Chương 169: Đêm khuya

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 19-01-2025 00:59:15

Giống với rất nhiều giáo đường ở Intis, tòa giáo đường này ở Tizamo cũng có mái vòm, giống như ảnh ngược của mặt trời ở trên mặt đất. Lumen vừa bước qua cửa lớn, thiếu chút nữa bị vách tường, mái vòm trên đỉnh được dát vàng lá, những bức bích họa dát vàng và pho tượng chúa tể bằng vàng ở trong giáo đường làm cho lóa mắt, mà ánh sáng mặt trời chiếu qua từng ô cửa sổ thủy tinh phía sau thanh đàn khiến cho cậu theo bản năng nâng tay lên, muốn ấn thấp mũ rơm màu vàng kim trên đỉnh đầu. Lúc này đang vào giờ nghỉ trưa, bên trong giáo đường đã có khá nhiều dân chúng thị trấn Tizamo mặc quần áo mỏng lại đơn giản ngồi ở các vị trí khác nhau, cúi đầu cầu nguyện. Nhìn dáng vẻ của bọn họ dường như không hề để ý đến độ xa xỉ lóa mắt của tòa giáo đường này. Đây không chỉ bởi vì từ nhỏ bọn họ đã tín ngưỡng 'Mặt trời vĩnh hằng', mà còn bởi vì đế quốc Byron có rất nhiều mỏ vàng, cho đến ngày nay dân chúng khắp quốc gia này đều thích vàng, cũng thích lưu trữ vàng. Lumen cũng thích vàng nhưng không muốn chịu đựng ánh mặt trời quá chói chang như vậy. Camus bên cạnh cậu đang cố gắng giải thích, nói: "Không phải là tôi đang giám thị cậu đâu, cũng không hề nói cậu đi tới nơi nào, tôi sẽ đi tới nơi đó để đề phòng chuyện ngoài ý muốn." "Tôi là tự tới hỗ trợ anh, tiếng Dutan của anh không được tốt cho lắm, anh cũng chưa hiểu rõ tình hình ở thị trấn Tizamo và con người nơi này, mà tôi có thể giới thiệu giúp anh." "Anh biết rất nhiều sao?" Lumen nhân cơ hội nghiêng đầu, cười hỏi. Camus giơ tay vò nhẹ mái tóc màu nâu rối tung của mình, tuyệt nhiên không cảm thấy xấu hổ, nói: "Nếu không biết thì tôi có thể hỏi mấy người Maslow giúp cậu." Lumen cũng không ngại việc có một người phi phàm phía chính phủ đi theo bên cạnh, nếu thật sự gặp chuyện, coi như còn có thêm trợ thủ. Cậu khẽ gật đầu, nói: "Cậu muốn đi cùng thì cứ đi." Vừa nói, Lumen vừa đi về phía ánh mặt trời chiếu xạ chói chang, đi tới một loạt hàng ghế phía trước thánh đàn kia. Camus do dự vài giây, cuối cùng tìm một góc ở cạnh giáo đường, ngồi xuống. Bản thân là tín đồ của 'Đại Địa Mẫu Thần', hắn hoàn toàn có thể tự do ra vào toàn bộ giáo đường chính thần, nhưng không thể thực hiện hành vi sùng bái. Về phần Louis Berry, hắn chỉ biết đối phương có mối quan hệ mật thiết với giáo hội 'Kẻ Khờ' nhưng còn chưa xác định được có phải tín ngưỡng 'Kẻ Khờ' hay không. Lumen phải dựa vào năng lực nhẫn nại của 'Tu sĩ khổ hạnh' để các bó cơ trên khuôn mặt không run rẩy, làm như không có việc gì nghênh đón ánh mặt trời chói chang mà ngồi xuống, lắng nghe vị mục sư phía trước đang giảng đạo, đầu cúi thấp, bắt đầu cầu nguyện. Vị mục sư kia là người ở càng Palos, tên là Cali, hắn có nước da màu nâu sẫm tiêu chuẩn, hốc mắt lõm xuống, dáng vẻ không được coi là mềm mại, mái tóc đen chỉ còn một lớp mỏng manh, trên đầu không đội mũ của nhân viên thần chức. Hắn đã hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, lúc giảng đạo đều dùng tiếng Intis nghe không ra khẩu âm. Lumen giả vờ cầu nguyện rõ ràng không chuyên tâm, trong đầu hiện ra rất nhiều suy nghĩ, điều này khiến cho cậu giống như quay trở về thời điểm khi còn ở làng Cordouan, khi đó cho dù cậu tham gia thánh lễ, đến giáo đường để cầu nguyện, đầu óc cũng nghĩ miên man không bến bề, đợi đến khi sắp kết thúc, cậu mới vội vàng ca ngợi mặt trời, nguyện cho thân thể của chị gái luôn khỏe mạnh, mong mình không cần làm nhiều bài tập vẫn có thể thi đỗ đại học. Những điều này đều không thực hiện được. Đợi đến khi mục sư giảng đạo xong, Lumen mới ngẩng đầu lên, dưới ánh sáng mặt trời, cậu hơi nheo mắt lại, tập trung tinh thần quan sát vận thế của mục sư Cali. Không có gì đặc biệt. Nhìn từ ngoài thì quả thật thị trấn Tizamo không có gì bất thường... Lumen bị phơi dưới ánh nắng qua lâu đến mức đau đớn, cậu vốn định thu hồi tầm mắt, nhưng trong lòng chợt nghĩ đến một việc, lại quyết định sử dụng năng lực 'Trinh sát nhược điểm' của 'Kẻ thu gặt'. Vừa rồi cậu chợt nghĩ tới mục sư Guillaume Besne, nghĩ tới mục sư Monseratte của giáo hội 'Đại Địa Mẫu Thần'. Ai nói nhân viên thần chức của giáo hội chính thần sẽ không có vấn đề? Một khi đã như vậy, cậu hoàn toàn có thể quan sát nhược điểm trước, nếu sau gặp phải tình huống nhân viên thần chức đọa lạc thì có thể giải quyết rất nhanh. Đủ loại màu sắc bên ngoài thân vị mục sư Cali này xuất hiện trong mắt Lumen. Nhưng lại không có màu trắng bệch! Điều này có nghĩa là mục sư Cali không có nhược điểm! Không thể nào, cho dù mục sư này là người phi phàm, danh sách có lẽ cũng không quá cao, sao có thể không có nhược điểm được?" Con đường 'Mặt trời' không nổi tiếng với thân thể cứng rắn, không sợ bị tấn công... Chẳng lẽ là con đường khác? Không, tất cả các con đường chắc chắn đều phải có nhược điểm... Lumen vô cùng kinh ngạc, lại càng quan sát cẩn thận hơn. Cuối cùng, cậu cũng phát hiện ra sắc trắng bệch nhợt nhạt. Nó không nằm ở bên ngoài thân của mục sư Cali, mà như ẩn như hiện ở sâu bên trong linh thể của hắn. Điều này có nghĩa là nhược điểm là linh thể, sợ bị tấn công vào linh thể sao? Hắn làm thế nào để thân thể không có nhược điểm... Hiện tại xem ra, trong trường hợp không nhắm vào linh thể của hắn, có lẽ phải xẻ thân thể hắn thành từng mảnh mới có thể giết chết hắn... Biểu cảm kinh ngạc của Lumen nhanh chóng rút đi, chỉ còn lại vui sướng và mong chờ. Mặc kệ thế nào thì phát hiện ra điểm khác thường đều là chuyện tốt! Điều này có nghĩa là khoảng cách tới vấn đề của thị trấn Tizamo, khoảng cách tới 'Lễ mộng' trong miệng 'Hisoka' đã được rút ngắn lại. "Người anh em này, cậu đang nhìn gì vậy?" Cali ôm thánh điển, mỉm cười hỏi Lumen đang ngẩng đầu chăm chú nhìn mình. Lumen cười đáp lại: "Tôi đang nhìn ánh mặt trời trên người anh." "Ca ngợi Mặt trời!" Nói xong, Lumen đứng dậy, hơi dang hai cánh tay, rồi xoay người rời khỏi. Bây giờ không phải lúc đi tìm tòi nghiên cứu tình huống bất thường trên người mục sư Cali. Mục sư Cali đương nhiên rất vui đối với câu trả lời của Lumen. Điều này bởi vì thứ nhất đối phương bất ngờ nhận được ca ngợi rằng hắn được ánh mặt trời gột rửa, cũng chính là được thần linh sủng ái, thứ hai là hắn là nhân viên thần chức không có huyết thống bắc đại lục, trong lòng vẫn luôn khao khát được các quý ngài các tiểu thư người bắc đại lục nhìn nhận. Sau khi ra khỏi tòa giáo đường mang tên Thánh Sean, Lumen không khách khí bắt đầu sử dụng Camus, cùng đối phương đi vòng vo hai vòng toàn bộ thị trấn Tizamo, bao gồm quân doanh bên ngoài thị trấn, đồn điền và rừng rậm nguyên thủy ven thị trấn. Camus cũng nghiêm túc giới thiệu mỗi nơi mà mình biết. Đến chiều tối, Lumen mới quay trở về khách sạn Briou, cậu thuận miệng hỏi "Các anh đã xử lý con ngựa chết kia như thế nào rồi?" "Đã bán cho người giết thịt ngựa, chúng tôi chuẩn bị đến đồn điền gần đấy để mua một con khác." Camus cũng không để ý lắm, trả lời. Lumen cảm thấy tiếc thay cho Ludwig, cậu im lặng, tiến vào khách sạn. Đêm khuya. Lumen không đội mũ rơm màu vàng kim đi ra khỏi khách sạn Briou, dung nhập vào bóng đen bên ngoài, chậm rãi tiến về phía toàn nhà màu vàng nâu đã được xây sửa lại của 'Hisoka' Tiwanaku. Lúc này đã gần sang sáng ngày hôm sau, thị trấn Tizamo cực kỳ yên tĩnh, trên đường ngoại trừ có thể ngẫu nhiên gặp vài tên binh sĩ đi tuần tra và mấy khách rượu đang dìu bạn của mình thì gần như không có ai đi lại bên ngoài. Dưới ánh trăng đỏ rực, Lumen đi qua cửa của một quán bar gọi là 'The giant anaconda' còn nghe thấy tiếng huyên náo từ bên trong truyền ra. Mà bên tai thỉnh thoảng nghe thấy tiếng dã thú trong rừng rậm nguyên thủy các đó mấy trăm thước chợt tru lên. Lumen đi thẳng về phía trước, cuối cùng cũng đến nơi, sau đó cậu lên tầng thứ ba, tìm đến chiếc giường gỗ mà buổi trưa mình đã nằm ngủ. Cậu bận rộn một lúc lâu, sau khi chuẩn bị xong thì cũng không vội vàng nằm xuống mà nhìn quanh một vòng, trầm tư suy nghĩ, lẩm bẩm nói: "Termiporus, anh có phát hiện ra nơi này tồn tại vấn đề gì không?" Giọng nói hùng hậu trùng trùng điệp điệp của Termiporus quanh quẩn bên trong cơ thể Lumen: "Tôi phải nhờ vào con mắt của cậu, lỗ tai của cậu, cái mũi của cậu, linh tính của cậu, vận mệnh của cậu để quan sát bên ngoài, chỉ là sẽ nhìn được hơn so với cậu một chút." Ý của hắn là có thể phát hiện ra cái gì hay không thì vẫn bị thân thể của mình, linh tính và cấp bậc của mình hạn chế sao? Đợi một chút, tại sao người này càng ngày càng tỏ ra bí ẩn như thế nhỉ, hoàn toàn không thèm nói trắng ra rằng căn nhà này có gì bất thường hay không và bất thường ở chỗ nào... Lumen nhất thời cười nhạo một tiếng: "Anh có thật sự là thiên sứ của lĩnh vực vận mệnh không vậy? Tôi đã lên đến danh sách 5 rồi, mà anh vẫn không có cách nào lợi dụng ánh mắt và linh tính của tôi để phát hiện ra vấn đề ở nơi này sao, trước đó chẳng lẽ anh không thấy, danh sách 8 trên con đường 'Quái vật' còn sinh ra cảm giác lạnh lẽo khi bước vào nơi này sao. "Thiên sứ trên con đường Túc mệnh không thể nào không bằng danh sách 8 trên con đường vận mệnh đúng không?" Con đường 'Quái vật' hay còn gọi là con đường 'Vận mệnh'. Lumen cố ý khiêu khích Termiporus, xem liệu có moi được thông tin hữu dụng nào từ miệng của 'Tu sĩ khổ hạnh' ở cấp bậc thiên sứ này không. Cậu cũng không ôm hy vọng đối với việc này, nhưng ít ra hỏi cũng không mất gì. . Termiporus lại yên lặng, tựa như lặng lẽ biến mất ngay trong cơ thể của Lumen. "Đúng là có thể nhẫn nhịn, không hổ là 'Tu sĩ khổ hạnh' cấp thiên sứ." Sau khi châm chọc một câu, Lumen lấy chiếc đồng hồ bỏ túi vỏ vàng mà trước đó lấy từ vũ trường Breeze ra, ấn mở, xác nhận thời gian hiện tại: 11 giờ 51 phút đêm. Lumen cất đồng hồ vào túi, nằm xuống giường gỗ. Lần này cậu tới đây là muốn thử xem nếu ngủ trong căn nhà này vào ban đêm, liệu có thể kích thích dị biến, đi vào cảnh trong mơ đặc thù, tham dự 'Lễ mộng' được hay không... Vì thế, trước đó Lumen đã dặn dò Ludwig, nói với hắn rằng đến giờ dậy ăn bữa khuya thứ hai, nếu mình còn không quay trở về thì phải lập tức tới căn nhà đã được xây sửa lại của Tiwanaku, cưỡng ép đánh thức mình dậy. Sau khi Lumen hứa ngày mai sẽ cho hắn ăn một bữa tiếc thật phong phú, thì Ludwig cũng đã đồng ý. Tách tách tách, những con nhện trông rất đáng sợ bò trên vách tường và rất nhiều muỗi trong phòng đều bị thiêu cháy, mùi côn trùng cháy khét tràn ngập bốn phía. Lumen dựa vào kỹ thuật thiền định, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ say. Trong mơ hồ, cậu chậm rãi tỉnh lại, đứng thằng người dậy, thấy 'Mình' vẫn đang nằm trên giường gỗ, trong phòng ngủ chính ở tầng thứ ba của căn nhà của 'Hisoka'. Bóng đêm bên ngoài cửa sổ trở nên sẫm hơn, mặt trăng đỏ rực tựa như bị mây đen che khuất chỉ le lói một chút ánh sáng, ảm đạm vô cùng. Tiếng dã thú tru trong rừng nguyên thủy và tiếng huyên náo loáng thoáng truyền ra từ trong quán bar đều đã ngừng lại, ban đêm chìm vào trạng thái bình yên nhất, yên tĩnh đến chết chóc. "Không có gì thay đổi." Lumen thất vọng thở dài. Cậu đang định lấy đồng hồ bỏ túi vỏ vàng ra để xác nhận thời gian, sau đó rời khỏi căn nhà này nhân lúc trời còn tối tăm thâm trầm, men theo con đường cũ quay trở về khách sạn Briou, thì đồng tử đột nhiên phóng đại, ánh mắt đông cứng lại một cách rõ ràng. Lợi dụng ánh trăng đỏ rực hơi ảm đạm chiếu vào trong phòng, ánh mắt của Lumen quét nhanh kiểm tra tình trạng trên sàn nhà trong phòng: Không phát hiện thi thể của bất kỳ con muỗi nào! Vừa rồi trước khi ngủ, cậu đã sử dụng năng lực của 'Kẻ phóng hỏa' để thiêu đám muỗi vo ve trong không khí, xác muỗi cháy đen rơi đầy đất, nhưng hiện tại lại chẳng biết chúng nó đã đi đâu, mặt sàn sạch sẽ như vừa được quét tước! "Chắc chắn không thể có người thừa dịp mình đang ngủ mà tiến vào quét dọn gian phòng này được? Mình cũng đã đặt vài cạm bẫy xung quanh, chúng nó không thể dễ dàng vượt qua được... Là 'Oan hồn'? Tinh thần của Lumen nháy mắt trở nên căng thẳng, cậu lấy đồng hồ bỏ tui vỏ vàng mà lúc trước cất ở trong túi áo trước của áo sơ mi, khuất bên dưới áo ghi lê ra, tách một tiếng, mở nắp, nhìn thời gian: 11 giờ 58 phút đêm.