Chương 295: Lựa chọn giữa sự sống và cái chết(2)

Tiên Phủ Trường Sinh

Trường Đình Không Tỉnh 11-10-2024 16:09:08

Thu một gốc cây "Hỗn Nguyên quả" ở trung tâm vào túi trữ vật, Lưu Ngọc duỗi thắt lưng, không khỏi sung sướng thở dài một tiếng. Cái tên "Hỗn Nguyên quả" này đã sớm như sấm ở bên tai Lưu Ngọc, nó chính là phụ dược quan trọng nhất để luyện chế Kết Kim đan. Mặc dù có rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ kỳ không biết rõ Kết Kim đan là một phương thuốc, nhưng mà bọn họ lại không hề xa lạ với phụ dược quan trọng nhất là "Hỗn Nguyên quả" và chủ dược duy nhất là "Ngũ Hành Linh quả", phần lớn tu sĩ Trúc Cơ đều biết tác dụng của hai loại Linh dược này, đây được xem là một kiến thức thường thức của tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Đôi mắt Lưu Ngọc đảo qua xung quanh, hơi do dự nhưng hắn vẫn ra khỏi Linh điền. Chỉ cần có gốc Linh thảo làm hạt giống, hắn lập tức có thể thông qua Tiên Phủ mà liên tục sản xuất, trước mắt Linh dược trong Linh dược viên có nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là một chút Linh Thạch mà thôi. Đây đối với những người khác mà nói chính là một món tài sản khổng lồ, đáng giá để bọn họ mạo hiểm cả tính mạng để hái. Nhưng đối với Lưu Ngọc mà nói thì không, từ sau khi hắn có Tiên Phủ thì hắn không hề thiếu hụt Linh Thạch, lấy được một ít Linh Thạch không có bao nhiêu khó khăn, cái hắn thật sự thiếu chính là các loại tài nguyên quý giá. Mặt khác, thời gian cấp bách, hắn cũng không quên bản thân đang ở trong vòng vây của quân địch, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, mỗi một giây phút hắn đều không thể lãng phí. Nếu không hắn đương nhiên sẽ không ngại khom lưng nhặt những Linh Thạch lấp lánh trước mặt này. Lợi ích trước mắt không thể mê hoặc đầu óc của Lưu Ngọc, hắn vẫn duy trì sự bình tĩnh như trước, biết bản thân phải làm cái gì. Hắn không hề bị lòng tham che mờ hai mắt. Ra khỏi Linh điền, Lưu Ngọc nhìn thoáng qua Linh dược viên, hắn không lưu chọn phá hủy nơi này. Phe cánh Hợp Hoan Môn tấn công Linh dược viên chỉ có một mục đích, đó chính là đả kích quân đoàn của Nguyên Dương Tông, tạo ra tổn thất và áp lực cho tông môn, cố gắng tích lũy lợi thế để giành chiến thắng trong trận chiến giằng co này. Nhưng mà đối với phần lớn tu sĩ chấp hành nhiệm vụ mà nói, nhiều Linh thảo bên trong Linh dược viên Bính Tự Lục Hào mới là mục tiêu quan trọng nhất, đó mới là quyền lợi thiết thực, là động lực để bọn họ mạo hiểm tính mạng xung phong ở phía trước. Nếu bọn họ phát hiện thành quả bị người khác phá hủy, lấy đi, vậy thì làm sao bọn họ sẽ không liều mạng đuổi giết đây? Nguy hiểm trước mắt của Lưu Ngọc vẫn chưa được giải quyết, đương nhiên hắn không muốn bản thân sẽ bị người khác toàn lực đuổi giết, cho nên dưới sự cân nhắc, hắn đã lựa chọn không phá hủy Linh thảo. Nói tóm lại là hắn cũng không muốn chịu thua. "Tham kiến Lưu sư thúc, sư thúc đây là muốn rời đi sao?" "Kính xin sư thúc thương hại, dẫn theo bọn ta cùng đi, sau này tại hạ nhất định sẽ hậu báo!" Lúc này ba gã Linh thực phu thấy tất cả bụi bặm đã lắng xuống, đoán được mọi chuyện đã xong, cho nên bọn họ vội vàng đi đến cung kính khom lưng hành lễ, không dám thẳng người lên, một gã trong đó lấy can đảm run rẩy nói. Bọn họ thân là Linh thực phu nhị giai trung thượng phẩm, địa vị bình thường không hề thấp, không hề thua kém với tu sĩ Trúc Cơ là bao, bọn họ còn có rất nhiều ngày tốt để sống, đương nhiên bọn họ sẽ không hy vọng chết ở chỗ này. Cho dù đầu hàng Hợp Hoan Môn thì cũng có khả năng cao sẽ bảo vệ được một mạng. Nhưng lúc này sống chết phụ thuộc vào bàn tay của một người, bọn họ đều thấy được uy thế hung ác vừa rồi của Lưu Ngọc, lúc này đây đối mặt với hắn, bọn họ chỉ có thể hy vọng vị Lưu sư thúc này không phải là loại người tàn nhẫn. "Đưa các ngươi cùng đi?" "Theo Lưu mỗ thấy, vẫn là tiễn các ngươi một đoạn đường vậy!" Mặt Lưu Ngọc không cảm xúc, từ trên cao lãnh đạm nhìn xuống ba người bọn họ, giọng điệu vô cùng lạnh lùng nói một câu ngay sau đó. Ba tên Linh thực phu nghe được lời này lập tức biến sắc, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ. Bọn họ không kìm nổi mở to mắt, ngẩng đầu há miệng nhìn về phía Lưu Ngọc như muốn nói điều gì đó. Ánh mắt Lưu Ngọc lộ rõ vẻ lạnh lùng, sớm thu lòng nhân từ không đáng có của mình lại, trong nháy mắt hắn mở miệng phun ra ba ngọn lửa màu xanh nhạt phóng về phía ba người bọn họ. "A a!" Ở khoảng cách gần như vậy ba người bọn họ không kịp phản ứng, trực tiếp bị ngọn lửa màu xanh đập vào người, ngay sau đó ngọn lửa nhanh chóng lan ra khắp toàn thân, chỉ trong khoảng nửa hơi thở bọn họ đã hoá thành tro bụi. Sinh mệnh đôi khi thật mỏng manh, việc sống chết thay đổi chỉ trong nháy mắt. Lưu Ngọc cẩn thận cảm nhận sự biến hóa của Ma Hỏa để khống chế ba luồng Thanh Dương Ma Hoả từ miệng bay đến đan điền.