Chương 101: Phường thị Hoàng Sơn(2)
Ngũ Xương, Chu Quý Ba, Tạ Hoa Hùng, Tôn Cúc bởi vì phân công không đều nên sinh ra một số tiểu tiết nhỏ Lưu Ngọc cũng không nhúng tay vào, hắn muốn làm một trọng tài xét xử đúng sai, chứ không phải tham gia làm một người trong cuộc.
Trong hầm mỏ tổn thất người, Sài Văn Chính đều bổ sung đủ số qua, chẳng qua mấy người này tiểu tâm ý vậy mà lại không ít, vì muốn lấy lòng hắn, tháng trước từng sắp xếp hai thị nữ dung mạo xinh đẹp, mỹ danh kỳ viết bưng trà rót nước chăm sóc cuộc sống thường ngày muốn đưa vào trong nhà ở.
Nhưng đều bị Lưu Ngọc nghiêm túc cự tuyệt, hơn nữa còn cảnh cáo trước khi Trúc Cơ phải duy trì thân thể nguyên dương, đối với điên long đảo phượng vui vầy cá nước những loại này không thể gần gũi.
Chẳng qua Lưu Ngọc cũng không phải khổ tu sĩ thực sự, vẫn để Sài Văn Chính sắp xếp cho hai cầm sư và vũ cơ thân thể tướng mạo không tồi, ở bên cạnh đại trạch, sau khi tu luyện thỉnh thoảng sẽ truyền các nàng vào biểu diễn, thưởng thức ca múa thả lỏng tinh thần.
Con đường tu luyện khi căng khi chùng, xử sự có mức độ càng có lợi hơn với tu luyện.
Hàn Nguyệt Thành vùng đất tu tiên tài nguyên hết sức thiếu thốn, không có Linh mạch phẩm cấp cao, cũng không có tài nguyên tu tiên có giá trị cao, cho nên căn bản là không có Gia tộc tu tiên lớn, tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều rất ít khi đi qua vùng đất này.
Mạch quặng hàn thiết xem như là có tài nguyên tốt nhất trong phạm vi xung quanh, nhưng đã bị Nguyên Dương Tông chiếm làm của riêng, tài nguyên này đã bị đại tông môn nhìn trúng những thế lực nhỏ khác không dám đưa ra dị nghị.
Cho nên ở xung quanh Hàn Nguyệt Thành chỉ có ba tiểu gia tộc Luyện Khí kỳ, mèo lớn mèo nhỏ ba lượng đơn độc cũng chẳng có nhân vật lợi hại nào, ba gia tộc tu sĩ cộng lại cũng không vượt quá năm mươi người, tu vi cao nhất là tộc trưởng gia tộc họ Phong, tên là Phong Thiên Vĩ, tu vi Luyện Khí tầng tám.
Rời khỏi Hàn Nguyệt Thành nơi gần nhất tập trung tu tiên là phường thị Hoàng Sơn, địa phương ở phía nam Hàn Nguyệt Thành hơn hai trăm mét, là một thành thị nhỏ.
Trong thành thị chủ yếu phần lớn là tu sĩ có tu vi ở Luyện Khí trung kỳ, Luyện Khí hậu kỳ tính là một số ít cao thủ rồi, đến nỗi tu sĩ Trúc Cơ kỳ, một năm qua cũng không thể nhìn thấy một người.
Phường thị Hoàng Sơn tu sĩ lui tới đại đa số là tán tu, tu vi bình thường không cao.
Cái gọi là tán tu, một nửa là truyền nhân của môn phái nhỏ có truyền thừa sắp sửa đoạn tuyệt, hoặc là đời sau của gia tộc tu tiên lụi bại, còn có một nửa là người bình thường dưới cơ duyên xảo hợp có được một số công pháp tu tiên, sau đó tự đi tìm tòi, đánh bậy đánh bạ tiến vào tu tiên giới.
Những Tán tu này phần lớn tu vi không cao, thông thường chỉ có thể quanh quẩn ở Luyện Khí kỳ, cho nên Tán tu luôn không được người của tông môn, gia tộc xem trọng, có chút xem thường bọn họ, tựa như phú hộ xem thường người nghèo khổ trong thế tục vậy.
Tán tu tu vi thấp, lại chia năm xẻ bảy như thế nên không thể đoàn kết thành từng nhóm, bọn họ thường chỉ tin tưởng vào bản thân, lấy lợi ích của bản thân làm trọng.
Mỗi một người đều có tâm tư riêng, hoàn toàn không có cách nào chống lại tông môn tu tiên và gia tộc tu tiên, vì vậy trong giới tu tiên hơn chín thành tài nguyên đều nằm trong tay đại tông môn, đại gia tộc, dẫn đến tán tu từng bước khó khăn, đại đa số tán tu tính cách ích kỷ tư lợi trên mức độ nhất định cũng là do nguyên nhân này tạo thành.
Từ Hàn Nguyệt Thành đến phường thị Hoàng Sơn khoảng cách hơn hai trăm dặm, Lưu Ngọc di chuyển gấp rút chỉ mất một canh giờ thì đã chạy tới phường thị, đập vào mắt chính là một cái sơn cốc bị sương mù dày đặc bao phủ.
Mặc dù gọi là Phường thị Hoàng Sơn, nhưng Phường thị thực chất nằm bên trong sơn cốc, còn sương mù dày đặc bao phủ sơn cốc, chẳng qua là do trận pháp tạo thành mà thôi, chỉ có thể ngăn chặn một số phàm phu tục tử uy lực không lớn.
Lưu Ngọc hạ độn quang xuống, lấy ra từ trong túi trữ vật một đạo Truyền âm phù đặt bên môi mấp máy vài câu, sau đó ném lá bùa vào trong không trung, lá bùa bỗng chốc biến thành một đạo bạch quang vọt vào trong sương mù dày đặc sau đó biến mất không còn dấu vết.
Đợi Truyền âm phù được người bên trong Phường thị nhận được, tự nhiên sẽ mở trận pháp tiếp ứng ra.
Nơi này vốn không thiết lập trận pháp sương mù dày đặc, tiếc rằng Phường thị Hoàng Sơn cách thế tục quá gần, thỉnh thoảng một đạo độn quang bị phàm nhân nhìn thấy liền lầm tưởng rằng tiên nhân, cho nên người đến cầu xin thần tiên phóng đạo nối liền không dứt, kể cả là giết vài người giết gà dọa khỉ, vẫn không ngăn cản được những người thọ nguyên sắp hết tới đây tìm thêm một chút hy vọng, chủ nhân Phường thị không phải tu sĩ ma đạo cho nên cũng không vì vậy mà đại khai sát giới, chỉ đành áp dụng cái biện pháp này.