Suy đi tính lại, đều không lý do gì vừa đối mặt đã hoàn toàn rơi vào hạ phong.
Nói vậy, rất có khả năng công pháp người này tu luyện không phải công pháp bình thường, nhờ đó mà thực lực vượt xa tu sĩ khác, thế nên mới có thể thoải mái thoát khỏi tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ của Hợp Hoan Môn đuổi giết.
Đủ loại nguyên nhân thêm vào mới xuất hiện tình huống hoàn toàn nghiêng về một phía như lúc này.
Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc tâm niệm vừa động, trở tay lấy ra một chiếc kính nhỏ cỡ lòng bàn tay, trên khung có nạm hoa văn màu vàng.
Hắn rót pháp lực vào kính, nhắm ngay đại kích hung uy hiển hách giữa không trung, một luồng ánh sáng trắng từ mặt kính tản ra, thoáng cái chiếu xạ lên đại kích.
Luồng bạch quang này không chứa một tia tạp chất, là màu trắng bạc thuần khiết, thậm chí còn sáng hơn cả ánh trăng.
Đây chính là Kim Ti kính đã lâu không dùng, có khả năng quấy nhiễu linh lực trong pháp khí vận hành!
Đại kích cổ kính vừa bị ánh sáng màu ngân bạch chiếu vào, uy thế nhanh chóng suy sụp, mãi tới khi giảm xuống một khoảng mới ngừng, tốc độ Thanh Giao trên kích di chuyển cũng bị chậm hoãn lại nhiều.
Nhưng kể cả như thế, Ly Huyền kiếm vẫn đánh không lại đại kích cổ xưa này, chẳng qua tình cảnh tương đối tốt hơn nhiều, không đến mức nhanh chóng bại trận.
"Hiệu quả chỉ có vậy thôi à?" Lưu Ngọc nhíu mày, cảm thấy không hài lòng.
Nhưng lúc này không phải lúc suy tư những chuyện đó. Hắn bắt đầu chất vấn Tạ Tuấn Kiệt:
"Tạ sư huynh cần gì phải vậy? Đã quên môn quy của tông môn rồi sao?"
"Đồng môn tương tàn là tội lớn!"
"Một khi Lưu mỗ bẩm báo tông môn, ngươi sẽ bị tông môn đuổi giết đến chân trời góc biển."
"Đến lúc đó dù Sở quốc lớn như vậy cũng không có chỗ cho ngươi dung thân!"
Lưu Ngọc lời lẽ chính nghĩa, chặt chẽ chiếm cứ điểm cao đạo đức chỉ trích Tạ Tuấn Kiệt, ý đồ kéo dài thời gian.
Tay trái hắn lại lặng lẽ vuốt bên trong túi trữ vật, một lá phù màu vàng vẽ một thanh kích rơi vào tay áo, bị hắn rót pháp lực lỏng vào.
Đây chính là Kim Cương Kích Phù Bảo mua đấu giá tại Đa Bảo Các!
"Không không không, sao có thể là đồng môn tương tàn?"
"Nơi đây là địa bàn do Hợp Hoan Môn khống chế, sư đệ chắc hẳn chết trong tay tu sĩ Hợp Hoan Môn mới đúng."
"Nơi này chỉ có ta và ngươi, chỉ cần sư đệ chết rồi, hết thảy đều là thần không biết quỷ không hay, tông môn sao có thể biết được chứ?"
"Tại hạ xin khuyên sư đệ một câu, vẫn là ngoan ngoãn nâng tay chịu trói cho thỏa đáng, tránh cho lát nữa nếm hết đau khổ!"
Tạ Tuấn Kiệt cười châm chọc liên tục, từng lời nói ra chẳng những không chút hối hận mà còn bắt đầu uy hiếp Lưu Ngọc.
Nhìn người này không chút chột dạ, thậm chí còn ung dung thản nhiên, rất có thể là 'kinh nghiệm đầy mình'.
Nhưng rất nhanh sau đó, Tạ Tuấn Kiệt không cười nổi nữa, bởi vì hắn ta phát hiện động tác nhỏ của Lưu Ngọc, kinh hãi mở to hai mắt thốt lên:
"Phù Bảo!"
"Đúng vậy, chết trên đường chấp hành nhiệm vụ của tông môn, đẩy lên đầu tu sĩ Hợp Hoan Môn là sạch sẽ không còn một mảnh."
Đồng tử Lưu Ngọc dưới hàng lông mi tối đen sâu thẳm, đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh, nhìn Tạ Tuấn Kiệt kinh hãi muốn chết thì lạnh giọng nói.
Dứt lời, lá bùa được rót đủ pháp lực trong tay hắn buông lỏng, bay thẳng về phía trước không thể khống chế.
Ngay sau đó, lá bùa nở rộ ra ta sáng vàng chói mắt, một luồng uy thế khiến tu sĩ Trúc Cơ kỳ chấn động tràn ra, bao phủ phạm vi hai, ba dặm quanh con suối nhỏ.
Dưới ánh sáng vàng chói lòa, ký hiệu trên lá bùa di động liên tục, thoáng cái đã hóa thành một thanh đại kích toàn thân vàng rực.
Đây chính là pháp bảo Kim Cương kích mà chỉ có tu sĩ Kim Đan kỳ mới có thể sử dụng!
Sau khi luyện chế thành Phù Bảo, tuy rằng uy năng không sánh bằng thời kỳ toàn thịnh nhưng lại bảo lưu hai, ba phần. Tu sĩ Trúc Cơ bình thường khó có thể ngăn cản!
Tuy Kim Cương kích này chỉ dài hai thước, nhưng uy thế cường thịnh hơn bất cứ pháp khí, linh khí nào Lưu Ngọc từng thấy. Cho dù Chu Trác Phong toàn lực điều khiển kiếm bảng to màu tím cũng kém một mảng lớn.
Đây mới chỉ là một phần uy năng nhỏ, bởi thế có thể thấy được một góc băng nổi của thực lực tu sĩ Kim Đan!
Kim Cương kích xoay tròn, mang theo uy thế kinh người nhắm ngay Tạ Tuấn Kiệt, chém mạnh từ trên xuống.
Một luồng khí kình màu vàng hình bán nguyệt khoảng nửa trượng, trông như kiếm khí chém ra, nhanh chóng vọt tới phía đối thủ.
"Phù Bảo!"
Hô hấp của Tạ Tuấn Kiệt bị kiềm hãm, cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có bao phủ toàn thân, khiến hắn ta run lên không thể khống chế.
Nhưng hắn ta nhanh chóng khôi phục trở lại, làm cũng làm rồi, bây giờ muốn rút lui cũng không được.
Trông Lưu sư đệ cũng là kẻ tàn nhẫn, chẳng lẽ hắn ta cầu xin tha thứ là sư đệ sẽ buông tha hay sao?
Đáy mắt Tạ Tuấn Kiệt lóe lên tia tàn nhẫn, khống chế đại kích phong cách cổ xưa vung lên, ý đồ ngăn trở khí kình hình trăng khuyết.
'Rầm!'
Hai bên phát sinh va chạm, đại kích cổ xưa trực tiếp bị đánh bay vài chục trượng, rơi xuống cách hắn ta không xa, găm hơn một nửa vào mặt đất, phần dư lại bên ngoài rung lên bần bật.