"Tốt!"
Thấy mọi người đã thống nhất, Tạ Tuấn Kiệt cũng không tham lam nữa, lập tức vỗ túi trữ vật lấy ra hai viên Ngọc Giản một cũ một mới bắt đầu khắc.
Viên Ngọc Giản cũ đương nhiên là để ghi lại truyền thừa luyện đan của Hoàng gia, Ngọc Giản mới thì dùng để khắc đan phương Trúc Cơ kỳ.
Tốc độ tu sĩ khắc lại tin tức trong Ngọc Giản cực kỳ nhanh, huống chi lần này lượng tin tức cần khắc lại cũng không nhiều lắm.
Dưới thao tác của Tạ Tuấn Kiệt, chỉ trong vẻn vẹn ba bốn hơi thở đã hoàn thành việc khắc đan phương, sau đó đưa viên Ngọc Giản mới kia cho Lưu Ngọc.
Nếu ba người đã đạt được sự đồng thuận, vậy hắn ta đương nhiên cũng muốn nhanh chóng đoạt khoản Linh Thạch này tới tay.
Dù sao hai ngàn năm trăm khối Linh Thạch, dù sao đối với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ mà nói đây cũng là một khoản không nhỏ, đủ để mua vài bình đan dược dùng cho việc tu luyện, duy trì một đoạn thời gian tu luyện xa xỉ.
Sau khi Lưu Ngọc nhận được Ngọc Giản, Tạ Tuấn Kiệt lại mở miệng nói:
"Sau khi phục chế lại đan phương bên trong thì ta đã xác nhận lại nhiều lần, bảo đảm không có sơ suất và sửa chữa."
"Lưu sư đệ có thể cẩn thận kiểm tra, nếu có vấn đề, bây giờ có thể lập tức đưa ra."
"Sau này nếu gặp phải vấn đề gì thì không cần tới tìm ta nữa, tại hạ không hiểu việc luyện đan, cũng sẽ không chịu trách nhiệm."
Lưu Ngọc vẫn chưa trả lời, hắn nhận lấy Ngọc Giản rồi đặt nó lên trán, thần thức dò vào trong đó bắt đầu kiểm tra.
Với trình độ luyện đan trước mắt của hắn, không trải qua vài lần luyện chế đan dược, chỉ dựa vào lý luận mà muốn nhận biết đan phương Trúc Cơ kỳ có vấn đề hay không, điều đó không thể nghi ngờ là người si nói mộng.
Hắn chỉ có thể so sánh từ phương pháp luyện đan, kết hợp với sự thay đổi của dược tính và quá trình luyện đan, sau đó suy đoán sơ bộ rằng đan phương có vấn đề hay không.
Đương nhiên, muốn thực sự xác nhận không có vấn đề thì còn phải được luyện chế đan dược vài lần trước mới có thể xác định.
Trong truyền thừa luyện đan này của Hoàng gia, tổng cộng ghi lại sáu phần đan phương Trúc Cơ kỳ, mỗi tiểu cảnh giới Trúc Cơ kỳ đều có hai phần đan phương.
Theo thứ tự là Tinh Nguyên đan, Luyện Khí tán, Ngưng Nguyên đan sử dụng cho Trúc Cơ sơ kỳ, Trúc Cơ trung kỳ thì dùng Dưỡng Nguyên đan, Tăng Nguyên đan, còn Trúc Cơ hậu kỳ sử dụng Thăng Nguyên đan.
Trong đó Lưu Ngọc đã sớm có đan phương của Tinh Nguyên đan, Dưỡng Nguyên đan trong tay, còn Luyện Khí Tán, Ngưng Nguyên đan, Tăng Nguyên đan, Thăng Nguyên đan, bốn phần đan phương này trước đây hắn chưa từng thấy qua.
Coi như hai phần đan phương trong số những đan phương bị lặp lại, nhưng chỉ cần bốn phần đan phương khác là thật, Lưu Ngọc chắc chắn không tính là thua thiệt.
Nếu như không phải gặp được loại thời điểm diệt tộc tốt như thế này, Tạ Tuấn Kiệt cũng không phải Luyện Đan Sư không hề đủ coi trọng với loại đồ vật này, chỉ muốn đổi lấy Linh Thạch, Lưu Ngọc tuyệt đối sẽ không có khả năng dùng cái giá hai ngàn năm trăm khối Linh Thạch, giao dịch đến hai phần đan phương.
Thần thức quét qua Ngọc Giản một cái, sau khi chưa đến một hơi thở đọc xong tin tức bên trong, Lưu Ngọc buông Ngọc Giản xuống.
Để lại thần thức quan sát tình huống bên ngoài, hắn thoải mái nhắm hai mắt lại, trong lòng bắt đầu suy đoán bốn phần đan phương này có từng bị động tay động chân hay không.
Những biến hóa trong khi kết hợp các loại dược tính khác nhau là cực kỳ phức tạp, suy đoán không hề đơn giản, khoảng chừng qua một chén trà, Lưu Ngọc mới thật sự mở hai mắt ra.
Hắn khẽ gật đầu với Nghiêm Hồng Ngọc và Tạ Tuấn Kiệt, biểu thị đan phương không có vấn đề gì.
Hắn đã sớm ghi lại đan phương của Tinh Nguyên đan và Dưỡng Nguyên đan trong lòng, vừa rồi hắn thoáng so sánh đã lập tức có thể biết được hai đan phương này không có vấn đề gì, mà bốn phần đan phương khác sau khi hắn suy đoán qua, cũng không phát hiện ra vấn đề nào.
Cùng lúc, Lưu Ngọc cũng cảm thấy đan phương truyền thừa luyện đan, khả năng có vấn đề là rất nhỏ, dù sao thứ này cũng do Đan Đường trưởng lão của Hoàng gia tự mình chưởng quản.
Tạ Tuấn Kiệt thấy sau khi Lưu Ngọc kiểm tra xong cũng không có vấn đề gì, trên mặt không tự chủ được lộ ra một nụ cười, trong lòng có hơi vui vẻ.
Nhưng trên mặt hắn ta vẫn ra vẻ giả vờ phong đạm vân khinh, thu từng khối Linh Thạch và tài nguyên trên bàn vào túi trữ vật.
Toàn bộ hai ngàn năm trăm khối Linh Thạch vào túi, điều này khiến cho tâm trạng của hắn ta không tránh được trở nên vui vẻ.
Phải biết rằng, ngoại trừ pháp khí ra, bình thường Linh Thạch trong túi trữ vật của tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ chỉ khoảng chừng một hai ngàn, thậm chí rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ còn không đến một ngàn.
Chiến lợi phẩm của Hoàng gia, cộng thêm hai ngàn Linh Thạch vừa mới vào trong túi, bán ra truyền thừa luyện đan hoàn chỉnh lại thêm một khoản lớn Linh Thạch nữa, làm sao chuyện này có thể không khiến cho hắn ta hưng phấn đây?
Trong lúc nhất thời, Tạ Tuấn Kiệt sinh ra một loại ảo giác, dường như con đường tu tiên cũng không khó như trong tưởng tượng.
Tiền đồ, dường như đang bừng sáng.