõi một hồi lâu, rồi đột nhiên mở miệng nói: "Nếu đội cảnh vệ của tướng quân không có chỉ đạo hỗ trợ gì mới, đội tuần tra cũng chỉ có mình phó đội trưởng Leiaza đến đây, vậy tại sao anh không lập tức rời khỏi thị trấn Tizamo, mà cứ phải ở lại chỗ này, tìm cách giải quyết vấn đề 'Lễ mộng'?" Chỉ cần trốn khỏi Matanibon, đội cảnh vệ của tướng quân và đội tuần tra sẽ không đủ tài nguyên để truy lùng cũng như khiển trách, cùng lắm là phát lệnh truy nã, trả một khoản tiền thưởng không được cao lắm. Canus cào cào mái tóc màu nâu rối tung, cười khổ, nói: "Cô cũng biết đấy, danh sách trước của tôi là 'Quan trị an', kết hợp với công tác bình thường của đội tuần tra đúng là rất hoàn mỹ, khiến cho tôi đến bây giờ vẫn không nhịn được muốn duy trì trật tự cho Matanibon, bảo vệ cuộc sống của người dân ở nơi này." "Ma dược không chỉ mang đến sức mạnh, còn có thể ảnh hưởng đến bản thân qua nhiều khía cạnh." Hắn thở hắt ra một hơi, nói: "Hơn nữa, đội trưởng Leiaza sẽ đến nhanh thôi, tôi phải hỗ trợ hắn, nợ người khác cái gì thì phải trả cái đấy." Còn một lý do nữa mà Camus không nói, đó là hắn thực sự có niềm tin đối với nhà thám hiểm lớn Louis Berry, đối với giáo hội 'Kẻ Khờ' sau lưng cậu ấy, cảm thấy chỉ cần có đối phương ở đây thì mọi chuyện không còn quá nguy hiểm nữa. Rea không tiếp tục hỏi nữa mà im lặng tiếp tục nhìn về phía khách sạn Briou phía chếch đối diện. Camus nhìn cô một cái, hỏi: "Còn cô thì sao? Vì sao cô không lôi kéo Loban, Maslow cùng nhau rời khỏi thị trấn Tizamo? Ba người các cô là một tổ đội, có lẽ phía tướng quân cũng sẵn sàng thu nhận các cô." Rea không mở miệng, tầm mắt dừng ở gian phòng mà Louis Berry đang thuê. Sau một khoảng thời gian im lặng khá dài, ngay khi Camus nghĩ rằng cô sẽ không trả lời thì đột nhiên Rea nói: "Ở thời điểm tôi khổ sở nhất, tuyệt vọng nhất, là giáo hội đã cứu giúp tôi, sau đó, là đội tuần tra cho tôi một bắt đầu mới, cuộc đời mới..." Nghĩ đến vẻ mặt thù hận, lạnh như băng của Rea ở trong cảnh trong mơ kia, Camus cảm thán một câu tự đáy lòng: "Cô đúng là không dễ dàng gì." Hắn vừa dứt lời, lại thấy Rea bật cười: "Anh là người mà tôi thấy mâu thuẫn nhất đấy, trước kia thường xuyên nghe anh nói rằng vương quốc Feineibote nên xâm lược đất nước nào hòn đảo nào, nên cướp đoạt thung lũng nào, mỏ khoáng nào, nên biến càng nhiều khu vực ở nam đại lục thành thuộc địa càng tốt, mà hiện tại lại đang thương hại cho những gì tôi gặp phải sao." "Tôi có thể cảm giác được vừa rồi anh cũng rất chân thành, sự thương hại của anh dành cho tôi xuất phát từ đáy lòng, nhưng như vậy, tôi mới nhịn không được muốn nói điều gì đó." Camus không biết nên trả lời thế nào. Điều này quả thật rất mâu thuẫn. Cùng lúc đó, hắn phát hiện ra sau khi Rea nhìn thấy chính mình trong giấc mơ kia, cảm xúc của cô dường như dao động mạnh hơn, cũng càng có khuynh hướng biểu lộ cảm xúc của bản thân. Đây là do gặp phải cảm xúc cực đoan gây ra sao? Hoặc là, những người sống ở thị trấn Tizamo không đến một năm nếu biết rõ chân tướng của sự 'Ôn thuần' này, mức một mức độ nhất định nào đó có thể thoát khỏi ảnh hưởng của cảnh trong mơ chăng? Camus nhanh chóng liên tưởng tới những đồn điền bên ngoài thị trấn, liên tưởng tới ngài Petit, tiểu thư Armandine, ngài Robert, ... Những quý ngài và tiểu thư này cũng không hẳn là 'Ôn thuần'. Mà cảnh trong mơ đặc thù vừa rồi rõ ràng là bao quát cả đồn điền và doanh trại quân đội đóng ở bên ngoài thị trấn. Camus nghĩ tới một nguyên nhân: Hàng năm, những quý ngài và tiểu thư này ở cảng Palos ít nhất một nửa thời gian. Đó cũng là nguyên nhân khiến hắn thấy bọn họ rất quen. Giữa trưa ngày hôm sau, không lâu sau khi Lumen gửi thư đi, cậu nhận được thư hồi âm của cô 'Ma thuật sư': "Cái giá này do giáo hội 'Mặt Trời Vĩnh Hằng' đưa ra hay là do cậu đưa ra?" "Vật phẩm phong ấn cấp '1' mà chỉ đổi được bằng này thôi sao?" "Nếu không phải biết rõ cậu là dạng người gì, tôi còn nghi ngờ liệu có phải cậu đã giấu riêng ít nhất hơn nửa cái giá mà giáo hội 'Mặt Trời Vĩnh Hằng' đưa ra hay không. "Ngoại trừ thông tin liên quan đến vật phẩm phong ấn cấp '1' ra, cậu hãy báo giáo hội 'Mặt Trời Vĩnh Hằng' bỏ thêm 50. 000 bảng đồng vàng, đổi theo tỉ suất hối đoái cao nhất trong ba tháng gần đây." "Yên tâm, thứ bọn họ không thiếu nhất chính là vàng." Trị giá 50. 000 bảng đồng vàng... Tương đương với 1. 200. 000 Fil đồng vàng, cô 'Ma thuật sư' cần nhiều vàng như vậy để làm gì? Lumen nghĩ đến ý nghĩa của vàng trong thần bí học, nghĩ đến cái bóng mặc áo giáp cần rất nhiều vàng để dựng lại thân thể, nghĩ đến những lĩnh vực liên quan đến 'Tử thần' cũng cần sử dụng rất nhiều vàng, thì nhanh chóng bình thường trở lại. Ngay sau đó, cậu lại để ý tới một chi tiết: Lần này cô 'Ma thuật sư' lại sử dụng đồng bảng vàng của vương quốc Ruen để nói đến giá trị của vàng. Điều này có nghĩa là gần đây cô ấy hoạt động nhiều nhất ở vương quốc Ruen sao? Lumen khẽ gật đầu, cân nhắc có nên triệu hồi ra tín sứ Xiao Zuotu của Jenna, gửi yêu cầu của cô 'Ma thuật sư' cho bọn họ, hay là tự quay trở về Trier, nhân tiện trao đổi với Franka, Jenna và Anthony về vấn đề 'Lễ mộng'.