Chương 449: Trước khi hạ màn (1)

Tiên Phủ Trường Sinh

Trường Đình Không Tỉnh 11-10-2024 16:08:47

Nơi cao nhất trong điện, trên bậc thang chín tầng có bày sáu chiếc ghế thái sư, trên mỗi ghế đều có bóng một người ngồi. Hơi thở và Linh áp của họ đều được giấu rất kỹ, không hề lộ ra ngoài, tu sĩ Trúc Cơ bình thường không nhìn ra hư thực. Nhưng trong Linh Giác của Lưu Ngọc lại dấy lên từng hồi linh cảm nguy hiểm. Cảm giác nguy cơ này kích thích đại não khiến tinh thần của hắn hết sức tỉnh táo. Tu sĩ Kim Đan! Hơn nữa còn có tận sáu vị! Lưu Ngọc không dám quan sát nhiều, nhìn qua một cái rồi vội vàng rời mắt. Lỡ như động chạm phải điều kiêng kị của một vị Kim Đan chân nhân nào đó thì đúng là khóc không ra nước mắt. Hắn bước không ngừng chân đi vào trong điện, bước qua ngưỡng cửa, tình hình trong điện hiện ra trước mắt. Hiện tại trong điện có khoảng sáu mươi, bảy mươi tu sĩ Trúc Cơ, chia ra ngồi hai bên đại điện. Mặc dù số lượng người không nhỏ nhưng ở trước mặt tu sĩ Kim Đan, không ai dám nói chuyện tùy tiện hay làm ồn, cho nên trong điện hoàn toàn yên tĩnh. Bên phía tay trái có những gương mặt tương đối quen thuộc, có một số đồng môn hắn đã gặp nhiều lần, bất ngờ là những người như Nghiêm Hồng Ngọc, Nghiêm Quần Nhi, Chu Trác Phong, Lý Bất Đồng, Trang Thế Long cũng ở trong số này, số lượng khoảng bốn mấy người. Bên phải đều là những gương mặt lạ, có một số tu sĩ có biểu tượng của gia tộc, tông môn trên y phục, nếu hắn đoán không nhầm thì họ là tu sĩ của thế lực phụ thuộc của Nguyên Dương Tông, số lượng khoảng hai mươi mấy người. Việc qua lại Hàn Vụ đại doanh và những nhiệm vụ có tính nguy hiểm tương đối cao thường sẽ ưu tiên bố trí những tu sĩ của thế lực phụ thuộc này chấp hành, đây coi như là chuyện ăn ý ngầm trong nội bộ tông môn. Tuy đều là tu sĩ Kim Đan nhưng tiếng nói của ba vị trưởng lão ít có trọng lượng hơn nhiều so với trưởng lão của tông môn, cùng lắm là chiếu cố được một số hậu bối của chính họ. Còn tông môn tu sĩ và các gia tộc khác thì họ không còn dư sức để chiếu cố. Hơn nữa, vốn dĩ đôi bên cũng không thân quen gì, e là họ vốn hoàn toàn không hề nghĩ đến chuyện này. Thực ra tu sĩ của thế lực phụ thuộc có tên trong danh sách đăng ký với Vọng Nguyệt Thành còn nhiều hơn một chút so với tu sĩ của chính Nguyên Dương Tông. Nhưng quyền phân công nhiệm vụ luôn do Nguyên Dương Tông nắm giữ, hiện tại, rất nhiều tu sĩ của thế lực phụ thuộc vẫn còn đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài nên trông số lượng người của họ mới ít như vậy. Thế giới này cho rằng bên trái có địa vị cao hơn, cho nên địa vị giữa hai bên, bên nào cao bên nào thấp, nhìn một cái là biết ngay. Thấy vị tu sĩ đằng trước hành lễ với bên trên rồi đi sang bên tay phải, tìm một chỗ để ngồi xuống. Lưu Ngọc cũng học theo, nghiêm túc đi vào trong đại điện, khom mình hành lễ đâu ra đấy với các trưởng lão và khách khanh Kim Đan, sau đó đi sang bên tay trái. "Lưu sư đệ, lại đây." Một luồng thần thức truyền âm tới, Lưu Ngọc nhìn về phía tiếng gọi. Hắn thấy Nghiêm Quần Nhi cũng nhìn lại hắn, đôi mắt to xinh đẹp tươi sáng lặng lẽ chớp chớp, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh. Lưu Ngọc thoáng dừng bước, sau đó gật đầu rất khẽ, đi về phía Nghiêm Quần Nhi, Nghiêm Hồng Ngọc, ngồi xuống bên cạnh họ. "Lưu sư đệ, nhiều năm không gặp." "Những năm qua ngươi đã làm gì vậy!" Nghiêm Quần Nhi truyền âm qua thần thức. "Đúng vậy Nghiêm sư tỷ, chớp mắt đã khoảng mười năm không gặp rồi." "Ta vẫn giống trước đây, hoặc là chấp hành nhiệm vụ của tông môn, hoặc là bế quan tu hành." "Nếu không tại hạ không thể theo kịp được bước tiến của sư tỷ." Lưu Ngọc truyền âm trả lời. Không gặp nhau khoảng mười năm, không ngờ tu vi của Nghiêm Quần Nhi đã đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong! Nàng ta có tư chất ưu tú, lại có Kim Đan gia tộc làm chỗ dựa, thăng tiến như vậy không có gì lạ. Từng nghe Nghiêm Hồng Ngọc nói, từ khi trải qua mối nguy Hắc Bạch Song Sát lần ấy, Nghiêm Quần Nhi đã trưởng thành lên nhiều, bình thường tu luyện cũng khắc khổ hơn, xem ra những lời này không hề sai. Có lẽ với nàng ta, chuyện lần ấy là trong họa có phúc. Trong lòng Lưu Ngọc chợt nghĩ vậy, quay đầu nhìn sang, đối diện với đôi mắt sáng. Kể từ khi quen biết nàng ta đến nay đã hơn hai mươi năm, Nghiêm Quần Nhi quả thực đã trưởng thành hơn rất nhiều, trở nên phóng khoáng tự nhiên, không còn vẻ ngây thơ ngày xưa. Nàng ta vẫn mặc váy dài màu đỏ, tóc mái bằng chải ngay ngắn, gương mặt xinh đẹp trắng như tuyết không tô điểm thêm phấn sáp ửng hồng không cần son phấn. Nhưng có một điều không thay đổi đó là trong đôi mắt xinh đẹp có hồn ấy vẫn luôn toát lên vẻ ngượng ngùng xen lẫn dũng cảm, không tránh không né trước cái nhìn của Lưu Ngọc. Giống như trước khi chia xa. Hai bên nhìn nhau một cái rồi dời mắt nhìn tránh đi chỗ khác, sau đó im lặng một lúc lâu. Ánh mắt của Nghiêm Quần Nhi phức tạp, trong lòng nàng ta dường như có muôn vàn lời muốn nói nhưng lại không biết nên nói ra thế nào.