Chương 205: Tội ở nơi nào

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 09-03-2025 14:48:28

Khói bụi do vụ thiên thạch rơi mang lại đã tiêu tán khá nhiều, tiếng huyên náo trên đường dần lắng xuống, những người bị thương đã được cứu trị kịp thời, hiệu quả, cơ bản đều thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm, nhưng vẫn có không ít người chết, xung quanh chốc chốc lại có tiếng gào khóc. Bên trong giáo đường Thánh Sean, mục sư Cali vừa sám hối xong, đứng dậy, xoay người nhìn về phía Lumen ngồi ở hàng ghế đầu tiên, vẫn yên lặng nhìn chằm chằm hắn. Lumen mỉm cười, hỏi như nói chuyện phiếm: "Hiện tại sám hối còn có tác dụng không?" Không đợi mục sư Cali trả lời, cậu lại theo thói quen bổ sung thêm một câu: "Anh phải biết rõ là, vận mệnh tử vong của anh đã định, anh không sống được vài ngày nữa đâu." Nghe vậy, trên khuôn mặt với nước da màu nâu sẫm của mục sư Cali trở nên trắng bệch, giọng điệu vẫn tương đối bình tĩnh, đáp lại: "Nếu sám hối có tác dụng, thì đó không phải là sám hối." Sau khi nói những lời này, hắn tựa như thoải mái hơn: "Tôi sám hối là vì tôi muốn sám hối, chứ không phải dùng sám hối để đổi lây sự tha thứ, đổi lấy cơ hội được cứu vớt." "Nghĩ lại những chuyện trước đó, tôi đúng là đã phạm vào rất nhiều sai lầm, tôi đã quá khát vọng vươn tới địa vị thật cao, quá khát vọng được người bắc đại lục các cậu tôn trọng, thế cho nên mới bị dục vọng che mờ tâm linh, nghe theo lời mê hoặc của ma quỷ." "Nghe đến đó, Lumen cười nhạo một tiếng: "Thật như vậy sao? "Tâm linh của anh thật sự bị dục vọng che mắt sao?" Thấy mục sư Cali tỏ ra khó hiểu, Lumen dựa vào lưng ghế, mắt nhìn thánh huy Mặt trời, nói: "Là khát vọng vươn tới địa vị thật cao, khát vọng được người bắc đại lục tôn trọng ép buộc anh hợp tác với Tiwanaku, ép buộc anh trở thành oan hồn với thân phận mục sư của 'Mặt trời vĩnh hằng', ép buộc anh nghe theo lời dụ dỗ của ma quỷ, ép buộc anh chơi đùa với những nam thanh niên đó sao? "Không, đó là lựa chọn của chính anh." Mục sư Cali mấp máy môi, tựa như muốn phrn bác, nhưng nhất thời không biết sắp xếp từ ngữ như nào. Lumen cười cười, tiến thêm một bước: "Trên thế giới này có rất nhiều người khát vọng đạt được địa vị cao, khát vọng được một quần thể người nào đó tôn trọng, rất nhiều người trong số bọn họ đều dâng hiến sức lực, liều mạng tịnh hóa tà ác, không hề trao đổi, thỏa thuận gì với ma quỷ, hy vọng đạt được điều mình muốn thông qua biện pháp bình thường, cho dù liên tục thất bại, cũng không có cách nào đẩy bọn họ xuống vực sâu. "Rõ ràng đều là dục vọng, tại sao bọn họ có thể tự khống chế được bản thân, mà anh lại không được?" "Không phải dục vọng che mờ tâm linh của anh, mà tâm linh của anh lựa chọn đọa lạc." Mục sư Cali đột nhiên nói không ra lời. Lumen cười một tiếng, nói: "Có một người thân của tôi từng nói với tôi rằng: "Dục vọng mãnh liệt là động lực để con người tiến bộ, cũng mà ma quỷ kéo con người rơi vào vực sâu, nó vừa tốt vừa xấu, vừa là ánh sang vừa là bóng tối, nó được quyết định bởi chính bản thân chúng ta, quyết định bởi mỗi một ý nghĩ trong đầu chúng ta trong khoảnh khắc nào đó." Sắc mặt của mục sư Cali càng trở nên trắng bệch, hắn cúi đầu, cất giọng khàn khàn, nói: "Tôi có tội." Lumen đưa tay đặt lên vị trí ngực trái, vẻ mặt hơi trầm xuống. Cậu nhìn mục sư Cali, cười tự giễu, nói: "Tôi cũng có dục vọng mãnh liệt, ai cũng có dục vọng mãnh liệt." "Nếu có dục vọng mãnh liệt chính là tội, vậy anh là kẻ có tội, tôi cũng là kẻ có tội, mỗi người chúng ta đều là kẻ có tội." Mục sư Cali hơi ngẩn ra một hồi, sau đó hắn chậm rãi quay người lại. Hắn lại một nữa quỳ gối phía trước thánh đàn, nhìn thánh huy Mặt trời thật lớn trước mặt, hạ giọng nói: "Các cậu không có tội, dục vọng mãnh liệt không phải tội, mà tôi mới thực sự là kẻ có tội." Hắn cúi đầu, để cho thân thể dần hư hóa, trở nên trong suốt. Cứ như vậy, mục sư Cali thể hiện hình thái 'Oan hồn' của mình ngay phía trước thánh huy Mặt trời. Luồng khí âm trầm lạnh lẽo cũng theo đó tản ra, chạm đến thánh huy và thánh đàn. Toàn bộ giáo đường chợt khẽ rung chuyển, ánh sáng rực rỡ tựa ánh mặt trời thấm ra từ thánh đàn, từ thánh huy, từ bề mặt thủy tinh vẽ đầy hoa văn màu sắc, từ những bức bích họa thể hiện tôn giáo, nhanh chóng tràn ra, hội tụ ở đỉnh vòm khung hình cầu. Một cột ánh sáng vàng óng ánh rực rỡ lan rộng và âm thanh tựa thánh ca từ trên trút xuống, đổ lên người mục sư Cali. Mục sư Cali trong trạng thái oan hồn hóa khẽ run rẩy nhưng không tránh né. Trong ánh mặt trời rực rỡ, mãnh liệt, thân thể hắn dần tan rã, nhanh chóng biến thành tro tàn. Lumen thản nhiên chứng kiến cả quá trình, vẻ mặt không thay đổi. Cậu không vui mừng, cũng chẳng cảm thấy khổ sở. Đợi đến khi ánh sáng thần thánh trên đỉnh vòm tràn xuống kia biến mất, bên trong giáo đường chỉ còn ánh nến, Lumen vẫn như cũ ngồi ở hàng ghế đầu, lặng lẽ nhìn nơi mà mục sư Cali vừa bị tịnh hóa, cũng không rời đi. Không biết qua bao lâu, Camus và Rea đã kết thúc đợt cứu trợ người gặp nạn, đi vào giáo đường. Sau khi thấy Louis Berry ngồi ở hàng ghế đầu, Camus khẽ thở ra một hơi. Hắn mỉm cười, nói: "Chúng tôi vẫn chưa bình tĩnh lại, gặp chuyện rất dễ hoang mang, vừa rồi chỉ một lòng muốn cứu giúp những người bị thương và người bị mắc kẹt, mà quên mất tên mục sư Cali đáng chết này còn chưa chết có thể sẽ đột nhiên nổi điên, tìm cách kéo nhiều người chôn cùng, may là cậu ở đây." Rea nhìn quanh một vòng, nói: "Mục sư Cali đâu?" Lumen nhìn thánh đàn ở phía trước, bình thản đáp lại: "Sau khi hắn sám hối xong, hắn đã lợi dụng linh tinh mà mình đã tích lũy được ở giáo đường và tính đặc thù của thánh huy để tự tịnh hóa chính mình." Rea im lặng. Vài giây sau, cô mới hơi dang hai cánh tay, hô lớn: "Ca ngợi Mặt trời!" Sau đó, Rea ngồi ở hàng ghế đầu của dãy ghế khác, hai tay chắp vào nhau, đầu cúi thấp, nghiêm túc cầu nguyện. Camus nhất thời cũng không biết mình nên ngồi hay tiếp tục đứng. Lumen nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái: "Các anh đã lấy đặc tính phi phàm của Leiaza chưa?" Camus im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Đã lấy được." "Còn Maslow thì sao?" Lumen dời tầm mắt, lại một lần nữa nhìn về phía thánh huy Mặt trời. "Không biết đang ở nơi nào." Camus đáp lại. Lumen thản nhiên nói: "Có lẽ là ở khu vực thiên thạch trực tiếp rơi xuống." Camus hơi ngẩn ra một lúc rồi nói: "Tác dụng của thiên thạch kia là thanh trừ phần lớn người đã chết sao?" "Sức mạnh của 'Lễ mộng' cường đại đến mức này sao?" "Mạnh hơn rất nhiều so với anh tưởng tượng đấy." Lumen dùng giọng điệu đều đều như nói chuyện về thời tiết ngày mai mà nói: "Leiaza và Maslow đều là người của phái Hoàng thất thuộc 'Linh giáo đoàn', tướng quân Queraril biết thân phận của bọn họ, cũng biết Leiaza đến thị trấn Tizamo để thực hiện nhiệm vụ do cấp trên phái Hoàng thất giao." Vẻ mặt của Camus thay đổi vài lần, chậm rãi thở dài một hơi, nói: "Cho dù cậu không nói thì tôi cũng sẽ không oán hận đội trưởng Leiaza, hắn thật sự đã cứu tôi vài lần, mà lần này hắn cũng không hẳn là phản bội tôi, mà là phản bội đội tuần tra, lòng trung thành của tôi đối với đội tuần tra cũng không mạnh đến mức đấy đâu." "Hiện tại, tôi lại rất vui vì hắn không phải kẻ phản bội." Lumen dùng giọng điệu 'Châm ngòi', cười nói: "Đối với anh cũng là chuyện tốt đấy, chẳng phải như vậy đội tuần tra cảng Palos thừa ra một vị trí phó đội trưởng hay sao, mà đối thủ cạnh tranh của anh cũng đã chết rồi." Camus không hề bị khiêu khích, cười khổ nói: "Tôi định rời khỏi Matanibon. Cảm ơn sự hào phóng của cậu, tôi đã tích đủ khoản tiền dùng để thăng cấp lên danh sách 6, so với tìm kiếm ở bên ngoài thì quay trở về gia tộc, liên lạc với nhanh chính, là biện pháp đơn giản, an toàn hơn. "Dù sao đội tuần ta cũng không phải tổ chức lớn, đến danh sách 6 coi như đã là cực hạn lắm rồi, dẫu sao nếu muốn thăng cấp lên danh sách 5, cũng phải thiết lập mối liên hệ chặt chẽ với một trong các tổ chức như 'Linh giáo đoàn', 'Học phái Hoa Hồng', 'Cục thứ 8 Intis, giáo hội 'Mặt Trời Vĩnh Hằng', giáo hội Mẫu Thần, ... hoặc trở thành thân tín của tướng quân Queraril, tôi mang họ Castilla, sao cần phải lựa chọn nữa?" Nếu anh thật sự muốn được vương thất Castilla chấp nhận, giới hạn danh sách còn phải cao hơn nữa... Lumen cười một tiếng rồi nói: "Tôi còn tưởng rằng tình yêu thầm kín của anh bị tan vỡ, nên mới lựa chọn rời khỏi nơi thương tâm này chứ." Camus đột nhiên bị sặc nước miếng, liên tục ho khan mấy tiếng. Sau khi Rea cầu nguyện xong, cô và Camus cùng nhau rời khỏi thánh đường Thánh Sean. Lumen vẫn ngồi ở hàng ghế đầu, giống như đang hưởng thụ không gian tĩnh lặng trống vắng này. Một lúc lâu sau, Amandine mặc trang phục đi săn màu đen xuất hiện ở cửa giáo đường. "Sao lại chỉ có mình cậu ở đây?" Cô gái này thầm thì một câu. Cô đảo mắt nhìn trái phải, tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó. "Sao cô lại đến đây?" Lumen thản nhiên hỏi. Amandine ngồi xuống bên cạnh cậu, cười hì hì, nói: "Tôi định đi rình xem Robert có đến tìm mục sư Cali sắp chết hay không, ai biết được chỉ nhìn thấy cậu chứ." "Mục sư Cali đã tự tịnh hóa mình rồi, Robert có lẽ chưa tới đâu." Lumen thành thật nói. "Như vậy sao." Amandine hơi tiếc nuối, nói: "Nếu hắn thật sự đến đánh mục sư Cali một trận, chứng tỏ hắn vẫn là đàn ông." Lumen không đáp lại. Amandine bắt đầu cầu nguyện đơn giản trước thánh huy và thánh đàn. Sau khi làm xong chuyện này, ánh mắt cô hơi chuyển, hỏi với vẻ mong chờ: "Sang năm có còn 'Lễ mộng' nữa không?" "Có." Lumen cũng không giấu diếm. Vẻ vui sướng nhất thời ánh lên trong ánh mắt và khóe miệng của Amandine: "Vậy ngôi mộ cổ màu đen vẫn còn ở đó chứ? Tôi có thể đạt được sức mạnh siêu phàm thông qua việc chạm vào nó nữa không?" "Có thể." Lumen nghiêng đầu, cười cười nhìn về phía Amandine,"Nhưng sang năm, những người từ bên ngoài đến tham gia 'Lễ mộng' sẽ cường đại hơn, đáng sợ hơn rất nhiều so với búp bê vải tà ác, đầu lâu thủy tinh và người đàn ông da người mà cô nhìn thấy đấy." Amandine nghe vậy, không khỏi suy sụp: "Vậy sao, nếu vậy tới 'Lễ mộng' năm sau, tôi sẽ kiếm ái cớ để ở lại cảng Palos là được, kéo cả cha mẹ tôi đến đó." "Cô đã quay trở lại trang viên Cây cọ chưa?" Lumen chuyển sang hỏi. Amandine 'ôi' một tiếng, cười nói : "Đã trở về nhìn rồi, nhưng không muốn quấy rầy bọn họ giả vờ yêu thương nhau, lại đi ra." Cô dừng lại một chút, ánh mắt tỏa sáng, nói: "Ngoại trừ việc chạm vào ngôi mộ cổ màu đen kia, còn cách nào để tôi tăng danh sách của mình lên không?" "Cô có thể lựa chọn mua công thức điều chế, uống ma dược của một trong ba con đường 'Người không ngủ', 'Người nhặt xác' và 'Chiến sĩ'." Lumen cũng không giấu diếm kiến thức thần bí học tương ứng, cậu vừa suy tư vừa nói: "Hơn nữa, về bản chất, không phải ngôi mộ cổ màu đen ban ân sức mạnh siêu phàm cho cô, mà là bóng người kia." Nói tới đây, Lumen đột nhiên ngây người. Amandine, Robert và Minh đạo nhân được gọi là mối quan hệ gì? Xét theo lẽ thường, ban ân phải là thần linh hoặc thiên sứ ban cho tín đồ, nhưng Amandine và Robert căn bản không tín ngưỡng Minh đạo nhân, thậm chí còn không biết sự tồn tại của đối phương. Dựa theo thứ bậc trong các tổ chức bí ẩn, dựa theo tập tục mà Franka thỉnh thoảng nhắc tới, Amandine phải gọi Minh đạo nhân là 'thầy' mới đúng!