Chỉ thấy gã phun ra một ngụm tinh huyết, nhổ lên trên Tiểu Bát màu vàng, khiến cho Linh quang của nó hừng hực lên rồi nhanh chóng ổn định lại, trong thời gian ngắn không còn tiếp tục lập lòe nữa. Cùng lúc đó, ngọn lửa màu xanh nhạt ở miệng bát dần dần trầm xuống, có vẻ sắp bị trấn áp rồi.
Lưu Ngọc đối với tình huống này đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, trong lúc điều khiển hai món Linh khí không ngừng tấn công, pháp quyết trong tay bỗng thay đổi, sử dụng một kiểu biến hóa khác của Thanh Dương Ma Hỏa.
Chỉ thấy ngọn lửa tuôn ra từ miệng bát không còn tiếp tục trốn thoát ra ngoài nữa, mà lại chuyển hướng leo lên trên thân bát, nhanh chóng bao trùm lấy nửa cái miệng bát, đồng thời màu sắc của ngọn lửa cũng chuyển từ xanh nhạt sang xanh đậm.
Sức mạnh tăng vọt!
Sức mạnh của Thanh Dương Ma Hỏa đã không còn có thể so sánh với lúc nó mới sinh ra nữa, bây giờ đã đạt đến trình độ có thể tiến hành lần Ma Hỏa luyện nguyên thứ năm rồi, màu xanh đậm đã chiếm giữ hơn một nửa của toàn bộ ngọn lửa.
Tiểu Bát màu vàng mặc dù có chất liệu phi thường, còn có công dụng đặc biệt, còn nhận được sự tăng cường của tinh huyết, nhưng khi đối diện với mức độ thiêu đốt này của Ma Hỏa thì vẫn có chút không chống đỡ nổi.
Linh quang màu vàng đang dần trở nên ảm đạm, cùng với sự mờ nhạt đi của Linh quang, càng nhiều ngọn lửa hơn nữa được thả ra, tham gia vào việc thiêu đốt, làm quá trình này càng thêm trầm trọng hơn, khiến cho tốc độ mờ nhạt của Linh quang ngày càng nhanh hơn.
Chẳng bao lâu sau, ngọn lửa nửa xanh đậm nửa xanh nhạt đã bao trùm khắp mặt ngoài của Tiểu Bát màu vàng, không hề lưu tình mà đốt cháy nó, có vẻ món pháp khí này sắp bị hủy diệt rồi.
Đỗ Kinh Sơn nóng ruột như thiêu như đốt, nhưng lại không có cách nào hay, chỉ có thể vội vàng đánh ra hai đường pháp thuật nhị giai trung phẩm, muốn thử dập tắt ngọn lửa kỳ dị này.
Lưu Ngọc thấy thế thì đương nhiên sẽ không để cho gã được như ý, lướt qua túi trữ vật một cái, một tấm Kim Phong Tán Hình Phù xuất hiện ở trên tay, truyền pháp lực vào trong, ném ra một cái đã biến thành một cơn gió nhẹ màu vàng, nhè nhẹ lướt về phía đối phương.
Kim Phong Tán Hình Phù là pháp thuật nhị giai thượng phẩm, không những trung hòa được hai đường nhị giai pháp quyết của gã, còn có một phần nhỏ sức mạnh vẫn chưa tiêu tan, thổi thẳng về phía Đỗ Kinh Sơn, khiến cho gã chân tay lúng túng một trận.
Biện pháp cứu vãn bị ngăn cản, Tiểu Bát màu vàng của Đỗ Kinh Sơn cuối cùng cũng không chống chịu được nữa, nhanh chóng mờ nhạt đi trong sự thiêu đốt của Thanh Dương Ma Hỏa, mãi cho đến khi tia Linh quang cuối cùng biến mất, nó cuối cùng cũng bị hư hại, rơi thẳng một đường xuống dưới mặt đất.
Thanh Dương Ma Hỏa thoát khỏi sự trói buộc, ngọn lửa nửa xanh đậm nửa xanh nhạt lại bùng lên trong không trung, quay tròn rồi hóa thành một quả cầu lửa tiếp tục bay về hướng của Đỗ Kinh Sơn.
Người kia thấy vậy, một nét sợ hãi xẹt qua trong mắt, cuối cùng cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng và bất lực.
Nhưng gã không bằng lòng từ bỏ như thế này, mặc dù đã dùng hết phù lục rồi, nhưng gã thân là người đứng đầu của Tụ Bảo Lâu, vẫn còn không ít pháp khí nữa.
Ngay lập tức, gã lại ném ra hai món pháp khí thượng phẩm từ trong tay áo, một trái một phải chặn đánh Thanh Dương Ma Hỏa, muốn thử chặn đứng ngọn lửa vừa kỳ dị vừa mạnh mẽ này.
"Quái lạ, những Linh hỏa ma hỏa mạnh nhất trong Tu Tiên Giới của Sở quốc ta đều biết, tại sao lại chưa từng nghe qua về ngọn lửa mạnh mẽ này?"
Trong sự sợ hãi tuyệt vọng, trong đầu Đỗ Kinh Sơn xẹt qua suy nghĩ này.
Đáng tiếc, không có ai giải đáp câu hỏi này cho gã.
"Không hổ là người đứng đầu của Tụ Bảo Lâu, những thủ đoạn như pháp khí Linh phù, quả nhiên không phải thứ mà những tu sĩ bình thường có thể sánh được."
Thấy gã lại lấy ra hai món pháp khí cực phẩm, trong lòng Lưu Ngọc cảm thán, sau đó gương mặt đang cười bỗng trở nên nghiêm túc, trong tay nhanh chóng đánh ra pháp quyết.
Dưới sự điều khiển của gã, đám lửa Thanh Dương Ma Hỏa lớn phân thành hai, biến thành hai đám nhỏ.
Ngay sau đó là một trận biến đổi, hóa thành hai con Phi Điều nhỏ hơn một cỡ, lao thẳng về phía hai món pháp khí cực phẩm.
"Không ổn! Không thể như thế này được!"
Đỗ Kinh Sơn thấy vậy, không muốn hai món pháp khí cực phẩm này lại giẫm phải vết xe đổ ban nãy, vội vàng muốn khống chế pháp khí thay đổi phương hướng, sau đó lại tính toán tiếp.
Nhưng đã quá muộn rồi!
Hai con Phi Điểu màu xanh đối đầu trực diện với pháp khí cực phẩm, nhưng không hề bị đánh tan, ngược lại còn thuận thế hóa thành hai ngọn lửa, quấn trên thân hai món pháp khí.
Mặc kệ nó bay nhảy náo động, giống như đã dính chặt vào vậy, có vung thế nào cũng không hất ra được.
Sau đó Ma Hỏa nhanh chóng lan tràn ra khắp pháp khí, ánh lửa bùng lên, lại một lần nữa bắt đầu đốt cháy hai món pháp khí.
Lúc này, Đỗ Kinh Sơn đang muốn khống chế hai món pháp khí Ma Hỏa đi xa, muốn đưa nó rời xa khỏi chiến trường, kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa, ai mà ngờ được vừa muốn hành động thì đã mất liên lạc với hai món pháp khí.