Chương 165: “Quái vật’ đáng thương

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 27-12-2024 10:57:37

Nhìn vẻ mặt Camus giống như bị người dùng súng dí vào đầu, ép buộc làm một việc gì đó, Lumen cũng không thèm khách khí, cười đáp lại: "Được." Cậu dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được đây là do cấp trên của đội tuần tra, thậm chí là vị tướng quân Queraril lo lắng Louis Berry sẽ đi loạn trên địa bàn của chính mình, mà thị trấn Tizamo còn gần rừng nguyên thủy, có mối liên quan chặt chẽ với danh sách 5 'Sứ đồ dục vọng', cho nên mới cử hai thành viên của đội tuần tra có mối quan hệ nhất định với Louis Berry đi theo, cho dù bọn họ không đề phòng được chuyện xảy ra ngoài ý muốn, nhưng vẫn có thể truyền tin tức ra ngoài trước khi chuyện xảy ra ngoài ý muốn biến thành thảm họa. Về phần vì sao không trực tiếp ngăn cản không cho Louis Berry tới thị trấn Tizamo, thứ nhất bởi vì khi Lumen giao nộp đầu của Tiwanaku, cũng đã ám chỉ thế lực sau lưng mình là người nào, về nguyên tắc đã không có tính mâu thuẫn, cho nên tướng quân Queraril cũng khó có thể xử lý cậu, thứ hai là việc điều tra và mạo hiểm của Louis Berry nhìn như mang đến tai họa, nhưng lại là kéo tai họa ngầm ra ngoài, nếu để mặc cho vấn đề tiếp tục được che dấu, tiếp tục diễn biến, qua một hai năm nữa, thực lực của tướng quân Queraril và cả Matanibon chưa chắc đã đối phó được, đến lúc đó, chỉ sợ máu chảy thành sông. Người chịu trách nhiệm đánh xe ngựa là Kolobo, tầm mắt hắn nhìn thẳng phía trước, tay sờ soạng lôi ra một cặp kính râm, đeo lên sống mũi. Nhìn bên ngoài đã không còn dấu vết bị thương. Camus đứng ở một bên mở rộng cửa xe, nhìn thấy Louis Berry dắt theo một cậu nhóc bước lên thùng xe ngựa. "Cậu nhóc này cũng đến Tizamo sao?" Camus kinh ngạc. Hắn cũng biết rõ lần này Louis Berry đến cảng Palos có dẫn theo người hầu và một đứa con đỡ đầu, vốn tưởng rằng nhà thám hiểm lớn này sẽ để hai gánh nặng ở lại khách sạn Orella, đợi giải quyết xong vấn đề ở thị trấn Tizamo rồi mới quay lại đón người, ai biết, đối phương lai thật sự dám dẫn theo đứa trẻ đến thị trấn Tizamo. Đây rõ ràng không phải là đi du lịch, ngược lại còn rất nguy hiểm! Chân trái của Lumen giẫm lên mặt đất, chân phải bước lên mép thùng xe, cười nói: "Con đỡ đầu của tối cảm thấy thích hoa quả trong rừng, thú vui săn bắn và các loại dã thú, hương liệu độc đáo ở đó." Trước đó khi ba người Tizamo giới thiệu đặc sản quê nhà, đều nhắc tới việc nếu kết hợp các loại hương liệu và thịt loại dã thú nào đó trong rừng để nướng, sẽ tạo ra hương vị cực kỳ thơm ngon và đặc trưng của thị trấn Tizamo. Giống như phối hợp với lời nói của Lumen, Ludwig đã ngồi trong thùng xe nuốt nước bọt ừng ực. Thật sự không sợ con đỡ đầu gặp nguy hiểm sao? Tại sao lại có thể tự tin đến vậy chứ? Camus không hỏi thêm, mà dùng ánh mắt ra hiệu cho Lugano nhanh lên xe. Lugano liếc mắt nhìn người đánh xe ngựa đeo kính râm kỳ quái, cả người giống như đang run lên kia một cái, sau đó bước lên thùng xe ngựa, ngồi xuống đối diện Lumen và Ludwig. Camus đóng cửa thùng xe lại, đi vòng đến ngồi bên cạnh Kolobo, thở dài nói: "Anh có thể tháo kính râm ra rồi đấy, đúng là làm khó anh." "Lập cập lập cập." Kolobo giống như bị khí lưu vô cùng lạnh thổi thốc vào người, răng nanh không ngừng va đập vào nhau, cả người lại càng run hơn. Camus nghiêng đầu, ngạc nhiên nhìn hắn một cái, nói: "Chẳng phải anh từng mặt đối mặt giao dịch với Louis Berry hay sao, thế nào mà vẫn còn sợ đến vậy?" Hơn nữa còn không nhìn trực tiếp! "Lập cập lập cập." Kolobo tháo kính râm xuống, mấy mấy chục giây mới bình tĩnh lại được. Hắn hạ giọng thật thấp, vẻ mặt hoảng sợ, nói: "Tôi cảm giác nhu đầu ngón tay của tôi bị ăn, cánh tay của tôi bị ăn, nội tạng của tôi bị ăn, đầu của tôi bị ăn..." "Cái kia, cái kia..." "Cái kia là cái gì?" Camus không hiểu tại sao cảm giác của 'Quái vật' này lại khác với lúc trước, nhưng cũng biết vấn đề có khả năng không nhỏ. Kolobo nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Cái kia, cậu nhóc kia, cũng, cũng rất nguy hiểm!" "Tôi, tuy tôi không nhìn hắn, nhưng luôn có cảm giác như có sư tử, hổ, mãng xà khổng lồ đi qua đi lại trước mặt tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể xơi tái tôi." "..." Phản ứng đầu tiên của Camus giật mình, xong tiện đà phát ra một tiếng rít lạnh. Cho tới bây giờ mới chỉ có ba người khiến cho Kolobo có dự cảm nguy hiểm mãnh liệt đến mức không dám nhìn thẳng, một người là 'Sứ đồ dục vọng' có thêm năng lực 'Oan hồn', Tiwanaku, một người là Louis Berry, đã giết chết Tiwanaku, mà cậu nhóc kia lại có thể đứng cùng hàng với bọn họ sao? Hắn, hắn cũng là người phi phàm, hơn nữa đã đạt tới danh sách 5 sao? Không, đây không chỉ là vấn đề danh sách 5, đội trưởng của đội tuần tra bọn họ cũng là danh sách 5, nhưng Kolobo chưa bao giờ nói rằng hắn sinh ra dự cảm nguy hiểm đến mức không dám nhìn thẳng đối phương. Trên người ba người này tự nhiên có điểm đặc thù gì đó! Nhưng cho dù là thế nào, cậu nhóc kia chắc chắn cũng rất đặc thù, rất nguy hiểm! Khó trách Louis Berry lại tuyệt nhiên không cảm thấy lo lắng khi dắt con đỡ đầu đến thị trấn Tizamo, con đỡ đầu của cậu ta có lẽ còn nguy hiểm hơn cậu ta... Camus đã hiểu rõ nghi hoặc vừa rồi, cũng khống chế lòng hiếu kỳ của mình, không hỏi kỹ đến việc liên quan. Cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa bốn bánh bốn chỗ ngồi, cho dù được ngăn cách bởi lớp vách thùng xe, nếu hai người bọn họ thật sự nhỏ giọng trao đổi cũng rất khó thoát khỏi lỗ tai của Louis Berry! Kết hợp với tin tình báo truyền đến từ Biển sương mù, Camus có lý do hợp lý để nghi ngờ Louis Berry là danh sách 5 trên con đường 'Thợ săn', mà người phi phàm trên con đường này đều nổi tiếng có thị lực xuất chúng, khứu giác nhạy bén, thính lực cực tốt. Người phi phàm trên con đường 'Quái vật' khá là thú vị đấy, cho dù không nhìn Ludwig, không nghe thấy tiếng của hắn mà vẫn có thể nhận ra được hắn là một kẻ đáng sợ, cái gì cũng có thể ăn... Lumen ngồi tựa vào vách thùng xe ngựa, thưởng thức mũ rơm màu vàng kim, mỉm cười liếc mắt nhìn Ludwig một cái. Không lẽ vừa rồi 'Anh bạn nhỏ' này thật sự sinh ra cảm giác thèm ăn đối với Kolobo và Camus sao? Cũng phải thôi, hai người phi phàm này chưa từng bị ô nhiễm nghiêm trọng, Ludwig nhất thời chảy nước miếng nhưng cũng may đã khống chế được mình... Ha ha, Camus không hề phát giác ra mà Kolobo nháy mắt đã có phản ứng, sinh ra cảm xúc sợ hãi sao? Lumen gật đầu với Ludwig: "Giỏi lắm, năng lực tự kiểm soát bản thân rất đáng khen." Nếu trẻ nhỏ làm đúng, tự nhiên cũng không nên keo kiệt lời khen ngợi, như vậy mới có thể nuôi dưỡng ra tâm tính và thói quen tốt! Ludwig không đáp lại, vẻ mặt như muốn nói đừng coi tôi là trẻ nhỏ. Cái miệng của hắn hơi nhếch lên, sau đó hắn lôi một hộp bánh bích quy từ trong cặp sách da cứng màu đỏ sậm ra, bắt đầu cắm cúi ăn. Khả năng tự kiểm soát gì... Cái gì giỏi lắm... Lugano ngồi đối diện ngơ ngác khó hiểu. Thị trấn Tizamo là một thị trấn nhỏ xa xôi nhất của cảng Palos, gần như nằm rìa khu rừng nguyên thủy, chạy xe ngựa hơn hai giờ đồng hồ mới đến nơi. Đương nhiên, nếu muốn đến sớm hơn một chút, có thể ngồi xe lửa hơi nước từ cảng di chuyển đến thị trấn Kack ở phía nam, sau đó lại thuê xe ngựa hoặc quan tài chạy theo hướng đông bắc, sau đó lại mất thêm một giờ đồng hồ để đến thị trấn Tizamo, nhưng Lumen cũng không vội. ... Rời khỏi cảng Palos, tuyến đường dần trở nên nhỏ hẹp, tình hình giao thông cũng bắt đầu kém đi, nhưng người đánh xe ngựa Kolobo lại giống như một cỗ mãy tinh chuẩn nhất, khống chế cả xe và ngựa một cách thuần thục, xe ngựa chạy thật sự êm. Một giờ sau, xe ngựa bắt đầu vòng quanh rừng cây. Lumen đang giả vờ ngủ để dưỡng thần, đột nhiên mở mắt. Thân thể cậu đột nhiên chuyển thành màu đen kịt, nhanh chóng dung hợp với bóng đen bên cửa sổ. "Chuyển hóa bóng đen!" Giây tiếp theo, ở chỗ sâu trong rừng cây truyền ra tiếng súng nổ. Vô số đạn từ phía xa xa bắn tới, một số bắn trên mặt đất, khiến bùn đất văng tung tóe, một số bắn về phía Camus, bắn về phía thùng xe, bắn về phía con ngựa. Tiếng ngựa hí vang lên, ngựa chảy máu tươi, ngã quỵ về phía trước, thùng xe cũng lật úp xuống đất. Kolobo đã sớm lăn người rời khỏi vị trí lái xe ngựa, không bị trúng đạn, Camus nhảy xuống xe ngựa trước, thắt lưng cong xuống, rút súng ra, khi thì quay cuồng, lúc lại trườ tới gần chỗ sâu trong rừng cây kia. Trong quá trình này, hắn nâng tay phải lên, bắn súng pằng pằng, cố gắng áp chế kẻ tấn công —— ở khoảng cách này, hắn không có cách nào sử dụng được rất nhiều năng lực. Vài quả cầu lửa đỏ đậm gần chuyển trắng rực bay lướt qua Camus, phi thẳng vào chỗ sâu trong rừng cây. Ầm đùng đùng! Trong tiếng nổ cực mạnh, tiếng súng chợt im bặt. Không lâu sau, từ chỗ sâu trong rừng cây truyền ra một chuỗi tiếng mắng chửi bằng tiếng Dutan: "Chết tiệt, bọn cường đạo bắc đại lục đáng chết!" "Kéo đám chó chúng mày chết cả đi!" "Là đàn ông sẽ truy đuổi!" "..." Những tiếng mắng chửi này xa dần rồi biến mất ở chỗ sâu trong rừng cây. Lumen bước ra từ bóng đen của xe ngựa, cũng không đuổi theo. "Là quân phản loạn! Tại sao bọn chúng lại chạy đến Matanibon rồi..." Camus nhíu mày, nghi hoặc lẩm bẩm. Nam đại lục có rất nhiều phiến quân phản loạn, hắn cũng không biết đám người này thuộc hế lực nào, mục đích của bọn chúng là gì, nhưng thông thường, bởi vì Matanibon trên danh nghĩa đã giành độc lập từ nước cộng hòa Intis, là một khu vực thuộc nam địa lục do tướng quân Queraril thống trị, quân phản loạn rất ít khi nhắm đến nơi này, dù sao mục đích thể hiện ra bên ngoài của bọn họ là dọn dẹp thực dân. Chẳng lẽ là một trong những quân phản loạn sùng bái 'Tử thần', muốn khôi phục tín ngưỡng 'Tử thần' ở Matanibon chăng? Ngàn vạn lần cầu mong không phải là quân phản loạn được hậu thuẫn bởi 'Học phái Hoa Hồng', những kẻ điên này... Camus hoảng sợ quay trở về bên cạnh xe ngựa. Lumen lại suy nghĩ đến vấn đề khác: Tuy cậu đã lên đến danh sách 5, nhưng cảm giác sinh mệnh vẫn rất yếu ớt. Thuộc loại vẫn bị chết bởi súng đạn! Đám quân phản loạn vừa rồi, nếu có thành viên giỏi bắn súng, lại vừa vặn nằm trong tầm quan sát của hắn với phạm vi bắn tỉa trong vòng một trắm thước, thì cậu rất dễ bị trúng đạn. Dù sao 'Kẻ thu gặt' cũng không có thân thể cứng rắn như áo giáp giống như 'Ác ma', cho dù bọn họ không có năng lực cảm giác ác ý, bị súng bắn trúng điểm yếu hại thì cùng lắm cũng chỉ bị thương, còn thiếu dự cảm nguy hiểm ở cự ly xa trên con đường 'Nhà bói toán' cũng không có cách nào né tránh trước được. Đương nhiên, nhờ vào đặc tính của 'Tu sĩ khổ hạnh', năng lực cảm giác linh tính của Lumen vẫn khá mạnh, vừa rồi đã đạt được gợi ý, có dự cảm trước. Nếu kẻ địch không chỉ là quân phản loạn bình thường, mà còn có loại năng lực ảnh hưởng đến nhận thức linh tính, vậy thì viên đạn bình thường kia đúng là có thể tạo thành nguy hiểm đối với Lumen. Chà, 'Chuyển hóa bóng đen' có thể dùng để tránh súng đạn, viên đạn không được tăng thêm năng lực đặc biệt là không có cách nào thật sự chạm vào sinh vật bóng đen... Lumen thu hồi suy nghĩ, quay sang nói với Lugano vừa mới chui từ thùng xe ra: "Anh đi xem con ngựa kia đi." Nếu không chết thì nhanh chóng chữa khỏi, để nó tiếp tục kéo xe, nếu đã chết thì để Ludwig sử dụng thi thể ngựa để kéo xe. —— Ludwig đã đạt được năng lực điều khiển vài sinh vật bất tử cấp thấp từ dung dịch được điều chế từ tròng mắt của 'Hisoka'.