Chương 481: Cửu biệt trùng phùng
Giang Thu Thủy nhìn thấy thân ảnh ngồi ở trên bàn gỗ kia ánh mắt phức tạp chứa đủ mọi loại cảm xúc, có u oán, có bất mãn, cũng có sự vui sướng khi trùng phùng.
"Sư huynh-"
Một tiếng gọi êm ái, trong miệng nàng như có thiên ngôn vạn ngữ, sắp xếp một lúc lại không nói được gì ra miệng, hết thảy đều dồn vào bên trong hai chữ này.
"Ngồi đi."
Lưu Ngọc bình tĩnh nói, trong lòng hắn nhẹ nhõm, lại không có cảm xúc phức tạp như vậy.
Nói xong lại tỉ mỉ đáng giá Giang Thu Thủy, liếc nhìn thân thể mềm mại thượng hạng kia, cuối cùng đón nhận ánh mắt sáng rực của Giang Thu Thủy.
Ai ngờ đôi mắt của Giang Thu Thủy không tránh không né, vô cùng lớn mật, trong ánh mắt tựa như có từ tính, muốn hấp dẫn toàn bộ tinh thần của người ta vào, tới liều chết để triền miên.
"Ừm."
Giang Thu Thủy thấp giọng lên tiếng, bước liên tục nhẹ nhàng đi thẳng về phía trước.
Nhưng không phải là ngồi vào ghế đối diện mà là ngồi thẳng lên đùi của Lưu Ngọc, có thể nói là vô cùng lớn gan.
Sau khi ngồi xuống, nàng quay đầu nhìn sang Lưu Ngọc, ánh mắt quyến rũ động lồng người ẩn chứa ai oán, lại tựa như có một loại khát vọng nào đó, lại giống như oán phụ bị vắng vẻ đã lâu.
Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, gần nhau trong gang tấc, trong lúc hô hấp hơi thở nhàn nhạt có thể thổi đến gương mặt của đối phương, một cỗ xạ hương như lan truyền vào trong mũi.
Mặc cho tâm thần vẫn tỉnh táo như cũ nhưng nơi nào đó lại không tự chủ được mà phản ứng.
Nạp đạn lên nòng súng một cách nhẹ nhàng, đã làm tốt chuẩn bị để tùy thời nổ súng.
Đưa tay trái ra nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng đến bên tai, sau đó nhẹ nhàng cọ xát khuôn mặt tuyết trắng tinh xảo.
Trong lòng của Lưu Ngọc chợt hiểu ra một chút, có lẽ nữ nhân trước mắt này cần một chút an ủi.
Nghĩ đến liền làm, thế là hắn đưa tay ra bao lấy vòng eo, ôm nàng vào lòng, trán nhẹ nhàng tựa vào trên bờ vai phải của mình.
Sau đó là một lúc yên tĩnh, một phen vuốt ve an ủi nhìn nhau không nói gì, Giang Thu Thủy giống như mèo con nằm trong lòng của Lưu Ngọc.
"Sư muội, đứng lên đi."
Ngữ khí của Lưu Ngọc dịu dàng hiếm thấy.
"Ừm -"
Nhưng người trong ngực nghe thấy lời này chỉ khẽ động, lại không nỡ rời đi.
"Nghe lời."
Lưu Ngọc nhíu mày, ngữ khí trở nên nghiêm túc.
Hắn quyết chí thề truy tìm trường sinh đại đạo, thú vui nam nữ thỉnh thoảng có thể thưởng thức một chút nhưng sẽ chẳng để trầm mê, đặt nó thành thứ quan trọng.
"Vâng."
Giang Thu Thủy nhẹ giọng đáp, nàng biết Lưu Ngọc nghiêm túc, ngẫu nhiên nũng nịu là có thể nhưng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ nếu nàng tùy hứng.
Thế là nàng chậm rãi rời khỏi cái ôm, ngồi ở trên ghế đối diện, ánh mắt đều là vẻ u oán.
Nhìn thấy sư tỷ đã từng cao ngạo, bây giờ lại ngồi trong ngực mình ngoan ngoãn như mèo con, lâu ngày quả nhiên sinh tình.
Lưu Ngọc trong lúc nhất thời cũng có chút xúc động trong lòng.
Nhưng hắn hiểu rõ ràng những thứ của hiện tại là vì sao mà có được, tâm như gương sáng.
Đều là bởi Tiên Phủ, bởi cảnh giới thực lực thôi!
Nhìn thấy ánh mắt u oán của Giang Thu Thủy, Lưu Ngọc nhẹ nhàng cười một tiếng, đẩy một chén linh trà vẫn còn ấm qua đó, sắc mặt nghiêm lại hỏi:
"Sư muội nói rõ ràng xem, tình huống kinh doanh của Ngọc Đan Đường những năm nay có gặp phải khó khăn gì hay không?"
Hai bàn tay ngọc thon dài bưng chén trà lên, khóe miệng Giang Thu Thủy lộ ra một tia ý cười ngọt ngào.
Nhưng nàng biết tiến lùi, bây giờ là lúc nói chuyện chính sự, tiếp tục tùy hứng sẽ chỉ chọc cho người trước mắt này phiền chán mà thôi.
Cho nên sắc mặt nàng cũng nghiêm túc lại, khôi phục dáng vẻ thanh lãnh quyến rũ, bắt đầu nói về tình hình kinh doanh của Ngọc Đan Đường.
Còn có những vấn đề phát triển mà năm nay gặp phải, cùng với giải quyết vấn đề, cuối cùng là nếu muốn tiến lên làm một bước lớn thì cần phải giải quyết những vấn đề gì.
Đến cuối cùng, còn nói về một vài điều không tốt của một ít nữ nhân viên trong cửa hàng, đề nghị trực tiếp sa thải.
Một người hỏi một người đáp, thời gian trôi qua nhanh chóng, trong lúc bất tri bất giác đã trôi qua hai canh giờ, lúc này bóng đêm đã bao phủ bầu trời và đại địa.
Lưu Ngọc nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, cảm thấy gần đủ rồi thì đứng dậy nói:
"Đi thôi, bàn giao một vài sự vụ trong tiệm, cùng ta trở về Thải Liên Sơn."
"Có một vài chuyện muốn nói với nàng."
Giang Thu Thủy nghe vậy thì trái tim thổn thức, cho là Lưu Ngọc muốn làm "loại chuyện đó", thế là dùng ánh mắt quyến rũ nhìn Lưu Ngọc một chút, trên gương mặt trắng nõn ửng lên một mảng hồng, ôn nhu nói:
"Ta đều nghe sư huynh."
Lưu Ngọc thấy điều này thì khẽ gật đầu, đi xuống lầu dưới, đến một sảnh lớn thì mới dừng chân.
Giang Thu Thủy nhắm mắt đi theo phía sau, trước khi đến lầu một thì đã thu lại sắc mặt cô gái nhỏ, bày ra uy nghi của chưởng quỹ.