"Đa tạ sư thúc dìu dắt!"
"Lưu sư thúc thực sự là tấm gương mẫu mực cho thế hệ của chúng ta, sau này nếu như có gì cần sai khiến thì cứ gọi ta một tiếng là được."
"Đệ tử dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng nhất định không ngần ngại!"
Ngũ Xương nhân cơ hội biểu thị lòng trung thành, cuối cùng hỏi một cách thăm dò:
"Nếu như sư thúc không chê tu vi của đệ tử thấp kém, từ nay về sau đệ tử chuyên tâm làm việc cho sư thúc có được không?"
Gương mặt Lưu Ngọc như cười như không, trong mắt lóe lên tia sáng nhàn nhạt, nghe vậy thì đánh giá Ngũ Xương một lượt từ trên xuống dưới.
Khiến cho trong lòng gã đột nhiên sinh ra áp lực, bắt đầu có chút lo được lo mất, sinh ra một loại cảm giác rằng tất cả những suy nghĩ của mình đều đã bị nhìn thấu.
"Đương nhiên có thể, Lưu mỗ cũng có ý này từ lâu rồi."
"Chỉ là nếu như ngươi thăng lên Trúc Cơ thành công, trở thành đồng đạo của ta, chỉ sợ cái miếu nhỏ này của ta không chứa nổi."
Lưu Ngọc bỗng dưng cười một cái, nửa giả nửa thật mà hỏi.
"Đệ tử thề với trời, bất kể thăng lên Trúc Cơ thành công hay thất bại thì cũng sẽ không quên công ơn dìu dắt của sư thúc!"
"Nếu như làm trái..."
"Lưu sư thúc, người xem..."
Ngũ Xương nhìn có vẻ có hơi gấp gáp, vội vàng thề với trời biểu thị sự quyết tâm, sau đó ngập ngừng hỏi.
"Được được, nếu như ngươi đã có quyết tâm này, Lưu mỗ tất nhiên sẽ không thể nào từ chối."
"Ngươi và ta đã quen biết được mấy chục năm rồi, ta đương nhiên tin tưởng được."
"Như vậy đi, khoảng thời gian này Lưu mỗ vẫn còn một vài việc cần phải giải quyết, nửa năm sau ngươi lại đến Thải Liên sơn tìm ta, thuận tiện tranh thủ khoảng thời gian này suy nghĩ cho thật kỹ."
Lưu Ngọc nhìn thấy bộ dạng bày tỏ sự trung thành của gã thì hình như vô cùng hài lòng, giọng điệu dường như cũng không còn bình thản nữa, giống như thể đã thực sự bị đả động.
"Vâng, sư thúc!"
Ngũ Xương đứng thẳng lưng, chắp tay tuân lệnh.
Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, sau đó rút Tử Mẫu Truy Hồn đao ra, hóa thành một tia sáng màu đen lao thẳng lên trời.
"Cung tiễn sư thúc!"
Ngũ Xương hô lớn một tiếng, hành lễ với tia sáng, đợi đến khi tia sáng đi xa hoàn toàn thì mới xoay người rời đi.
Đi qua những dãy núi xinh đẹp dạt dào Linh khí, sắc mặt Lưu Ngọc đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
Cái gì mà quen biết? Cái gì mà dìu dắt? Tất cả đều là hư huyễn mà thôi!
Suy cho cùng vẫn chỉ là vì lợi ích, vẫn là do hắn cho nhiều, vậy nên Ngũ Xương mới chọn nương tựa vào hắn, chọn làm việc cho hắn.
Về điểm này, Lưu Ngọc hiểu rõ trong lòng.
Có điều, chi trả Linh Thạch để nhờ người khác làm việc, chỉ cần cuối cùng có thể đạt được mục tiêu, hắn cũng không bài trừ thủ đoạn này.
Suy cho cùng, muốn ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn cỏ, nếu không thì loại quan hệ lấy lợi ích làm cầu nối này sẽ không thể tồn tại lâu dài.
Chữ "uy" trong câu đồng thời sử dụng ân huệ và uy phong, khi ở Hàn Nguyệt Thành thì Ngũ Xương đã hiểu được rồi, bây giờ Lưu Ngọc đã đạt đến Trúc Cơ kỳ, chỉ cần áp dụng thêm một chút "ân" nữa là đã tàm tạm rồi.
Tin rằng chỉ cần người này không đụng đến một số cơ mật quan trọng của mình thì vẫn có thể yên tâm sử dụng.
Việc có Tiên Phủ trong tay đã định trước rằng hắn không thiếu Linh Thạch, việc này ở trên một mức độ nào đó thì đã phát huy được ưu thế có một không hai của Tiên Phủ.
Dẫu sao thì, không phải bất cứ việc nào cũng có thể dùng bạo lực để giải quyết, hơn nữa, thực lực hiện tại của Lưu Ngọc cũng còn xa mới đủ để không màng đến mọi thứ, những cái khác thì không nói, ngay cả trong Trúc Cơ kỳ cũng không thể quét sạch được, vẫn còn một chặng đường rất dài cần phải đi.
Khi sức mạnh của chính mình rơi vào cảnh đình trệ, phát triển một số "tai mắt","tay sai", chẳng phải là một cách nâng cao quyền lực mềm hay sao?
Có một vài tai mắt và tay sai nói không chừng sẽ có thể tiên đoán được kẻ thù, có tin tức gì của bảo vật cũng có thể biết trước một bước so với những tu sĩ khác.
Tệ nhất thì cũng có thể làm đá dò đường, dùng để thăm dò mức độ nông sâu của nước.
"Chỉ là, nếu như Ngũ Xương không thể đột phá đến Trúc Cơ kỳ thì giá trị chung quy vẫn là có hạn."
Trong lúc bay, trong lòng Lưu Ngọc vẫn đang suy tính.
Nếu như hắn không thể đột phá đến Trúc Cơ kỳ, với tuổi thọ của tu sĩ Luyện Khí kỳ thì chỉ có thể dốc sức phục vụ cho mình được mấy chục năm, giá trị sẽ giảm đi rất nhiều.
Trong lúc mạch suy nghĩ đang lay động, hắn lại nghĩ đến Nhan Khai.
Kẻ này có chút may mắn, trải qua rất nhiều nguy cơ sinh tử, lại đổi lấy được Trúc Cơ đan, so ra mà nói thì tỉ lệ thành công của Trúc Cơ cao hơn nhiều.
Nhan Khai cũng đến từ Biệt viện phái, lúc ở trong môn thì không có căn cơ, sau khi Trúc Cơ thì vẫn đau đầu vì tài nguyên tu tiên, khi ở Vọng Nguyệt Thành, hai người cũng coi như đã kết được một mối quan hệ tốt.