Thừa dịp bữa trưa còn chưa được bày ra, Lumen lấy cớ đi tìm phòng vệ sinh để đi vòng đến trước căn nhà sơn màu nâu vàng của 'Hisoka' Tiwanaku.
Sau khi đi dọc theo cầu thang bằng gỗ thông qua tầng dưới cùng không xây vách tường, cậu rút một nửa thanh sắt mỏng ra, khều mở cửa chính.
Tầng này không xây vách tường bao chia phòng, chỉ có mấy cây cột sơ sài, thoạt nhìn khá rộng rãi lại hơi đơn giản.
Bước lên sàn nhà bằng gỗ, Lumen đi một vòng xung quanh, chỉ thấ bụi phủ một lớp giống như lâu rồi không có người ở, còn lại không phát hiện ra sự vật nào đáng để điều tra.
Một giọng nói đột nhiên vang lên phía sau lưng câu: "Nơi này có vấn đề gì không?"
Đây là giọng nói của Camus Castilla, sau khi nhìn qua cửa sổ của nhà hàng thấy Lumen tiến vào ngôi nhà đã được xây sửa lại của Tiwanaku, hắn cũng lấy cớ để rời khỏi bàn ăn, chạy tới bên này.
Lumen không kinh ngạc cũng chẳng cảm thấy ngoài ý muốn, nhìn quanh một vòng, nói: "Không có."
Trong lúc nói chuyện, cậu bước lên cầu thang, đi lên tầng thứ ba.
Camus thầm thở dài một tiếng, cũng đi lên theo.
Hắn cảm thấy mỗi khi mình đứng cùng Louis Berry, ngay cả tâm tính của mình cũng già đi rất nhiều, giống như người ở độ tuổi của phó đội trưởng Leiaza.
"Đại địa mẫu thần' ơi, tôi còn chưa qua hai mươi tư tuổi!
Tuy mười tám tuổi cậu đã rời nhà đến Matanibon, gia nhập đội tuần tra, xử lý rất nhiều sự kiện siêu phàm, cũng tham gia khá nhiều trận chiến nguy hiển, tích lũy được nhiều kinh nghiệm phong phú, nhưng vẫn là một thanh niên trẻ tuổi, là kiểu thanh niên lười nhác, không hề chú trọng đến vẻ bề ngoài!
Camus mang theo cảm xúc nặng nề, đi cùng Lumen dạo hai vòng quanh các căn phòng ở tầng thứ ba, lật xem toàn bộ vật phẩm.
"Không có gì bất thường." Camus thả một cái ống đựng bút trong tay xuống, rồi nói suy đoán của mình với Lumen.
Lumen cũng không thu hoạch được gì.
Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Lát nữa anh dẫn Kolobo lại đây, hỏi xem nơi này có khiến cho hắn có cảm giác bất an, cảm giác nguy hiểm, cảm giác không thoải mái hay không?"
Mới hợp tác có một lần, mà đã biết lợi dụng đặc tính của Kolobo một cách thành thạo rồi sao... Dẫn Kolobo tới đây... Sao lại có cảm giác như cảnh sát trưởng của tổng cục cảnh sát ra lệnh cho một cảnh sát viên nào đó dẫn cảnh khuyển tới nhỉ... Camus lẩm bẩm vài câu, nhưng vẫn gật đầu, nói: "Được."
Lumen vừa quan sát kỹ bốn phía, vừa nói "Dẫn cả Ludwig tới đây, hỏi hắn xem có mùi nguyên liệu nấu ăn nào hay không?"
Cậu và Camus quay trở về nhà hàng, gọi món đồ uống 'Gwadar, tiếp tục thưởng thức món thịt bò nướng, cánh gà nướng, thịt rắn nướng, nhện nướng, côn trùng hút máu nướng... thấm đẫm gia vị và hương liệu.
Sau khi ăn uống no say, Lumen dắt Ludwig, dẫn hắn đi vào căn nhà của 'Hisoka', Camus, Lugano và Kolobo đeo kính râm, di chuyển ngang như một con cua theo sát ngay phía sau.
Sau khi đi một vòng từng ngóc ngách của nơi này, Lumen nhìn về phía Ludwig, cười hỏi: "Có đồ ăn ngon không?"
"Không có." Ludwig lắc đầu.
Ngay sau đó, Lumen dẫn cậu nhóc đi xuống tầng thứ hai, rồi đột nhiên xoay người lại, nói với Kolobo đang quay lưng về phía mình và Camus đứng bên cạnh hắn: "Các anh có cảm giác đặc biệt gì không?"
Kolobo có dáng người gầy yếu, chần chừ một lát rồi nói: "Căn nhà này hơi lạnh, khiến cho tôi không được thoải mái."
"Cụ thể là vị trí nào?" Lumen bình tĩnh hỏi.
Kolobo đáp một cậu cực kỳ ngắn gọn: "Toàn bộ."
Toàn bộ căn nhà này, thậm chí cả mảnh đất bên dưới căn nhà, đều có vấn đề sao? Trước kia 'Hisoka' xây sửa lại nhà chắc chắn không phải bởi vì hoài niệm ký ức, hắn vừa không phải nguyên chủ, tự nhiên không có nhiều tình cảm với nơi này, vừa là 'Kẻ máu lạnh' chân chính... Lumen suy nghĩ mấy chục giây rồi nói với mấy người Lugano và Camus: "Các anh ở đây đề phòng trường hợp ngoài ý muốn."
Còn cậu lại quay trở lại tầng ba của căn nhà này, nằm xuống giường gỗ đã từng có dấu vết người nằm ngủ.
Vo ve, vo ve, những con muỗi vừa to vừa đen bay tới đây, từng con lại bị đốm lửa lóe lên, thiêu cháy thành mấy cái xác muỗi nướng, rơi lả tả xuống bên giường.
Lumen nhanh chóng tiến vào trạng thái ngủ say.
Trong mơ hồ, cậu chậm rãi tỉnh lại.
Cạch! Lumen lấy đồng hồ bỏ túi vỏ vàng lấy từ vũ trường Breeze ra, mở nắp, nhìn thoáng qua, miệng lẩm bẩm nói: "Có vẻ mình đã ngủ ba mươi phút, không có giấc mơ đặc biệt nào..."
Cậu vẫn luôn cảm thấy 'Lễ mộng' có thể liên quan đến cảnh trong mơ, cho nên mới cố ý ngủ trong nhà của 'Hisoka', nhưng không xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Nhìn ánh mặt trời giữa trưa chiếu qua ô cửa sổ, Lumen trầm ngâm: "Chẳng lẽ không đúng giờ?
Phải có thời gian riêng, có nơi ngủ riêng, mới có thể tham dự 'Lễ mộng'?"
Cho nên, hầu hết người dân thị trấn Tizamo đều không biết đến một lễ hội tồn tại trong giấc mơ...
Khi Lumen quay trở lại tầng thứ hai trống trải lại sơ sài, phát hiện bên cạnh Camus có thêm ba người.
Một người đàn ông ước chừng hơn ba mươi tuổi, trên mặt có hoa văn được vẽ bằn thuốc màu, hắn có làn da hơi nâu, đôi môi hơi dày, khuôn mặt khá dễ chiuh, mái tíc đen dài đến bả vai, trên người tản ra một thứ mùi gay mũi, một người là phụ nữ trẻ tuổi, trên người mặc một lớp áo giáp da màu hơi nâu, máu tóc nâu được chia làm hai được cột chắc chắn, làn da hơi vàng, đường nét khuôn mặt mang cảm giác hoang dã, sau lưng đeo một cây cung và túi bằng da đựng mũi tên.
Còn có một người đàn ông ăn mặc giống như mấy người Camus, với áo sơ mi và quần mỏng, dáng người cao lớn, vượt qua một thước chín, dáng vẻ giống người đế quốc Fossack với mái tóc ngắn có màu hơi vàng và đôi mắt màu xanh lam, khuôn mặt có đủ loại dấu vết dầm mưa dãi nắng.
"Bọn họ là đồng nghiệp của tôi và Kolobo, là thành viên đội tuần tra đóng ở thị trấn Tizamo." Camus giới thiệu.
Hắn chỉ vào người đàn ông có hoa văn vẽ bằng mực nước màu sáng trắng, nói: "Đội trưởng đội tuần tra bản địa, Maslow. ."
"Đồng đội của hắn..."
Camus nghiêng người nhìn về phía người phụ nữ hoang dã đeo cung tên trên lưng và người Fossack kia, nói: "Riya."
"Loban, trước kia là một nhà thám hiểm."
Từ đầu đến cuối hắn đều dùng tiếng Intis.
Cuối cùng, Camus nói với ba thành viên của đội tuần tra bản địa này, nói: "Vị này là nhà thám hiểm lớn, Louis Berry."
"Hai vị còn lại là trợ thủ và con đỡ đầu của cậu ấy."
"Nhà thám hiểm lớn..." Maslow lặp lại cụm từ này, ánh mắt hướng về phía Loban.
Loban người Fossack lắc đầu, tỏ vẻ mình chưa từng nghe nói qua.
Maslow thu hồi tầm mắt, bắt đầu hỏi Lumen: "Các cậu đến đây để săn bắn sao?"
Thị trấn Tizamo là bãi săn bắn mà các quý ngài cảng Palos thích nhất suốt mấy chục năm qua, người dân trong thị trấn cũng biết tiếng Intis mà thành viên đội tuần tra được điều chuyển đến đây cũng có yêu cầu về ngôn ngữ, nếu không làm sao có thể xử lý được yêu cầu của các quý ngài đây?
Lumen cười đáp lại: "Coi như là vậy đi."
Săn bắn di sản của 'Hisoka' và vấn đề ẩn giấu cũng được coi là một loại săn bắn.
Camus nhìn vẻ mặt của đám người Maslow đều tỏ vẻ nửa tin nửa ngờ, vội vàng giải thích, nói: "Còn nhớ bức điện báo gửi hôm qua không?"
"Anh là nói..." Riya đeo cung tên trên lưng không khỏi liếc mắt nhìn Lumen một cái.
Rất hiển nhiên là cô và Loban vừa mới tới không lâu, còn chưa kịp trao đổi chi tiết với Camus và Kolobo, mà thông tin trong điện báo cũng có hạn.
Camus trịnh trọng gật đầu: "Ngài Louis Berry tới đây là để điều tra vấn đề cất dấu sau lưng Tiwanaku."
Ngay sau đó, hắn lấy cớ đi kiểm tra căn nhà này một lần nữa, rồi dẫn ba gã thành viên đội tuần tra bản địa đi lên trên lầu.
Lugano liếc mắt nhìn về phía cầu thang, hỏi Kolobo vẫn luôn quay lưng về phía mình: "Thị trấn Tizamo còn có đội tuần tra bản địa sao?"
Theo kinh nghiệm của hắn, ở bắc đại lục thường không cử các tiểu đội người phi phàm phía chính phủ đóng thường trú tại các thôn làng, thị trấn xung quanh các thành phố cảnh nhỏ như cảng Palos, hình thức cơ bản là có vấn đề gì lại phái người qua xử lý.
Kolobo vẫn quay lưng về phía Lumen và Ludwig, nơm nớp lo sợ đáp lại: "Hầu hết các thị trấn khác đều không có nhưng nơi này đặc thù, thường xuyên bị bộ lạc nguyên thủy tấn công, không chỉ có một tiểu đội của đội tuần tra chúng tôi thường trú đóng quân ở đây mà đội bảo vệ tướng quân cũng cử người phi phàm đóng quân ở bên ngoài thị trấn."
Lugano liếc mắt nhìn người phi phàm phía chính phủ kiếm người đánh xe ngựa có thái độ kỳ quái này, khó nén nổi tò mò hỏi: "Tại sao anh luôn quay lưng về phía chúng tôi, lại còn đeo kính râm như vậy?"
Mắt có vấn đề, không muốn để người khác phát hiện ra sao?
Kolobo nhất thời im lặng, không biết phải trả lời câu hỏi này như nào.
Đúng lúc này, Camus dẫn đám người Maslow quay trở về tầng thứ hai của căn nhà.
Lúc nhìn về phía Lumen, vẻ mặt và ánh mắt của Maslow, Riya và Loban đều trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Lumen mỉm cười, thoải mái hỏi: "Căn nhà này từng có vấn đề bất thường gì không?"
"Không có." Maslow nhớ lại những chi tiết liên quan.
Lumen khẽ gật đầu, nói: "Các anh là sau lần tập kích năm ngoái mới được điều chuyển đến thị trấn Tizamo đúng không?"
Cậu nhớ rõ trong hồ sơ vụ án có nhắc đến việc ba người phi phàm bản địa đều bỏ mạng trong lần tấn công của bộ lạc nguyên thủy vào cuối năm ngoái.
"Đúng vậy." Loban người Fossack, từng là nhà thám hiểm trả lời bằng giọng thô ráp: "Gần một năm qua, nơi này rất bình yên, không còn bị tập kích nữa."
Trong ghi chép có nói, nhiều năm trước đó, bộ lạc nguyên thủy sống trong rừng rậm kia đều tấn công hai đến ba lượt mỗi năm... Việc tướng quân Queraril tăng cường thành viên đội cảnh vệ và quân đội tương ứng khiến cho bộ lạc nguyên thủy kia không còn dám mạo hiểm nữa mà thật sự rút lui vào sâu trong rừng rậm chăng? Hoặc là, trò chơi khăm kia của 'Ngày cá tháng tư' đã làm thay đổi một chuyện nào đó chăng? Lumen đã nhận ra điểm khác thường.
Sau một hồi trao đổi, Lumen chuẩn bị dẫn Ludwig và Lugano để thuê phòng.
Maslow chợt tiến lên trước vài bước, lấy ra hai món đồ từ trong cái túi da nhỏ giắt bên hông.
Là một cây nến màu nâu và một bình thủy tinh nhỏ chứa chất lỏng màu vàng nhạt.
"Đây là nến đuổi muỗi và tinh dầu an thần, hy vọng các cậu có thể ngủ ngon hơn." Maslow dùng tiếng Intis có pha tạp với tiếng nước khác để nói.
Camus cũng nói giúp: "Ý của hắn là , nơi này gần rừng rậm nguyên thủy, muỗi và côn trùng độc rất nhiều, tuy các cậu là người phi phàm, nhưng nếu không cẩn thận bị đốt thì sẽ rất khó chịu, hơn nữa cũng không có cách nào ngủ yên được, sẽ luôn bị đốt đến mất ngủ."
"Nến đuổi muỗi này được điều chế từ loại cây mà loài muỗi rất ghét, còn tinh dầu an thần được lấy từ một loại động vật nào nào đó, đều có tác dụng khiến cho đám vo ve chết tiệt này không tìm đến các cậu nữa."
Nói tới đây, cả Camus, Maslow và đám người Riya đột nhiên phát hiện, toàn bộ tầng thứ hai không có bóng dáng một con muỗi nào.
Lumen nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Ludwig một cái, mỉm cười, nhận lấy ngọn nến và tinh dầu.
Ngay sau đó, cậu phải đưa tay bịt mũi, cũng xác định mùi hương gay mũi trên cơ thể của đám người Maslow là từ bình tinh dầu an thần này.
Đợi đến khi Lumen, Ludwig và Lugano rời khỏi căn nhà của Tiwanaku, Maslow mới nghi hoặc nhìn về phía Kolobo vẫn luôn quay lưng về phía mọi người, dùng tiếng Dutan hỏi: "Anh làm sao vậy?"