Chương 184: Bữa tiệc hoang đường

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 19-01-2025 00:59:27

Amandine liếc nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên cả thân thể trần trụi của mục sư Cali, cuối cùng ánh mắt dùng trên người vị hôn phu Robert đang quỳ ở bên cạnh. Người thanh niên trẻ tuổi có mái tóc màu nâu nhạt, làn da tái nhợt giống như lâu ngày không được phơi nắng này đã không còn dáng vẻ lạnh lùng như bình thường nữa, thay vào đó là sự phấn khích, nhưng lại cố gắng khống chế bản thân, kiên nhẫn chờ đợi mục sự hoàn thành bài giảng đạo. Mấy người đàn ông trần trụi khác càng ngày càng không an phận, dần dần trở nên hỗn loạn. Nhìn ra được, bọn họ rất kính sợ mục sư Cali, năng lực tự kiểm soát bản thân đang dần hoàn toàn tan rã trong giấc mơ, nhưng vẫn không trực tiếp bắt đầu với bữa tiệc, chỉ là thỉnh thoảng làm vài động tác nhỏ. Nếu thần linh đang nhìn chằm chằm nơi này, ngài sẽ thiêu chết mấy người đó... Là tín đồ của 'Mặt trời vĩnh hằng', Amandine theo bản năng muốn quỳ xuống ở bên cạnh, cúi đầu sám hối. Cảnh tượng này báng bổ đến cỡ nào! Mục sư Cali cầm cuốn thánh điển Mặt trời đang mở ra, vẻ mặt phấn khích dị thường, đi qua đi lại giữa mấy người đàn ông trần trụi, tiếp tục truyền bá lời dạy của 'Mặt trời vĩnh hằng': "Thần nói, ánh sáng mặt trời công chính sẽ chiếu lên mỗi người..." Trong quá trình giảng đạo, ánh mắt của mục sư Cali thường xuyên đảo quanh khuôn mặt, phần ngực và nửa người dưới của Robert và mấy người bắc đại lục khác, vẻ mặt không dấu nổi sự thỏa mãn, hưởng thụ và khoái cảm. Lumen luôn cảm thấy mình cũng được coi là người có kiến thức phong phú, trước kia cũng từng chứng kiến những hành động phá hoại hình tượng giáo hội thần thánh, nhưng cảnh tưởng trước mắt này vẫn vượt xa sức tưởng tượng của cậu, khiến cho cậu không khỏi trợn mắt há hốc mồm, ngây người trong chốc lát. Có phải mục sư của giáo hội 'Mặt trời vĩnh hằng' đều là những người 'Xuất sắc' nhất trong số toàn bộ người Intis hay không? Trong khoảnh khắc đó, thông tin về mục sư Cali và kết quả của lần quan sát mấy hôm trước lại hiện ra trong đầu Lumen: Hắn gốc là người cảng Palos, có huyết thống Tây Byron thuần túy, là dân bản xứ thuộc tầng chót của nam đại lục, ban đầu hắn làm nô bộc trong giáo đường, rất biết nắm bắt cơ hội để thay đổi vận mệnh, những bước sau đó đều thận trọng, cuối cùng trở thành mục sư của thị trấn Tizamo. Hắn khao khát địa vị cao, khao khát được càng nhiều sự công nhận, nhất là sự công nhận từ người bắc đại lục... "Lâu dần, loại khát vọng này khiến cho dục vọng của mục sư Cali trở nên vặn vẹo, âm thầm xuống tay với đàn ông thuộc các quốc gia bắc đại lục, với ý đồ chinh phục họ, đạt được sự công nhận trong tưởng tượng của mình chăng? "Mấy người Robert này rõ ràng trông đều rất trẻ tuổi, nếu mục sư Cali bắt đầu thực hiện hành vi này từ mấy năm trước, vây chẳng phải khi đó bọn họ vẫn chưa phải là người trường thành sao, ha, mục sư đấy sao..." Lumen phân tích tình huống trước mắt, đồng thời, trong đầu lại nhớ tới chị Aurore. Thời điểm sống ở thôn Cordouan, cậu rất không thích đến giáo đường, số lần tham gia thánh lễ và cầu nguyện đều rất ít, việc này một mặt là do bản thân Aurore cũng không thích, từ đó cũng trở thành hình mẫu của cậu, mặt khác thì cũng không biết vì sao bắt đầu từ một lần Lumen ở một mình trong giáo đường cùng với nhân viên thần chức, khi đó cậu mới chỉ mười hai mười ba tuổi, sau lần đó chị thường xuyên dùng những lời nói như 'Bé trai cũng phải chú ý tự bảo vệ bản thân', 'Có rất nhiều mục sư thích bé trai'... để giáo dục Lumen. Sau khi đè nén hồi tưởng đột nhiên xuất hiện trong đầu, Lumen nhìn chằm chằm mục sư Cali đang chuyên tâm giảng đạo, càng giảng đạo càng phấn khích, thì cảm thấy phân tích vừa rồi của mình khá chính xác. Một bữa tiệc cuồng hoan dành cho đồng tính nam đi kèm với bài giảng đạo thần thánh dài dòng bắt buộc trước bữa tiệc hiển nhiên không phải người bình thường có thể nghĩ ra và tiến hành trong thực tiễn được, việc này vô cùng hoang đường. Nhưng kết hợp với việc mục sư Cali luôn khát khao được các quý ngài bắc đại lục công nhận, công nhận hắn thân phận là mục sư của giáo hội 'Mặt trời vĩnh hằng' chẳng hạn, thì tất cả vấn đề này đều không khó hiểu! "Hiện tại vấn đề duy nhất là 'Mặt trời vĩnh hằng', Thánh Sean đều bị biến thành đạo cụ quan trọng trong màn biểu diễn nghệ thuật của mục sư Cali..." Lumen vừa nghĩ đến đây thì thấy mục sư Cali cuối cùng cũng 'Phấn khích' kết thúc bài giảng đạo. Hắn dang rộng hai cánh tay, cao giọng hô: "Ca ngợi Mặt trời!" Robert và mấy người trẻ tuổi trần trụi quỳ trên mặt đất cũng phấn khích theo hắn mà dang rộng hai cánh tay, cao giọng ca tụng: "Ca ngợi Mặt trời! "Ca ngợi Đại Giám mục!" Mặt trời cũng không muốn được các anh ca ngợi đâu... Đại giám mục sao, chà, điềm này đúng là phù hợp với khát vọng đạt được địa vị cao của mục sư Cali, ngay trong bữa tiệc cuồng hoan dành cho đồng tính nam này, hắn để cho toàn bộ người tham dự đều ca ngợi mình là Đại Giám mục, và giảng đạo cho bọn họ... Cuối cùng truyền ánh sáng của thần linh, ban ân của thần linh cho những người này sao? Dường như Lumen đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh kế tiếp. Mục sư Cali vô cùng thỏa mãn, xoay người lại, trịnh trọng đặt cuốn thánh điển trong tay xuống thánh đàn. Sau đó, hắn đi tới trước người Robert, tựa như Đại Giám mục gieo ân điển cho tín đồ. Mấy người đàn ông còn lại cũng quấn vào nhau. Camus, Rea và Lugano đang đứng trước một ô cửa sổ thủy tinh vẽ hoa văn màu sắc khác, nhìn vào bên trong giáo đường, đều không khỏi ngây dại trước cảnh tượng này. Đặc biệt là Rea, tuy quá khứ, cô đã phải trải qua rất chuyện bi thảm, nhưng cảnh tượng trước mắt này vẫn khiến cho cô có cảm giác đôi mắt, đầu óc và linh hồn của mình đều bị ô nhiễm. Sau khi phục hồi tinh thần, cảm xúc phẫn nộ dưới đáy lòng Rea bắt đầu cuộn trào. Lumen đứng bên cạnh cô, chợt nghĩ tới một chi tiết, cậu hạ thấp giọng, hỏi Amandine: "Robert trở thành tình nhân của mục sư Cali từ khi nào?" Amandine thu hồi tầm mắt bị nhiễm bẩn, suy nghĩ một chút rồi nói: "Hơn một năm sau khi mục sư Cali đến Tizamo, đại khái là khoảng hơn ba năm trước." Lumen hơi nhíu mày, nói: "Là trở thành tình nhân trong hiện thực, hay chỉ trong 'Lễ mộng'?" "Đương nhiên là ở hiện thực." Amandien không do dự trả lời. Điều này không đúng... Mục sư Cali đã ở thị trấn Tizamo hơn một hơn, đáng lẽ phải trở nên ôn hòa, khắc chế, cảm xúc và dục vọng không bị kích thích mới phải chứ, tại sao còn có thể xuống tay với mấy thanh niên trẻ tuổi như Robert? Xem ra trên người mục sư Cali đúng là có điểm bất thường, mà điểm bất thường này có lẽ có liên quan đến ngọn nguồn của 'Lễ mộng', cho nên hắn mới là người tuyên bố 'Lễ mộng' bắt đầu chăng... Vừa nghĩ đến đây, Lumen đã thấy Rea nổi giận đùng đùng, nâng cung sẵn trong tay lên, nhắm thẳng vào hình ảnh càng lúc càng ô uế kèm theo ngôn từ thô tục không ngừng phát ra bên trong giáo đường kia. Gần như cùng lúc, mục sư Cali đang bận rộn vận động, chợt nghiêng người. Bỗng nhiên, trong mắt Lumen chợt phản chiếu ra bóng dáng trần trụi của đối phương, phản chiếu ra bóng dáng của mục sư bản địa với làn da màu nâu sẫm, hốc mắt lõm sâu, mái tóc đen chỉ còn một lớp mỏng, đường nét trên người thô cứng. Ngay sau đó, cậu lập tức cảm giác khí dày đặc lạnh như băng tràn ngập trong cơ thể của mình, cố gắng đóng băng hoàn toàn linh thể mình, từ đó mà thay thế mình "Oan hồn bám gá!" Thì ra mục sự Cali có năng lực chuyển hóa thành 'Oan hồn', chẳng trách khi mình trinh sát nhược điểm của hắn, lại chỉ phát hiện ra nhược điểm chỉ tồn tại ở chỗ sâu trong thân thể, tồn tại trong linh thể... Ha ha, một 'Oan hồn' giảng đạo trong giáo đường 'Mặt trời vĩnh hằng', giảng đạo dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi... Ai có thể ngờ được lại có chuyện như thế này chứ? Năng lực 'Oan hồn' của mục sư Cali chắc chắn không phải nhờ vào việc uống ma dược, vì làm như vậy tất nhiên sẽ bị phát hiện và tịnh hóa... Là một loại ban ân sao? Lumen hiểu ra. Cậu dựa vào linh thể ở danh sách 5 của mình, cố gắng tranh đoạt quyền khống chế thân thể với mục sư Cali. Cậu không vội kích phát dấu ấn hơi thở của 'Hoàng đế máu', mà nhìn về phía Amandinem, khó khăn nói từng từ đơn ngắt quãng: "Mơ đi, để, tôi, và Cali..." Lumen biết hiện tại năng lực cưỡng chế đi vào giấc mơ của Amandine chỉ có thể một chọi một, nhưng trước mắt cha cố Cali đang bám gá vào ngời mình, dây dưa với linh thể của mình, có lẽ có thể coi là một chỉnh thể để đối đầu. Về phần 'Oan hồn' có nằm mơ hay không, Lumen tạm thời không thể biết được, dù sao cậu cũng đã có chuẩn bị cho trường hợp khác. Keeng một tiếng, cửa sổ thủy tinh vẽ đầy hoa văn màu sắc bị mũi tên của Rea bắn, vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ, rơi đầy trên mặt đất. Keeng một tiếng, cửa sổ thủy tinh vẽ đầy hoa văn màu sắc bị mũi tên của Rea bắn, vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ, rơi đầy trên mặt đất. Roẹt roẹt, luồng điện lóe lên, cái bàn gỗ dài bị bắn gãy ở phần giữa, đổ sập xuống mặt đất, mấy ngọn nến sắp tắt lăn ra bốn phía. Robert ngẩn người ra ngay khi mục sư Cali đột nhiên rời đi, sau đó cũng phản ứng lại, hắn mở miệng ra, dùng ngôn ngữ cổ quái niệm mấy câu nói kỳ dị. Ù! Tựa như gió lạnh từ cực bắc của đế quốc Fossack thổi đến, từng bóng dáng mơ hồ, quái dị, không giống con người xuất hiện từ trong hư không, chui vào trong cơ thể Robert. Trên người Robert nhanh chóng ngưng kết thành một lớp băng giá tựa như áo giáp, trong tay có thêm một lưỡi liềm khổng lồ bằng băng, trong suốt mà sắc bén. Robert kéo lưỡi liềm khổng lồ này, chạy về phía đám người Rea, Camus. Nơi hắn đi qua, mặt đất kết băng, trên bề mặt tường vuốt ra vô số nhũ băng. ... Bên trong một gian phòng nằm ở bên cạnh lối cầu thang, tầng bốn khách sạn Briou. Sau khi nhìn thấy đám người Lumen đi vượt qua nơi này, đi tới con phố dẫn đến giáo đường Thánh Sean, hai bóng người nấp sau rèm cửa chợt bước ra. Một người là đàn ông, với góc cạnh khuôn mặt sắc bén, nhìn nước da có vẻ là người bắc đại lục, đôi mắt màu xanh lục sẫm, mặc bộ vest màu xám tro, đầu đội mũ dạ tơ lụa màu đen, người còn lại là phụ nữ, làn da trơn nhẵn, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt xanh lam sâu thẳm, trên người mặc một bộ váy dài màu nhạt tiện cho hành động, đầu đội một chiếc mũ lông chim gắn trân châu. Đó chính là cặp vợ chồng mà Lumen gặp khi bọn họ đến khách sạn Briou vào đêm khuya. Bọn họ mới đến thị trấn Tizamo cách đấy mấy chục phút trước khi 'Lễ mộng' chính thức bắt đầu. Lúc này, ánh mắt của một nam một nữ này đều tỉnh táo, không có cảm xúc và hành vi quá khích. "Đội tuần tra đột nhiên phái người đến thị trấn Tizamo, quả nhiên là đã phát hiện ra vấn đề ở nơi này." Người phụ nữ có khuôn mặt đẹp và tinh xảo đến mức giống như được tạc nên, hướng ánh mắt nhìn ra con đường bên ngoài cửa sổ, thấp giọng nói,"Hiện tại xem ra, bọn họ cũng đã tìm được cách giữ tỉnh táo và lý trí trong cảnh trong mơ đặc thù này rồi." Người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng kia, khẽ gật đầu nói: "Nhưng bọn họ còn chưa biết nhiều, phương hướng điều tra vẫn là sai lầm." "Chúng ta cũng bắt đầu hành động thôi." Người phụ nữ đội mũ lông chim dẫn đầu đi ra cửa. Hai người một trước một sau, nhanh chóng men theo cầu thang đi xuống dưới. Lúc đi qua tầng hai, người phụ nữ mặc váy dài màu nhạt kia đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu, nói: "Anh có nghe thấy âm thanh gì rất kỳ quái không?" Người đàn ông đội mũ dạ tơ lụa cao nửa đầu cũng nghiêm túc lắng nghe vài giây, nghe thấy tiếng nhai nuốt rất nhỏ truyền ra từ chỗ sâu trong một gian phòng nào đó ở tầng hai. Âm thanh này vẫn tồn tại, không gián đoạn dù chỉ một khắc.