Chương 202: Lông chim

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 15-02-2025 15:05:14

Bên trong căn nhà của Tiwanaku, thị trấn Tizamo. Amandine tỉnh lại trong lúc căn nhà đang rung chuyển dữ dội. Cô mơ màng mở mắt ra rồi lăn người đứng dậy, hướng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bầu trời chuyển thành màu xám xịt, ép xuống thật thâp, cho dù là mặt trăng đỏ hay là những vì sao, đều bị che lấp hoàn toàn. Trong bóng đêm gần như tuyệt đối, Amandine nghiêng người, hướng ánh mắt nhìn về phía cách đó không xa. Robert trong bộ quần áo chỉnh tề, chậm rãi đứng dậy, đưa mắt nhìn chung quanh một cách chậm chạp như thể vẫn chưa thích nghi với môi trường hoàn toàn không có ánh sáng. Sau khi trận động đất lắng xuống và căn nhà không rung chuyển nữa, Robert mới kích hoạt linh thị, phát hiện ra Amandine. Hắn do dự một chút rồi nói: "Chúng ta, tỉnh rồi sao?" Hắn nhớ rõ trước khi tiến vào 'Lễ mộng', hắn và Amandine đã lấy cớ hẹn họ để tập hợp ở nơi này, đợi đến khi bị động tiến vào cảnh trong mơ đặc thù kia, thì tạm thời tách ra, một người ở lại chỗ này, một người đi đến giáo đường Thánh Sean. Amandine lại liếc mắt nhìn con đường bên ngoài cửa sổ đột nhiên trở nên hỗn loạn, suy nghĩ vài giây rồi nói: "Có lẽ vậy..." "Nhưng tôi không biết hiện tại chuyện gì đang xảy ra." Robert nhớ lại những gì mà mình gặp phải ở trong giấc mơ, hắn không khỏi im lặng, Amandine cũng không chủ động mở miệng. Một lúc lâu sau, Robert mới nhỏ giọng hỏi: "Sau đó, cô thế nào?" Amandine đột nhiên cười một tiếng: "Không có chuyện gì." Robert lại tiếp tục im lặng. Amandine có năng lực nhìn trong bóng đêm, liếc nhìn đối phương rồi cười, hỏi với cảm xúc phức tạp: "Anh còn muốn hỏi gì nữa không?" Robert im lặng một lúc rồi nói: "Sau đó, cô đã trải qua những gì?" Amandine cảm thụ bóng tối trầm tĩnh bên trong căn nhà, sau một hồi im lặng thật lâu, cô mới hạ giọng, nói: "Tôi nhìn thấy người cho tôi sức mạnh." "Người cho cô sức mạnh sao?" Robert ngạc nhiên hỏi lại. Amandine cười: "Sau khi chúng ta chạm vào ngôi mộ cổ màu đen kia, thật ra cũng không ngủ say luôn, đợi đến khi nhận được sức mạnh, mới chính thức hôn mê." "Sao có thể chứ." Robert tỏ vẻ không tin. Amandine cũng không có ý thuyết phục hắn, mà lẩm bẩm nói: "Ngay sau khi đạt được sức mạnh siêu phàm, thì lập tức hôn mê hoặc ngủ say, đến khi tỉnh lại, lại hoàn toàn kiểm soát được loại sức mạnh này, linh hồn và máu thịt đều đã thay đổi ở mức độ nhất định. "Đây có tính là cấp thấp của chết trước sinh sau không?" "Cô đang nói cái gì vậy?" Robert càng ngơ ngác. Nghe hoàn toàn không hiểu! Ánh mắt của Amandine hơi chuyển, cô mỉm cười, nói: "Là người kia nói cho tôi biết, có lẽ là một loại chỉ dạy." "Chỉ dạy." Robert nhìn Amandine ở đối diện, nhưng chỉ có thể xác nhận dáng vẻ của cô thông qua linh thị. Hắn cảm thấy vị hôn thê này của mình không còn giống với lúc trước, tựa như trưởng thành sau một đêm. Amandine giống như bình thường, muốn kể chi tiết cho Robert biết chuyện mà mình đã gặp phải, nhưng bao nhiêu lời nói ra tới cửa miệng, cuối cùng lại bị cô nuốt xuống bụng. Cô 'ôi' một tiếng rồi nói: "Anh không đi xem mục sư Cali sao? Khả năng hắn không còn sống được bao lâu nữa đâu." Robert giật mình bừng tỉnh từ trong suy nghĩ của mình, buột miệng hỏi "Hắn chạy trốn tới gần ngôi mộ cổ kia, bị người giết chết sao?" "Hắn đúng là đã chết." Amandine đáp lại. Vẻ mặt của Robert thay đổi liên tục, hắn cũng không hỏi hung thủ là ai. Amandine suy nghĩ một chút, nói: "Trước khi anh đi tìm mục sư Cali, tôi cần phải nói cho anh biết một chuyện." "Dục vọng sinh ra ngay từ lần đầu tiên anh đối mặt với hắn cũng không bắt nguồn từ chính nội tâm của anh, hắn đã ảnh hưởng đến sức mạnh của anh thông qua nghi thức khẩn cầu ma quỷ." Đôi mắt của Robert đột nhiên trợn to, miệng há mở nhưng lại không phát ra âm thanh. Amandine không nói thêm lời nào, nhấc chân, đi lướt qua Robert, hướng về phía cầu thang. Lúc tay đè lên tay vịn cầu thang, cô chợt dừng lại, 'à' một tiếng, nói: "Chúng ta hãy tìm đại một cái cớ để giải trừ hôn ước đi, tôi có thể chấp nhận những chuyện khác của anh, nhưng không thể cho phép vị hôn phu của tôi lại để một mình tôi đi theo Louis Berry đi tìm ngôi mộ cổ màu đen kia." "Yên tâm, tôi có thể sẽ không nói chuyện của anh cho người khác biết, những người đó ở trong giấc mộng cũng sẽ không nói ra đâu." Robert xoay mạnh người lại, nhìn về phía cầu thang, vừa lúc thấy Amandine bước từng bậc từng bậc xuống dưới, ánh sáng của linh tính chìm dần vào trong bóng đêm thâm trầm. Amandine đi ra khỏi căn nhà của Tiwanaku, đi xuống bên đường. Cô nhìn bầu trời u ám trầm thấp, nhìn ánh đèn rải rác hai bên đường, mũi ngửi tro bụi đầy trong không khí. Sau khi nâng tay che mũi, Amandine đi về phía trang viên Cây Cọ. Bước chân của cô dần trở nên nhẹ nhàng hơn. ... Lầu ba tổng cục cảnh sát, thị trấn Tizamo. Camus vừa cảm thấy Kolobo không còn run rẩy như trước nữa, giống như đã ngừng lại, thì chợt nghe thấy tiếng chửi bậy đầy đau đớn từ phòng cách vách truyền đến. Suy nghĩ trong đầu vừa chuyển, hắn thắp một ngọn nến, đi ra khỏi phòng, đẩy cánh cửa gỗ đã hơi biến dạng của phòng cách vách, thấy Loban, có huyết thống Fossack nằm rạp dưới mặt đất, ôm đầu gối, không ngừng kêu đau đớn. Thành viên đội tuần tra thị trấn Tizamo này vừa tỉnh lại khi tòa nhà rung chuyển, đang muốn xoay người xuống giường, tìm chỗ để nấp, kết quả cái chân lại mất sức lực một cách kỳ quái, đau đớn dữ dội truyền lên não bộ khiến hắn ngã thẳng xuống mặt sàn. Camus còn chưa kịp sắp xếp từ ngữ thì giọng của Rea vang lên bên cạnh: "Đừng lo, chỉ là di chứng mang tính quần thể đã nhắc tới trong cuộc điều tra này thôi, sau khi được thánh lễ tương ứng là có thể khỏi hẳn." Loban đã phối hợp với Camus thu thập đủ loại chuyện khác thường xảy ra trong thị trấn Tizamo, nên nhanh chóng hiểu lời Rea nói. Hắn khẽ mắng một tiếng, giãy giụa chống đứng lên, rút một bầu rượu quân dụng từ dưới gối đầu ra, tu ừng ực mấy ngụm rượu mạnh. Sau khuôn mặt trở nên hồng hào do hơi rượu, Loban mới thở ra một hơi, nói: "Tôi cảm giác đầu gối của tôi đã tốt hơn chút rồi, đôi khi, rượu cũng có tác dụng như thánh lễ!" Camus khẽ thở ra một hơi, nghiêng đầu nhìn về phía Rea, phát hiện vẻ mặt của vị đồng độin này lạnh lùng hơn trước rất nhiều. Sau chuyện vừa rồi, hình chiếu của cô ở trong cảnh trong mơ đã biến mất hoàn toàn, vì vậy cảm xúc và dục vọng đều quay trở về thân thể của cô sao? Không biết cảnh trong mơ đặc thù kia có còn tồn tại hay không, sang năm có còn xuất hiện một 'Lễ mộng' nữa hay không... Camus lập tức nảy sinh rất nhiều liên tưởng. Lúc này, Rea nói với hắn: "Chúng ta ra ngoài xem có thể cứu thêm được bao nhiêu người, có lẽ người bị thương không chỉ có những người đã chết trong 'Lễ mộng' đâu." Camus hơi ngẩn ra một chút rồi nói: "Được." Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy vui mừng, hắn cảm thấy Rea cũng không hề thay đổi bản chất sau khi cảm xúc và dục vọng quay trở về thân thể. ... Dựa theo thông tin mà ông chủ khách sạn Briou đã báo lại, Lumen đi lên lầu bốn, mở cửa phòng gỗ tương ứng. Ánh sáng từ quả cầu lửa trắng rực nhang chóng đẩy lùi bóng tôi gần như che lấp toàn bộ bên trong căn phòng, phơi bày hết thảy trước Lumen: Một số đồ vật rơi đầy đất sau trận rung chuyển vừa rồi, cái bàn bị xê dịch, một ít tro bụi bong từ trần nhà, vừa sổ vẫn đóng nhưng thủy tinh dĩ nhiên đều vỡ nát, ngoại trừ những thứ này, không có điều gì đặc biệt, cũng không có bất kỳ bóng người nào. Lumen nhìn quanh một vòng, không phát hiện ra tung tích của cặp đôi nam nữ kia. Cậu hơi nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Theo quy luật của 'Lễ mộng', người chết trong mộng cũng không hẳn là chết ngay ở ngoài thế giới hiện thực, chẳng lẽ sau khi đôi nam nữ kia tỉnh lại, đã lập tức rời khỏi thị trấn Tizamo sao? "Mình còn tính đến nhặt xác giúp bọn họ, thuận tiện nhặt luôn đặc tính phi phàm của bọn họ chứ." Lumen cũng không bởi vì cửa phòng đóng chặt, cửa sổ vẫn đóng mà cho rằng đôi nam nữ kia không có cách nào thoát khỏi gian phòng này, dù sao đó chính là hai người phi phàm danh sách trung, thậm chí còn có một kẻ là 'Ác ma', năng lực đặc thù đều có thể giải quyết vấn đề khó tương ứng. Lumen vừa nghĩ xem có nên tìm kiếm tung tích, truy đuổi, thanh trừ những kẻ đã chết trong 'Lễ mộng', vừa tùy tiện kiểm tra mỗi ngóc ngách trong căn phòng này. Đột nhiên, đồng tử củ cậu phóng đại, ánh mắt ngưng đọng lại một giây. Cậu thấy một sợi lông chim lẳng lặng nào dưới ghế bành cạnh cửa sổ. Một sợi lông chim nhuốm mỡ màu vàng nhạt! Da đầu Lumen nháy mắt tê rần, cậu lặng lẽ lui về phía sau hai bước, quay trở lại hành lang. Có vẻ như đôi nam nữ kia đã chết giống như Leiaza, hơn nữa còn xảy ra dị biến? Vậy thi thể của bọn họ đâu? Biến mất rồi sao? Sau khi con người 'Vũ hóa thành thần' thoát khỏi 'Lễ mộng', đều sẽ có biểu hiện tương tự như vậy sao? Dựa vào ánh sáng phát ra từ quả cầu lửa trắng rực lơ lửng sau đầu, Lumen mang theo rất nhiều nghi vấn mà kiểm tra kỹ gian phòng trước mắt, cảm thấy 'Thi thể' của đôi nam nữ kia có lẽ ở quanh quẩn chỗ nào đó, chỉ là mình chưa nhìn thấy. Cậu thận trọng bước vào trong phòng, đi tới bên cạnh cái ghế bành, không cảm thụ được bất kỳ điểm dị thường nào, cũng không phát hiện ra dấu vết tồn tại của bất kỳ vật vô hình nào. Lumen lấy 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn' và 'Con mắt chân thật' từ trong 'Túi lữ hành' ra, theo thứ tự đeo lên mặt. Cậu vẫn không nhìn thấy bóng dáng của đôi nam nữ kia, tầm nhìn nhồi đầy những cảnh tượng như bóng tối hỗn loạn, dòng sông không ánh sáng, lông chim nhuốm mỡ, vực sâu giam cầm. "Sau khi quay trở lại hiện thực, bọn họ 'Vũ hóa' trước, sau đó rời khỏi nơi này sao?" Lumen suy nghĩ vài giây rồi kích phát ấn ký màu đen bên vai phải. Cậu 'Truyền tống' đến khu vực rừng rậm tương ứng với vành đai rìa cảnh trong mơ đặc thù. Là 'Thợ săn', chỉ sau một lần được khi Amandine dẫn đến ngôi mộ cổ màu đen kia, Lumen đã nhớ kỹ tuyến đường chính xác và đặc điểm môi trường xung quanh, chưa đến mười lăm phút sau, cậu đã đi tới khu vực có rất nhiều rễ cây nổi lên mặt đất, giống như vô số mạch máu nối với nhau. Nhưng mà, nơi đáng lẽ có ngôi mộ cổ giống như tảng đá màu đen thật lớn kia lại trống rỗng, không có bất cứ thứ gì. "Chẳng lẽ ngôi mộ cổ màu đen kia chỉ tồn tại trong cảnh trong mơ, hiện thực không có cách nào chạm đến sao?" Lumen nghiêm túc phân tích,"Cho nên, Thiên sứ như 'Nữ hoàng tái nhợt' mới không thể tự buông xuống, chỉ có thể phái người tham dự 'Lễ mộng'?" Trong lúc suy nghĩ trong đầu xoay chuyển, tầm mắt của Lumen hương tới nền đất tương ứng với vị trí của ngôi mộ cổ màu đen. Nơi đó quả thật khác với đất xung quanh, không có bất kỳ cái rễ cây nào nổi lên, bằng phẳng, không có đá vụn. Lumen trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi bước tới, rút kiếm thẳng ra, dùng làm xẻng, thử đào bùn đất ở vị trí này. Vừa đào một cái hố nhỏ, mí mất Lumen giật giật mấy cái. Đó là hai sợi lông chim màu trắng nhuốm mỡ màu vàng nhạt bị vùi lấp bên dưới bùn đất màu nâu. Lumen chậm rãi hít vào một hơi, lại đào sau hơn một chút. Không lâu sau, một mảnh bùn đất lớn bằng bàn tay, đen sẫm, hơi ẩm ướt và dính nhớp một cách kỳ lạ đập vào mí mắt cậu.