Thấy lo lắng của mình đã được xác nhận, Lumen lấy chìa khóa ra, gần như không phát ra tiếng động, lẳng lặng mở cánh cửa phòng ra.
Hiện tại cậu có thể xác định được, quái vật khủng bố bị phong ấn như Ludwig cũng hoàn toàn bộc lộ toàn bộ cơn thèm ăn của mình trong 'Lễ mộng'!
Dưới ánh trăng đỏ rực chiếu qua ô cửa sổ phòng khách tràn vào bên trong, Lugano đang điên cuồng lắc cánh tay của mình, thân thể lùi về phía sau, khuôn mặt bởi vì đau đớn tột độ mà vặn vẹo.
Cuối cánh tay kia chính là Ludwig đội mũ ngủ của trẻ em, mặc bộ quần áo ngủ nền màu xanh lam điểm nhiều ngôi sao vàng, tiếng xương vỡ vụn và tiếng nhai nuốt không ngừng phát ra từ chỗ đó.
Trong số những tiếng động đó còn có tiếng máu nhỏ từng giọt xuống nền nhà.
Đột nhiên, Ludwig nhảy dựng lên như một con ếch, miệng gần như cắn hết khuỷu tay của Lugano, tiếng răng rắc nhất thời trở nên vang dội dị thường.
"Á!"
Lugano lại hét lên, tiếng hét thảm thiết gần như có thể xé toạc trần nhà.
Hắn theo bản năng muốn rút cánh tay bị Ludwig cắn chặt, và dùng bàn tay khác đẩy đối phương ra, mắt hắn đã trắng dã muốn ngất đi, bởi vì đau đớn sắp vượt khả năng chịu đựng của cơ thể.
Lumen liếc mắt một cái, chạy hai bước vội vàng tới sau lưng Ludwig, 'Hừ' một tiếng.
Hai luồng ánh sáng trắng phun từ lỗ múi ra, bắn thẳng vào người Ludwig, Ludwig tạm dừng lại, hai mắt nhắm nghiền.
Nhưng trước khi Lumen có thể thực hiện hành động tiếp theo, miệng của cậu nhóc này lại cử động, tiếp tục cắn cánh tay của Lugano, nhai xương cốt, xé máu thịt.
Mắt hắn cũng mở ra.
'Thuật hừ hà' chỉ có thể khiến Ludwig choáng váng một giây, mà đây còn là trong trường hợp đối phương bị phong ấn... Lumen âm thầm hít vào một hơi, quyết định không mù quáng thử lại lần nữa.
Thấy Lugano đã phát hiện ra mình nhưng lại đau đến mức không nói được thành lời, cậu nâng tay phải lên, ấn xuống dưới, ý bảo đối phương kiên nhẫn đừng lên tiếng.
Trong lòng Lugano nhất thời tràn ngập xúc động muốn chửi thề nhưng lại không có cách nào trút ra được.
Suy nghĩ trong đầu thay đổi thật nhanh, Lumen khẽ gật đầu một cái.
Cậu thay đổi mục tiêu, đi vượt qua Ludwig đang chuyên tâm ăn, đến bên cạnh Lugano, nắm lấy bả vai Lugano.
Ngay sau đó, Lumen rút một thanh kiếm thẳng sắc bén mà trước đó cậu mua ở cảng Santa, từ trong 'Túi lữ hành' ra.
Cậu muốn làm gì? Trong cơn đau đớn, ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu Lugano rồi lại nhanh chóng rã ra.
Lumen chém thanh kiếm thẳng kia xuống, để cho ngọn lửa trắng rực bùng cháy trên lưỡi kiếm.
Thanh kiếm thẳng kia chém vào cánh tay của Lugano đang bị Ludwig cắn chặt, chém đúng vào vị trí khuỷu tay.
Phập một tiếng, đoạn cánh tay ngắn ngủi còn lại và phần thân của Lugano đồng thời tách ra, đoạn tay còn dính chặt trong miệng Ludwig lại giống như trước đầu của cậu nhóc mọc ra một cái đuôi thô to chảy đầm đìa máu.
Cùng lúc đó, bóng dáng của Lumen bắt đầu nhạt đi, mang theo Lugano bị cậu nắm lấy vai, cùng nhau biến mất tại chỗ.
"Truyền tống!"
Nhưng Lumen không 'Truyền tống' đi quá xa, bóng dáng của cậu và Lugano xuất hiện ở cửa phòng.
Trong cơn đau đớn kịch liệt nhưng đã dịu bớt một chút so với vừa nãy, đồng tử mắt của Lugano lại một lần nữa phản chiếu ra bóng dáng của Ludwig, phản chiếu ra cánh tay không còn nguyên vẹn của mình, và khuôn mặt dính đầy máu tươi của cậu nhóc kia.
Hắn sợ đến mức quên đau đớn, trong lòng chỉ quanh quẩn vài ý nghĩa giống nhau: Tại sao không 'Truyền tống' ra khỏi thị trấn Tizamo?
Tại sao không 'Truyền tống' ra khỏi thị trấn Tizamo?
Tại sao vẫn còn lẳng vảng trước mặt Ludwig! Ludwig không biết từ khi nào đã quay người lại, nhìn về phía cửa, mái tóc vàng cắt ngắn của hắn dính đầy màu tươi, bên trong đôi mắt màu nâu không hề che dấu cơn thèm ăn.
Hắn nhấc đôi chân thuộc về đứa trẻ bảy tám tuổi, chạy về phía Lumen và Lugano, tốc độ ước chừng cũng tương đương với một đứa trẻ bảy tám tuổi.
Trong quá trình này, hắn vẫn không ngừng nhai nuốt đoạn cánh tay ngắn ngủn của Lugano còn dính trên miệng mình.
Lumen bình tĩnh nhét thanh kiếm thẳng vào trong 'Túi lữ hành'.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của Lugano, cậu lấy toàn bộ bánh kem bơ ngàn lớp phủ hạnh nhân ra, ném xuống sàn, bên cạnh Ludwig.
Nhịp chạy của Ludwig chợt chậm lại một chút, tựa như đang do dự không biết nên ăn cái nào trước.
Cuối cùng, hắn vẫn nhìn về phía Lugano.
Máu thịt, xương tủy tràn đầy linh tính vẫn khiến hắn say mê!
Trong giây lát do dự ngắn ngủi của Ludwig, tay phải của Lumen lại nhét vào 'Túi lữ hành', lấy một trong số mảnh thi thể của 'Hisoka' ném ra một bên khác.
Tầm mắt của Ludwig cũng nhìn theo, nhịn không được liếm môi một cái, nhưng dưới chân vẫn không thay đổi phương hướng.
Dường như hắn cảm thấy thứ này quá bẩn thỉu, không thể xếp vào sự lựa chọn đầu tiên được.
Lumen lại ném thêm vài món nguyên liệu giàu linh tính ra, ném bánh rán kẹp kem bơ, bánh kem trái cây, bánh ngọt, chocolate nhân rượu, bánh khúc cây, mứt hoa quả và đủ loại đồ ăn khác ra.
Những thứ này chất thành đống xung quanh Ludwig, cản trở 'Nghiêm trọng' tới nỗ lực chạy về phía Lugano.
"Còn thất thần làm gì? Mau cầm máu đi!" Lumen nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lugano vẫn còn đang ngây ngốc, trầm giọng ra lệnh.
Lugano rùng mình một cái, theo bản năng khiến cho lòng bàn tay trái lóe ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, áp lên đoạn tay phải bị chặt đứt.
Ludwig vừa đi vừa ăn những món đồ ăn do Lumen ném ra, tuy vẫn còn quan tâm đến Lugano nhưng đã không còn vội vàng như trước nữa. ,
Đến cuối cùng, Lumen lại ném đủ món như bánh bích quy, kẹo, thịt bò khô... để cho chúng nó vờn quanh Ludwig, xây thành một "Vách tường' không cao.
Toàn bộ lương thực khô mà cậu dự trữ trong 'Túi lữ hành' để dự trữ cho bảy ngày ăn của Ludwig, gần như đều bị ném ra ngoài.
"Cậu, cậu đang làm cái gì vậy?" Lugano vừa cầm máu xong, bước đầu làm cho vết thương khép lại, không còn đau đớn như trước nữa, nghi hoặc nhìn hành động của Lumen, hắn không rõ vì sao trong lúc này mà chủ thuê vẫn còn chấp nhất với việc cho Ludwig ăn như vậy.
"Tôi đang phong ấn hắn lại." Lumen bình tĩnh trả lời, động tác trên tay cũng không hề ngừng lại một giây.
"Phong ấn?" Lugano thiếu chút nữa hoài nghi lỗ tai của mình.
Việc này có phải quá vớ vẩn, quá hoang đường không?
Dùng thức ăn để phong ấn quái vật sao?
Đừng nói trước đó hắn chưa từng nhìn thấy hay nghe thấy loại chuyện tương tự như vậy, cho dù trong giới văn nghệ phổ thông thịnh hành nhất cũng không có tác giả nào dám tưởng tượng ra chuyện như thế này!
Chẳng phải cách phong ấn bình thường là dùng tài liệu giàu linh tính để miêu tả những hoa văn, phù hiệu thần bí học, lại dùng nghi thức ma pháp hoặc một món vật phẩm thần kỳ nào đó để hoàn thành việc phong ấn hay sao.
Ném thức ăn cho quái vật thì tính là phong ấn gì vậy?
Lumen cười cười, thở dài, nói: "Hắn ăn no sẽ không muốn ăn anh, cũng không muốn ăn bất kỳ ai ở nơi này."
"Nhiều thức ăn như vậy cũng đủ cho hắn ăn đến rạng sáng, ăn đến chiều ngày mai."
Sở dĩ Lumen làm như vậy là vì, vừa rồi cậu phát hiện ra Ludwig hoàn toàn chỉ muốn ăn, lại kết hợp với đặc điểm của 'Lễ mộng', cậu gần như có thể khẳng định, hiện tại dục vọng của Ludwig rất đơn thuần, chỉ đơn giản là thèm ăn, đây là điểm đặc thù mà những người khác ở thị trấn Tizamo không có.
Một khi đã như vậy, cậu chỉ cần có thể thỏa mãn cơn thèm ăn của Ludwig, là có thể giam hắn trong phòng này, liên tục ăn, đến khi 'Lễ mộng' kết thúc, toàn bộ quá trình không mang lại nguy hiểm cho bất kỳ người nào khác.
Việc này có khác gì phong ấn hắn tại đây đâu?
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là 'Lễ mộng' sẽ không kéo dài cho đến khi Ludwig ăn hết toàn bộ thức ăn dự trữ cho bảy ngày.
Nếu không, tốc độ săn của Lumen cũng chưa chắc theo kịp sức ăn của hắn.
Nghe xong, rốt cuộc Lugano cũng hiểu ra.
Đây quả đúng là cách tốt nhất để hạn chế hoạt động của Ludwig trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Ai nói cái này không thể gọi là phong ấn chứ?
Chỉ cần hiểu rõ mục tiêu, biết rõ dục vọng và nhược điểm của hắn, có đôi khi cho dù không dùng đến thủ đoạn thần bí học, cũng có thể 'Phong ấn' được đối phương!
Lumen thấy Ludwig vừa ăn vừa có ý định tiếp tục đi về phía cửa, rõ ràng vẫn còn luyến tiếc Lugano, vì thế cậu nắm lấy bả vai của vị bác sĩ riêng này, lập tức 'Truyền tống' đến góc cầu thang lầu hai của tổng cục cảnh sát.
Ludwig liếc nhìn phía cánh cửa trống rỗng một cái, rồi lại thu hồi tầm mắt, tập trung chiến đấu với một phòng đầy đồ ăn.
"Thật sự không có vấn đề gì chứ?" Vừa thoát ra khỏi Linh giới, Lugano vẫn bất an hỏi.
Lumen cười nói: "Chỉ cần không có người phi phàm vừa vừa đi qua cửa, hắn sẽ không rời khỏi đống thức ăn đó."
Lugano thở hắt ra một hơi, nhìn cánh tay phải chỉ còn một nửa của mình, bi thương nghĩ: "Ít nhất vẫn còn sống, còn sống là được..."
"Về sau có thể tiết kiệm tiền đến giáo hội hơi nước để lắp một cánh tay người may, nói không chừng thứ đó còn có tác dụng tăng năng lực chiến đấu của mình."
Loại thương thế đứt tay chân như thế này không phải là vấn đề mà 'Bác sĩ' có thể giải quyết đước, dù sao cũng không có cách nào lắp cánh tay người khác cho mình được.
Camus và Rea đứng ở cầu thang đều nhìn về phía nửa cánh tay chảy đầm đìa máu của Lugano.
Nghĩ đến trước đó Louis Berry nói có phiền toái lớn hơn thì đều nhịn không được nhíu mày.
"Hắn bị làm sao vậy?" Camus mở miệng hỏi.
Lumen mỉm cười, nói: "Do phiền toái lớn kia gây ra, nhưng tôi đã tạm thời phong ấn phiền toái lớn đấy rồi, à, các anh ngàn vạn lần đừng có đi đến khách sạn Briou, nhất là đừng đi qua lại tầng hai.
Nghe thấy phiền toái lớn kia đã bị Louis Berry tạm thời phong ấn, Camus khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói với Lugano: "May chỉ là mơ, tỉnh lại sẽ không sao đâu."
"Mơ?" Lugano khó hiểu.
Lumen không giải thích, chỉ nhắc nhở: "Đúng là mơ, nhưng nếu chết trong mơ thì ở hiện thực cũng sẽ chết."
Trong lúc Lugano không biết có nên tin hay không, Lumen chuyển sang nói với Camus và Rea: "Bây giờ chúng ta sẽ đến căn nhà của Tiwanaku."
Mục đích chính của cậu khi đến đây điều tra 'Lễ mộng' chủ yếu là muốn chỗ vàng mà 'Hisoka' cất giấu và thứ mà đối phương đạt được từ gia tộc ma quỷ North, tự nhiên sau khi 'Lễ mộng' chính thức bắt đầu, sẽ muốn đến xem địa điểm tương ứng có biến hóa gì không và biến hóa dó là gì
Nếu không thu được gì, mục tiêu kế tiếp của Lumen là giáo đường Thánh Sean, tìm mục sư Cali.
Đây là bởi vì trạng thái của vị mục sự này ở hiện thực rất kỳ quái, 'Nhược điểm nằm ở sâu trong linh thể', mà những người khác ở thị trấn Tizamo đều không như vậy, điều này cho thấy chắc chắn vị mục sư này có điểm đặc thù, hơn nữa, vừa rồi cũng chính mục sư này tuyên bố 'Lễ mộng' bắt đầu.
Camus chần chừ không trả lời, tựa như có chuyện cấp thiết muốn làm trước.
Lúc này, Rea nhìn về phía Lumen, nghi ngờ chỉ vào Lugano nói: "Tại sao hắn vẫn giữ được tỉnh táo?"