Trong cảnh trong mơ đặc thù đó, Amandine có nói, bóng người kia, cũng chính là 'Minh đạo nhân' đã gật đầu với cô... 'Khôi giáp u ảnh' Trần Đồ' nghi ngờ có liên quan đến Minh đạo nhân... Franka đang tiết kiệm vàng để đắp nặn kim thân cho Trần Đồ nhằm đạt được nhiều thông tin hơn... Trong đầu Lumen nháy mắt xuất hiện rất nhiều ý nghĩ/
Cậu nghiêng đầu, nhìn về phía Amandine, mỉm cười, nói:
"Không phải chỉ trong 'Lễ mộng' mới có thể gặp phải bóng người nọ."
"Bình thường cũng có thể sao?" Amandine kinh ngạc lại mừng rỡ hỏi.
Đầu óc cô làm bằng gì vậy... Lumen lẩm bẩm một câu, cười lắc đầu:
"Ý của tôi là, không phải chỉ ở thị trấn Tizamo, không phải chỉ trong thời gian nhất định, mới có thể gặp phải bóng người nọ."
Amandine suy nghĩ vài giây, cũng hiểu rõ ý của Louis Berry.
"Ở nơi khác vẫn có thể nhìn thấy bóng người nọ sao?"
"Chẳng phải cậu không nhìn thấy hắn, chỉ có thể quan sát thông qua tôi thôi sao?"
May là, không quá ngu xuẩn... Lumen lấy chiếc mặt nạ bằng vàng từ trong 'Túi lữ hành' ra:
"Đeo nó lên là có thể thấy được."
Không đợi Amandine đáp lại, Lumen mỉm cười bổ sung một câu:
"Tôi đúng là từng gặp được bóng người nó ở nơi khác."
Cậu dùng 'Gặp được' mà không phải 'Nhìn thấy' để đảm bảo lời mình nói thật nhất có thể.
Cậu vốn định nói 'Tôi thậm chí còn biết ngài gọi là gì', nhưng lại lười giải thích với Amandine tại sao lại dùng tôn xưng 'Ngài' để gọi Minh đạo nhân.
Vẻ mặt của Amandine lập tức trở nên hưng phấn:
"Ở đâu?"
"Ở Trier" Lumen cũng không giấu diếm.
Đây là thông tin mà cậu muốn cho đối phương biết.
"Trier sao." Amandine vừa sợ hãi lại khao khát.
Là người Intis sinh ra và lớn lên ở nam đại lục, cô đương nhiên không thể tránh khỏi việc nghe thấy đủ loại lời đồn xung quanh 'Thủ đô sung sướng' đó, biết nơi đó tràn đầy màu sắc, phồn hoa và náo nhiệt. Trier gần như chính là thánh địa, là giấc mộng trong lòng cô, nhưng nơi cô từng đi xa nhất mới chỉ đến cảng Palos, chưa từng rời khỏi Matanibon, nếu thật sự có cơ hội đến Trier, cảm xúc trào dâng đầu tiên chính là sợ hãi.
Dù sao cô vẫn chỉ là một cô gái trẻ chưa đến mười tám tuổi.
Lumen tiếp tục nói một cách vô cùng thẳng thắn:
"Một ngày nào đó trong tương lai, người bạn của tôi có khả năng sẽ giao tiếp với bóng người đó, tôi hy vọng cô có thể ở bên cạnh cô ấy, giúp cô ấy một số việc trê phương diện phi chiến đấu mà cô có thể làm được.
"Vì thế, tôi có thể đưa cô tới Trier, giúp cô tiến vào khu vực mà bóng người đó có khả năng xuất hiện, đồng thời cũng bảo vệ cô ở mức độ nhất định."
"Thế nào, cô có muốn thực hiện giao dịch này không?"
"Tôi, tôi." Amandine do dự, cô theo bản năng tìm lý do,"Hiện tại, cha mẹ tôi có thể sẽ không đồng ý cho tôi rời khỏi Matanibon, đến Trier, ít nhất phải đợi đến khi tôi có cơ hội vào đại học ở đó."
Lumen buồn cười, nói:
"Tôi cũng không phải bảo cô sống ở Trier lâu dài, thứ bảy đi, chủ nhật vẫn có thể trở về."
"Hả?" Amandine ngây ngẩn cả người.
Cô tưởng tượng ra viễn cảnh long đong trên biển, trèo đồi lội suối, từ nay về sau từ biệt quê hương.
Lumen nhướng chân mày, nói:
"Chẳng phải ở trong mơ, tôi từng mang theo cô 'Truyền tống' hay sao."
"Nhưng, nhưng chẳng phải đó chỉ là phạm vi rất nhỏ sao?" Ánh mắt của Amandine tỏa sáng lấp lánh,"Cậu có thể 'Truyền tống' thẳng từ Matanibon đến Trier sao?"
Lumen khẽ gật đầu:
"Đúng vậy, khả năng trên đường vẫn phải cần hai điểm trung chuyển, nhưng vẫn đưa cô đến Trier nhanh nhất có thể."
"Nhanh nhất." Amandine hào hứng, cô cũng muốn trải nghiệm điều thần kỳ đó.
Nhưng cô vẫn không lập tức quyết định.
Lumen cũng không thúc giục.
"Không cần quyết định vội đâu, gặp lại bóng người kia thật ra là một chuyện khá nguy hiểm, trước tiên cô hãy tiếp xúc với giới thần bí học Matanibon thông qua Rea, sau khi hiểu rõ các loại người phi phàm rồi mới hẵng cân nhắc đến việc có nhận giao dịch này hay không, đây có thể là chuyện ba tháng, thậm chí nửa năm, một năm."
Amandine khẽ thở ra một hơi:
"Được."
Ngay sau đó, cô lại tò mò:
"Người bạn kia của cậu là phụ nữ sao?"
Đối phương dùng 'Cô ấy' làm đại từ nhân xưng.
Trong nhận thức và cảm nhận của chúng tôi, cô ấy là cô ấy, có đôi khi phải, có đôi khi không phải, Lumen không khỏi càu nhàu về Franka, sau đó khẽ gật đầu, nói:
"Đúng vậy."
Amandine hưng phấn, tiếp tục hỏi thêm một câu:
"Người yêu của cậu sao?"
Lumen buồn cười nói:
"Đương nhiên không phải, vì sao cô lại để ý đến loại chuyện này vậy?"
Lumen vừa nói vừa lấy một tờ giấy ghi chép và bút máy mực nước từ trong 'Túi lữ hành' ra, loạt xoạt viết mấy chữ, đưa cho Amandine.
Amandine nhận lấy, dựa vào ánh nến trong giáo đường, chăm chú đọc:
"Sinh vật ngao du ở tầng trên, kẻ sám hối thức tỉnh trong đau đớn và ánh lửa, tín sứ chỉ thuộc về Lumen Lee."
"Đây là cái gì?" Amandine khó hiểu, hỏi:
"Đây là tín sứ của tôi, nếu cô suy nghĩ xong, hãy bố trí nghi thức, dùng đoạn chú văn này để triệu hồi tín sứ của tôi, gửi quyết định của cô cho tôi biết." Lumen giải thích đơn giản.
Amandine càng không hiểu.
"Nghi thức gì, triệu hồi cái gì? Cái này có phải là tín sứ theo nghĩa thông thường hay không?"
Lumen lại nhướng chân mày:
"Cô chưa từng nghe về tín sức trong lĩnh vực thần bí học sao? Không biết nghi thức triệu hồi tín sứ sao?"
Amandine cười xấu hổ nói:
"Tôi mới tiếp xúc với sức mạnh siêu phàm từ năm ngoái, đã từng sưu tập một ít thông tin về 'Con đường của thần' thông qua Robert và một vài người yêu thích thần bí học, biết nghi thức nọ kia, nhưng cụ thể như nào thì không hiểu rõ cho lắm."
Nói xong, ánh mắt cô sáng lên:
"Cậu sẽ dạy tôi chứ? Nếu không tôi sẽ không có cách nào triệu hồi được tín sứ của cậu."
"Còn nữa, tên thật của cậu không phải Louis Berry, mà là Lumen Lee đúng không?"
"Cậu, vừa rồi cậu lấy giấy và bút từ trong túi đựng tiền xu kia, trước đó cũng từng lấy những thứ khác từ đó ra, đây là loại vật phẩm thần kỳ gì vậy?"
"..."
Lumen nhịn không được ngẩng đầu lên, hướng ánh mắt nhìn về phía đỉnh vòm khung màu vàng. ...
Sáng sớm hôm sau, Luemn dẫn theo Ludwig và Lugano rời khỏi khách sạn Briou, đi xuyên qua con đường còn chưa dọn sạch đống đổ nát, đến quán cà phê Bunya.
Ông chủ Bunya vẫn tỏ ra ngượng ngùng như mọi khi, lịch sự hỏi mấy người Lumen muốn sử dụng gì.
Lumen gọi ba tách cà phê Kosa và ba phần bữa sáng 'Okapa' đặc trung của Matanibon.
Đây là một món ăn được làm từ gạo, thịt gà, trứng gà, khoai tây và một số loại hương liệu bản địa phổ biến và bọc trong lá cây Okapa, định lượng vừa phải, hương vị khá đậm đà, cắn một miếng rồi không ngừng miệng được.
Lumen mở lớp lá 'Okapa' ra, cầm dụng cụ ăn, xúc một thìa đút vào trong miệng.
Mùi lá cây thơm ngát, thêm vị thơm bùi của lòng đỏ trứng muối, độ sánh quyện của gạo, thịt gà tươi mới, khoai tây mềm nhuyễn, tất cà hòa quyện với nhau tạo ra hương vị đậm đà một cách độc đáo.
Lumen vừa ăn, vừa thản nhiên quan sát người đi đường và người ra vào quán cà phê.
Sau khi trải qua trận sợ hãi và đau thương đêm qua, bọn họ lại trở nên ôn hòa hơn, không hề bộc lộ cảm xúc quá độ, lúc nói chuyện với người khác, trên mặt luôn giữ một nụ cười yếu ớt.
Đợi đến khi Ludwig ăn xong bữa cơm thứ hai trong buổi sáng, Lumen tìm một góc vắng người, thay quần áo mùa đông, dẫn theo hắn và Lugano biến mất khỏi thị trấn Tizamo.
Lần này, Lumen không trực tiếp 'Truyền tống' đến nơi ở của Franka, bởi vì Lugano và Lugano chưa quen biết hai vị ma nữ kia.
Lumen lựa chọn một cái cửa vào lòng đất Trier rất người người sử dụng ở khu Đài tưởng niệm, ba bóng người nhnah chóng phác thảo ở bậc thang được làm bằng sắt thép.
Vừa quay trở lại mặt đất, Lumen thấy mấy sinh viên trẻ tuổi xách theo đèn đất đèn và đèn bão, vừa đi vừa cười đùa, lướt qua ba người bọn họ, tiến vào trong lòng đất Trier.
Vừa rẽ vào con phố chính gần nhất, thứ đầu tiên đập vào mí mắt Lumen là một người đàn ông đeo vòng cổ bằng sắt, mặc quần áo hở hang, đang thong thả đi dọc trên đường bằng tư thế của chó, xung quanh nếu có ai dám nhìn hắn, hắn chắc chắn sẽ trừng mắt, sủa gâu gâu hai tiếng.
Giây tiếp theo, nghệ sĩ đường phố ngồi trong góc đường bắt đầu chơi một giai điệu vui nhộn, người đi tới đi lui trên đường hoặc ít hoặc nhiều đểu bắt đầu nhảy múa, trên mặt nở nụ cười thoải mái, người đàn ông đang đóng vai chó kia, run rẩy trong cái gió lạnh mùa đông, cũng nâng chân sau lên.
Quang cảnh nơi này rất khác so với khu chợ.
Khu Đường tưởng niệm nổi tiếng với rất nhiều trường đạin học.
Lumen dời tầm mắt khỏi khuôn mặt tươi cười của người đi đường, dẫn Lugano và Ludwig đi tới căn hộ mà Anthony thuê ở gần đó.
Căn phòng của hắn ở tầng bốn, gần cuối hành lang.
Cốc cốc cốc, Lumen không hề khách khí, bắt đầu gõ cửa.
Rất nhanh sau đó, cậu thấy Anthony hoàn toàn khác so với trước kia:
Đối phương mặc áo sơ mi trắng phối với áo len lông cừu màu xám nhạt, khoác áo khoác len màu đen, nơ đỏ sậm, đeo mắt kính gọng vàng và tóc giả màu vàng nhạt, chòm râu được cạo cực kỳ sạch sẽ, da mặt không còn bóng dầu mỡ, lỗ chân lông không nở to kẹt bã nhờn màu đen nữa.
Dáng vẻ của một quý ngài thành công trong xã hội thượng lưu.
"Yêu đương rồi sao?" Lumen mở miệng nói đùa.
Anthony mỉm cười đáp lại:
"Hôm nay tôi phải tham gia một bữa tiệc của hiệp hội bác sĩ tâm lý Trier."
Đây là việc cần phải làm để hoàn thành nhiệm vụ của tiểu thư 'Chính nghĩa'.
"Anh có giấp phép hành nghề bác sĩ tâm lý rồi sao?" Lumen bước vào trong phòng, tán gẫu.
Anthony gật đầu:
"Tôi mua được một thân phận thật và một bộ bằng cấp thật, lúc phỏng vấn cũng 'Thuyết phục' giám khảo thành công.
"Là thân phận thật sao" Vậy chủ nhân ban đầu của nó đâu?" Lumen trầm ngâm hỏi.
Anthony liếc mắt nhìn Lugano và Ludwig một cái, không trả lời câu hỏi của Lumen, ngược lại hỏi:
"Cậu muốn tôi giúp gì sao?"
Lumen hiểu ý của Anthony, tạm thời bỏ qua vấn đề vừa rồi, thuật lại ngắn gọn tình huống ở 'Lễ mộng' và Lugano bị mất cánh tay ở trong giấc mộng dẫn đến di chứng.
Cậu không nói rõ tại sao Lugano lại mất cánh tay.
Anthony nghiêm túc nghe xong, nhìn về phía Lugano, nói:
"Di chứng này rất dễ giải quyết, anh cần biện pháp nhanh, chậm hay nhẹ nhàng?"
Lugano không cần nghĩ ngợi, lập tức đáp lại:
"Nhanh một chút."
Hắn sắp không chịu nổi cẳng tay phải không thể kiểm soát này rồi.
Anthony đột nhiên nghiên người nhìn về phía sau bên trái Lugano, nhíu mày.
Lugano theo bản năng cũng nghiêng người sang bên trái, nhìn theo.
Đúng lúc này, Anthony không biết từ đâu rút ra một con dao ngắn, đâm mạnh về phía cẳng tay phải của Lugano.
Lugano vội vàng rút tay về, buột miệng nói:
"Anh làm gì vậy?"
Anthony cất con dao ngắn đi, bình tĩnh đáp lại:
"Đã điều trị xong."
"Hả?" Lugano ngơ ngác nhìn về phía tay phải, phát hiện mình đã rút nó về phía trước ngực, mà không có cảm giác khó khăn nào cả.
Ngay sau đó, Lumen bật cười thành tiếng, nói với Lugano:
"Anh trông coi Ludwig, nhớ rõ phải chuẩn bị đủ thức ăn cho hắn."
Không đợi Lugano trả lời, Lumen quay sang nói với Anthony:
"Bây giờ chúng ta sẽ đến gặp Franka và Jenna."
Anthony liếc mắt nhìn Lumen một cái, đẩy mắt kính gọng vàng một cách không thành thạo:
"Được."