Rất nhanh sau đó đã một một mầm nhỏ màu lục từ trong mảnh đất đen chui ra, hơn nữa còn dưới sự quan sát của thần thức thong thả sinh trưởng.
Một canh giờ trong Tiên Phủ tương đương với hai mươi năm ở bên ngoài, Bích Linh chi sinh trưởng bảy tám canh giờ đã trở thành Linh dược hơn hai trăm năm tuổi mà còn chưa ngừng sinh trưởng, giữa đường Linh thổ màu đen không còn Linh lực đang bắt đầu ố vàng, tốc độ sinh trưởng của Bích Linh chi chậm lại, Lưu Ngọc thấy vậy thì nhanh chóng đi ra ngoài Tiên Phủ lấy ba trăm khối Linh Thạch vào.
Hắn đặt ba trăm khối Linh Thạch ở trên Linh thổ màu đen, Linh điền chỉ dùng mười mấy hơi thở đã hấp thụ sạch sẽ linh lực ở bên trong, khiến cho Linh Thạch hóa thành một bãi bột phấn, đích thị là vô cùng bá đạo!
Sau khi Linh thổ bổ sung linh lực thì lại trở nên ngăm đen một lần nữa, Bích Linh chi lại bắt đầu nhanh chóng sinh trưởng.
Lưu Ngọc không hề thiếu thời gian kiên nhẫn chờ đợi, hắn ở bên cạnh Linh điền quan sát Linh thảo sinh trưởng, sau hai mươi lăm canh giờ sinh trưởng, Bích Linh chi cuối cùng cũng dừng phát triển.
Bởi vì quy tắc của thế giới Tiên Phủ độc đáo, Nguyên Thần không còn là một lực lượng hư vô không rõ, nó có thể trực tiếp tiếp xúc vào vật chất.
Lưu Ngọc dùng Nguyên Thần lực đào ngốc Linh thảo này ra, sau đó dùng thần thức dò xét từng phân một.
Lúc này Bích Linh chi cao khoảng nửa thước, rộng khoảng hai tấc, trên đỉnh còn có một vòng hoa văn màu vàng nhạt, hoa văn màu vàng kim này chỉ có ở Bích Linh chi mỗi năm trăm năm sinh ra một lần, đánh dấu Linh thảo này đã có năm trăm năm tuổi được, đối với tu sĩ Kim Đan thì cũng là chỉ có thể gặp không thể cầu.
"Chẳng lẽ sự thúc đẩy cực hạn của Tiên Phủ đã tăng thành năm trăm năm?"
Lưu Ngọc suy đoán, nhưng mà cũng không thể dễ dàng kết luận, chỉ dựa vào một cây Bích Linh chi thì vẫn là quá mức phiến diện.
Tiếp theo hắn lấy ra ba loại hạt giống Linh thảo khác nhau, thời kỳ trưởng thành chín muồi của ba loại này đều là năm trăm năm, đến lúc sinh trưởng hoàn toàn xong sẽ kết ra hạt giống rồi không phát triển nữa.
"Sự thúc đẩy cực hạn từ hai trăm năm biến thành năm trăm năm."
Sau khi Lưu Ngọc thí nghiệm đã triệt để kết luận, theo sự tăng trưởng tu vi của hắn, quy tắc của Tiên Phủ cũng phát sinh thay đổi, chẳng những Linh khí giếng cổ sống lại thành Linh tuyền, hơn nữa sự thúc đẩy niên đại của Linh điền cũng tăng lên.
Trong lòng lắm thở phào nhẹ nhõm, buông bỏ được một sự lo lắng trong lòng, nếu như Tiên Phủ vẫn là dáng vẻ như lúc đầu, vậy thì theo sự tăng lên của tu vi, sự trợ giúp của Tiên Phủ với hắn sẽ càng ngày càng nhỏ, may mà không xuất hiện tình huống xấu nhất.
Không biết có phải ảo giác hay không, Lưu Ngọc cảm giác như sự thay đổi của Tiên phủ không chỉ có như vậy, dường như càng trở nên... hoàn thiện hơn.
Mặc dù bên ngoài bóng tối trống rỗng vẫn như trước, nhưng mà lại giống như có một sự thay đổi không thể nhận ra đang sản sinh, đây là do hắn thông qua sự liên lạc chặt chẽ giới Tiên Phủ cảm giác được, cụ thể hơn nữa thì hắn lại không thể cảm nhận ra.
Mười tám tuổi hắn kích hoạt mở ra Tiên Phủ, hai mươi tám tuổi hắn đột phá Trúc Cơ thành công, hắn có thể từ một đệ tử ngoại môn bình thường đi tới bước này, tuyệt đối không thể thiếu sự trợ giúp của Tiên Phủ.
Hồ nước trong lòng Lưu Ngọc xao động, trong lòng hắn không khỏi hiện lên một đoạn văn:
"Ta có pháp khí, có thể đền ân báo oán. Ta có linh đan, có thể nghịch chuyển sinh tử. Ta có thần thông, có thể dời non lấp bể. Ta có tiên phủ, có thể hỏi đạo trường sinh!!"
Hắn cất Linh thảo đã được thúc đẩy vào trong hộp ngọc rồi đóng lại, đặt ở căn nhà gỗ chuyên cất giữ Linh thảo Linh dược bên phải, trong đầu Lưu Ngọc vừa động thì Nguyên Thần lập tức trở về cơ thể.
Đứng dậy vỗ vỗ bụi bặm trên người, hoạt động khí huyết ngồi im lâu ngày không hoạt động, Lưu Ngọc cất Bích Cốc đan ở trước bồ đoàn, Bích Linh đan và bình ngọc đã trống rỗng các vật phẩm khác vào túi trữ vật, tóc rơi xuống đất, móng tay các loại có chứa hơi thở của bản thân hắn cũng thu dọn sạch sẽ không sót chút nào.
Cuối cùng hắn dùng thần thức dò xét qua nhiều lần, xác nhận không có bỏ sót thì lúc này hắn mới lấy lệnh bài rồi đánh mấy đạo pháp quyết ra, ánh sáng trong trận pháp biến mất từng tia một, hoa ngũ sắc nhanh chóng ảm đạm, Ngũ Hành trận bị tắt, Lưu Ngọc ra khỏi động phủ, xuyên qua hàng rào rồi đi đến tiểu viện.
Tiểu viện vẫn vắng vẻ như cũ, chỉ có ba người mà thôi, Đoàn chấp sự đang ở trước án nói chuyện với một đệ tử nội môn, còn có một tên đệ tử đang chờ ở dưới bậc.
Lưu Ngọc đã củng cố tu vi, nhờ vào Ẩn Linh thuật có thể che dấu Linh áp, khí thế của bản thân hắn cũng có thể thu phóng một cách tự nhiên, nhưng lúc này hắn lại không giấu vào, cho nên hắn đi vào điện đã bị người khác phát hiện ra.
Trong lúc Đoạn chấp sự nói chuyện thì cảm thấy có một cỗ Linh áp Trúc Cơ kỳ tiếp cận, hắn ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ngậm miệng không nói gì ghé mắt nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy Lưu Ngọc đi tới.
"Đoạn sư huynh, huynh vẫn khỏe chứ?"
Lưu Ngọc trực tiếp đi tới trước án, thoải mái chào hỏi, đệ tử nội môn đang nói chuyện rất tự giác hành lễ rồi đứng sang một bên, để cho sư thúc làm việc trước.
Sau khi hắn thăng lên Trúc Cơ kỳ thì đã có thể cảm nhận được cấp bậc tu vi cụ thể của Trúc Cơ, vị Đoạn sư huynh này cũng chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, tu vi chỉ thâm hậu một ít, không quá đáng sợ.
Giới tu tiên này ngoại trừ thầy trò, quan hệ máu mủ thì luôn luôn lấy tu vi để nói bối phận, Lưu Ngọc đã thăng cấp lên Trúc Cơ kỳ thì đương nhiên sẽ không tự cho bản thân là đệ tử thế hệ sau.
"Chúc mừng Lưu sự đệ đã đột phá Trúc Cơ thành công, tông ta lại nhiều thêm một vị đồng đạo, thật sự là đáng mừng!"
Đoạn chấp sự không dám tiếp tục nắm lấy cái dáng vẻ chấp sự, hắn ta đứng dậy cười trả lời, chỉ là nụ cười này có hơi cứng nhắc.
"May mắn thôi, Lưu mỗ tới là để trả lại lệnh bài, Đoạn sư huynh nhận lấy đi."
Lưu Ngọc vừa cười vừa nói, nói xong thì đưa lệnh bài qua, trong lời nói dường như còn có thâm ý khác.
Đoạn chấp sự tiếp nhận lệnh bài bỏ vào túi trữ vật, sau đó hắn ta lại lấy một khối Linh Thạch trong suốt màu xanh biển đưa cho Lưu Ngọc, đồng thời nói:
"Lưu sư đệ đột phá Trúc Cơ, khối Linh Thạch trung phẩm này coi như là hạ lễ của sư huynh, sư đệ cũng nhận lấy đi."
Hắn ta một trăm bảy mươi tuổi còn đang quanh quẩn ở Trúc Cơ kỳ, hắn ta tự biết tiềm lực của bản thân đã cạn kiệt, so ra thì kém Lưu Ngọc tuổi còn trẻ mà đã thăng đến Trúc Cơ kỳ, cho nên hắn ta không muốn đắc tội.
Chẳng những phun ra bảy mươi khối Linh Thạch hạ phẩm, hắn ta còn dán ngược ba mươi Linh Thạch đi vào, đây cũng là cách làm của Đoạn chấp sự đến nay.
"Nếu là tâm ý của Đoạn sư huynh thì Lưu mỗ không khách khí!"
Lưu Ngọc khẽ cười một tiếng không hề khách khí, nhận lấy Linh Thạch trung phẩm, sau đó nói.
Sau đó hắn tán gẫu với Đoạn chấp sự hai câu, trong ánh mắt hâm mộ của hai gã đệ tử đi ra ngoài điện.