Lực lượng của tu sĩ Kim Đan có thể bình thường được sao? Nếu Phù Bảo dễ dàng bị ngăn trở đến thế thì sao có thể bán ra giá cao như vậy?
Lưu Ngọc nhìn mà âm thầm gật đầu, uy năng của Phù Bảo quả nhiên không làm hắn thất vọng.
Quả nhiên, Linh Thạch nào của nấy, đắt có đạo lý của đắt.
Ý tưởng này chỉ chợt lóe rồi biến mất, Lưu Ngọc được thế không tha người, hai tay vung lên, lại đánh ra hơn mười đạo pháp quyết.
Kim Cương Kích Phù Bảo liên tục múa may, bắn ra liên tục hai luồng khí bán nguyệt, một ngang một dọc giăng thành hình chữ thập.
Mặt Tạ Tuấn Kiệt trắng nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Hắn ta không kịp nghĩ nhiều, liên tục đánh ra ba lá phù lục nhị giai trung phẩm, đánh lui Ly Huyền kiếm vừa tiếp cận.
Tiếp đó, hắn ta thao tác đại kích cổ xưa rút ra khỏi mắt đất, phun ba miệng máu tươi lên đại kích, chém về phía gia sáng bán nguyệt màu vàng.
Tuy rằng hao tổn tinh huyết sẽ ảnh hưởng tới căn cơ, nhưng thời khắc sinh tử cũng không bận tâm được nhiều như vậy.
Lúc này, trong lòng Tạ Tuấn Kiệt âm thầm cầu nguyện, chỉ hy vọng uy năng của Phù Bảo này dư lại không bao nhiêu, sắp tiêu hao hết rồi.
Đại kích cổ xưa nhận tinh huyết kích phát, tỏa ra hào quang rực rỡ, uy thế lại tăng lên một bậc, khiến cho Thanh Giao bên trên cũng rõ ràng hơn, tựa như muốn lao ra ngoài vậy.
Sau đó, đại kích nhắm ngay khí kình đang lao tới, chuyển đầu nhận, hung hăng vung lên.
"Hạt trai nhỏ như hạt gạo cũng đòi tỏa sáng à?" Lưu Ngọc cười lạnh.
'Choang!'
Kết quả không hề ngoài ý muốn, tuy rằng Tạ Tuấn Kiệt không màng tổn thương, toàn lực kích phát uy năng đại kích, nhưng vẫn là chênh lệch với Phù Bảo quá nhiều.
Lần này đại kích cổ xưa trực tiếp bị đánh bay mấy chục trượng, đầu nhận bị thủng hai lỗ sâu hoắm, linh quang cũng ảm đạm hơn nửa, rõ ràng đã bị hao tổn không cách nào chiến đấu nữa.
'Tí tách!'
Tạ Tuấn Kiệt thấy linh khí thượng phẩm của mình linh quang ảm đạm thì cứng đờ quay đầu lại, một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống đất.
"Lưu... Lưu sư đệ tha mạng!"
"Sư huynh nhất thời hồ đồ, bị mỡ heo che tâm nên mới sinh ra ý nghĩ xấu xa, dơ bẩn như vậy."
"Chỉ cần sư đệ tha cho ta một mạng, sau này tại nội môn, tại hạ nguyện ý duy sư đệ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lên núi đao xuống biển lửa đều nghe phân phó!"
"Nếu còn không yên tâm, tại hạ có thể thả Nguyên Thần ra, để sư đệ loại cấm chế Nguyên Thần!"
"Chỉ cầu sư đệ thủ hạ lưu tình!"
Thủ đoạn mạnh nhất bị hóa giải, Tạ Tuấn Kiệt vừa toàn lực ngăn cản Ly Huyền kiếm đến gần, vừa cuống cuồng cầu xin tha thứ.
Phù Bảo công kích hai lần, chẳng những tổn thương linh khí thượng phẩm đại kích phong cách cổ xưa, còn đánh tan lòng dạ hắn ta.
Chẳng lẽ hắn ta thiên tân vạn khổ tu luyện đến Trúc Cơ trung kỳ, còn chưa kịp hưởng thụ đã chết ở nơi này, không chút tiếng tăm sao?
Không!
Trong mắt Tạ Tuấn Kiệt lộ ra sợ hãi với tử vong, nói năng lộn xộn cầu xin Lưu Ngọc tha thứ, thậm chí nguyện ý bán đứng ích lợi gia tộc của chính mình.
Đối với địch nhân, dù là đồng môn chăng nữa, Lưu Ngọc cũng không có ý định thủ hạ lưu tình.
Hắn không chớp mắt lấy một cái, không chần chừ, cũng không nói chuyện.
Trả lời Tạ Tuấn Kiệt là Kim Cương Kích Phù Bảo phát ra từng đạo khí kình chữ thập màu vàng, trực tiếp phá huỷ phi châm trong suốt, đồng thời dư thế không dứt, cắt đầu hắn ta thành đóa sương máu.
'Roẹt!'
Chất lỏng màu đỏ bắn tóe ra xung quanh như dưa hấu bị đập vỡ, tăng thêm chút màu sắc, hương vị khác biệt cho khung cảnh bên suối.
Lưu Ngọc không hề chần chừ, há miệng phun ra Thanh Dương Ma Hỏa, thẳng vào thi thể mất đi đầu nhưng còn chưa ngã xuống đất kia.
Thừa dịp hắn ta vừa tử vong, sinh cơ và năng lượng linh hồn còn chưa tiêu tán qua nhiều, nhanh chóng hấp thu nhiên liệu. Khoảnh khắc thi thể ngã xuống đất, hết thảy đã bị đốt thành tro bụi.
Một trận gió nhẹ thổi qua, tro đen bay lên trời cao, chỉ dư lại một túi trữ vật thượng phẩm.
Sau khi chấm dứt chiến đấu, tâm niệm Lưu Ngọc vừa động, Kim Cương Kích Phù Bảo nhanh chóng thu nhỏ, nháy mắt hóa thành một một lá phù vẽ thanh kích màu vàng, sau đó bị nắm trong tay.
Hắn tinh tế cảm thụ một chút, sau lần đấu pháp này, Phù Bảo có lẽ còn dùng được khoảng ba lượt nữa. Hắn thu nó vào túi trữ vật.
Lưu Ngọc khống chế Ly Huyền kiếm nâng túi trữ vật của Tạ Tuấn Kiệt bay trở về, sau đó thu hồi pháp khí, cuối cùng nhấc chân đi tới chỗ đại kích kiểu cổ rơi xuống.
Hắn hơi dùng sức rút kích ra, cẩn thận đánh giá.
Thân kích kiểu cổ này làm từ Thanh Đồng, kích nhận là màu trắng bạc sắc bén. Bình thường chưa rót pháp lực vào đã dài khoảng nửa trượng, nặng hơn đa số pháp khí khác rất nhiều, ước chừng trên dưới một trăm cân.
Chỉ là chút sức nặng ấy không là gì với Lưu Ngọc cả, sau khi Trúc Cơ, trải qua linh khí gột rửa, dù còn chưa bắt đầu luyện thể thì dùng một bàn tay cầm tới bốn trăm cân cũng không phải vấn đề.
"Trở lại Vọng Nguyệt Thành xem có thể chữa trị hay không đi."
Nhìn hai lỗ hổng một to một nhỏ trên kích nhận, Lưu Ngọc nghĩ vậy, cũng thu nó vào túi trữ vật của mình.